Làm Chú Khó Lắm

Chương 16: Huấn Luyện Cho Trẻ

Trước khi học cách đánh người, cần học được cách chịu đòn, toàn bộ quá trình dạy dỗ của Tyson Dương Quang đã được trải nghiệm vì thế hắn biết rõ đứa nhỏ sẽ gặp phải tình cảnh thế nào.

Yên tâm được rồi, chỉ cần Tyson chịu dạy, đứa nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn chỉ là chuyện sớm muộn, mặc dù quá trình có chút đau khổ.

“Pằng, pằng pằng…”

Bắn một phát rồi lại một phát, bia ngắm hình người trong phút chốc xuất hiện không ít lỗ, Triệu Đông đứng một bên vừa lắp đạn vừa nháy mắt với Tuần Thành đứng bên cạnh.

Anh cả luyện súng cũng được vài giờ rồi, anh mau khuyên bảo một chút đi!

Tuần Thành nhìn cậu ta, lại nhìn Dương Quang khóe môi nhếch lên, vẻ mặt ngập tràn sự lạnh lùng nghiêm nghị cầm súng mãi không buông, anh do dự một chốc rồi lắc đầu.

Anh cũng không muốn tìm chết vào lúc này.

Cũng may không lâu sau đó, Dương Quang lắc lắc cổ tay đã run lên, vứt súng tháo kính bảo hộ ra, Triệu Đông vội vàng chạy đến báo cáo kết quả bắn súng.

“Anh cả, chín mươi bốn phát trúng vòng thứ ba.” Cuối cùng còn không quên nịnh nọt, “Anh cả bắn súng lại tiến bộ rồi.”

Dương Quang liếc cậu ta một cái, xoa bóp cổ tay, nhìn về phía Tuần Thành, “Có việc?”

“Không phải việc gì lớn.” Tuần Thành nói: “Ông chủ Mạc muốn gặp cậu.”

“Gặp tôi?” Dương Quang nhíu mày, “Còn chưa chịu thôi sao?”

“Dạ.”

“Vậy thì gặp thôi, địa chỉ?”

“Tiệm Mậu Đức, một giờ chiều mai.”

“Được, anh sắp xếp đi.

Gọi điện cho ông ba Hồng, nói với ông chuyện này.”

“Cái này…” Tuần Thành ngập ngừng nói: “Ông ấy chỉ muốn gặp cậu, ông ba Hồng cũng đến thì…”

“Không sao.” Dương Quang uống mấy hớp nước, rồi lại cầm súng lên, “Tôi chính thức giới thiệu cho ông ta, dù sao cũng là làm ăn, làm với ai không phải là làm?”

Lý do ông chủ Mạc vẫn muốn cắn chặt Diệm Bang không buông, là vì ông hai Hồng ép giá, còn là kiểu vừa đấm vừa xoa.

So với người hung hãn như vậy, làm ăn với Dương Quang, an toàn tính mạng của ông ta sẽ được đảm bảo hơn nhiều.

Nhưng đáng tiếc, cho dù thế nào Dương Quang cũng không định thay đổi ý kiến.

Tấm bia ngắm hình người được đổi sang cái mới, lại đeo kính bảo hộ mới lên, men theo hình dáng trong kí ức, Dương Quang lần nữa nâng súng lên.

“Pằng, pằng pằng, pằng…”

Sân tập lại ngân vang tiếng súng một lần nữa, Tuần Thành nghe lệnh đi làm việc, Triệu Đông vẫn đứng một bên vô cùng bất đắc dĩ.

Anh cả, anh bắn không mệt nhưng mà em tiếp đạn mệt lắm nha!

“Sao rồi?”

Trời tối, Dương Quang đến đón người, nhìn đứa nhỏ nằm dài giữa phòng, hắn hỏi Tyson.

“Rất có nghị lực.” Ngược lại Tyson suốt một buổi chiều không ngừng đánh người lại rất nhẹ nhàng, tán thưởng nói: “Từ đầu đến cuối không rên một tiếng.”

“Anh sẽ không xuống chân ác tới mức đánh con người ta ngất xỉu luôn chứ?” Dương Quang nghi ngờ liếc anh một cái rồi bước đến chỗ đứa nhỏ.

Vừa cúi đầu hắn đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời trong suốt.

