Lãi Được Bé Yêu

Chương 44: THUA CŨNG PHẢI CÓ PHONG ĐỘ

Thịnh Tâm Lan không nói gì đẩy Nguyễn Anh Minh vào phòng bếp.

“Anh phải ở bên cạnh Lập Huy nhiều hơn, anh xem thằng bé và Ái Linh chơi vui vẻ thế nào, tôi còn nghe người hầu chăm sóc thằng bé nói từ trước đến nay thằng bé chưa từng vui vẻ như thế, chuyện này nói hơi quá.”

Nguyễn Anh Minh nghe Thịnh Tâm Lan nói thì trong lòng lại có chút tự trách, trong lúc anh mất tập trung thì cô nhét tạp dề cho anh: “Anh mặc vào đi, bột mì sẽ không dính lên quần áo.”

Nguyễn Anh Minh nhìn tạp dề màu hồng thì khóe mắt giật giật, anh còn muốn nói gì thì Thịnh Tâm Lan thúc giục nói,

“Sao anh còn đứng đó làm gì, mau đi rửa tay đi, năm giờ rồi, nếu không nấu cơm thì hai đứa nhỏ sẽ chết đói.”

Ma xui quỷ khiến anh làm theo, yên lặng mặc tạp dề, rửa tay sạch sẽ, dựa theo lời Thịnh Tâm Lan nói bắt đầu học nhào bột.

“Bình thường chúng tôi làm bánh quy thì làm hình tròn là được, nhưng bạn học nhỏ không quá quan tâm đến khẩu vị, bọn nhỏ thích hình thức bên ngoài hơn là ăn ngon, cho nên lúc làm bánh quy thì chúng ta có thể dùng khuôn hoặc là tự tay tạo các hình dạng của động vậy nhỏ.”

Thịnh Tâm Lan làm mẫu, vẽ trên giấy nướng bánh,

“Anh xem đây là hình vịt con, lúc tạo hình không cần quá to, sau khi cho vào lò nướng sẽ nở to ra.”

Thịnh Tâm Lan dạy học vô cùng nghiêm túc, trên giấy nướng bánh nhanh chóng xuất hiện các loại động vật sinh động.

Nguyễn Anh Minh đứng bên cạnh nhìn sườn mặt cô, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khác thường.

Anh bỗng nhiên cảm thấy cô rất thú vị, so với tất cả những người phụ nữ anh từng gặp thì thú vị hơn nhiều.

Không hư vinh không ra vẻ, năng lực làm việc xuất sắc, trong cuộc sống cũng xuất sắc, hiền lành dũng cảm, đơn giản thẳng thắn, hơn nữa cô đối xử với trẻ con rất kiên nhẫn.

“Nguyễn Thục Thử, chú có muốn cân nhấc chuyện mẹ cháu làm vợ chú hay không?”

Anh từng coi câu nói này chỉ là lời đùa vui bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu, tay Nguyễn Anh Minh run lên, lập tức bóp nhiều bột, trên giấy nướng bánh nhất thời xuất hiện một đống khó có thể miêu tả được.

Thịnh Tâm Lan phụt cười ra tiếng, không kiêng dè nói: “Nguyễn tổng, may là màu vàng nhạt, nếu chúng ta dùng hương vị socola thì tôi nghĩ không có ai muốn ăn bánh quy hình dạng đống phân đâu.”

Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh hơi cứng lại nhìn tác phẩm của mình, thật sự có chút mất mặt, anh lập tức không kiên nhẫn ném đồ trong tay xuống,

“Cô tự làm đi,”

“Đừng nóng nảy.” Thịnh Tâm Lan nhướng mày với anh, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Được rồi, cũng không phải không có cách sửa, vẫn có thể cứu chữa được.”

Cô nói xong thì chọn quả việt quất nhỏ nhất trong túi việt quất bên cạnh đặt lên trên bánh quy giống như hình 'phân', sau đó dùng tăm kéo dài đuôi bánh quy ra một chút,

“Vậy đó, đây là một con rắn nhỏ.”

Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua 'con rắn nhỏ', quả việt quất làm đôi mắt, tỏa ra sự nghịch ngợm, cuộn thân mình lại lười biếng nằm trên giấy nướng bánh, cái đuôi kéo dài ở phía sau.

Anh nhìn một lát, ánh mắt vẫn không tự giác chuyển đến trên mặt Thịnh Tâm Lan, anh nhìn ánh mắt mang theo sự đắc ý kia lại không khỏi làm cho anh cảm thấy thuận mắt.

Lúc bữa tối Nguyễn Lập Huy vui vẻ rất nhiều so với bình thường, cậu bé chủ động ăn cơm làm cho Nguyễn Anh Minh kinh ngạc, Nguyễn Lập Huy ăn cơm vẫn luôn là chuyện khó khăn, không cho ai đút thì không ăn, cho dù có người đút cũng chỉ miễn cưỡng ăn một chút mà thôi, cậu bé gầy yếu hơn so với bạn cùng tuổi.

