Lúc Mục Yên mua thuốc trở về, phát hiện Mục Thu đã rời giường, ngồi trong phòng khách xem tivi.
"Chị? Sao đã dậy rồi? Lại tiêu chảy sao?" Nữ sinh lo lắng tới gần.
"Không có...... Chỉ là ngủ không được." Mục Thu ngồi trên sô pha xem tivi, nói xong rồi lại quay qua cười cười với Mục Yên.
"Ồ? Chị, bạn của chị tới sao?" Nữ sinh mẫn cảm thấy thuốc trên khay trà, hỏi.
"Hở? À, vừa rồi có một tiểu bằng hữu tới, nhưng cũng không ở lại bao lâu." Mục Thu không để ý lắm cười nói.
"Tiểu bằng hữu? Ai?" Mục Yên nhìn chằm chằm thuốc trên khay trà, hỏi.
"Chính là con gái của Sơ tiên sinh, Sơ Đông." Thuận miệng nói.
"A...... Con bé đó đến đây à, là...... em ấy đưa thuốc lại đây sao?" Mục Yên nói như vậy, trong tay mặt đùa nghịch thuốc mình mua về.
"Hở? Ừ, đúng vậy. Vừa rồi có uống rồi, cũng khá hiệu quả. Đã thấy đỡ hơn nhiều rồi." Cô nói rồi, cảm giác thấy em gái ngồi bên cạnh có gì đó không đúng, liền quay đầu nhìn nàng."Tiểu Yên? Làm sao vậy? Đột nhiên mất hứng sao."
"...... Không có gì." Miệng thì nói không có gì, Mục Yên lại đột nhiên ném bị thuốc trong tay vào thùng rác.
"? Sao lại vứt thuốc đi?" Mục Thu khó hiểu, khom người đi nhặt lại.
"Không cần nhặt, dù sao bây giờ cũng không cần nó nữa." Lại bị Mục Yên giữ chặt.
"Sao mà không cần?" Cười nói: "Hạn sử dụng của thuốc rất là dài, lần này không cần, có thể giữ lại để lần sau dùng mà." Cô vẫn nhặt lên, cầm khăn tay lau lau, đặt lại lên khay trà trên bàn.
"Tiểu Thu!" Mục Yên đột nhiên lớn tiếng hô tên cô.
"Để làm chi? Không cần kêu lớn tiếng bên tai chị như vậy chị cũng nghe thấy mà." Xoay người, có chút bất đắc dĩ.
"Chị bị tiêu chảy, có phải do ăn mấy cái bánh bao kia không?"
A, quả nhiên là bánh bao. Rốt cuộc cũng biết thân phận thật của chúng nó.
"A...... Ha ha...... Đúng vậy, vứt đi thì có chút lãng phí, cho nên ăn luôn."
Mục Yên đột nhiên nổi giận.
"Vì sao chị không ném đi?"
"Cũng không có gì to tát, ăn cũng đã ăn rồi." Chưa từng thấy Mục Yên tức giận như vậy, Mục Thu nhất thời không biết làm sao.
"Em đã bảo chị ném nó đi rồi mà! Chị không những không ném đi, còn vụng trộm ăn nó!"
"Được rồi được rồi, sau này chị không ăn nữa." Mục Thu đưa tay vuốt lưng Mục Yên, muốn trấn an nàng. "Đừng giận nữa mà."
"Không phải! Không phải như thế!" Mục Yên lại đột nhiên hất tay Mục Thu. Lớn tiếng nói: "Không phải đơn giản như vậy!" Nàng gắt gỏng, thậm chí có chút tuyệt vọng, điều này làm Mục Thu thấy khó hiểu.
Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Không phải chỉ là mấy cái bánh sao? Mình ăn bị tiểu chảy thì không thấy thế nào, nhưng một Mục Yên tính tình vốn tốt như vậy tại sao lại tức giận? Nói đến thật sự là không có đạo lý.
"Vì sao không phải đơn giản?" Cô không rõ, bởi vì trong mắt cô, rõ ràng chỉ là một chuyện rất đơn giản. Rõ ràng cũng chỉ là chuyện mấy cái bánh nho nhỏ mà thôi.
"Chị không có vứt đi, chị không nghe lời em vứt chúng đi. Lúc chị ăn những cái bánh đó, chị đã nghiêng về phía con bé đó rồi, chị nghiêng về phía Tiểu quỷ kia, chị không thích em! Em cùng Tiểu quỷ kia, chị đã ngày càng để ý Tiểu quỷ kia hơn!" Mục Yên nói như vậy, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Em gái rơi kim đậu đậu.