Có lẽ do lúc ngã xuống cạ vào nệm, mặt đứa nhỏ xuất hiện vết trầy nhưng không nghiêm trọng, mặt mũi có chút trắng bệch, rõ ràng đã đau lắm rồi, cả người cuộn tròn lại.

Dương Quang vươn tay lau mồ hôi trên tóc cậu, hỏi: “Đau không?”

“Đau.” Đứa nhỏ trả lời thành thật, lại cố gắng đưa tay về phía Dương Quang.

“Chú hai, ôm.” Tựa như chỉ cần chú hai ôm sẽ không đau nữa.

Dương Quang biết rõ lúc này mình nên từ chối! Càng là lúc đứa nhỏ yếu đuối, bản thân hắn càng phải nhẫn tâm hơn một chút.

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của cậu, hắn chỉ do dự một chút bèn cúi người bế đứa nhỏ lên.

Hắn vẫn nên cho đứa nhỏ chút động lực, nếu không chỉ sợ cậu sẽ không kiên trì nổi.

Hắn hỏi đứa nhỏ: “Ngày mai tiếp tục, sợ không?”

Đứa nhỏ nhẹ nhàng lắc đầu, tựa đầu vào cổ hắn, hơi thở nhẹ nhàng phả lên làn da Dương Quang, cậu nói: “Chú hai, con sẽ trở nên lợi hại hơn.”

“Ừ.” Đáp lại một tiếng, Dương Quang quay đầu nhìn Tyson, hỏi: “Cùng ăn cơm không?”

“Thôi.” Tyson nhìn đứa nhỏ yên tĩnh trong lòng hắn, trong mắt lại hiện lên tán thưởng nhiều hơn, “Trở về nhớ thoa thuốc cho nhóc, buổi tối đầu tiên là khó khăn nhất.”

“Tôi biết rồi.” Dương Quang cười: “Cũng không phải chưa từng trải qua.”

Tyson lắc đầu, “Khi đó cậu lớn hơn nhóc.”

Dương Quang cúi đầu nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng mình, nói: “Nhóc lợi hại hơn tôi nhiều.”

Lúc tám tuổi hắn nào có thể nhẫn nại như vậy? Ông già quất mấy roi đã gào thét đến mức nhà trên nhà dưới đều biết.

Hắn vẫn lo lắng cậu còn quá nhỏ, chịu không nổi lực chân của Tyson, Dương Quang nghĩ ngợi một chốc rồi bế đứa nhỏ đưa đến chỗ Tư Đồ Lỗi.

“Kiểm tra cho nhóc đi, toàn thân, nhất là xương cốt, nội tạng.”

Tư Đồ Lỗi kinh ngạc nhìn đứa nhỏ, mà theo hắn hình dung là chỉ còn một hơi thoi thóp, hỏi Dương Quang: “Mày bạo lực gia đình với nhóc?”

Dương Quang bất đắc dĩ, “Sao cái gì cũng do tao vậy? Lần trước thì do tao áp dụng hình phạt thân thể, lần này thì bạo lực gia đình.”

Tư Đồ Lỗi bĩu môi, “Vì mày không giống phụ huynh tốt!” Hắn bảo đàn em của Dương Quang đi đăng ký lấy số, lại nói: “Để nhóc lên giường đi, tao kiểm tra sơ qua trước.”

Dương Quang làm theo lời Tư Đồ Lỗi, đến khi mở được hai nút áo cho đứa nhỏ, hắn chợt ngừng tay, bởi vì trên làn da trắng nõn kia trải dài từng vết bầm xanh tím.

Tư Đồ Lỗi mang ống nghe đến, xem xét một lượt, vẻ mặt hoài nghi nhìn Dương Quang, “Mày thật sự không bạo hành gia đình nhóc? Vậy mấy cái này là gì? Đánh nhau cũng không thể đánh thành thế này?”

Dương Quang giễu cợt, “Mày thấy nếu như tao bạo hành gia đình, chỉ có thế này sao?”

Vậy mà Tư Đồ Lỗi còn nghiêm túc tự hỏi một hồi, sau đó mới yên tâm hơn, “Ít nhất người bị đánh sẽ không tỉnh táo được vậy.”

Đứa nhỏ vẫn mở lớn mắt nhìn bị Tư Đồ Lỗi đè ra kiểm tra ấn mạnh lên mấy vết bầm vết ứ, thế mà cậu chỉ rụt người lại, nắm chặt lấy tay của Dương Quang.

