Lãi Được Bé Yêu

Chương 77: BÀ CŨNG ĐÂU PHẢI LÀ MẸ CỦA CON BÉ

“Đã làm xong, anh ta đã ký hợp đồng với Light Media, hợp đồng năm năm, nếu dám vi phạm hợp đồng thì anh ta sẽ đóng tiền vi phạm hợp đồng đến phá sản.” Nhắc đến chuyện này, Chu Phương lập tức muốn cười.

Cái tên Phan An này cũng rất dễ lừa, Nguyễn Anh Minh dương đông kích tây một cái là đã ngoan ngoãn cắn câu, rốt cuộc thì vẫn còn quá trẻ, không biết tính tình của ông chủ bọn họ.

“Tôi muốn anh ta vi phạm hợp đồng làm gì?” Nguyễn Anh Minh phản bác: “Giữ anh ta lại kiếm tiền cho tôi không phải tốt hơn sao.”

Nghe vậy, Chu Phương sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì lại càng thương hại Phan An hơn.

Ông chủ đúng là tức chết người không đền mạng mà!

Nghĩ thử đi bạn cực kỳ ghét một người, nhưng cố tình bạn phải làm cấp dưới của người đó, còn phải kiếm tiền cho người đó, không kiếm tiền thì không nuôi nổi bản thân, kiếm được tiền rồi thì bị người đó rút đi hơn phân nữa, đây là chuyện đau khổ đến cỡ nào chữ?

Biệt thự nhà họ Thịnh.

Thịnh Tâm Lan cố ý chọn một buổi trưa trong tuần để về lấy chìa khóa.

Thịnh Tâm Nhu phải đến công ty đi làm, mẹ kế Vu Cẩm Hà tuy không phải loại người tốt lành gì, nhưng ngoài mặt vẫn đối xử tử tế với cô, cũng sẽ không làm khó cô, chắc là sẽ thuận lợi lấy chìa khóa rồi chạy đi về.

“Cô hai.”

Thím Cố, người giúp việc lâu năm trong nhà họ Thịnh vừa nhìn thấy Thịnh Tâm Lan thì suýt chút nữa đã rơi nước mắt: “Cô hai, sao cô lại quay về rồi? Mấy năm qua cô đi đâu vậy?”

Lúc trước thím Cố là người giúp việc luôn đi theo bên cạnh mẹ của Thịnh Tâm Lan, sau khi mẹ cô chết đã luôn ở cạnh chăm sóc Thịnh Tâm Lan, sau đó cũng đi theo cô đến nhà họ Thịnh.

Mắt Thịnh Tâm Lan cũng có hơi ươn ướt, nắm tay thím Cố nức nở nói: “Đã về được một thời gian nhưng vẫn chưa về nơi này, làm thím lo lắng rồi.”

“Tôi lo lắng thì có gì chứ, không biết cô ở ngoài đời phải chịu vất vả đến cỡ nào nữa, nếu như để mẹ của cô biết, chắc là sẽ trách tôi không chăm sóc cho cô cẩn thận.”

“Con vẫn rất tốt thím Cố.”

“Tâm Lan?”

Đang nói chuyện, một giọng nữ đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

Vu Cẩm Hà mặc một bộ sườn xám mày xanh đứng trên cầu thang, gương mặt kia được chăm sóc rất tốt, trông chỉ như mới ba mươi tuổi, vẫn còn rất xinh đẹp, lúc này nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng quay về vẻ mặt như bình thường, vừa xuống lầu vừa nhiệt tình nói:

“Tâm Lan, sao con đã về rồi? Cũng không chịu báo trước một tiếng, dì bảo nhà bếp nấu vài món con thích.”

Thịnh Tâm Lan thả tay thím Cố ra: “Con chỉ về lấy chút đồ, lấy xong sẽ đi ngay, không cần làm phiền dì.”

Suốt mấy năm qua, cô vẫn luôn gọi Vu Cẩm Hà là dì, chưa bao giờ sửa miệng của.

Lúc còn nhỏ cô còn tường nghe lén Vu Cẩm Hà từng oán giận với ba, trông rất tủi thân, nói đã hết lòng hết sức đối xử với cô, nhưng cô lại không hề biết ơn, cũng không chịu sửa miệng lại.

Lại bị ba Thịnh nói một câu “Bà cũng đâu phải là mẹ của con bé, bảo con bé gọi bà là dì đã rất lễ phép rồi” làm nghẹn họng.

Lúc trước trước mặt ba Thịnh, Vu Cẩm Hà không dám nói gì, nhưng sau khi ba Thịnh ra khỏi nhà rồi, bà đập bể không ít đồ đạc trong nhà, vào phòng ngủ đánh chửi người giúp việc, liên túc mắng “nó cũng không phải con gái của tôi, sao không nói là tôi cũng không cần phải đối xử tốt với nó đi?”

Trước sau như hai người hoàn toàn khác, loại phụ nữ này, khi Thịnh Tâm Lan còn rất nhỏ đã nhìn thấy, cô hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao đã nhiều năm như vậy mà ba vẫn chưa phát hiện ra, là có mắt như mù sao?

Trò chuyện hai câu, Vu Cẩm Hà không cản Thịnh Tâm Lan lên lầu.

