Làm Lão Đại Tại Thế Giới Huyền Học

Chương 17

Dịch: Trần Vân MC

Bên kia Vân Sơn.

Phản ứng của Lục Nghiêu nhanh nhẹn, ngay lập tức đứng vững được thân thể. Nhìn cảnh vật xung quanh mà nhẹ nhàng thở ra. Chỗ này vẫn là Vân Sơn, cũng không phải là không gian lĩnh vực nào đó. Xem ra gốc cây ấy không phải là một bí cảnh hay chỗ vào ảo cảnh, mà đấy là truyền tống môn từ địa phương này đến địa phương khác.

Ầm! Bỗng nhiên một người có hai ba trăm cân thịt thiếu chút nữa là ngã lên người hắn, Trương Lỗi xoa xoa mông, cậu ta dựng thẳng ngón giữa lên trời:

“Tào Dũng! Con mẹ nhà nó, đợi lão tử ra ngoài lão tử sẽ giết chết mày! Dám tính kế lão tử! Mày chán sống rồi à!”

Lục Nghiêu đưa tay ra đỡ cậu ta dậy:

“Người mà hắn ta muốn tính kế chắc là tôi, chỉ sợ cậu bị liên lụy thôi.”

Khóe miệng Trương Lỗi giật giật, quay người xem thường. Tính tình của cậu ta tuy nóng nảy, nhưng cũng không ngốc. Đương nhiên cũng có thể nhìn ra được sự tình sao lại đến mức này. Cậu ta thở hổn hển, không vui một chút nào:

“Cậu vừa mới đến học viện Thiên Xu không bao lâu, sợ là chưa biết rõ. Cả tòa Vân Sơn được chia làm hai nửa, một nửa là nơi mà ai cũng có thể đi. Còn một nửa còn lại là khu vực huấn luyện của Thiên Xu.

Ở trong khu vực huấn luyện, trường học thiết kế rất nhiều trạm kiểm tra và bẫy rập. lần kiểm tra này của chúng ta cũng được xem như một trận thi đấu của Huyền Môn, những đệ tử tham gia khảo hạch năng lực cũng không đồng đều, thế nên chỉ mở ra hình thức bình thường mà thôi. Hình thức khó khăn và hình thức nguy hiểm đều có kết giới ngăn lại.

Mặc dù kết giới không phải chỉ có hiệu trưởng và mấy vị giáo viên mới có thể mở ra, nhưng có thể nhận thấy rằng vị trí thứ nhất của trường học là Lương Hạo Đông cũng không có cách nào mở ra, chứ đừng nói là chúng ta. Thậm chí chúng ta căn bản không có cách nào phát hiện kết giới tồn tại. Tôi biết nơi đó có kết giới, là vì bố của tôi quyên tặng nhà trường rất nhiều đồ vật, cũng mời mấy vị giáo viên ăn cơm mấy lần. Ở trong một bữa tiệc nào đó, có vị giáo viên nhắc đến.

Tôi nghe nói trước kia kết giới này có xuất hiện vấn đề một lần, cũng khiến cho một đệ tử gặp phải, nhưng may mắn phát hiện đúng lúc, không xảy ra chuyện gì. Nhưng sau sự kiện đó, trường học liền gia cố lại kết giới. Tôi lúc ấy gọi Tào Dũng, bảo hắn phải cẩn thận. Là vì sợ chuyện này, lo lắng xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng không ngờ rằng đúng thật là xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”

Chuyện này cũng thật là thú vị. Nhắc nhở lục Nghiêu ít nhất hai việc.

Thứ nhất: Tào Dũng trước đó đã biết nơi này có kết giới, hơn nữa còn biết cách mở ra kết giới hoặc có bảo vật nào đó có thể phá bỏ kết giới này. Khả năng thứ hai lớn hơn, cũng bởi vì điểm thứ hai: từ uy lực của hắc động, mà Tào Dũng cũng không bị hút vào, chỉ sợ là vì nhờ kiện bảo vật ấy.

Nhìn từ hai điểm này, cũng có thể chứng minh rằng, đây là một kế hoạch mưu sát. Không phải do lòng tham nhất thời, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. “Ngoài ý muốn” là thứ mà Tào Dũng dùng để ngụy trang mà thôi.

