Lãi Được Bé Yêu

Chương 130: Bỏ lỡ lãng tử quay đầu

Lúc cô hỏi, Cao Khải đã đi tới trước mặt, anh cao 1m85, dáng như người mẫu, lại mặc bộ đồ vest màu trắng, trông rất phong độ.

“Sao em lại ở đây?” Quả nhiên anh vừa tới đã hỏi Lưu Ngọc Hạnh ngay.

“Sao nào? Nơi này do nhà anh mở, nên tôi không được tới đây à?”

“Ý anh không phải thế.” Cao Khải sờ mũi cười, rồi trêu ghẹo:

“Tối qua người nào đó còn nói với anh là sau này đường ai nấy đi, tới chết cũng không quay lại với nhau nữa, nhưng giờ mới trôi qua được bao lâu...”

“Thật ngại quá, những lời tôi nói tối qua vẫn còn có giá trị.” Lưu Ngọc Hạnh không hề khách sáo lườm anh, rồi bỗng vẫy tay về phía sau anh, ngọt ngào nói: “Anh yêu, em ở đây.”

Người tới là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, trẻ nhất trong những vị khách nước ngoài trung niên trong hoạt động lần này, rõ ràng người Tây có bờ vai rộng và thân hình cao lớn hơn Cao Khải một chút, nên cũng có khí thế hơn, anh ta vừa đi tới, Lưu Ngọc Hạnh đã thân mật khoát lên cánh tay anh ta.

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, Spences.”

Chào hỏi xong, Thịnh Tâm Lan thầm tặc lưỡi, vội kéo Nguyễn Anh Minh rời khỏi cuộc chiến nảy lửa này.

Lưu Ngọc Hạnh và Cao Khải đều là người không chịu thua, lại đến chết vẫn sĩ diện, nên ngày nào họ cũng đối chọi gay gắt từ tối đến sáng, cô cũng quen với cảnh tượng này rồi, nhưng lần này, Thịnh Tâm Lan thoáng cảm thấy Lưu Ngọc Hạnh đã đùa quá trớn, khiến Cao Khải thay đổi sắc mặt.

Quả nhiên Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh vừa rời đi, sắc mặt Cao Khải liền trở nên sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Lưu Ngọc Hạnh, nếu anh nhớ không lầm, thì tối qua chúng ta mới chia tay, giờ mới được lâu mà em đã đổi người mới rồi.”

“Thế thì sao?” Lưu Ngọc Hạnh hờ hững lườm anh: “Tốt xấu gì tôi cũng chia tay rồi mới tìm người mới, chứ đâu giống ai kia, không biết trước khi chia tay đã tìm bao nhiêu người mới rồi.”

“Anh nói rồi đó chỉ là em gái bạn anh thôi.”

“Vậy thì bạn anh có nhiều em gái thật.”

“...”

Bên này Thịnh Tâm Lan ôm cánh tay Nguyễn Anh Minh uống chút rượu vang với các vị khách, chẳng mấy chốc, mặt cô đã đỏ bừng, ngoan ngoãn dựa vào người anh.

Hội trường bật nhạc lên, có một người đàn ông trong nhóm khách nước ngoài nhiệt tình mời Thịnh Tâm Lan khiêu vũ.

Thịnh Tâm Lan vui vẻ nhận lời mời rồi tiến vào sàn nhảy.

Cô mặc một chiếc váy ôm eo màu đỏ rượu, lúc cô xoay tròn váy xòe ra, kết hợp với ánh đèn càng làm nổi bật vẻ đẹp trên người cô, khiến mọi người không thể rời mắt, ngày càng có nhiều đàn ông đứng vây xem.

Cao Khải cầm ly rượu vang đi tới bên Nguyễn Anh Minh.

‘Coang’, tiếng cụng ly bị tiếng nhạc lấn át, Cao Khải nhìn cô gái trong sàn nhảy, rồi trêu chọc: “Nhiều người đàn ông nhìn cô ấy như vậy mà cậu không ghen à?”

“Chẳng phải bọn họ đang hâm mộ tôi à?” Nguyễn Anh Minh rất bình tĩnh, nhấp một ngụm rượu nói: “Bọn họ chỉ có thể ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bởi vì cô ấy chỉ thuộc về tôi.”

“Tâm lý cậu vững vàng đấy, trước đây tôi cũng thế.” Cao Khải nhún vai nói tiếp: “Nhưng có lẽ giờ đã lớn tuổi rồi, nên tâm lý tôi không còn vững vàng như trước nữa.”

Nguyễn Anh Minh liếc nhìn anh ta, rồi trầm giọng chỉnh lại:

“Trước đây cậu không phải tâm lý vững vàng, mà là không hề để tâm đến.”

Anh ta thay phụ nữ còn nhanh hơn thay áo, đôi lúc hôm trước vừa mới chia tay bạn tình, thì hôm sau thậm chí anh ta còn không nhớ nổi tên cô gái đó, đấy đâu phải tâm lý vững vàng, mà là không hề để tâm đến, hoàn toàn chỉ là vì nhu cầu sinh lý.

“Ý cậu là giờ tôi đang để tâm đến?”

“E là giờ cậu rất để tâm đến, nhưng cứ luôn giả vờ không quan tâm.” Nguyễn Anh Minh trầm tư nhìn về phía xa xa: “Nếu cậu còn giả vờ nữa, người ta sẽ thật sự không thuộc về cậu.”

