Làm Dâu Nhà Hội Đồng

Chương 15

“Tôi cứu mạng cô… tôi là Út Quân… nhớ kỹ… tôi là Út Quân.”

Câu nói vang vọng kia cứ vang lên liên tục trong đầu tôi, hình ảnh gương mặt trắng bạch đầy tia máu xanh kia khiến tôi sợ tới mức la toáng lên rồi giật mình ngồi bật dậy. Cổ họng khô khốc, tim đập loạn nhịp, cả người run lên bần bật, đầu óc thất thần, đó là tất cả những gì mà tôi cảm nhận được.

Sợ quá, sợ quá đi mất! Ma, tôi gặp ma, gặp ma giữa ban ngày!

– Út Quân, con có sao không? Có sao không?

Cảm nhận có người đang chạm vào người tôi, móng tay nhọn ấn nhẹ vào da tôi khiến tôi giật mình hoảng sợ quơ loạn hết cả lên. Tôi khóc thét:

– Đừng, đừng… tránh xa tôi ra… tránh xa ra.

– Dì đây, dì Dung đây mà con… con mở mắt ra nhìn đi… là dì đây… là dì.

Dì Dung?

Nghe giọng cũng có phần quen thuộc, tôi mới chịu mở mắt ra nhìn. Ôi là dì Dung, là dì Dung thật nè, ôi mẹ ơi… mẹ ơi.

Dì Dung nhìn tôi đầy lo lắng, thấy dì ấy nhìn, tôi liền nhào tới ôm chầm dì ấy rồi khóc toáng lên:

– Dì ơi cứu con… con sợ quá! Dì cứu con… cứu con!

Dì Dung cũng ôm chặt lấy tôi, dì vỗ vào lưng tôi trấn an:

– Rồi rồi, dì biết rồi, dì ở đây… có dì ở đây.

Dì Dung dỗ dành an ủi tôi, tôi thì ôm dì khóc như mất con heo đất để dành cả chục năm vậy. Khóc tu tu một hồi, tôi mới chợt thấy là trong phòng này có rất nhiều người đang nhìn tôi, ai nấy đều đang nhìn tôi với ánh mắt thương xót. Có chút giật mình cũng có chút xấu hổ, tôi vội buông dì Dung ra rồi thụt lùi vào sát trong giường, nước mắt vẫn còn vươn đầy trên mặt.

Bỗng dưng có tiếng đập bàn cái “bốp” kèm theo đó là tiếng quát lớn:

– Kim Chi, em còn cái gì để nói nữa hông?

Người vừa đập bàn là cậu Ngọc, trông cậu lúc này giận dữ ghê lắm, Kim Chi thì đang quỳ khoanh tay dưới đất, mặt mày bậm trợn đáng ghét vô cùng. Dì Nguyệt ngồi trên ghế, kế bên dì là cậu Cả… cậu ấy cũng đang nhìn tôi chăm chăm.

Chợt thấy cậu Cả nhìn, tôi lại chu môi mếu lên, thấy tôi muốn khóc, cậu Cả khẽ lắc lắc đầu, cậu nói bằng khẩu hình miệng hai chữ “đừng khóc”. Cậu Cả đã không nói thì thôi, cậu nói ra lại làm tôi muốn khóc hơn bao giờ hết. Nhưng thấy cậu cứ nhìn tôi lại không dám, có sợ hãi, có uất ức cũng nén nhịn lại trong lòng.

Chị Oanh đi tới bên giường, chị lau nước mắt trên mặt cho tôi, đưa cho tôi ly nước ấm, chị dịu giọng:

– Uống chút nước gừng cho ấm bụng đi em, em có thấy lạnh không?

