"Nếu Hoàng tỷ có thể thuyết phục cữu cữu, phía Lục gia trang muội sẽ mau chóng bắt tới tay." Thẩm Ngữ Cầm có vẻ hơi cân nhắc đối với định liệu của Hoàng tỷ.
Thẩm Mộ Ca nhìn Thiên Thành một chút, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao? Không tin Hoàng tỷ?"
Thiên Thành mau chóng xua tay, khóe miệng mỉm cười, vội vã giải thích: "Nào dám không tin Hoàng tỷ. Muội không tin năng lực Hoàng tỷ thì còn có thể tin ai! Ngay cả Diệp Phiêu Diêu cũng có thể ngoan ngoãn nằm trong tay tỷ, chỗ cữu cữu chỉ cần mấy ngày."
Thoáng ngẩng cằm lên, Thẩm Mộ Ca không tính toán với lời muội muội vừa ca ngợi. Những lời ca tụng này, nàng đều có thể nhận được. Chỉ là vừa rồi Thiên Thành nói bắt Lục gia trang tới tay, chứ không phải dùng điều kiện để trao đổi. Hôm nay nàng tới đây, chính là hy vọng Thiên Thành có thể bắt Lục Thành Nhan một cách triệt để, bất luận cữu cữu có thái độ gì.
Tiễn Hoàng tỷ đi, nhưng Thiên Thành không thể thở một hơi. Trái lại trong lòng căng thẳng vô cùng, tình thế phát triển quá nhanh từng bước ép sát làm nàng không rảnh cẩn thận sắp xếp lại mối quan hệ với Lục Thành Nhan. Nếu nhiệm vụ cấp bách trước mắt là bắt bí Lục Thành Nhan, mà người Lục gia trang đã tới kinh thành, thì thời gian nàng có thể tận dụng càng ngày càng ít.
Thẩm Ngữ Cầm không thể giống trước kia thực hiện từng bước từng bước. Vất vả lắm nàng mới đột phá cửa ải quan trọng đó, hơn nữa hiện giờ mỗi khi Lục Thành Nhan nhìn nàng thì sự hổ thẹn trong mắt lại rõ ràng vô cùng, đây quả thật rất hợp tâm ý Thẩm Ngữ Cầm. Nàng đỡ lãng phí tâm cơ tạo áp lực cho Lục Thành Nhan. Chỉ là nàng chưa kịp suy nghĩ những chi tiết nhỏ, hai hàng lông mày đẹp đẽ liền nhíu chặt một chỗ.
Thẩm Ngữ Cầm cúi đầu nhìn xuống, trong miệng xùy xùy nói: "Chết tiết!" Vết thương cũ chưa lành, lại phải ra trận không biết thân thể yêu kiều cành vàng lá ngọc này có thể chịu bao lâu.
Thẩm Mộ Ca đi tới chỗ Hoàng muội tìm viện binh, tất nhiên Diệp Phiêu Diêu cũng ra ngoài cung điều động nhân thủ sơn trang. Tạm thời chưa nhận được tin tức đáp lời từ chỗ Nhị thúc, thế nhưng Quý Vị Nhiên đã cấp tốc chấp hành chỉ thị của nàng. Bây giờ chỉ cần điều động người nhiều nhất có thể.
"Quý Vị Nhiên, lúc này trong thành chỉ còn một mình ta?" Diệp Phiêu Diêu bật cười nói.
"Không, ngươi không phải. Ít nhất còn có ta." Giữa lông mày Quý Vị Nhiên không còn ưu sầu, hoảng sợ, trải qua một loạt an bài và sắp xếp, hơn nữa Diệp Phiêu Diêu nói với nàng, thế lực trong cung cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Những điều này khiến lo lắng từng chút từng chút tiêu tán.
"Rất tốt, chí ít tỷ còn biết nói giỡn." Diệp Phiêu Diêu cười ngồi xuống. Nàng rất hài lòng trạng thái hiện giờ của Quý Vị Nhiên, lý trí duy trì khá tốt, tâm thái thả lỏng. Cho dù đáy mắt vẫn ẩn sâu lo lắng nhưng ít ra còn có thể làm việc trọng đại.