"Chị không có nghiêng về phía con bé!" Mục Thu sốt ruột. Vội vàng nói: "Chị không có nghiêng về phía nó nha. Tiểu Yên đừng khóc, chị còn thích em hơn, chị không có nghiêng về phía nó. Sau này chị sẽ không như thế nữa được không?" Cô không biết rằng em gái mình sẽ như vậy. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn Mục Yên vẫn thích kề cận cô, nhưng cô cũng không có nghĩ rằng Mục Yên sẽ khóc.
Luyến tỷ tình kết?
Mục Thu vội vàng ôm Mục Yên, nói: "Được rồi được rồi, sau này chị không bao giờ như vậy nữa, Tiểu Yên đừng khóc. Chị không có nghiêng về phía con bé đó, thật sự không có."
Mục Yên trợn tròn mắt, không có nói nữa, trở tay hung hăng ôm chặt Mục Thu.
Chị không biết, chỉ là chị không biết, chỉ là chị còn không biết mà thôi. Chị không biết......
- --
Sau chuyện này, Mục gia sóng yên biển lặng một thời gian dài. Mục Yên khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cứ như là sự thất thường của ngày nào đó chưa từng xảy ra.
Đại Tiểu thư ngẫu nhiên sẽ đến trường học của Mục Thu. Nàng vẫn sẽ mang theo đồ ăn tới, nhưng nhìn đóng gói thì đã biết là mua tới, không phải tự làm. Bởi vì sợ Mục Yên mất hứng, cho nên Mục Thu không có đem về nhà, luôn giải quyết xong ở Hội học sinh rồi mới về.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh. Trang phục mùa hè đổi thành trang phục mùa thu.
Một ngày này bởi vì buổi chiều còn có tiết, cho nên Mục Thu không về nhà, dùng cơm trưa xong liền đến Hội học sinh.
Nhưng cô còn chưa kịp vào trong, cũng đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
"Cô! Cô, chờ...chờ đã, cô muốn làm gì?!" Giọng nói kia nghe thế thào cũng thấy giống như là của Tô Thiến.
"Học tỷ. Chị đừng cứ luôn cự tuyệt em như vậy." Còn giọng này, nghe thế nào cũng thấy như là của Lạc Hà.
"?" Hai người này làm gì bên trong vậy chứ. Tô Thiến kêu thê thảm như vậy? Cục cưng tò mò đi qua, nhòm xuyên qua cửa.
"Cái gì gọi là luôn cự tuyệt!" Tô Thiến bị ấn té trên mặt đất, hai tay vung loạn.
"Chị xem, mỗi lần đều như vậy, vì sao chứ? Học tỷ, không phải chị nói thích em sao? Nếu thích em, tại sao mỗi lần đều quyết tuyệt như vậy?" Hai tay vung loạn bị người đè lại, tiểu học muội khí lực lớn đến lạ lùng. Quả nhiên đều là người đam mê thể dục thể thao a, người không nên nhìn bề ngoài.
"Tôi #¥¥%...... Là thích cô, nhưng không phải như vậy!" Người bị đè tức giận hổn hển kêu to, không cam lòng tiếp tục giãy dụa, cặp giò thon dài không ngưng đụng chạm, thật là muốn hại chết người.
"Không phải như vậy? Học tỷ, vậy chị thích như thế nào? Cưỡi ở trên(*)?" Lời nói không làm người sợ chết không ngừng, nói xong tay kia bắt đầu chăm chỉ lột đồ của Tô Thiến.
(*):
骑乘位 – một tư thế rất là..., gõ gg để hiểu thêm nhé~ "Tôi @#¥%...... Nữ sinh làm sao cưỡi ở trên?! Cô... cô buông, cô cô cô, cô bình tĩnh một chút, chỗ này...... Oa a......" Lạc Hà đột nhiên cúi đầu, một ngụm cắn xuống, cũng không biết là cắn ở chỗ nào, dẫn đến Tô Thiến thét một tiếng kinh hãi.
"Học tỷ...... Học tỷ......"
"!" Mục Thu bị kinh hoảng rồi. Đứng ở cửa, há to miệng, ngón tay bên trong, mở to hai mắt một câu cũng nói không nên lời.
Les! Les! Thật là les a!
Tuy rằng mỗi ngày ngoài miệng Tô Thiến đều nói tới bách hợp cái gì, đồng tính luyến ái cái gì, yêu em cái gì, nhưng thật ra Mục Thu không có thật sự để trong lòng. Vẫn đều cho rằng kia chỉ là nói suông thôi, dù sao trong gần 20 năm nhân sinh của cô, tuy rằng có nghe nói qua, tuy rằng bên trong tiểu thuyết vẫn có, nhưng trong sinh mệnh của cô, cho tới bây giờ cũng chưa có chân chính gặp được les a!