Tôi lắc lắc đầu rồi nhận lấy ly nước gừng đưa lên miệng uống, đúng là gừng cay nấu nước uống vào ấm bụng ấm cổ họng dã man. Uống được chút nước gừng ấm vào bụng, tôi lúc này mới có cảm giác mình được sống dậy. Nhớ tới khi nãy chới với giữa dòng nước lạnh cóng mà da gà tôi nổi lên cục cục, khiếp quá đi mất.

– Em còn chối nữa, nói láo không biết ngượng hở Chi? Anh hỏi em, có phải là em cố tình xô Út Quân xuống nước hay là không?

Kim Chi bị phạt quỳ dưới đất, mặt cô ấy lúc này tái đi không biết vì giận hay vì sợ, tôi nghe thấy giọng cô ấy run run:

– Em không có xô con Quân, em chỉ lỡ trúng nó thôi, ai biết nó… yếu ớt rớt luôn xuống sông đâu.

Cậu Ngọc giận đùng đùng, cậu cầm roi đưa lên cao, quát lớn:

– Nói láo!

Kim Chi quật cường, cô ấy hét lên:

– Em nói thiệt mà sao anh Hai không tin em, em không cố ý mà. Nếu anh Hai không tin, anh hỏi chị Hà coi.

Bích Hà đứng gần chỗ cậu Ngọc ngồi, nghe Kim Chi nhắc tới tên Bích Hà, cậu Ngọc liền quay sang hỏi:

– Bích Hà, em nói coi… chuyện này rốt cuộc là thế nào? Em mà bao che cho con Út Chi thì đừng trách cậu không báo trước. Sống ở đời, cậu ghét nhứt là người không trung thực.

Bích Hà mặt sầm xuống, cô ấy cắn môi hết nhìn Kim Chi lại nhìn sang cậu Ngọc, giọng cô ấy run rẩy:

– Em… chuyện nhanh quá… em không có để ý cậu ơi.

Kim Chi giận dữ nũng nịu:

– Chị Hà, chị nói gì kỳ vậy, sao chị hông làm chứng cho em?

Bích Hà dở khóc dở cười trả lời:

– Kim Chi, chị thiệt là hông có thấy mà. Út Quân cúi xuống lấy guốc, em thì kéo chị đi tới, chị lo nhìn sông nhìn nước chớ có để ý tới… em đâu.

– Chị thiệt tình á!

Tôi ngồi trên giường, nhìn một người đứng một người quỳ đang nói qua nói lại mà tôi thấy mắc cười muốn xỉu. Cuối cùng cũng có khúc này, khúc mà Kim Chi với Bích Hà không trùng khớp ý với nhau ấy. Hài ghê.

Nhưng nói gì thì nói, Kim Chi thật sự không cố ý đâu, cô ấy có cố tình tông trúng tôi thật nhưng cô ấy cũng không nghĩ là tôi sẽ ngã xuống sông. Còn nguyên nhân làm sao mà tôi ngã xuống sông thì để tôi suy nghĩ lại cái đã.

– Kim Chi, em nhận lỗi thì anh còn nương tay, nếu không thì đừng trách anh…

– Anh gϊếŧ em chết luôn đi cho vừa lòng anh, em đã nói là em không có mà. Anh Hai, em ghét anh!

Nói dứt câu, Kim Chi liền đứng dậy bỏ chạy một mạch ra ngoài, vừa chạy vừa khóc. Bích Hà thấy vậy liền chạy theo, dì Nguyệt thì thở dài ngao ngán, còn cậu hai Ngọc thì bực dọc khó chịu. Thấy tình hình có chút căng thẳng, tôi mới lên tiếng:

– Dạ thôi, con cũng hông có sao, dì coi bỏ qua cho Kim Chi đi dì.

Dì Nguyệt đi tới gần tôi, dì vỗ vỗ vai tôi an ủi:

– Con dại cái mang, con cho dì xin lỗi… con Kim Chi đúng là bị dì chiều hư rồi.