Cao Khải nhíu mày: “Ý cậu là sao?”

“Cậu tự xem xét đi.”

Cao Khải nhìn theo tầm mắt của Nguyễn Anh Minh, thấy hai người đang đứng bên nhau rất tình cảm ở đối diện sàn nhảy, một tay Lưu Ngọc Hạnh ôm cánh tay bạn trai mới, tay còn lại thì đút trái cây cho anh ta ăn.

Cao Khải thấy thế thì sắc mặt nhất thời đen như đít nồi.

Cô không những tìm người đàn ông khác tới chọc tức anh, mà còn giả vờ đến nghiện nữa.

Anh ngửa đầu uống hết rượu trong ly, rồi đặt mạnh xuống bàn, sải bước rời đi.

Màn khiêu vũ kết thúc, lại có người đàn ông khác tới mời, nhưng Thịnh Tâm Lan vội lắc đầu đỡ trán, khéo léo từ chối, cô nói mình uống rượu vào sẽ hơi đau đầu, rồi vượt qua mọi trở ngại quay về bên Nguyễn Anh Minh.

“Chẳng phải lúc nãy Cao Khải đứng đây với anh à?” Thịnh Tâm Lan nhận lấy ly nước Nguyễn Anh Minh đưa tới, uống một ngụm, rồi thuận miệng hỏi.

“Cậu ta vừa đi rồi.”

Cô gật đầu, thở dài.

“Anh nói thử xem lần này bọn họ sẽ làm hòa trong bao lâu?”

“Có lẽ trước khi buổi tiệc kết thúc.”

Nguyễn Anh Minh tùy ý nói.

“Cái gì?” Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Tại sao?”

Nguyễn Anh Minh liếc nhìn phía xa xa, Thịnh Tâm Lan nhìn theo tầm mắt của anh, thấy trong góc đối diện sàn nhảy, Cao Khải kéo Lưu Ngọc Hạnh ra khỏi tay bạn trai mới của cô ấy, rồi dứt khoát kéo vào phòng nghỉ ngơi gần nhất, lúc đóng cửa lại, như muốn ngăn cách tình cảm mãnh liệt và mờ ám ở trong phòng.

“Em đã bỏ lỡ chuyện gì ư?” Thịnh Tâm Lan trợn tròn mắt hỏi.

Nguyễn Anh Minh khoác vai cô, nói ngắn gọn súc tích: “Em đã bỏ lỡ chuyện lãng tử quay đầu.”

Buổi tiệc đến mười giờ mới kết thúc, ngoài Lưu Ngọc Hạnh và Cao Khải, thì mọi người đều ở trong khách sạn, nên cũng thuận tiện hơn nhiều, kế tiếp Thịnh Tâm Lan không cần phải làm việc gì nữa, chỉ căn dặn nhân viên vệ sinh dọn dẹp sân bãi, rồi về thẳng phòng nghỉ ngơi.

Tuần tiếp theo, Thịnh Tâm Lan luôn bận rộn chuyện đón tiếp khách nước ngoài, mấy ngày đầu Nguyễn Anh Minh luôn đi cùng cô, nhưng đến ngày thứ ba thì anh đã mất dạng từ sáng sớm.

“Tổng giám đốc Nguyễn có chuyện cần phải làm, nên hai ngày tới quản lý Thịnh phải nhọc lòng tiếp đãi khách nước ngoài rồi.”

Buổi tối khi cô hỏi vấn đề này, ánh mắt Chu Phương hơi né tránh, bộ dạng rất khả nghi.

“Anh ấy phải làm chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

Chu Phương khẽ ho một tiếng, lắp bắp đáp: “Là việc riêng của ông chủ, tôi cũng không thể biết hết chuyện của anh ấy.”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, Nguyễn Anh Minh không phải người không phân biệt được công tư, giờ đang là thời điểm quan trọng để tiếp khách nước ngoài, sao có thể để mình cô ở đây rồi chạy đi làm việc riêng chứ? Trừ khi chuyện này thật sự rất cấp bách.

Tối đó mãi đến rạng sáng, Nguyễn Anh Minh mới quay về.

Thịnh Tâm Lan đã đi ngủ rồi, nhưng lúc anh mở cửa vẫn đánh thức cô, cô mơ màng ngồi dậy, khàn giọng hỏi:

“Mấy giờ rồi? Sao giờ anh mới về?”

Nguyễn Anh Minh đi tới ôm cô: “Giờ vẫn còn sớm, em mau ngủ tiếp đi.”

Thịnh Tâm Lan thuận thế ôm eo anh, rồi cọ vào lòng anh như một chú mèo ngoan ngoãn.

“Em ngủ đi.”

Nguyễn Anh Minh vuốt lưng cô, ánh mắt đầy cưng chiều.

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Thịnh Tâm Lan nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng tiếng chuông tin nhắn bên tai đã đánh thức cô, cô mơ màng cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem thử.

“Ngày mai anh đừng quên thời gian, em đợi anh ở sân bay.”

Cô nhíu mày, mới đầu cô còn tưởng ai gửi nhầm tin nhắn, nhưng lúc nhìn thấy tên người gửi, cô mới nhận ra mình cầm nhầm điện thoại.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy ba chữ Cao Mỹ Lệ này rất chói mắt.