Trương Lỗi nhìn Lục Nghiêu, sắc mặt nghiêm túc hơn:

“Cậu và tên ấy có thù oán gì à, vì sao hắn ta lại nhất định muốn đẩy cậu vào chỗ chết?”

Lục Nghiêu lắc đầu:

“Không có. Tôi và hắn ta cũng không quen biết nhau.”

“Không có?”

Trương Lỗi buồn bực.

Lục Nghiêu một câu nói ra điểm mấu chốt:

“Đôi khi muốn hãm hại một người cũng không cần thiết phải có thù oán với người đó. Còn có những lý do khác, ví dụ như…Bị mua chuộc!”

Trương Lỗi hiểu ra, khoát khoát tay, lo lắng nói:

“Hiện tại chúng ta phải làm thế nào đây?”

Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên xuất hiện những tiếng động ầm ầm.

Mỗi một tiếng động hạ xuống, hai người đều có thể cảm thấy mặt đất đang chấn động.

Lục Nghiêu biến sắc, Thanh Đồng kiếm nắm chặt trong tay. Không lâu sau, một người khổng lồ được tạo thành từ vô số tảng đá xuất hiện trước mặt bọn họ. Mà tiếng động vừa nãy là do những bước chân nó nện trên mặt đấy. Phía sau còn thấy được những dấu chân to đến vài thước.

Hô!

Quyền phong lao đến, cánh tay người khổng lồ quét qua đây, Lục Nghiêu và Trương Lỗi nhảy tránh đi, nguy hiểm tránh được một đòn. Cánh tay ấy đánh trúng một cái cây phía sau bọn họ, thân cây hai người mới ôm hết trong nháy mắt gãy nát.

Trương Lỗi ném ra mấy tấm phù triện, người khổng lồ bị bắn trúng, vô số tảng đá rơi xuống đất. Nhưng ngay sau đó, một viên lại một viên kết hợp lại, người khổng lồ lại khôi phục như ban đầu.

Trương Lỗi dậm chân:

“ĐM! Giống như một bộ xương khô ấy, thật đúng là quá xứng đôi rồi!”

Đây đâu giống như xứng đôi nữa, quả thật như là trời sinh một cặp luôn rồi.

Trương Lỗi lôi ra một bó lớn phù triện, còn chưa kịp ném ra thì cổ tay bị Lục Nghiêu bắt lấy.

“Phù triện của cậu có thể chống đỡ trong bao lâu?”

“Không biết. Chống đỡ được càng lâu thì càng tốt! Chỉ hi vọng rằng có người phát hiện ra là chúng ta đã đã mất tích, nhanh chóng đi tìm. Nếu không…”

Nếu không bọn họ chỉ có con đường chết.

Lục Nghiêu nhíu mày:

“Tính toán thử xem, có thể chống đỡ được năm phút không? Không cần cậu đánh nó, chỉ cần giữ chân nó lại là được.”

“Nếu như vậy thì tôi làm được. Cậu tìm được biện pháp giải quyết rồi sao?”

“Ừ! Đây là cự thạch trận! Người khổng lồ không có linh trí, vì có trận pháp điều khiển nên mới có thể thành hình, có lực công kích.”

Lục Nghiêu không có thời gian để giải thích nhiều hơn, đòn tấn công của người khổng lồ đã sắp đánh úp lại. Hắn nghiêng người né tránh, đem chiến trường để lại cho Trương Lỗi, còn mình thì quan sát trận pháp này, bắt đầu tìm kiếm phương pháp hóa giải.

Muốn phá cự thạch trận cũng không phải là quá khó khăn, nếu cự thạch trận không còn, người khổng lồ cũng biến mất, nhưng bên ngoài cự thạch trận thì sao? Sẽ là cái gì nữa? Lục Nghiêu cảm thấy hình thức nguy hiểm cũng sẽ không đơn giản chỉ có như thế này.

Sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng đang nghĩ cách, Thanh Đồng kiếm vỗ lên tảng đá phía bên người, tảng đá hướng sang trái ba thước. Sau đó lại một tảng đá khác…

“Trái bốn, phải ba, trên năm, dưới hai…”

Năng lực của Trương Lỗi rất bình thường, đối phó với người khổng lồ giống như viên kim cương chọi con khỉ con vậy. Mỗi bước chân của người khổng lồ cũng đủ để nghiền nát cậu thành cám, mỗi lần ra quyền cũng đủ để bóp chết cậu ta.

Phanh!

Trương Lỗi bị đánh bay đi, ngã trên mặt đất, nhìn thấy nắm tay của người khổng lồ sắp nện xuống. Trương Lỗi hoảng hốt, phù triện của cậu vốn rất nhiều, dù sao cũng đủ để chống đỡ trong chốc lát, thế nhưng ai ngờ người khổng lồ này còn có ‘kháng dược tính’, nếu dùng quá nhiều phù triện, càng về sau hiệu quả càng suy giảm.

Ngay một khắc nắm đấm kia đụng đến Trương Lỗi, bỗng nhiên động tác của người khổng lồ dừng lại. Nó như nhận được một cái mệnh lệnh. Quay đầu nhìn lại, Lục Nghiêu như mất hết sức lực, một tay chống lấy Thanh Đồng kiếm mới miễn cưỡng mà run rẩy đứng dậy, trán đổ ra mồ hôi lạnh, thở hổn hển. Trương Lỗi chạy nhanh lại:

“Cậu ổn chứ?”

“Còn tốt.”

Vẻ mặt Lục Nghiêu tối lại, quả nhiên, thể lực và linh lực không đủ dùng. Nếu không chỉ là một cái cự thạch trận, có thể uy hiếp được hắn chắc?

Trương Lỗi vừa đỡ hắn sang một bên, chỉ vào người khổng lồ đang đứng im kia, nhíu mày hỏi:

“Cứ để như vậy có sao không? Không thể giết nó sao, nhổ cỏ tận gốc? Ngộ nhỡ nó lại có thể cử động lại thì sao?”

“Không thể giết!”

“Sao lại không thể?”

Lục nghiêu không trả lời, hắn đứng dậy:

“Lại đây!”

Lại đây? Cái gì lại đây?

Đầu Trương Lỗi đầy dấu hỏi chấm, nhưng trong nháy mắt cậu ta đã có đáp án. Trong cự thạch trận, xuất hiện một cái quỷ ảnh. Một đoàn quỷ ảnh khí đen, bay thẳng đến chỗ hai người.

Trương Lỗi đem phù triện ném ra, nhưng bị đoàn khí đen đánh trở về. Nếu không nhờ Lục Nghiêu nhanh tay nhanh mắt, kéo hắn một cái, thì hiện tại kẻ bị phù triện đánh trúng chính là cậu ta.

Quỷ cơ bản đều sợ phù triện, nhưng cũng có những con quỷ lợi hại, thì những phù triện cấp thấp cũng không gây nguy hiểm lớn cho bọn nó, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa là không có tác dụng. Nhưng con quỷ ở trước mắt này, nó chẳng những không sợ, còn có thể ném trả lại phù triện.

Mặt Trương Lỗi biến sắc:

“Đây là quỷ gì vậy?”

Sắc mặt Lục Nghiêu âm trầm:

“Qủy tướng!”

Bắp chân Trương Lỗi run lên, chút nữa là đứng không vững. Mẹ nó! Hai người bọn họ ngay cả thực tập thiên sư cũng chưa đạt đến, quỷ tướng? Vậy đánh đấm kiểu gì nữa! Hai người chật vật né tránh. Lục Nghiêu hô to:

“Đem tảng đá bên người cậu đưa ra ngoài bảy bước.”

Trương Lỗi cũng không kịp hỏi lý do, tất cả đều theo bản năng mà làm. Cùng lúc đó Lục Nghiêu cũng dịch một tảng đá khác.

“Đem tảng đá phía sau đi bốn bước về hướng ba giờ.”

“Đem tảng đá dưới chân đi tám bước về hướng chín giờ.”

……

Sau bốn năm lần như thế. Người đá khổng lồ đứng im nãy giờ lại sống lại, hơn nữa bay thẳng đến công kích quỷ ảnh.

Lục Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, Trương Lỗi lùi về bên người hắn, nhìn trợn mắt há mồm:

“Đây là…chó cắn chó? Cậu làm cách gì thế?”

