Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 36

Lúc Mục Thu ra khỏi nhà, cũng đã bị phóng viên theo dõi, nhưng cô đi rất bình tĩnh, giống như không hề phát hiện chuyện gì khác thường.

Cô đi là đi, không có khó chịu, từng bước một, giống như rất nhàn nhã. Lúc đi được 2/3 quãng đường, rốt cuộc cũng có phóng viên nhảy ra, đi tới cạnh cô, giơ bút ghi âm trong tay hỏi: "Mục tiểu thư, nghe nói em gái cô và Sơ tiên sinh đã chia tay, xin hỏi chuyện đó là thật sao?"

"......"

"Mục Tiểu thư, cô có biết nội tình không?"

"......"

"Mục Tiểu thư, đối với chuyện Sơ tiên sinh qua đời ngoài ý muốn, cô có cho rằng có liên quan đến chuyện tranh chấp nội bộ Sơ gia không?"

"......" Mục Thu đột nhiên dừng bước. "Vị phóng viên này." Cô không có quay đầu lại. "Người chết là hết(*)." Cô nói xong, cũng không để ý đến phóng viên đứng bên cạnh nữa, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

(*) Nguyên là 'Tử giả dĩ hĩ'. Có câu thế này 'Tử giả dĩ hĩ, sinh giả hà kham(hoặc là sinh giả như tư)'. Mình không tìm được chỗ giải thích nào giải thích rõ ràng nên có thể tạm dịch là: Người chết cũng đã chết rồi, người còn sống vẫn phải sống.

Lễ tang ở Sơ gia cực kỳ long trọng, người tham dự khá đông, cũng có không ít người của Bổn gia. Lúc Mục Thu tới nơi, đã sắp đến giữa trưa. Ở Sơ gia có rất nhiều người không biết Mục Thu và Mục Yên là chị em sinh đôi, trong lúc nhất thời nhìn thấy Mục Thu, không biết nên nói cô là Mục Yên ở bên trong, hay là nói Mục Yên trở thành Mục Thu bây giờ nữa, đều hai mặt nhìn nhau, không có phản ứng.

"Phu nhân?" Quản gia là người đầu biết phản ứng lại, sau khi hô lên hai chữ "phu nhân" lại cảm thấy không ổn, vội vàng sửa lời: "Mục tiểu thư...... đến rồi."

Sơ Đông ngồi ở chính giữa đại sảnh, mặc bộ đồ màu trắng, trên khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu. Lúc Mục Yên đến, đầu của nàng cũng chưa từng ngẩng lên một chút, im lặng đến đáng sợ.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên mới có vài tiếng động nhỏ. Mấy người thân thích của Sơ gia đến báo tên thăm viếng, cả đám người mặt không đổi sắc, hoặc là rũ mắt, hoặc là nhìn nghiêng ngó dọc, hoặc là bất an liếc tới liếc lui, cũng không biết đến tột cùng bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Quản gia đứng trước sân, tiếp đãi khách, nhẹ giọng báo tên của bọn họ.

Còn có một loại không biết là thân phận gì, đứng trước đại sảnh, vừa cầm khăn tay lau khóe mắt, giống như vô cùng đau đớn, vừa cúi đầu với khách, lâu lâu sẽ đối đáp lại vài câu.

Mấy đầu bếp thì bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn cho hôm nay. Dựa theo phong tục bên này, đồ ăn sẽ lấy đậu hủ làm chính.

Mục Yên cùng người nhà đến sau, bị mấy người gọi là thân thích xúm tới chỉ trích. Đa số là trách Mục Yên bỏ đi, chồng của mình mất, mặc kệ có nguyên nhân gì, nàng đều phải canh giữ bên cạnh từng phút từng giây, thế mà nàng lại bỏ đi nguyên một đêm.

Mục mụ mụ thấy có người quở trách con mình, trong lòng tất nhiên là căm giận bất bình, nhìn có vẻ là chuẩn bị đứng lên cãi lại cái đám người kia, nhưng bị Mục Yên kéo kéo ý bảo cứ ngồi đó.

Mục Yên chỉ cúi đầu, không hề lên tiếng ngồi bên cạnh Sơ Đông. Di thể của Sơ Đỉnh Văn đặt ở giữa, những người còn lại đều ngồi xung quanh.

Nhạc tang không ngừng vang lên, đã đến giữa trưa.

Từ lúc di thể của Sơ Đỉnh Văn được chuyển tới, đến bây giờ đã qua một ngày. Mà Sơ Đỉnh Văn đã qua đời từ ba ngày trước, người Sơ gia biết chuyện là hai ngày trước. Từ lúc biết chuyện đến bây giờ, Sơ Đông cũng chưa từng chợp mắt. Nàng hẳn nên cảm thấy buồn ngủ, nhưng giờ phút này, nàng như đang ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Nàng ngồi thẳng lưng ở đó, mở to hai mắt, cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của quản gia, không vang, lại đủ để cho Sơ Đông nghe được.

