Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 17

Xem TV chưa được bao lâu, Sơ Đông đã lôi Mục Thu vào phòng. Hiện tài cuối cùng Mục Thu cũng hiểu được nỗi đau khổ của những tân nương thời cổ bị ép vào đông phòng.

Vừa vào trong phòng, Sơ Đông liền vội vàng buông tay Mục Thu ra, giống như trên tay cô có axit sunfuric, chạm vào thì cả người sẽ thối rửa vậy.

“……” -_-||| nếu không muốn chạm thế thì đừng chạm nha. Cô còn thấy khó chịu đây.

“Tôi muốn tắm.” Đại tiểu thư nhìn Mục Thu nói.

“Mời em.” Mục Thu vội vàng tránh sang một bên. Rốt cuộc lần này đại tiểu thư muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì chứ? Không ngừng toan tính.

“….” Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Mục Thu.

“….” Cuối cùng Mục Thu cũng phát hiện ra ánh mắt của Sơ Đông, quay lại nhìn cô nhỏ: “Gì thế?”

“Không cho phép chị nhìn lén! Hừ!” Nói xong lập tức xoay người vào phòng tắm, còn cẩn thận khóa cửa phòng  tám lại.

“….” Bỏ lại Mục Thu thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Tiểu quỷ em phía trước hay sau lưng đều không có gì khác nhau, có gì đẹp, tôi nhìn ai cũng không nhìn em!

Sơ Đông tắm không bao lâu, đã mặc quần áo ngủ của mình ra rồi. Tóc ướt sủng, có vẻ là gội đầu. Gấu con in trên áo ngủ thật đáng yêu.

“….” Áo ngủ này thật không tương xứng với tính cách của đại tiểu thư. Sao trên áo ngủ của cô nhỏ không in một con nhím?

“Tôi muốn đi ngủ!” Nói rồi, đại tiểu thư đã trèo lên giường.

“Tóc em vẫn ướt, đừng ngủ, sấy khô tóc rồi hãy ngủ.” Thấy tiểu quỷ muốn lên thẳng giường, Mục Thu vội vàng lên tiếng.

“Tôi không cần!” Sơ Đông bất mãn trả lời, xem ra tính tình ngang ngược lại trổi dậy.

“Không cần thì không cần! em khỏi ngủ.” Về điểm này, Mục Thu rất có nguyên tắc, về phương diện nguyên tắc, Mục Thu lại có chút cứng ngắt. Cho nên cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

“Tôi sẽ không!” Trừng mắt Mục Thu, Sơ Đông không kiên nhẫn trả lời.

“…” Mục Thu nhíu mày. “Tốt lắm, chị giúp em sấy!” Mục Thu lấy máy sấy từ trong ngăn tủ ra, nói xong liền tiến lên trước muốn giữ đầu Sơ Đông.

“Tôi nói không, tôi không cần!”

“Chị cũng nói, em không cần thì không cho phép ngủ!”

“@#$%…………..”

“@#%^…………..”

Một lát sau…………

Mục Thu thả khăn lông trong tay sang một bên, mở máy sấy, cẩn thận sấy, ngón tay xuyên vào trong mái tóc của Đông, nắm thả, sẵn tiện mát-xa.

“….” Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thật thỏi mái. Sơ Đông ngồi cạnh, mặt đỏ lên nghĩ, không có hé răng. TRong lúc nht61 thời, chỉ có âm thanh ‘vù vù’ của máy sấy.

Sau khi sấy xong, Mục Thu lại cầm lược, chải tóc cho Sơ Đông, tiếp đó mới thả cô nhỏ ra.

“Được rồi, em buồn ngủ thì ngủ đi.” Mục Thu cầm máy sấy đứng dậy.

“Này! Chị muốn đi đâu?” Thấy cô đứng lên, đại tiểu thư vội vàng hỏi.

Mục Thu không nhịn được trợn trắng mắt. “Còn có thể đi đâu? Em tắm, chị còn chưa tắm, đương nhiên chhi5 phải đi tắm.”

“Ồ.” Đại tiểu thư chợt yên tĩnh trở lại, ngồi ở trên giường không nói chuyện.

“Em làm gì thế?” Mục Thu cau mày hỏi/

“Không có gì! Chị, chị nửa đêm chị sẽ không chạy đi ngủ với ba, bỏ tôi chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ rực, Sơ Đông nhìn chằm chằm Mục Thu, nghiêm túc hỏi.

“-_-||| sẽ không, chị sẽ ngủ ở đây.” Tiểu quỷ này rốt cuộc muốn làm gì?