“Sửa lại trận pháp một chút thôi.”

Con mắt Trương Lỗi đảo quanh, giờ cậu mới hiểu được nguyên nhân không thể giết người khổng lồ, cậu rất kinh ngạc:

“Sao cậu biết là có quỷ tướng vậy?”

“Trận pháp này được thiết kế rất là khéo léo. Sau khi phá cự thạch trận, sẽ tự động đến cửa ải tiếp theo. Thế nhưng, tôi cũng không nghĩ đến cửa ải tiếp theo lại là quỷ tướng.”

Trương Lỗi nhìn tình hình bên kia, sau đó lại liếc mắt nhìn Lục Nghiêu, càng thêm nghi hoặc:

“Bọn nó chẳng lẽ không nhận ra cả hai đều là boss của cửa ải sao? Còn có chẳng lẽ hai chúng ta cứ đứng xem diễn thế này thì có sao không? Ngộ nhỡ bọn nó liên thủ lại đánh chúng ta thì sao?”

Lục Nghiêu câu môi:

“Không đâu! Hiện tại trong mắt bọn nó, đối phương chính là chúng ta. Mà chúng ta lại là không khí, bọn nó nhìn không thấy, cũng không nghe được, sẽ không đến đây.”

Hai mắt Trương Lỗi mở to, Đm, thật ngưu bức! Mẹ nó đây là trận pháp gì, sao lại lợi hại như vậy!

Lục Nghiêu cũng cố tình mà cũng mệt không muốn giải thích, thành thật mà nói, thật ra hắn cũng chiếm tiện nghi của trận pháp ban đầu. Nếu trận pháp ban đầu không được thiết kế một cách khéo léo, thì hắn có sửa thế nào cũng không được cũng không ra mê ảo trận. Hắn lấy ra hai viên đan dược, một viên cho Trương Lỗi, một viên cho chính mình, sau đó ngồi xuống.

Học viện, phòng hiệu trưởng.

Trên bàn cảnh linh đột nhiên lóe lên, phát ra tiếng kêu tích tích. Đúng lúc Tống Ngọc An đang đi đưa đồ cho Tống Ngật nhìn thấy, ông không dám tin:

“Đây…đây là…Ba, con nhớ không lầm thì ba từng nói, cảnh linh này chỉ kêu khi có người mở ra mê ảo trận?”

Tống Ngật:

“Ừ!”

Tống Ngọc An:

“Con nhớ không lầm thì, đây là thứ lợi hại nhất trong sân huấn luyện của hình thức nguy hiểm, Thiên Xu đã thành lập ba mươi năm, nhưng người có thể tốt nghiệp cũng hai ba trăm người, mặc dù cũng có nhiều người nhờ may mắn mới có thể thông qua, thế nhưng cũng chưa bao giờ có người mở được mê ảo trận?”

Ánh mắt Tống Ngật lóe lên:

“Con nhớ cũng không sai.”

Lúc ông nhìn thấy cảnh linh trong lòng cũng giật mình. Phải biết rằng, trong hình thức nguy hiểm mà muốn tiêu diệt toàn bộ boss là không có khả năng, nhưng chỉ cần còn sống thì cũng tính là thông qua rồi, cũng không phải chỉ có một hai phương pháp vượt qua. Nhưng lúc ông thiết kế trận pháp đầy huyền cơ này, thật sự mong muốn là không ai có thể khám phá ra bí ẩn trong đó, hóa thành cho mình dùng.

Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, cũng chưa có đệ tử nào có thể nhìn ra ‘tâm ý’ của ông. Thế nhưng, lần này cảnh linh lại sáng rồi! Sáng!

Tống Ngật có chút kích động, là ai? Trong nhóm đệ tử này thế mà có một thiên tài am hiểu trận pháp thế sao?

Những gương mặt đệ tử trong đầu ông liên tục xuất hiện, nhưng cũng không dừng lại.

Đột nhiên, ông nhớ tới một việc, lần này kiểm tra hình như chỉ mở ra hình thức bình thường thôi mà? Vậy tại sao lại có người đi vào hình thức nguy hiểm? Rốt cuộc tại sao lại như thế này?