Bi kịch của Kế Hoa Thanh (3)
Kế Hoa Thanh cho rằng, dù là cải tạo cái gì, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sau đó, khi tự thân thực nghiệm, nàng liền càng thêm khẳng định tình tiết "chim sẻ biến thành phượng hoàng", "vịt xấu biến thành thiên nga" trong ti vi tất cả đều là cẩu huyết tào lao mà thôi! Cái chuyện cắt tóc xong là có thể nháy mắt biến thân toàn bộ đều là nằm mơ!
Phòng thay quần áo có thể thay đổi khí chất một người, loại chuyện này cũng là nằm mơ trong nằm mơ!
Tuyệt đối! Tuyệt đối tuyệt đối là không có khả năng!
Cho nên, từ những cảm khái đó tổng hợp lại, kế hoạch cải tạo Mộc Du Nhiên...... Ít nhất tiến hành không thuận lợi.
Đối với một người có phẩm vị...... ừm...... quỷ dị mà nói, muốn cải tạo, thật là quá khó khăn.
Đầu tiên là tóc.
"Cắt mái đầu này đi."
"Gì?! Nhưng tôi cảm thấy kiểu tóc này khó coi......"
"Với thường thức của cậu mà nói, cậu thật sự cảm thấy cậu có tư cách nói ra lời này sao?"
"...... Nhưng tôi thật sự cảm thấy......"
"Câm miệng! Đó đều là ảo giác của cậu!"
Sau đó là quần áo.
"Hoa Thanh...... Quần áo này của nhãn hiệu nào vậy?" Nghiêm túc hỏi.
"Không nhãn hiệu!"
"Không nhãn hiệu? Hãng không nhãn hiệu này tôi chưa từng nghe tới......" Mê man.
Không nói gì. "Không nhãn hiệu căn bản là không có nhãn hiệu, chính là một người lộn xộn làm ra bộ đồ lộn xộn!"
"Sao lại muốn tôi mặc nó?"
"......" Bình tĩnh, bình tĩnh. Kế Hoa Thanh, bày ra dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày của mày đi. "...... Vậy bây giờ cậu có thể lựa chọn trần truồng."
"...... Tôi, tôi vẫn nên mặc đồ không nhãn hiệu thôi."
"...... Nếu một ngày nào đó cậu ném mấy bộ này đi, mặc lại mấy bộ xấu tởm kia, thì cậu liền bốc hơi tới chiều không gian khác cho tôi, tới nơi nào không gây độc hại cho sinh vật ấy."
"...... Tôi...... Tôi không nghĩ......" Cô không muốn vứt đi, sao cô lại vứt chúng chứ. "...... Cậu mua giúp tôi...... Sao tôi có thể...... vứt đi chứ." Nhỏ giọng, nhỏ giọng, giọng càng ngày càng nhỏ.
"......"
Cuối cùng là kính mắt.
"Đôi nào thì được?"
"Hở......"
"Cậu thích kiểu nào thì nói ra, ấp úng gì chứ!" Bình tĩnh, bình tĩnh.
"Tôi...... Tôi muốn cái bên kia kìa......" Thật cẩn thận nói.
"Cái nào?"
"Cái kia kìa......"
"......" -_-|||
"...... Hoa Thanh......"
"Mộc Du Nhiên...... Cậu vẫn là để mắt không đi!" Bạo phát rồi bùng nổ rồi, Kế Hoa Thanh lại lần nữa nổi bạo rồi.
"...... Là cậu bảo tôi chỉ~~~" Oan ức, oan ức.
"Không được bày cái vẻ mặt đó! Có tin tôi tát cậu chết không!"
"Tiểu thư, tiểu thư xin bình tĩnh một chút~~~"
"......"
Cuối cùng, nhân quyền của Mộc Du Nhiên vẫn bị tước đoạt. Đối với đồ ngốc đó, quả nhiên vẫn nên áp bách áp bách áp bách đến tận cùng! Tuyệt đối không thể cho cậu ta cái gì nhân quyền hết!!
"Đi đường không được nhìn mũi chân!"
"...... Ờ."
"Không có việc gì thì đừng nhéo áo, cho dù không phải hàng hiệu, cũng là dùng tiền mua! Cậu muốn xé nhỏ nó hả!"
"...... Xin, xin lỗi!"
"Cậu bị bệnh hở, nói xin lỗi tôi làm gì?!"
"Xin lỗi mà ~~~~(>_<)~~~~"
Nàng không bao giờ muốn quản đồ ngu ngốc này nữa! Xen vào chuyện của người khác quả thật là chuyện phiền phức mà! -_-|||
Con vịt ngốc Mộc Du Nhiên rốt cuộc có thể lột xác thành một người thanh tú sạch sẽ, rốt cuộc có thể hơi hơi xứng với cái tên của cậu ta rồi. Kế Hoa Thanh làm quân sư quạt mo cải tạo thực bi thảm nghĩ như vậy, nhịn không lệ rơi đầy mặt nghĩ như vậy.
