“Hoàng Thượng sẽ tin?” Phù Sinh nhíu chặt lông mày, tựa hồ cảm thấy nói như vậy cũng không thể thay Trưởng công chúa gánh vác bao nhiêu.
“Nếu như ngươi chỉ có cái miệng, tất nhiên không thể tin. Nếu Phụ Hoàng thật sự truyền gọi ngươi, đến thời điểm đó sẽ có người giúp đỡ ngươi lừa gạt qua ải.”
Thẩm Mộ Ca ở bên cạnh lắng nghe, thái độ làm việc của Thiên Thành đã vượt qua những gì nàng dự liệu. Xem ra khoảng thời gian nàng không có mặt, Thiên Thành không chỉ trưởng thành mà cả cách giao thiệp và thủ đoạn cũng tăng lên mấy bậc. Có thể dễ như ăn cháo sắp xếp trợ thủ bên cạnh Phụ Hoàng, tuyệt đối không thể làm trong vài tháng ngắn ngủi. Đến tột cùng là ai ở sau lưng ủng hộ Thiên Thành?
“Thiên Thành, muội chắc chắn hay không? Đừng tới lúc nguy hiểm thì đẩy Phù Sinh ra làm kẻ thế mạng, trúc lam múc nước công dã tràng.” Thẩm Mộ Ca cẩn thận mở miệng. Tạm thời nàng vẫn không muốn Phù Sinh tham dự vào triều đình tranh đấu, nàng dự định tối nay hỏi riêng Thiên Thành.
“Hoàng tỷ coi như tỷ không có tự tin nơi muội, thì với Phù Sinh phải có chứ!” Thiên Thành nghĩ thầm, ngay cả tính mệnh Hoàng tỷ cũng dám giao vào tay Phù Sinh, nói không tin tưởng, quỷ cũng không tin.
Dứt lời liền kéo tay Thẩm Mộ Ca lên trước, ôn nhu nói: “Hoàng tỷ, trì hoãn lâu như vậy, muội đói bụng. Chúng ta dùng bữa đi, chắc Thu Thiền đã chờ lâu. Tối nay tỷ và muội cẩn thận suy tính lại, còn Phù Sinh công công lưu lại làm bạn với tiểu Lục tử đi.”
Nói xong Thiên Thành cùng Trưởng công chúa nhẹ nhàng rời đi. Phù Sinh sờ sờ chóp mũi, nhìn bóng lưng hai vị Công Chúa, nhếch miệng đi theo.
Bóng đêm thâm trầm, nhưng nhiệt độ trong phòng Thiên Thành công chúa không hề giảm chút nào. Ngược lại cũng không quá ồn ào, Thẩm Ngữ Cầm một lòng một dạ lôi kéo Hoàng tỷ kể cho mình nghe những chuyện lạ trên đường, khiến cả hai đều không buồn ngủ. Thẩm Mộ Ca ngồi lên giường trước, đắp chăn tới đầu gối, trên người vẫn còn khoác ngoại bào, nhìn Thiên Thành dỡ chu sai trên đầu xuống.
“Thiên Thành, hôm nay hóa trang cũng thật long trọng. Hoàng tỷ không cần muội để tâm như vậy.” Thẩm Mộ Ca cười nhạt, trong mắt tràn đầy từ ái.
“Hoàng tỷ, hôm nay gặp lại tỷ là ngày quan trọng nhất trong lòng muội, giờ khắc này không long trọng thì khi nào mới long trọng?” Thẩm Ngữ Cầm tản mái tóc đen dài ra, nhẹ nhàng cầm lược chải, xoay người trả lời Thẩm Mộ Ca.
“Thiên Thành, muội đã trưởng thành!” Tóc Thẩm Mộ Ca cũng tản ra, chỉ có ban đêm dáng dấp Trưởng công chúa mới thế này. Suốt khoảng thời gian dài, nàng phải hóa trang thành một Trưởng công chúa cao cao tại thượng cũng không quan tâm người khác có chú ý hay không? Nhưng lúc bước vào cửa cung, lập tức mẫn cảm phát hiện vô số ánh mắt núp trong bóng tối dò xét nàng từ đầu tới chân.