Khó trách gần đây Tô Thiến luôn khác thường như vậy, thì ra là như vậy...... Nói như vậy......
"Ai~~~ Tiểu Thu cậu nha, thật sự là rất đơn thuần, đại công chúa kia cùng tiểu người hầu của nàng rõ ràng là một cặp lé đó? Trong Học viện Anh này là một ổ lé đó. Tôi xem a, phó hội trưởng với Bá Vương Long kia cũng là........ ậc~~~~" Đột nhiên nhớ tới lời ngày đó khi Tô Thiến uống say đã nói......
Tưởng là uống rượu mới...... Thì ra là thật sự......
Đầu Mục Thu có chút đau......
Bên trong Hội học sinh vẫn không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tô Thiến. Sau đó tiếng vang dần dần thay đổi.
"Cô...... Ưm...... Cô a a......"
Cô lại nhìn thoáng qua bên trong lần nữa. Chỉ thấy Tô Thiến đã bị Lạc Hà giữ chặt, bạo lực chế phục!
Quần áo tán loạn.
"......" Thế nhưng ngay tại Hội học sinh...... Bảo cô sau này họp sao có thể bình tĩnh được đây hả...... Hơn nữa ngay cả cửa cũng chưa đóng đã...... Lá gan có phải là hơi lớn rồi hay không a...... Nếu bị người khác đi ngang qua thấy, hoặc là giáo viên nhìn thấy thì......
Khó có thể tưởng tượng, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Cô bắt buộc mình phải trấn định, vội vàng đưa tay cẩn thận đóng cửa lại. Tốt xấu gì cũng phải có chút ý thức đề phòng chứ! Dù sao cũng là ở trường học a.
Đầu đau quá, đầu đau kịch liệt luôn. Kích thích có hơi lớn rồi.
Nữ sinh đi a đi a, đến khi ra tới cổng, đột nhiên nhận ra.
"Chờ chút...... tư thế vừa rồi." Chẳng lẽ nói Tô Thiến là P?!
Vì thế đột nhiên lại nhớ đến lời của mình trong quá khứ.
"Ừm...... Bởi vì tôi thích kiểu nổi loạn hơn chút. Cho nên, tôi cảm thấy, cậu và Lạc Hà, nếu cậu làm P, sẽ càng đáng yêu hơn." Nhất ngữ thành sấm. Tô Thiến tự làm tự chịu?! o(╯□╰)o
"Này này!"
Mục Thu đang rối rắm.
"Này này này!" Tức giận.
Mục Thu tiếp tục rối rắm.
"Này này này! Mục Thu chị làm gì mà lại giả bộ không nhìn thấy tôi vậy hả!" Sơ Đông khó chịu đi tới, bắt lấy cánh tay Mục Thu, kêu to.
"Hở?" Mục Thu rốt cuộc cũng chịu phản ứng lại.
"Hở cái gì nha! Tôi đang gọi chị đó!" Đại Tiểu thư bắt lấy cánh tay mất hứng cau mày.
"Sơ Đông."
"Gì, chuyện gì mà nhìn tôi với ánh mắt khủng bố như vậy."
"......" A a! Tiểu quỷ, cỡ nào thuần khiết tiểu quỷ a~~~ Một tiểu quỷ có quỹ đạo nhân sinh vô cùng bình thường a.
Mục Thu cảm khái vạn phần, cúi người, vươn cánh tay, kích động ôm cổ Sơ Đông.
"Này này này! Mục Thu chị làm gì nha, không cho phép chị ôm tôi, không cho phép!" Giãy dụa, giãy dụa.
"Ai~~~" Mục Thu đang đắm chìm trong thế giới của mình không có phản ứng lại, vẫn còn đang cảm khái.
Nhìn đi nhìn đi, đứa trẻ ngây thơ a. Sau này nhất định phải đi con đường bình thường nha~~~~~
Tiểu quỷ được nữ sinh được ôm đã không còn nhúc nhích, khuôn mặt đỏ bừng, trái tim đập loạn một mình say mê. Còn không có phát hiện, Tiểu quỷ ở trong lòng mình, kỳ thật đã không còn khả năng đi lên quỹ đạo bình thường nữa rồi. o(╯□╰)o Hơn nữa ngay cả chính cô, cũng cách quỹ đạo bình thường càng ngày càng xa.
Chuyện đã nhìn trúng mục tiêu, có thể có biện pháp gì đâu?