“Vậy thì tốt rồi, chị cũng mau ngủ đi.” Sơ Đông yên tâm, nói xong liền nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.

“….” Lần này, Mục Thu thật sự trợn trắng mắt rồi.

Lúc Mục Thu tắm xong đi ra, đại tiểu thư ở trên giường đã ngủ, người nằm ở giữa giường, bày ra tư thế hình chữ đại(大) chiếm lấy cả cái giường.

Đây là cô bé không muốn để mình ngủ sao? Mục Thu rối rắm.

“Nầy! đai tiểu thư, em ngủ xích qua một chút!” Đưa tay đẩy tiểu quỷ trên giường.

“Ừm ~~~” Hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

O(╯□╰)o

“Ngủ xích qua một chút đại tiểu thư, chị không có chỗ ngủ.”

“Ừm ~~~~” Mắt đang nhắm mở một khe nhỏ, sau khi liếc nhìn Mục Thu một cái, lại nhắm.

“….” thôi bỏ đi. Chờ đến khi mình ngủ, trực tiếp đá tiểu quỷ này xuống cho rồi.

Trước hết xử lý tóc đã, ướt chèm nhẹp thật khó chịu.

Thật ra Sơ Đông không có ngủ hoàn toàn, cô nhỏ vẫn có thể cảm nhận được chuyện xảy ra chung quanh, đương nhiên cũng nghe rõ lời Mục Thu nói với mình.

Chỉ là cô nhỏ không muốn thức thôi. Cô nhỏ mơ mơ màng màng hí mắt, liền nhìn thấy bên cạnh mình có người chải đầu. Nhưng thật ra là ai, cô nhỏ không thấy rõ.

Sau đó cô nhỏ lại cảm thấy người này đang đi về phía mình, sau đó ngồi bên giường mình. Tiếp nữa, nằm bên cạnh mình.

Chuyện lúc ngủ mà có người ngủ bên cạnh mình, đã nhiều năm rồi Sơ Đông chưa trải qua. Lần trước, dường như là lúc có mẹ bên cạnh. mơ mơ màng màng, cô nhỏ ngửi được mùi hương nhàn nhạt, không biết là mùi hương gì, nhưng nhàn nhạt, rất dễ chịu. Bên cạnh ấm áp, không phài hiu quạnh, chậm rãi nhắm hai mắt, ngủ ngủ, nước mắt liền chảy ra.

Mục Thu đang đau khổ, tướng ngủ của tiểu quỷ này thật sự hơi không tốt. Một mình chiếm cả cái giường, hại cô chỉ có thể co ro ở một góc xó nho nhỏ.

—_—||| lại lần nữa nhẫn tâm đạp đại tiểu thư một cái, đá cô nhỏ sang một bên, cuối cùng cũng có thẻ giãn thân thể ra. Nhưng, một lúc sau….

“….” Mục Thu ngủ ở trên giường, rõ ràng cảm nhận được đại tiểu thư đang ngủ kia từng chút nhích lại gần mình. Lần nữa ép Mục Thu đến một xó hẻo lánh.

O(╯□╰)o

Vì thế Mục Thu không thể không nghi ngờ Sơ Đông đang giả bộ ngủ.

Bật đèn, đứng dậy, nhìn chằm chằm Sơ Đông.

Hơi thở đều đều, sắc mặt hồng hào, mắt to xinh đẹp nhắm lại, nhìn bộ dạng này, cũng không giống như đang giả bộ ngủ.

Đưa ta đẩy đẩy. “Này! Sơ Đông, nhích sang bên tí đi.”

“Ừm—-khò—-” đối phương hoàn toàn không có phản ứng.

Mục Thu rối rắm, quả nhiên không phải giả bộ ngủ. Người nào đó nhìn chằm chằm đứa nhỏ một hồi bắt đầu phát ngốc.

Tiểu quỷ này tuy chọc người ta ghét, nhưng dáng vẻ này thật sự rất xinh đẹp. Lấy tay chọc chọc má Sơ Đông. Mềm mại, làn da thật bóng loáng vô cùng nhẵn nhụi. Lông mi thật dài, cái mùi nhỏ nhắn thật cao, môi mọng, ướt át, khiến người ta muốn cắn một ngụm.

Mục Thu lại chọc chọc mạt Sơ Đông, đại tiểu thư không có tỉnh dậy, lông mi dài dài rủ xuống, cư nhiên còn chảy nước mắt.