“Được rồi, Hoàng tỷ, muội lạnh, nhanh cho muội ấm áp.” Đang còn bận rộn suy nghĩ, đột nhiên trong lồng ngực xuất hiện bóng người. Cúi đầu nhìn, Thiên Thành đã nhanh chóng tiến vào chăn, dùng đuôi tóc quét quét dưới cằm nàng, chọc nàng không thể không cúi đầu nhìn xuống.
“Hoàng tỷ, tỷ nói muội nghe một chút, tỷ với Phù Sinh có quan hệ gì? Tỷ và hắn có hay không?” Thiên Thành ngồi dậy tìm tư thế thoải mái, cùng Hoàng tỷ sóng vai dựa đầu giường.
Thiên Thành nháy mắt trêu ghẹo, trong mắt nồng nặc ý tứ muốn biết, làm lòng Thẩm Mộ Ca thấy căng thẳng. Lẽ nào Thiên Thành phát hiện cái gì? Nếu không làm sao hễ mở miệng là hỏi chuyện của Phù Sinh. Cố gắng trấn định, Thẩm Mộ Ca dễ dàng trả lời: “Không phải lúc ở đại sảnh muội đã có lời giải thích sao? Hắn là cao nhân ta chiêu mộ từ giang hồ, để nàng bảo vệ ta trong bóng tối. Nếu như vậy còn có thể có quan hệ gì đây?”
“Hoàng tỷ! Đó là cái cớ muội chuẩn bị cho hắn. Điểm này chúng ta đều rõ ràng. Nếu hắn không phải công công tầm thường, lại không phải võ lâm cao thủ, vậy rốt cuộc hắn là ai? Theo lý thuyết, Phù Sinh chính là người trước đây Hoàng tỷ đặc biệt sắp xếp vì muội, bây giờ xem ra, không có chuyện như vậy. Nên muội cảm thấy quá mơ hồ, Hoàng tỷ, tỷ nói cho muội rõ đi.” Thiên Thành vuốt cằm giả vờ cao thâm, êm tai nói.
Thân thể Thẩm Mộ Ca cứng đờ, không ngờ trí nhớ Thiên Thành tốt tới mức này, cũng tự trách bản thân chưa gặp Phù Sinh đã tùy tiện đem dự định nói với Thiên Thành. Nếu không phải ngày đó bị ánh mắt Phù Sinh hấp dẫn, có lẽ thật sự đã điều nàng qua bên cạnh Thiên Thành.
“Vậy muội cảm thấy nàng có thể là người phương nào?” Thẩm Mộ Ca hỏi ngược lại, lần này làm Thẩm Ngữ Cầm phản ứng không kịp.
Vốn dĩ định tiên hạ thủ vi cường dụ dỗ Hoàng tỷ nhận tội, không ngờ Phù Sinh không có mặt, Hoàng tỷ liền biến thành người khác, đầu óc rất thanh tỉnh, không dễ gì lừa gạt. Ngoan ngoãn bỏ tay xuống, đặt trên đầu gối.
“Muội đoán, Phù Sinh là người đánh động được tâm Hoàng tỷ, người Hoàng tỷ luôn cất giấu trong lòng. Không phải vậy tỷ sẽ không vì để hắn bên cạnh mà làm nhiều chuyện không hợp cung quy, hoàn toàn trái ngược với tính cách của tỷ. Nhưng có vấn đề muội không hiểu, khoảng thời gian trước, không phải có tin đồn, tỷ có quan hệ với Thiếu trang chủ Phi Diệp sơn trang - Diệp Phiêu Diêu sao?” Thiên Thành thu hồi tâm tính bướng bỉnh, vừa nghiêm túc vừa xoắn xuýt hỏi.