"Lần trước không phải ngươi kêu ta tập trung theo dõi Lục Ngự Phong sao? Có tin tức." An bài xong cứu viện Diệp Tứ Tiêu, cũng không thể trì hoãn phân phó trước kia.
Diệp Phiêu Diêu uống nửa chung trà liền bị chặn ở bên mép, nàng dừng động tác, con ngươi nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Thả chung trà xuống, nghiêm túc hỏi Quý Vị Nhiên: "Không phải nhân thủ trong kinh thành đều phái ra ngoài rồi sao? Làm thế nào tỷ biết hành tung Lục Ngự Phong?"
Ánh mắt Quý Vị Nhiên tràn đầy tự tin, tà tà nhìn Diệp Phiêu Diêu một chút, biết nguyên nhân nàng nghiêm túc nhưng cũng không sợ. Dễ dàng đáp: "Không phải ta mới vừa nói, ngươi còn có ta sao. Lục Ngự Phong hoạt động trong kinh thành, coi như những người khác rời khỏi, cũng có ta. Lẽ nào, ngươi quên ta có bản lĩnh thế nào?"
Diệp Phiêu Diêu hừ một tiếng không để ý Quý Vị Nhiên. Vừa nãy Quý Vị Nhiên nói chuyện, nàng cũng đoán được đáp án. Nhưng điều nàng buồn bực chính là Quý Vị Nhiên không hề biết sợ, không cảm thấy mình hành động nguy hiểm, mà điệu bộ này không lẽ còn muốn khoe khoang tranh công với mình hay sao?
"Được được được, ta biết tỷ có bản lĩnh. Thế nhưng Quý Vị Nhiên, tỷ đừng quên, đây là kinh thành, Lục Ngự Phong ra vào là phủ đệ của Tả Tông Minh. Tỷ cho rằng đây là biên quan sao? Nơi này không phải địa bàn Phi Diệp sơn trang, mọi việc cần phải cẩn thận hơn."
Diệp Phiêu Diêu khuyên nhủ thật lòng, nàng hiểu rõ kinh thành hiểm ác, Quý Vị Nhiên thì chưa trải nghiệm, nhưng cho dù là Lục Ngự Phong hay Tả Tông Minh, hai người này không phải người tầm thường. Nhưng càng khiến nàng lo lắng hơn chính là người sau lưng Tả Tông Minh. Thẩm Mộ Ca đề cập với nàng không chỉ một lần, hiện giờ thế lực trong triều có một nửa đều rơi vào tay Liễu thừa tướng, Quốc cữu gia và Trấn Quốc Công miễn cưỡng chiếm giữ một nữa. Bất kể thế nào, người nắm trong tay một nửa triều chính, tuyệt đối không bất cẩn tới mức bị người khác nhìn chằm chằm mà không có chút cảm giác nào.
Bây giờ nhân thủ được phái ra ngoài hết, tiếp viện Nhị thúc đến còn chưa đến, nếu như Diệp Phiêu Diêu hồi cung, chỉ còn một mình Quý Vị Nhiên mà người này lại không có kinh nghiệm ứng phó hiểm cảnh. Nếu đối phương phát hiện, muốn động thủ diệt trừ Quý Vị Nhiên, quả thực dễ như trở bàn tay. Thời điểm đó Diệp Phiêu Diêu đành phải bất lực, ngoài tầm với, thậm chí lời cầu cứu cũng không tới tay nàng kịp lúc. Đây là kết cuộc nàng không muốn nhìn thấy, an nguy Tứ thúc còn chưa rõ, nàng không thể trơ mắt nhìn Quý Vị Nhiên tự đặt mình vào nguy hiểm.