Cậu Hai cũng đi tới giường tôi, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa, cậu hỏi:

– Em đỡ hơn chưa? Thấy ấm chưa? Em không sao coi như Kim Chi được nhẹ tội chút, con bé đó mà còn được chiều thì sau này còn mần ra chuyện kinh thiên động địa hơn nữa. Lần này có Bà Nội ra xin cho nó, cậu cũng nhứt quyết bắt phạt nó thiệt nặng, em yên tâm nghen.

Tôi không gật đầu cũng không trả lời, trên mặt thì tỏ vẻ buồn bã bất đắc dĩ nhưng trong lòng thì vui muốn xỉu. Vừa lòng tôi lắm, tôi đợi cơ hội này lâu rồi, dễ gì tôi xin xỏ cho Kim Chi. Biết là cô ta không cố ý nhưng ai biểu cô ta ngang ngược hay ức hiếp tôi quá làm gì, để bị phạt cho nhớ đời. Sống trên đời này mà hiền quá thì người ta leo lên đầu mình rồi dựng nhà, sinh con đẻ cái luôn trên đó chứ không đùa đâu.

Sau khi hỏi thăm tôi xong, ai cũng về phòng nấy, cậu Cả cũng không ngoại lệ, cậu theo dì Nguyệt ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi. Thấy cậu đi mà lòng tôi không nỡ, lâu rồi mới gặp cậu, còn chưa kịp nói cái gì vậy mà… tiếc ghê.

Đợi mọi người đi hết, tôi nằm ngã ra giường rồi trùm mền kín mít, thật sự là tôi bị ám ảnh, ám ảnh bởi gương mặt dưới nước kia. Người đó tự xưng là Út Quân, rồi còn biết tên tôi là Thanh Vy… vậy chắc chắn đó là Út Quân thật rồi. Nói vậy, chả nhẽ Út Quân chết thật rồi sao, đó là hồn ma của cô ấy nằm sâu dưới dòng sông lạnh lẽo? Lẽ nào…

Eo ôi ghê quá, tôi không muốn nghĩ tới nữa, không muốn nghĩ tới nữa!

Cả đêm tôi không ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh gương mặt kia lại hiện lên, thật sự mà nói, mỗi lần nhớ lại tim tôi cứ đập liên hồi vì sợ. Tôi cũng không phải chưa từng coi phim ma nhưng cái mặt này nhìn ghê bỏ mẹ, có ông tổ ông sơ của tôi nhìn thấy cũng sợ vỡ mật chứ nói gì là tôi. Nhưng càng sợ thì tôi lại càng tò mò về con ma ấy, không hiểu sao chứ tôi lại muốn được gặp lại con ma ấy một lần nữa để hỏi cho rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Vì trong lòng tôi lúc này đang rất lấn cấn, tôi không biết liệu rằng tôi ở hiện đại đã chết hay chưa và nguyên do vì sao tôi lại xuyên được đến đây. Còn nữa, tôi rất muốn biết lý do vì sao Út Quân “thật” chết, mà nếu chết thì tại sao không siêu thoát mà phải vất vưởng cùng với ma Da ở bờ sông?

Gần sáng, tôi mệt quá nên hai mắt tự động nhíu lại rồi ngủ luôn lúc nào không hay. Đang ngủ ngon chợt nghe có người kêu tên tôi rồi lay tôi dậy, mà tôi thì tôi thật lòng không muốn dậy một chút nào. Đang định ngủ tiếp thì lại cảm nhận có người kéo tay tôi, vừa kéo vừa nói:

– Út Quân, dậy, dậy!

Bị làm rộn, tôi bực mình lắm nhưng vẫn cố mở hí mắt ra nhìn xem là ai. Nhưng mà vừa nhìn thấy được người trước mặt thì hai mắt tôi liền mở to ra rồi ngồi bật dậy như được vặn lò xo. Tôi nhìn người trước mặt, người trước mặt cũng nhìn tôi chăm chăm, giọng cậu ấy khàn khàn:

– Khỏe chưa mà ngủ như heo vậy?