Phòng của cô vẫn giống hệt như lúc trước, không có bất cứ thứ gì bị đụng chạm cả, theo trí nhớ mở ngăn kéo thứ hai trên bàn sách ra, Thịnh Tâm Lan nhíu mày, chìa khóa không còn ở đây nữa.

Lúc trước sau khi cô nhận được món quà này rồi, rõ ràng đã bỏ chìa khóa vào đây, có người lấy đi mất.

“Tìm được chưa?”

Thấy Thịnh Tâm Lan xuống lầu, Vu Cẩm Hà từ trên ghế sofa đứng lên, mặt mày dịu dàng hỏi.

“Không có.” Thịnh Tâm Lan hỏi thẳng: “Dì, chìa khóa nhà không còn trong ngăn kéo của con nữa, có ai từng đụng vào đồ của con sao?”

Mặt Vu Cẩm Hà cứng lại: “Chìa khóa nhà? Chìa khóa nhà gì?”

“Căn biệt thự ba tặng con hồi sáu năm trước, Kim Thủy Uyển.”

“Dì không biết chuyện này.” Vu Cẩm Hà lập tức phủ nhận, trông vô cùng vô tội: “Từ trước đến giờ dì chưa bao giờ vào phòng của con, bình thường đều là thím Cố quét dọn phòng con, thỉnh thoảng ba con lại vào đó ngồi, nếu không thì con gọi hỏi ba con đi.”

“Được, con biết rồi.”

Thịnh Tâm Lan cũng không nói thêm gì với bà, giả vờ như định rời đi.

“Tâm Lan, ở lại ăn bữa cơm đi.”

Vu Cẩm Hà mở miệng giữ lại: “Dì bảo đầu bếp chuẩn bị thức ăn, nấu món cá chua ngọt con thích nhất.”

Thịnh Tâm Lan xoay người, đột nhiên có chút bực bội.

“Nếu con ở lại ăn cơm, sợ là dì không nuốt trôi được miếng nào đâu.”

“Tâm Lan con nói gì thế? Sao dì lại...”

“Sao lại không chứ?” Thịnh Tâm Lan xoay người nhìn chằm chằm bà: “Chỗ này cũng không có người nào khác, ba của con cũng không ở nhà, dì đừng có giả vờ giả vịt nữa, ba của con nhìn không ra mẹ con dì là loại người thế nào nhưng con lại thấy rất rõ.”

Nói xong những lời này, Thịnh Tâm Lan không thèm quay đầu rời khỏi nhà họ Thịnh

Vu Cẩm Hà vịn lưng ghế sofa, mặt mày âm trầm, từ từ dời mắt qua nhìn thím Cố:

“Tôi hỏi bà, bà đã nói gì với nó?”

Thái độ của thím Cố vô cùng lạnh nhạt: “Từ lúc cô hai vào nhà đến khi ra khỏi nhà còn chưa được mười phút, tôi có thể nói gì với cô ấy chứ?”

“Tôi hỏi bà là lúc trước bà đã nói gì với nó?”

“Lúc trước?”

Thím Cố ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, làm Vu Cẩm Hà hoảng sợ run nhẹ: “Bà chủ còn nhớ chuyện lúc trước à? Tôi cứ tưởng bà quên rồi chứ.”

Lời này vừa nói ra, tay Vu Cẩm Hà nhịn không được run rẩy.

Ý là con nhỏ kia đã biết hết tất cả mọi chuyện, chẳng trách, chẳng trách mấy năm qua đều không thèm quay về! Bám được Nguyễn Anh Minh rồi, bây giờ rốt cuộc cô còn quay về làm gì nữa?

Bên kia, Thịnh Tâm Lan lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Thịnh, có vẻ như tâm trạng rất khó bình tĩnh được.

Lúc trước mẹ sinh non cô, bởi vì chảy máu quá nhiều nên sau khi sinh không được mấy ngày đã qua đời, mãi đến khi cô thi đậu đại học Đông Lăng khoa y rồi, thím Cố mới nói cho cô biết sự thật.

Nếu Vu Cẩm Hà không cố tình đến tận nhà khiêu khích, sao mẹ cô lại sinh non được chứ?

Cho nên cái chết của mẹ chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ hai mặt này.

Sau đó lại học đị học hai năm, cho dù trường học ở cùng một thành phố nhưng cô đều rất hiếm khi về nhà.

Chuyện đã qua lâu lắm rồi, truy cứu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng thay cho mẹ, cuối cùng khó cả đôi đường, dứt khoát lựa chọn không đối mặt với mớ tình cảm giả tạo của mấy người trong nhà họ Thịnh.

Xua tan tất cả chuyện phiền phức trong đầu đi, Thịnh Tâm Lan lấy điện thoại gọi cho ba, cũng không biết như thế nào, đột nhiên nhớ đến ánh mắt trốn tránh của Vu Cẩm Hà lúc nãy, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

“Bác tài, không đến Ngự Uyển nữa, đổi đường đi đến khu biệt thự Kim Thủy Uyển.

Đồ đạc trong phòng sách của cô không bị ai đụng đến, rõ ràng là ba đã dặn dò qua, mấy hôm trước mới nói với ba biết chuyện muốn lấy chìa khóa, chắc chắn ông sẽ không cố ý chạy đến phòng cô lấy đi mất, cho nên chìa khóa không còn nữa, chỉ có thể ở một nơi khác.

Bị người suốt ngày cứ thích cướp đồ của người khác lấy đi mất.