Ít nhất là cải tạo được, không còn là vịt ngốc xấu xí đầu nấm thì tốt rồi.
- --
Tình cảm của con gái.
Thật hâm mộ ghen tị quá đi! Đây là cảm giác lộ liễu luôn đó. Dưới cảm giác lộ liễu đó, phản ứng của các nữ sinh đối với Mộc Du Nhiên sau khi cải tạo là......
"Du Nhiên!? Sao cậu lại ăn mặc kiểu này?! Oa oa, đây là kiểu quần áo gì thế?! Một cái mác cũng không có! Cổ hủ muốn chết."
"Ai nha~~~ Du Nhiên, sao cậu lại cắt tóc thành kiểu này~~ không phải đầu nấm, chẳng đáng yêu chút nào!"
"Cả kính mắt cũng đổi luôn, thế mà không nói cho chúng tôi biết một tiếng, quá đáng quá mà!"
"Du Nhiên, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Sao tự dưng lại động kinh vậy?!"
"Ờm...... Cuối tuần rồi tôi và Hoa Thanh ra ngoài làm đó. Hoa Thanh nói như vậy nhìn xinh......" Ngượng ngùng, ngượng ngùng.
"Hoa Thanh? Là Kế Hoa Thanh kia sao?"
"Ừm......" Ngượng ngùng, ngượng ngùng.
"Sao cậu lại nghe lời cậu ta chứ?! Dựa vào cái gì chứ! Thành tích của cậu tốt hơn cậu ta, gia thế cũng tốt hơn, cần gì phải nghe lời cậu ta?! Còn ăn mặc nghèo túng như thế này!" Thét chói tai.
"Nhưng Hoa Thanh nói được......" Hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của bạn bè, vẫn đang ngượng ngùng tiểu bạch.
"Cậu ta nói nhìn hợp thì sao? Ánh mắt của cậu ta có thể tin tưởng sao? Chẳng lẽ cậu không biết ánh mắt của cậu ta......" Nữ sinh thét chói tai còn muốn tiếp tục huyên náo, nhưng nàng không có tiếp tục. Nàng không tiếp tục là vì, một tiếng xoạt xoạt vang lên~~~
"Ánh mắt của tôi làm sao?" Kế Hoa Thanh đang cầm một xấp tài liệu, đứng ở cửa, mắt lạnh, nhìn một đám người trước mặt, khinh thường nói.
"Ánh mắt của cậu......" Người nào đó không sợ chết định trả lời.
Đóng băng chết sạch!
"Xi!"
"......" Toàn trường chớ có lên tiếng.
Thật đáng sợ! Quả nhiên quá đáng sợ mà~~~ Đó là dạng khí tràng gì!? Đó là dạng sóng điện gì?!
"......"
"Hừ!" Kế Hoa Thanh thành công giết một đám người trong một giây xong, nhìn chằm chằm Mộc Du Nhiên, không kiên nhẫn nói: "Không phải cậu muốn đọc sách cùng sao? Còn muốn không?!"
"Đi đi đi...... Tôi đương nhiên muốn đi!" Tuy rằng ngữ khí của đối phương rõ ràng là kém không thể kém hơn được nữa, nhưng người nghe hoàn toàn không có để ý, vẫn mang vẻ mặt ngượng ngùng vui sướng đáp. Sau đó hoàn toàn không nhìn bầu không khí âm trầm xung quanh, vội vàng cầm lấy sách vở bài thi vân vân... nhảy chân sáo chạy đi.
Để lại một đám người rõ ràng không cam lòng.
"Du Nhiên, nếu cậu đi theo cậu ta, sau này cậu đừng hòng chơi chung với bọn tôi nữa!" Có người không sợ chết hô to. [Màn cẩu huyết này thực làm cho người ta nhịn không được liên tưởng đến phim truyền hình lúc tám giờ].
"Ôi chao~~~ đừng vậy mà!" Mộc Du Nhiên có hơi khó xử quay đầu lại.
"Tự cậu chọn đi!"
"Sao lại làm như vậy chứ~~~" Lộ ra biểu tình rất đau khổ. Dù sao cũng chơi chung từ hồi khai giảng, tuy rằng thời gian cũng không dài lắm, nhưng nếu tuyệt giao, sau này vẫn sẽ rất buồn.
"......" Kế Hoa Thanh vừa nhìn thấy Mộc Du Nhiên lộ ra biểu tình kia nàng liền nổi giận! Đây là có ý gì?! Hiện tại chẳng lẽ là nàng đang ép cậu ta lựa chọn sao?! Muốn ở lại cứ ở lại, nàng mới không hiếm lạ! Bản thân thế mà lại bị đánh đồng với đám đó! Ngẫm lại thật sự chẳng hay ho gì! "Hừ!" Xoay người, nhấc chân bước đi!