"Quý Vị Nhiên, tỷ nghe ta nói, trước khi cứu viện đến, tỷ đừng áp sát Lục Ngự Phong." Diệp Phiêu Diêu vẫn không yên lòng, nàng biết tính cách Quý Vị Nhiên, không thể làm gì khác đành phải nhắc nhở lần nữa.
"Là ngươi kêu ta coi chừng hắn, bây giờ lại nói ta đừng đến quá gần. Phiêu Diêu, ngươi nên hiểu, có một số việc nếu không đến gần sẽ không cách nào biết chân tướng. Chúng ta không có nhiều thời gian." Quý Vị Nhiên giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Diệp Phiêu Diêu, rồi dùng sức nắm tay nàng, ánh mắt kiên định.
"Quý Vị Nhiên, tỷ không được quên, trên thế gian này, lo lắng an nguy của tỷ không chỉ một mình ta mà còn một người khác. Tỷ không thể không có trách nhiệm với bản thân, cũng không thể phụ lòng người quan tâm tỷ." Diệp Phiêu Diêu biết khuyên không được Quý Vị Nhiên, đành đem Tứ thúc ra làm đòn sát thủ.
Quả nhiên vừa nhắc Tứ thúc, ánh mắt Quý Vị Nhiên lập tức buồn bã. Âm thanh cũng theo đó chìm xuống, sâu xa nói: "Chính vì không thể phụ lòng hắn nên ta mới nổ lực nhiều hơn. Chẳng lẽ, các ngươi ở bên ngoài bôn ba vì sơn trang, nhưng ta chỉ biết ở đây hưởng thụ hay sao?"
"Quý Vị Nhiên, đợi thêm mấy ngày, chờ Nhị thúc đến, có được hay không? Đến lúc đó, ta hứa với tỷ tuyệt đối không ngăn cản tỷ." Diệp Phiêu Diêu cũng biết, lời trái lương tâm bản thân không nói ra được. Đành lấy lui làm tiến, mượn Nhị thúc làm hạn định.
"Trước tiên ta nói với ngươi hành tung Lục Ngự Phong, ngươi phán đoán lại, có thể chờ đợi thêm mấy ngày hay không?" Khóe miệng Quý Vị Nhiên nhấc lên, còn chưa nói hết câu, đã khiến quyết tâm khuyên can của Diệp Phiêu Diêu mất đi phân nửa.
Diệp Phiêu Diêu nghe nói như thế, trong lòng ngẩn ra, chắc chắn không có chuyện gì tốt. Nếu không Quý Vị Nhiên sẽ không mạo hiểm một mình đi theo dõi, hơn nữa sẽ không tự tin sau khi mình nghe xong sẽ không tiếp tục khuyên can, cản trở hành động của nàng. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc nàng phải để Quý Vị Nhiên tiếp tục mạo hiểm. Mà nàng phải có trách nhiệm về việc này.
Cái gì nàng cũng không sợ, chỉ sợ Tứ thúc và Quý Vị Nhiên thương tâm. Lo lắng bản thân đưa ra quyết định sai lầm, miễn cưỡng chia rẽ nhân duyên hai người. Sinh tử cách biệt, bất luận là ai, miễn người có tình sẽ không thể nào chịu đựng được. Tất nhiên Diệp Phiêu Diêu không mong kết cuộc như vậy xuất hiện, nhưng hành tung Lục Ngự Phong cũng rất quan trọng với nàng, một khi biết rõ, nàng không thể nào bịt tai trộm chuông xem như không muốn biết.
Diệp Phiêu Diêu mím mím môi, dùng sức gật đầu ra hiệu, ánh mắt không dám nhìn Quý Vị Nhiên. Lại nghe âm thanh nàng truyền vào tai: "Tuy Lục Ngự Phong vừa vào kinh đã trực tiếp vào phủ đệ Tả Tông Minh nhưng hắn không ở lại. Tả Tông Minh sắp xếp cho hắn một chỗ ở khác, hơn nữa từ khi Lục Ngự Phong vào đó thì không ra ngoài nữa. Giống như đang chờ những người khác."