Tư Đồ Lỗi rút tay lại, nói với Dương Quang: “Chắc không sao, vẫn nên kiểm tra nội tổng quát để bảo đảm hơn.”

“Ừ.”

Vì thế Dương Quang bế Dương Hi Ngôn theo Tư Đồ Lỗi lăn hết lầu trên đến lầu dưới.

Không hổ là Tyson, cho dù vết thương bên ngoài nhìn nghiêm trọng như vậy, nhưng xương cốt và nội tạng của đứa nhỏ không hề xuất hiện ảnh hưởng.

“Vậy mà đều là tổn thương ngoài da.” Tư Đồ Lỗi nhíu mày, nói: “Xem ra người đánh nhóc là cao thủ!”

Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, nào ngờ Dương Quang thành thật gật đầu, “Là cao thủ.”

Tư Đồ Lỗi lại hiếu kỳ rồi, “Ai vậy? Mời giáo viên cho nhóc này sao?” Võ thuật của Dương Quang không kém, thậm chí hắn đã tận mắt nhìn thấy rồi, vì thế hắn đoán Dương Quang nhất định sẽ không để Dương Hi Ngôn bị đánh đến mức này.

“Ừ, huấn luyện nhóc đánh nhau.”

Kiểm tra một lượt, đứa nhỏ mệt mỏi tựa vào bờ vai Dương Quang, muốn ngủ thiếp đi.

Dương Quang vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Về nhà ăn cơm rồi ngủ.”

Đứa nhỏ bèn cố gắng hết sức trừng mắt thật to.

Tối hôm nay, giấc ngủ của cậu không được yên ổn, lăn qua lăn lại, chập chờn khi ngủ khi tỉnh.

Dương Quang biết cậu khó chịu vì đau, hắn đã từng nếm trải qua.

Vì thế tối hôm nay hắn bèn dung túng cho sự yếu ớt của đứa nhỏ, ngồi bên giường, ở bên cậu cả đêm.

Dương Quang nói: “Nếu đau quá thì cứ nói, không sao hết.”

“Dạ.” Đứa nhỏ đáp lời, thế nhưng suốt buổi tối không hề ừ hử một tiếng nào, chỉ là luôn siết chặt tay Dương Quang không buông.

Vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán đứa nhỏ, khóe miệng Dương Quang cong lên nụ cười nhàn nhạt, đây là cháu hắn, là đứa nhỏ sẽ không thua kém bất kỳ ai.

Lượng cơm đứa nhỏ ăn nhiều hơn từng ngày, mặc dù mỗi ngày về nhà luôn có thêm vết bầm ứ, nhưng thần sắc lại tốt hơn trước nhiều.

Má Kỳ nhìn cậu ăn cơm xong còn có thể húp một tô canh lớn, bà cảm thấy sự cố gắng của mình mấy tháng này không hề uổng phí.

Hết ngày nghỉ, Dương Quang tự mình đưa đứa nhỏ về trường học.

Cậu vẫn đi học như mọi khi, nhưng mỗi ngày tan học, sẽ đến phòng huấn luyện thêm hai tiếng.

Đối với đứa nhỏ chưa từng rên một tiếng nào suốt quá trình huấn luyện, ít nhiều gì Tyson cũng có chút phấn khởi.

Mấy hôm nay y tập trung khai phá thể lực cực hạn của đứa nhỏ, vì thế sau khi chấm dứt hai tiếng huấn luyện, trên cơ bản là đứa nhỏ sẽ tê liệt cả người trực tiếp ngã xuống.

Cho dù như thế, cậu chưa từng nói lời oán giận nào với Dương Quang, đứa nhỏ mới vừa tám tuổi trải qua thời kì huấn luyện đầu tiên tựa như địa ngục với người thường bằng nghị lực kiên cường hơn bất cứ ai.

“Vẫn tốt, xem ra chuyện tao lo lắng không xảy ra.”

Thấy Dương Quang dẫn Dương Hi Ngôn vào, sau khi đánh giá Dương Hi Ngôn một lúc lâu, Nghiêm Phong mới vừa lòng gật đầu.

Dương Quang nhìn hắn một cái, hỏi: “Ai đây?”

Trong phòng làm việc của Nghiêm Phong xuất hiện thêm một đứa trẻ.

Cậu nhóc cũng tầm tám tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, đôi mắt to tròn linh hoạt di chuyển, toát ra dáng vẻ thông minh lanh lợi.