“Là ai lan truyền chuyện của Diệp Phiêu Diêu?” Thẩm Mộ Ca không vui nói.
“Ngạch, Hoàng tỷ, điều này không phải ai cũng biết. Nhưng gió đôi lúc cũng len qua khe cửa bay ra ngoài.” Thẩm Ngữ Cầm thấy sắc mặt Thẩm Mộ Ca đột biến, ngữ khí lạnh lùng, đã biết nàng thật sự nổi giận. Cẩn thận từng li từng tí giải thích.
“Ta và Diệp Phiêu Diêu dính líu là vì việc Phụ Hoàng giao phó. Không phải ta từng giải thích với muội rồi sao?” Thẩm Mộ Ca hít một hơi thật sâu, nàng không muốn bất luận người nào biết Phù Sinh chính là Diệp Phiêu Diêu.
“Đúng vậy, muội cũng nghĩ như thế. Huống hồ Tả Phỉ cũng nói, Diệp Phiêu Diêu rơi xuống vách núi, hài cốt hoàn toàn không có, mà muội hiểu tính Hoàng tỷ, nên muội cảm thấy những lời đồn kia không đáng tin. Nhưng Hoàng tỷ, tình cảm tỷ dành cho Phù Sinh lại thâm hậu như vậy, không giống ngày đầu tiền nhìn thấy ở Tập viện.”
“Hài cốt hoàn toàn không có? Tả Phỉ nói với muội?” Thẩm Mộ Ca xiết nắm đấm thật chật, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
“A không, hắn bẩm báo với Phụ Hoàng, cữu cữu thám thính được, sau đó nói với muội.”
“Cữu cữu? Chuyện này còn ai biết?” Thẩm Mộ Ca không thể không nâng cao tinh thần, tuyệt đối không thể để thân phận Phù Sinh bại lộ.
“Hẳn không ai biết nữa. Thật ra Tả Phỉ chỉ bẩm báo với Phụ Hoàng, cữu cữu cũng phải phí rất nhiều công phu mới nghe ngóng được, hơn nữa cữu cữu nói muội nghe cách đây không lâu. Vì lẽ đó muội nghĩ, sẽ không có thêm người biết. Hoàng tỷ, tỷ làm sao? Sắc mặt khó coi như vậy?”
“Không có chuyện gì. Muội nói tiếp.”
“Hoàng tỷ, có phải tỷ không cao hứng khi muội nhắc đến Diệp Phiêu Diêu không? Nói cho cùng muội cảm thấy Phụ Hoàng sắp xếp không thích hợp, cần gì phải dùng mỹ nhân kế! Đường đường là Trưởng công chúa phải đi câu dẫn một giang hồ tiểu tử ở tận biên quan, để người ta biết sẽ trở thành chuyện cười của cả thiên hạ. Sau khi nghe những tin đồn đó càng thấy hoang đường hơn, Hoàng tỷ là cành vàng lá ngọc, xưa nay rất sáng suốt, làm sao lại dây dưa cùng người không rõ.”
“Cũng chỉ là tin đồn, không quan trong. Nói chuyện của Phù Sinh, vậy đến cùng muội cảm thấy Phù Sinh là ai?” Thẩm Mộ Ca nhắm mắt, sóng triều trong lòng yên ả lại. Nhưng trong lòng không thể quên những gì Thẩm Ngữ Cầm vừa nói.
“Hoàng tỷ, nếu tỷ thật sự động tâm, muội nhất định dốc toàn lực ủng hộ tỷ. Chỉ có điều, tỷ và hắn không thể nào quang minh chính đại thành thân. Mà hắn hình như không nguyện ý cùng tỷ quyến luyến cả đời. Tỷ vì hắn đối nghịch với Phụ Hoàng, đánh đổi quá lớn, tỷ cần phải suy nghĩ kỹ hơn.” Thẩm Ngữ Cầm lo lắng nói hết nỗi lòng.