"Chờ người? Hắn không phải đến kinh thành tìm Lục Thành Nhan sao? Đã gặp Tả Tông Minh mà lại ở trong nhà không ra khỏi cửa? Hắn có thể chờ đợi ai đây?" Diệp Phiêu Diêu không hiểu nỗi hành động của Lục Ngự Phong. Có quá nhiều vấn đề liên tiếp cần phải làm rõ. Nhưng khi nàng tập trung suy nghĩ mở từng vấn đề thì vừa nhấc mắt lên liền đối diện với gương mặt Quý Vị Nhiên tươi cười chờ đợi.
Lúng túng cúi đầu ho khan hai tiếng, xác thực Diệp Phiêu Diêu nghe xong hành động Lục Ngự Phong khác thường thì không cách nào án binh bất động. Diệp Phiêu Diêu đã đoán Lục Ngữ Phong sẽ bôn ba khắp nơi tìm kiếm tung tích Lục Thành Nhan, hoặc lai vãng phủ đệ Tả Tông Minh nhiều lần, nếu như vậy nàng sẽ có đầy đủ lý do tiếp tục chờ đợi tiếp viện. Nhưng hiện giờ Lục Ngự Phong quá khác thường, vừa vặn cho nàng biết, hắn vào kinh tìm kiếm Lục Thành Nhan chỉ là cái cớ, còn nguyên nhân thật sự khiến hắn tiến vào phía Bắc thì không ai biết.
Nhưng kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm nói cho nàng biết. Nếu nàng có hành động giống Lục Ngự Phong thì nguyên nhân chỉ có một: Chờ đợi người nào đó mới là nguyên nhân thực sự của chuyến đi này.
"Có nghe phong thanh đại nhân vật nào sẽ vào kinh thành hay không?" Diệp Phiêu Diêu qua loa phân tích một lần, cảm thấy người chưa lộ diện mới là mấu chốt vấn đề.
Quý Vị Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đây cũng là chỗ nàng nghi ngờ nên mới mạo hiểm theo dõi điều tra, một người như vậy, tột cùng có lai lịch gì lại làm Lục Ngự Phong thoái ẩn giang hồ nhiều năm đích thân đến đây bàn bạc, còn Tả Tông Minh? Hắn có tác dụng thế nào đây?
"Quý Vị Nhiên, mấy ngày kế tiếp tỷ..." Dựa theo quá trình đối thoại giữa hai người nãy giờ, Diệp Phiêu Diêu như trước kia phân phó nhiệm vụ cho Quý Vị Nhiên, nhưng nói được phân nửa thì dừng lại.
Đây rõ ràng đang tự đánh vào mặt mình, vừa nãy còn muốn khuyên nhủ Quý Vị Nhiên tạm thời đừng để ý việc này. Mà hiện giờ nàng lại bắt đầu bố trí Quý Vị Nhiên đón nhận nhiệm vụ, điều này làm Diệp Phiêu Diêu cảm thấy tiến thối lưỡng nan.
Quý Vị Nhiên và Diệp Phiêu Diêu từ nhỏ lớn lên bên nhau, nên giữa hai người luôn có sự hiểu ngầm, nhìn dáng vẻ Diệp Phiêu Diêu liền biết nội tâm nàng đang giãy dụa không ngừng, nên nở nụ cười trấn an. Nói tiếp: "Phiêu Diêu, việc này xác thực không tầm thường. Ta nhất định sẽ cẩn thận vạn phần, không để bản thân rơi vào nguy hiểm, thế nên xin ngươi tin tưởng ta."
Diệp Phiêu Diêu rất cảm kích tinh thần dũng cảm và kiên trì của Quý Vị Nhiên, điều này khiến nàng có chút xấu hổ, nhưng đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy. Nàng và Quý Vị Nhiên là cùng một loại người, đây cũng là nguyên nhân hai người nhớ nhung nhau nhiều năm.
Nở nụ cười hiểu ý, Diệp Phiêu Diêu gật đầu đồng ý thỉnh cầu của Quý Vị Nhiên.