"Hoa Thanh?! Chờ tôi với......" Vừa nhìn thấy Kế Hoa Thanh bỏ đi, Mộc Du Nhiên lập tức vội vàng chạy đuổi theo.
"Nè nè! Đồ xấu xa!!"
"Oa oa! Hiểu Nhu, cậu ấy thật sự đi rồi!"
"Sau này giải quyết bài tập sao đây!"
"Các cậu phiền quá đi!"
- --
"Hoa Thanh cậu đừng đi nhanh như vậy mà~~ Tôi theo không kịp......" Liều mạng đi theo, nhỏ giọng nói.
"Vậy cậu không cần đi nữa! Cậu đi với đám bạn kia đi!" Đi nhanh, đi nhanh.
"Tôi không chơi chung với họ nữa, tôi đi với cậu." Vội vàng đi theo, vội vàng bám sát.
"Cậu đi chung với tôi làm gì? Không sợ các nàng tuyệt giao với cậu sao? Không sợ các nàng nói cậu ăn mặc rẻ rúng sao?!" Đi nhanh, tiếp tục đi nhanh.
"Tôi...... Tôi đi chung với cậu là được rồi...... Cậu, cậu nói tôi mặc đẹp mắt, tôi liền cảm thấy đẹp mắt......"
"Vì sao?!" Nháy mắt dừng lại, quay đầu, nhíu mày, hỏi: "Sao cậu biết tôi cảm thấy đẹp?! Vì sao tôi cảm thấy đẹp thì cậu cũng thấy đẹp?!"
'Cốp'
"Oa!" Bởi vì không kịp phản ứng, cho nên va mạnh vào người nào đó, xoa cái trán, nghẹn đỏ mặt.
"Nói! Vì sao cậu muốn cùng một chỗ với tôi?! Vì sao tôi thấy đẹp thì cậu cũng thấy đẹp?! Vì sao lại nghe lời tôi?!" Nhíu mày, sắc bén bức cung?!
"Tôi tôi tôi tôi tôi...... Bởi vì bởi vì...... Bởi vì tôi tôi tôi......" Té xỉu té xỉu, sắp té xỉu a~~~ Người nào đó bị "bức cung" đến rối tung rối mù.
"......" Kế Hoa Thanh đứng ở nơi đó chờ đối phương "tôi" cho ra một cái lý do, nhưng đối phương "tôi" cả buổi, cũng không "tôi" được cái gì hết. Kết quả Mộc Du Nhiên một câu còn không nói xong, Kế Hoa Thanh đã cảm thấy bản thân cũng sắp chịu không nổi rồi.
"Được rồi đủ rồi, đừng nói nữa, mau tới thư viện thôi......" Nếu cứ tiếp tục, cậu ta còn chưa đưa ra được đáp án, chính mình đã chết mất rồi. Hơn nữa cái đáp án kia......
"Ờm~~~" Mất mát, mất mát.
"Cậu bày cái vẻ mặt đó làm chi?" Nhíu mày.
"Không có không có......" Xua tay, sốt ruột.
"Được rồi được rồi, đừng dây dưa mãi ở đây, nhanh lên đi." Đưa tay, kéo Mộc Du Nhiên đi tới thư viện.
"!" Tay, nắm tay!
Đỏ mặt, đỏ mặt. Oa a a a! Lần này mà đỏ mặt nhất định sẽ bị phát hiện. [Kỳ thật đã sớm phát hiện đi? Rõ ràng như vậy......] Làm sao bây giờ đây làm sao bây giờ làm sao bây giờ! +_+ . Ngôn Tình Sủng
Kế Hoa Thanh đi ở phía trước, đầu cũng không thèm quay lại, hoàn toàn không để ý đến đầu nấm đang rối rắm đến sắp chết ngất ở đằng sau. Nhưng mà...... Nhưng mà nhưng mà! Kế Hoa Thanh! Cái biểu tình quỷ dị trên mặt cô kia là chuyện gì xảy ra?!
Gian kế thực hiện được?! Gian kế thực hiện được?! Rốt cuộc cô đang tính kế gì đây Kế Hoa Thanh! Lừa Tiểu Bạch là đáng xấu hổ lắm đó!
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kế Hoa Thanh, phỏng chừng còn có một chương nữa là có thể kết thúc, sau đó là chương của Đông Đông, sau nữa mới có thể là phiên ngoại của Minh Ký cùng Hi Nhược. Bởi vì chuyện công thụ của Minh Ký cùng Hi Nhược, mỗ Bổn còn có ý tưởng rất hay đó...... 囧.
Còn có chương của Mục Yên, sẽ xuất hiện cuối cùng.