"Phu nhân? Mục tiểu thư...... đến rồi." Trong giọng nói mang theo một ít nghi hoặc, sau đó lại tĩnh lặng trở lại.

Sơ Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, hô ra tiếng: "Mục Thu!?"

Mắt của nàng mở thật lớn, lớn đến nỗi làm người ta cảm giác giây tiếp theo, tròng mắt sẽ rớt ra ngoài luôn.

Nàng nhìn cửa chằm chằm, nàng thấy Mục Thu mặc một thân trắng thuần, lẳng lặng tiến vào, đi tới trước cửa, im lặng cúi đầu trước di thể của Sơ Đỉnh Văn.

Mấy người ở đó thấy người đi vào giống Mục Yên y đúc, vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn.

Mục Yên liếc nhìn Mục Thu một cái, lại dời mắt đi.

Sơ Đông gắt gao nhìn cô, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, nhìn chằm chằm vẻ mặt không chút thay đổi của cô.

Mục Thu cúi đầu viếng xong, lúc định lui qua một bên, bỗng nhiên ngó tới chỗ Sơ Đông.

Nhưng chỉ cái liếc mắt này, bốn mắt đã chạm nhau.

Trong đôi mắt mở to của Sơ Đông, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Giống như nước lũ vỡ đê, chảy xuống gõ má trắng bệch của Sơ Đông. Từ gò má, trượt xuống cằm, từng giọt từng giọt, chảy xuống.

Nước mắt kia ào ào chảy ra như vô tận, khuôn mặt xinh đẹp kia vốn luôn mang vẻ kiêu ngạo, giờ phút này lại phủ một màu bi thương, vô cùng thê lương.

Sơ Đông mở to mắt, nàng nhìn Mục Thu đứng trước mặt cách không quá ba bước chân. Đôi môi tái nhợt mở ra rồi khép lại.

"Mục Thu...... Ba tôi, vì sao lại chết vậy?" Nàng nói như vậy, nàng chảy nước mắt như vậy, nàng nhìn Mục Thu như vậy. Rốt cuộc "Oa a" một tiếng, khóc ra. Thì thào hỏi "Vì sao? Vì sao vậy?"

Xung quanh là một mảnh bi thương, tất cả mọi người cúi đầu, dường như đang rất đau lòng. Mục Yên nhìn Sơ Đông, lại nhìn Mục Thu, cau mày, sau đó buông mắt, không có lên tiếng.

Mà Mục Thu nhất thời lại như bị ma nhập, khống chế không được mà đi đến trước mặt Sơ Đông, ngồi xuống. Cô vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Sơ Đông.

"Đừng sợ......" Cô nhẹ giọng nói, giống như buối tối có sấm sét kia, cô cũng lấy tay vuốt đầu Sơ Đông như vậy.

Độ ấm từ lòng bàn tay của Mục Thu, từng chút truyền đến người Sơ Đông, rất ấm áp.

Sơ Đông chợt vươn tay, ôm lấy Mục Thu. "Chị đừng đi, Mục Thu......"

Những lời này rất yếu ớt, không phải làm nũng, là cầu cứu.

"......" Mục Thu cũng ôm Sơ Đông lại, không nói tiếng nào.

Lời đã nói ra, đã hứa hẹn thì nhất định phải thực hiện, đó là nguyên tắc của Mục Thu. Cho nên cô sẽ không dễ dàng đưa ra lời hứa. Giờ phút này Mục Thu chỉ nghĩ an ủi đứa trẻ này nhiều hơn một chút, muốn chiều lòng nàng một chút, nói một câu "Được".

Nhưng cô sẽ không đi hứa hẹn như thế. Cô còn chưa có đủ quyết tâm. Một chữ 'được' kia, lúc này đối với cô mà nói, rất nặng, cô không thể gánh nổi.

Cho nên, cô không nói nên lời.

Tiếng Sơ Đông nghẹn ngào đứt quãng rơi vào tai Mục Thu, trên vai ẩm ướt dính dính.

Đây là sự thật, không phải ảo giác. Toàn thân cao thấp tất cả giác quan của Mục Thu đều đang nhắc nhở cô.

- --

Đêm khuya 11 giờ.

Phần lớn khách viếng đều đã về, Mục Thu bị Sơ Đông ôm chặt, không thể rời đi. Di thể Sơ Đỉnh Văn bên cạnh, giờ phút này chỉ có ba người.

Sơ Đông, Mục Yên, còn có Mục Thu.

Sơ Đông túm tay áo Mục Thu, tựa lên vai cô, đang ngủ. Tiểu quỷ này đã hai ngày không ngủ rồi, trên hàng mi dày vẫn còn vương nước mắt.

Mục Yên ngồi bên cạnh Sơ Đông, nhìn nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Chị......" Nàng khẽ gọi Mục Thu.

"Ừm?"

"Con bé còn lại gì?" Nàng nhìn vẻ mặt Sơ Đông khi ngủ, hỏi một câu như vậy.

"...... Chị không biết." Yên lặng một lát, Mục Thu trả lời một câu như vậy.