“Đây là cữu cữu nói?”
“Hả? Làm sao có khả năng? Cữu cữu không biết những thứ này!”
“Thiên Thành, muội thành thật cho tỷ biết, muội nói với Phù Sinh có người tiếp ứng, có phải do cữu cữu sắp xếp hay không? Hoặc người đứng ra giải vây chính là cữu cữu?” Thẩm Mộ Ca thở dài, Thiên Thành khác thường khiến nàng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc cũng biết rõ ngọn nguồn.
“Cữu cữu đã sắp xếp ổn thỏa, Tô công công bên cạnh Phụ Hoàng sẽ hỗ trợ. Muội chỉ muốn vì Hoàng tỷ bảo vệ niềm vui duy nhất, không muốn tỷ ở trong cung gặp nhiều oan ức như vậy. Tỷ bảo vệ muội nhưng giờ muội đã trưởng thành, muội có thể vì tỷ chia sẻ.”
“Ai, Thiên Thành, muội là nha đầu ngốc. Chuyện giữa ta và Phù Sinh, chúng ta tự có ý nghĩ và sắp xếp. Bên phía Phụ Hoàng, nếu cữu cữu chịu đứng ra giúp đỡ, thì không gì tốt hơn. Nhưng những vấn đề khác, ta không muốn người ngoài nhúng ta vào quá nhiều. Con đường này phải do bản thân hai chúng ta tự đi.” Nhẹ nhàng sờ sờ sau đầu Thiên Thành, Thẩm Mộ Ca lạnh nhạt nói ra quyết định.
Thiên Thanh thấy tâm ý Hoàng tỷ đã quyết cũng không nói thêm nhiều lời. Nếu Hoàng tỷ không vui chơi qua đường thì nhất định phải giữ lại sinh mệnh của Phù Sinh.
Hôm sau trời vừa sáng, Trưởng công chúa liền dẫn Phù Sinh công công rời khỏi, không để Thiên Thành có cơ hội nhìn thấy Phù Sinh.
Còn về phần Lục Thành Nhan thì biểu hiện có chút quái lại, cả ngày đều thơ thẩn mất tập trung.
Trong phòng Trưởng công chúa, hương thơm lượn lờ, sáng sớm Vũ Yến đã chuẩn bị mùi hương Công Chúa thích nhất.
Nhưng giờ khắc này, ngoài phòng không một bóng người, ngay cả Vũ Yến cũng bị phái đến cửa tiểu viện canh giữ, trong phòng chỉ có hai người, truyền ra tiếng ngâm khẽ.
“Đừng, đừng như vậy, Phù Sinh, ngươi mau dừng lại!” Khí tức Thẩm Mộ Ca ngổn ngang, lời nói đứt quãng, tung bay trong không khí, tăng thêm mấy phần kiều diễm.
“A, ta rất nhớ nàng, nhớ nhung cảm giác này. Còn có mùi vị trên người nàng.” Phù Sinh lẩm bẩm đáp, nhưng động tác không hề ngừng lại.
“Ừm, nhẹ chút!”
“Nàng đừng nói chuyện, ta sẽ nhẹ nhàng. Nàng nói một câu, ta sẽ tăng thêm phần sức.” Phù Sinh thoáng rời khỏi, kéo theo sợ chỉ bạc, cũng không biết là của ai.
Thẩm Mộ Ca bị Phù Sinh hôn đến sắc mặt đỏ ửng, cả người mềm nhũn, chóng mặt, vất vả lắm mới có cơ hội thở dốc, cũng lười cùng Phù Sinh tranh luận. Đôi mắt đẹp khẽ nhấc, hờn dỗi trừng nàng một chút. Lúc này người Thẩm Mộ Ca tràn đầy phong tình, trừng mắt nhìn Phù Sinh, chẳng những không làm nàng sợ, trái lại càng khiến lòng nàng rục rà rục rịch.