“Lập Huy, con tự mình ăn cơm?”

Nguyễn Anh Minh không nhịn được hỏi.

“Đứa bé năm tuổi rồi, có ai không biết chứ?” Thịnh Tâm Lan cố ý nhấn mạng: “Lập Huy của chúng ta còn biết nhiều thứ nữa đúng không?”

Nguyễn Lập Huy nghe vậy thì gật đầu, còn khinh thường liếc Nguyễn Anh Minh một cái, dường như trước kia cậu bé giấu tài năng không cho anh nhìn thấy vậy.

Ánh mắt xem thường làm cho Nguyễn Anh Minh vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng anh cũng chỉ bất đắc dĩ gắp đồ ăn vào chén Nguyễn Lập Huy, giọng nói dịu dàng,

“Trước kia ba không quan tâm con nhiều, con ăn nhiều một chút.”

Sau khi ăn xong Thịnh Tâm Lan thấy sắc trời không còn sớm thì muốn rời đi, Thịnh Ái Linh lại ăn vạ, liên tục nói muốn chơi trò chơi.

Phòng khách nhà Nguyễn Anh Minh có một tivi màn hình tinh thể lỏng rất lớn, có nhiều trò chơi, đại chiến xe tăng, bốn người có thể cùng chơi, mỗi người cầm một máy chơi game.

Vòng thứ nhất chưa tới năm phút, Nguyễn Anh Minh đã chiếm lãnh thổ của ba người, trò chơi kết thúc.

Thịnh Tâm Lan có chút chán nản: “Chuyện này không công bằng, máy chơi game nhà anh nên chắc chắn bình thường anh cũng chơi nhiều, chúng tôi là người mới, không công bằng.”

“Tôi cũng chơi lần đầu.” Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh nhàn nhạt: “Đừng tìm lý do vì thất bại của mình.”

Nguyễn Lập Huy nghe xong thì nhất thời không vui đá vào chân Nguyễn Anh Minh, đứng lên giơ tay múa chân nửa ngày cũng không biết cậu bé muốn nói cái gì, cậu bé đành viết lên tờ giấy.

“Ba xấu lắm.”

Nguyễn Anh Minh dở khóc dở cười, xoa đầu Nguyễn Lập Huy hỏi,

“Ba thắng là ba xấu sao? Lập Huy, suy nghĩ này của con không tốt, thua cũng phải có phong độ.”

Nguyễn Lập Huy không vui, hất tay anh ra, khoanh tay ngồi xếp bằng dưới đất giận dỗi.

Nguyễn Anh Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể nói chơi thêm một ván.

Lần này anh cẩn thận kéo dài đến nửa tiếng, cuối cùng lúc anh muốn phản kích thì Nguyễn Lập Huy dùng chân đá rớt máy chơi game trong tay anh, Thịnh Tâm Lan nhất thời lái chiếc xe tăng xông vào doanh trại của anh càn quét một trận.

“Wow, thắng rồi thắng rồi!”

Thịnh Ái Linh đứng lên hoan hô, xé một tờ giấy 'bụp' dán lên trán Nguyễn Anh Minh: “Hình phạt!”

Nguyễn Anh Minh hỏi,

“Vì sao vừa rồi mấy người thua lại không phạt?”

“Vừa rồi chúng ta chơi chơi thử, chơi nháp thôi, làm gì có hình phạt, ván này mới thật sự bắt đầu.”

Thịnh Tâm Lan nói rất đương nhiên.

Anh lại nhìn con trai mình cũng gật đầu theo, vô cùng chân chó.

Nguyễn Anh Minh hết chỗ nói, anh dẫn sói vào nhà, muốn tạo phản đây mà.

Sau đó bọn họ lại chơi mấy ván, Nguyễn Anh Minh muốn thắng, nhưng không chịu nổi hai đứa nhóc thay phiên làm phá phách, cuối cùng mặt anh dán đầy giấy, tờ giấy bay lên bay xuống theo nhịp thở, không nhìn thấy mặt nữa, Thịnh Tâm Lan ôm bụng cười ngã xuống đệm nói: “Sợ là không thể chơi trò này nữa, trên mặt anh đã không còn chỗ nào dán được nữa.”

Hai đứa nhóc nghe vậy thì vỗ tay nhảy lên sô pha, Ái Linh cười ha ha.

“Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.” Thịnh Tâm Lan cười đủ rồi thì ngồi dậy, cô đưa tay về phía Thịnh Ái Linh,

“Đi thôi, Ái Linh, sắp mười giờ rồi, nếu chúng ta không về thì sẽ trễ.”

Thịnh Ái Linh nghe vậy thì ý cười trên mặt lập tức biến mất, chu mỏ nói,

“Không sao! Mẹ, đã trễ như vậy rồi, hay là tối nay chúng ta ở đây được không.”

Sắc mặt Thịnh Tâm Lan thay đổi.