Sơ Đông còn lại gì? Nàng còn có di sản khổng lồ Sơ Đỉnh Văn để lại, nàng còn có căn nhà thiệt bự này, nàng còn có số tiền mà cả đời này nàng cũng tiêu xài không hết. Nhưng bọn chúng đều không có sinh mệnh, đều là lạnh như băng, nàng không thể ôm chúng vào ngực ngủ, nàng không thể bảo chúng bồi bên cạnh mỗi khi khóc. Mà cho dù chúng thật có thể bồi bên cạnh nàng, nhưng chúng vốn là những thứ lạnh như băng, có thể giúp nàng ấm áp được sao?

Nhưng thứ ấm áp đó, là gì?

Mục Thu không nghĩ ra được.

Sáng mai, di thể Sơ Đỉnh Văn sẽ đưa đến nhà hoả táng tiến hành hoả táng. Một đêm này những người thân thích đều ngủ không được, vây quanh bên ngoài nghe bên trong bàn luận vấn đề quyền nuôi dưỡng Sơ Đông. Còn có quyền thừa kế công ty Sơ gia.

Lúc bàn luận thì không thể tránh việc bàn tới Mục Yên, nhưng nghe giọng điệu, đều có vẻ bài xích Mục Yên. Nói Mục Yên là người ngoài không có quan hệ huyết thống, bọn họ tất nhiên không thể đem quyền nuôi nấng Sơ Đông giao cho nàng. Vì thế mấy người họ hàng mà được coi là có khả năng nhận quyền nuôi nấng cùng khối di sản không lồ kia, đều hết sức nói mình tốt cỡ nào, thậm chí có người còn gọi điện mời luật sư tới. Nhìn có vẻ như quyền nuôi nấng Sơ Đông đều là tình thế bắt buộc.

Những lời kia lọt vào tai Mục Yên, chói tai đến mức nàng hận không thể bịt kín tai mình lại.

Sắc trời dần dần hửng sáng. Sắp qua 5 giờ rồi. . đam mỹ hài

Sơ Đông vẫn còn ngủ, Mục Thu đẩy Sơ Đông qua bên vai của Mục Yên, đứng lên, đi ra ngoài.

'Cộp.... cộp.... cộp......'

Tiếng giày cao gót vang lên trong đại sảnh yên ắng thực chói tai.

Cô bước từng bước ra sân ngoài, không vội không chậm, đi thẳng đến trước mặt bọn người vẫn luôn bàn luận nãy giờ.

"......"

Đám người ngừng lại, quay qua nhìn cô.

"Mục tiểu thư...... Có việc gì sao?" Có người nhìn Mục Thu, mở miệng hỏi.

"......"

"......"

"Người cũng đã chết rồi(*)." Mục Thu nhìn bọn họ, lạnh lùng mở miệng nói: "Hiện tại, việc an táng làm đầu. Chuyện bàn luận của mấy người, xin lỗi có thể dời lại mấy ngày được không? Không sợ quấy rầy đến người đã mất sao." Mặt cô âm trầm, cả người tản ra khí thế lạnh lẽo, làm người ta khó có thể kháng cự, khiến đám người họ hàng kia, nhất thời đều không thể mở miệng phản bác.

(*): vẫn là 'tử giả dĩ hĩ'.

'Cộp.... cộp.... cộp......' Tiếng giày cao gót lại vang lên. Mục Thu xoay người bỏ đi.

"Phu nhân......" Tuy rằng diện mạo cực kỳ giống nhau, nhưng đối cô giúp việc lúc trước vẫn luôn vây quanh bên cạnh Mục Thu mà nói, liếc mắt một cái cô đã nhận ra ai mới là người ở Sơ gia ngày trước. Nhưng mà vì bối phận, cô không có tư cách nói ra.

"Sắp 5 giờ rồi, đánh thức mấy người giúp việc trong nhà dậy, còn có quản gia nữa. Cần phải đưa tang tiên sinh."

"Vâng ạ, thưa phu nhân."

"Mục Thu?! Mục Thu?! Mục Thu chị ở đâu rồi?" Bên kia, Sơ Đông cũng đã tỉnh lại, đứng trong đại sảnh gọi tên Mục Thu.

Sau đó là tiếng 'bẹp bẹp bẹp'. Nàng mang theo vẻ mặt hoảng sợ chạy ra.

"Mục Thu." Tìm được Mục Thu rồi, nàng vội vàng chạy tới, túm tay áo cô. Trợn tròn mắt nhìn cô.

"Đại tiểu thư, đi rửa mặt đi, cần phải đưa tang tiên sinh." Mục Thu xoa đầu Sơ Đông, chậm rãi nói.

- ------

Editor có lời muốn nói: mắc cười khúc Tiểu Đông kêu Mục Thu đừng đi, thì ý người ta cũng chỉ là đừng có bỏ đi liền thôi, không biết Tiểu Thu nghĩ cái gì xa xôi mà không chịu trả lời người ta~~