Tôi mím môi, lắc đầu mếu mếu:

– Chưa khỏe… em chưa khỏe.

Cậu Cả khẽ cười, nụ cười của cậu như trăng rằm mười bốn, vừa tròn trĩnh vừa đẹp đẽ sáng rực một góc phòng. Tôi nhìn cậu tới ngây ngốc, miệng tôi khẽ kêu một tiếng nỉ non:

– Cậu Cả ơi…

– Ơi!

Ôi mẹ ơi, ngọt ngào quá, ngọt quá!

Cậu Cả kéo cái ghế ngồi xuống cạnh tôi, cậu khẽ hỏi:

– Sao kêu mà không nói? Không khỏe ở đâu hở?

Tôi gật gật, tay đặt lên tim, tôi nói:

– Dạ, bị khó chịu ở đây nè cậu.

Cậu Cả có chút khẩn trương, cậu ngồi thẳng dậy rồi nhìn tôi hỏi:

– Cô… bị đau ở đó hở? Có cần đi coi bệnh không?

– Không cần coi bệnh đâu, tại cậu hết á…

Cậu Cả ngạc nhiên:

– Tại tôi?

Tôi cười mỉm mỉm, thẹn thùng nói:

– Dạ, tại cậu có phòng không ở tự nhiên chui vào tim em ở làm gì để tim em chật chội không chứa thêm được ai vậy nè. Đau quá đi mất, cậu không quan tâm tới em là tim em đau lung lắm.

Cậu Cả nghệch ra mấy giây, đợi đến lúc hiểu ra vấn đề rồi, mặt cậu lại đỏ lên, cậu nói:

– Con gái ăn nói giữ ý tứ được không? Cô là vợ chưa cưới của cháu ruột tôi, đừng ăn nói bậy bạ.

Tôi lết mông tới gần cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, tôi nói bằng giọng chân thành:

– Nhưng em không thương cậu Hai, em để ý cậu hà, cậu có để ý tới em không?

Cậu Cả bị tôi làm cho ngơ ngẩn, cậu lấp bấp nói:

– Đừng giỡn nhây.

– Em không có giỡn, em nói thiệt, em nói với cậu lâu rồi mà sao cậu không chịu tin em?

Vừa nói tôi vừa áp sát lại gần cậu Cả, khoảng cách giữa hai gương mặt là rất gần rất gần… Môi tôi khẽ chu ra, tôi muốn hôn… muốn hôn… á…

“Phốc”, chưa kịp hôn thì cậu Cả đã đánh vào trán tôi, cậu đỏ mặt lúng túng ho khan mấy bận.

– Hỗn láo, ai cho cô… khụ khụ… dám… khụ…

Tôi cau mày nhăn mặt, đưa tay xoa xoa cái trán, tôi bĩu môi nói:

– Đau chết đi được, cậu không biết thương em hở cậu Cả?

– Đáng đời cô, giỡn kỳ cục.

Tôi lết tới gần thêm chút nữa, tôi vênh mặt lên hỏi:

– Em không giỡn, em muốn hôn thiệt.

– Cô mà giỡn kiểu đó nữa là… ơ…

“Chụt, chụt.”

Cậu Cả chưa kịp nói dứt lời thì tôi đã ôm mặt cậu mà hôn hai phát vào má cậu. Ôi mẹ ơi, nó thơm nó sướng gì đâu á trời, đàn ông con trai gì mà da mặt đẹp dữ thần ôn vậy nè?

Cậu Cả giật mình, cậu đẩy tôi ngã ra giường rồi đứng bật dậy ôm mặt. Cậu nhìn tôi chăm chăm như kiểu nhìn quái vật ngoài hành tinh, mặt cậu đỏ rần lên, môi giật giật vì hoảng loạn. Ơ, sao tôi thấy nó sai sai thế nào ấy nhỉ? Sao tôi có cảm giác là tôi vừa hại đời con trai nhà người ta vậy?