“?!” Mục Thu hơi bị dọa. Mình chọt cũng không dùng sức mà? Vậy mà đau đến rớt nước mắt hả? Cô tiếp tục nhìn chằm chằm, thấy nước mắt kia không ngừng chảy ra, vội vàng lấy tay cẩn thận lau giúp cô nhỏ, Sơ Đông cũng không bị đánh thức, nhưng Mục Thu thì lau đến giật mình.

“…” Mình là đang làm gì đây? mình rốt cuộc đang làm gì đây? chẳng lẻ đang quan tâm đại tiểu thư tổ tông này?! Này tuyệt đối không phải điều tốt! Mau ngăn chặn mau ngăn chặn! Lập tức lắc đầu, mau ngủ thôi, chắc chắn là bệnh cảm chưa hết, đầu óc chưa tỉnh táo.

Hung hăn đẩy Sơ Đông vài cái sang bên cạnh, tắt đèn, Mục Thu nhanh chóng nằm xuống.

Không gian thật nhỏ hẹp, thật đau khổ. (@﹏@)~

Nữ sinh không dám lộn xộn nữa, cứ vậy an phận ngủ, kết quả, lúc Mục Thu đang ngủ mơ mơ màng màng….dột nhiên ngục bị tập kích.

Sơ Đông ngủ sâu, cứ thế bất chợt ôm lấy Mục Thu, không biết mơ thấy gi, cô nhỏ nói mớ vài tiếng, lập tức luồn tay vào trong áo ngủ của Mục Thu(@@ á đù), đánh trực tiếp vào điểm chính, thực hiện hành vi tập kích ngục.

“A–” Mục Thu chưa từng trải qua chuyện như vậy bất chợt mở to hai mắt của mình, thất thanh kêu lên. Thân thể tự động phản ứng, tay nhanh chóng bắt lấy móng vuốt đang nắm ngực mình, nhanh chóng hất ra.

“Em làm gì đó?!” Kêu lên.

“Ừm ừ~~~” cũng không biết là đối phương đang trả lời hay nói mớ nữa, Móng vuốt bị hất ra lại lần nữa muốn ngo ngoe dậy. Lập tức bị Mục Thu ngăn chăn.

“….” Cô lại bị một tiểu quỷ nói mớ ‘ăn đậu hủ’(chiếm tiện nghi)? Mục Thu thật muốn bóp chết Sơ Đông.

Đật tay tiểu quỷ xuống, hung dữ ở bên tai Sơ Đông cảnh cáo: “Nghe này, tay đặt bên cạnh không cho phép nhúc nhích, lộn xộn nữa liền chặc xuống!” Cũng không biết đối phương có nghe hay không, sau khi Mục Thu nói xong, liền che ngực, đưa lưng về phía Sơ Đông ngủ.

Nhưng mà, cơ lẻ lời cảnh cáo có chút tác dụng, tiếp đó, Sơ Đông ngủ rất yên ổn, không có ôm cô, cũng không chén ép cô, càng không có hành vi tập kích ngực cô.

Nhưng mà, Mục Thu luôn luôn thận trọng xem đại tiểu thư này có còn những hành động khoa trương không lại ngủ không yên. Sáng hôm sau lúc thức dậy, cô thấy đầu mình càng đau nhức hơn.

Mà hôm sau, Sơ Đông lại sắc mặt hồng hào thức dậy. Cô nhỏ ngủ khá ngon. Sau đó cô nhỏ liền nhìn sang Mục Thu ở bên cạnh ngủ còn chưa thức.

Đồng hồ là 6:30 phút, Mục Thu vẫn chưa thức.

“Thật là, trời cũng sáng rồi, còn không dậy!” Cô nhỏ đẩy đẩy, Mục Thu nhíu mày, chậm rãi thức dậy.

“Dậy đi.”

Mục Thu “Ừm.” một tiếng, tiếp tục ngủ, không để ý đến cô nhỏ.

“Trời sáng rồi, dậy đi, không se biến thành Trư Bát Giới.” Sơ Đông bị người ta lơ cáng khó chịu, tieps tục giục.

“Đừng phiền tôi, đêm qua tôi ngủ không ngon, nhức đầu.” Giongj Mục Thu rầu rĩ.

“Người lớn các người đều thích ngủ trễ, đáng đời.” Nói thế xong, Sơ Đông xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt.

“….” Rốt cuộc tại sao mà cô ngủ không ngon hả? Thật muốn nói tục mà. Ngày mai nhất định phải nhờ người chuẩn bị hai chăn giường, mình tuyệt đối không ngủ chung chăn giường với tiểu quỷ này!