Nghiêm Phong giới thiệu: “Cháu tao, Nghiêm Huy.”

Nghiêm Huy đứng dậy, cười với Dương Quang, hô to một tiếng: “Chào chú Dương.” Rồi hiếu kỳ nhìn Dương Hi Ngôn.

Dương Quang hỏi: “Mày xách cháu mày đến đây làm gì?”

Nghiêm Phong nhìn Dương Hi Ngôn một cái, nói: “Mày giao cháu cho tao, tao lại khiến cháu mày đổ máu, thấy áy náy lắm nên định đưa cháu tao vào chung lớp với nhóc, tiện bề chăm sóc.”

“Thật luôn?” Vẻ mặt Dương Quang nghi ngờ, “Mày mà cũng biết áy náy sao?”

Nghiêm Phong liếc Dương Quang, “Thì mày cứ coi là thật đi không được hả?” Hắn đẩy đẩy mắt kính nói: “Vì một vài nguyên nhân nào đó, anh tao ném thằng nhóc này cho tao, nói tao quản nó giúp ổng.”

Dương Quang bĩu môi liếc Nghiêm Huy, nói: “Thoạt nhìn không phải là kiểu ổn định.” Cho đứa nhỏ nhà mình theo thằng nhóc ngang ngược này, Dương Quang thật sự không an tâm nổi.

“Không đến nỗi, chỉ là thích làm ầm ĩ với người trong nhà thôi.” Nghiêm Phong cười cười, ngập tràn tính toán nói: “Nó là cục cưng của ông già nhà tao, nếu Hi Ngôn có thể ở chung với nhóc, không chừng sau này…”

Xã hội đen liên kết được với giới chính trị, đây là chuyện phải tặng bao nhiêu lễ vật may ra mới tìm được một cơ hội ‘có khả năng’.

Hắn nói với Dương Quang: “Xem xét trên tình bạn của tao với mày, mới cho mày cơ hội này đó!”

Dương Quang liếc hắn, “Vậy mà cũng nói ra miệng được!”

Dương Quang sao lại không biết, Nghiêm Phong sợ hắn không quan tâm kéo luôn đứa nhỏ vào con đường xã hội đen, vì thế nên mới tìm đứa trẻ cùng tuổi đến đào, góc, tường!

Nghiêm Phong nhún vai, sảng khoái thừa nhận: “Mặc dù tao không phải cảnh sát, nhưng được hun đúc dưới nền giáo dục trong nhà, đương nhiên mong muốn phần tử phạm tội càng ít càng tốt.”

Hắn vẫy tay với Dương Hi Ngôn, nói: “Qua bên chú Nghiêm nào, giới thiệu cho nhóc bạn mới.”

Nhưng không ngờ Dương Hi Ngôn khi trước vẫn luôn nghe lời hắn lại im lặng nhìn hắn, căn bản không có ý định dời bước.

“Cái này…” Nghiêm Phong trầm ngâm một chút, hỏi Dương Quang: “Không phải nhóc vẫn để ý câu nói của tao hôm đó chứ?” Xã hội đen vốn không phải người tốt, hắn có nói sai đâu!

“Ai biết?” Dương Quang nhún vai, lại hất cằm với Nghiêm Huy nói: “Nhóc con, qua đây.”

“Chú Dương có chuyện gì sao?” Nghiêm Huy nghiêng đầu bước đến, nhìn Dương Hi Ngôn, lại hỏi Dương Quang: “Chú Dương, ai đây?”

Nhóc ta còn tự làm thân, một tiếng một tiếng chú Dương hết sức thân thiết.

“Cháu chú, Dương Hi Ngôn.” Dương Quang đáp, xoa đầu đứa nhỏ nhà mình nói: “Về sau ngoan ngoãn chơi với bạn, đương nhiên nếu không thích thì không cần để ý, hoặc đánh nó luôn cũng được.”

Nghiêm Huy vừa nghe đã cảm giác được nguy hiểm, nhóc ta lùi về sau một bước, bày ra dáng vẻ công kích, nói với Dương Hi Ngôn: “Mình có học vật lộn với cha, cậu không thắng được mình đâu!”

Nghiêm Phong bất đắc dĩ, “Mày dạy trẻ con vậy đó hả?”

Dương Hi Ngôn chẳng thèm để ý hai người bọn họ, gật đầu với Dương Quang, “Dạ.”