Tôi lết xuống giường, đi tới trước mặt cậu, tôi cau mày hỏi:

– Đừng nói với em… đây là lần đầu tiên có con gái hôn cậu nha?

Cậu Cả kiểu như sững sờ rồi ngại ngùng đỏ mặt, cậu lùi về sau vài bước, giọng cậu vô cùng mất bình tĩnh:

– Cô đứng yên ở đó… đừng lại gần tôi. Tôi…

Tôi sáp lại gần:

– Tôi… làm sao hở cậu? Cậu muốn nói gì?

Cậu Cả có vẻ hoảng, cậu đưa tay lên phía trước chạm vào trán tôi, giọng cậu vờ như mạnh mẽ:

– Cô ở yên đó, đừng lại gần tôi… tôi nói cô nghe không?

Ồ, cờ rút của tôi đang tỏ ra mạnh mẽ, tôi nên phối hợp với anh ấy một chút chứ nhỉ?

Tôi gật gật đầu, môi bậm lại, tỏ vẻ nhút nhát đáng yêu. Thấy tôi chịu đứng yên, cậu Cả thu tay về rồi lại dùng sức vả cái chát vào trán tôi khiến tôi đau phát khóc, cậu càm ràm:

– Cái tội lỳ lợm, cho chừa.

Tôi ôm trán, khóc lóc kêu la:

– Úi đau… đau mà cậu..

Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát, cậu quát nhẹ:

– Biết đau hở? Đi về giường ngủ đi, tôi về phòng. Cứ tưởng cô chưa khỏe nên tới thăm, ai dè cô mạnh như trâu, bây giờ mà có cho cô đi vật lộn với trâu chắc cô cũng thắng.

Tôi mếu máo níu kéo:

– Cậu… ở lại nói chuyện chút nữa đã, trời chưa sáng mà…

– Điên cả lũ, tôi về.

Tôi đứng trong phòng ngậm ngùi nhìn cậu Cả bước ra khỏi cửa, cứ tưởng là cậu Cả sẽ đi luôn chớ ai dè đi tới nửa chừng cậu lại quay lại. Cậu Cả dùng ánh mắt rất lạ nhìn tôi, giọng cậu trầm trầm rất ấm:

– Cô… khi nãy cô nói… cô để ý tới tôi?

Tôi gật gật đầu lia lịa, lòng hồi hộp vô cùng.

– Ờ, vậy thôi tôi về ngủ, buồn ngủ lắm rồi.

Nói dứt câu, cậu Cả liền quay mông đi ra ngoài bỏ lại tôi ngờ ngệch nhìn theo bóng cậu. Ủa, là sao? Hỏi vậy rồi thôi á hả? Tôi tức á.

Cái tên này, thiệt là…

__________________

Vì tới gần sáng mới ngủ nên tôi ngủ tới trưa, đang ngủ ngon gần chết thì bé Nhỏ đập cửa đùng đùng, giọng con bé hớt hải:

– Cô Quân… có chuyện quan trọng… cô Quân…

Tôi lòm còm ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài hỏi:

– Chuyện gì? Cô đang ngủ mà chuyện gì?

Bé Nhỏ mở cửa đi vào trong, con bé hét lên vào mặt tôi:

– Cô, hồi sáng này… cậu Ngọc thưa với Ông Bà là… là kêu Bà chọn ngày đặng sang nhà hỏi cưới cô đó cô…

– Hỏi… hỏi cưới?

– Dạ, cô… vui hôn cô?

Vui? Vui con khỉ khô chứ vui, không xong rồi, không xong thiệt rồi. Sao cậu Ngọc lại đột nhiên quyết định như vậy, chẳng phải hôm bữa đã nói rồi hay sao?

Chuyện này… rốt cuộc là tại sao vậy?