Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 17: Chị Tô Nhiên là người như thế nào chứ?

“À, thì ra là bạn đại học à.” 

Tô Nhiên hờ hững đáp lại, sau đó cũng không quan tâm nữa. 

Liễu Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt. 

Tên nghèo kiết xác Lâm Thiên Sinh này vậy là lại xuất hiện ở một nơi cao cấp như này, hơn nữa còn dẫn theo hai người phụ nữ xinh đẹp như tiên. 

Người phụ nữ đó còn gọi Lâm Thiên Sinh là anh yêu, hơn nữa vừa nhìn là biết Tô Nhiên là người giàu có. 

Rõ ràng mối quan hệ giữa hai người họ không tầm thường. 

Anh ta có bản lĩnh gì mà có thể bám vào một người phụ nữ như vậy? 

Liễu Thanh Thanh châm chọc nói: “Có chút bản lĩnh nhỉ, sau khi bị tôi đá vậy mà lại bám được vào chân phú bà.” 

Tô Khả Hân không vui nói: “Này, tôi nói này chị gái này, thức ăn ở đây không hợp khẩu vị của chị à?” 

“Anh rể của tôi không muốn để ý đến chị, mà chị còn bô bô không ngừng!” 

“Anh rể sao?” 

Nghe vậy Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi. 

Sau đó cô ta lại nói: “Anh là Lâm Thiên Sinh nghèo đến mức ngay cả một bộ quần áo ra hồn cũng không mua được, vậy mà lại có thể tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy sao?” 

“Hừ, không phải là hàng xài rồi đấy chứ, là kiểu đã ly hôn và dẫn theo hai đứa con ấy.” 

“Cũng phải, loại người giống như anh, cũng chỉ có thể tìm được loại này thôi.” 

Liễu Thanh Thanh vừa nói xong, sắc mặt Lâm Thiên Sinh bắt đầu thay đổi. 

Tô Khả Hân bực bội, cầm thìa trong nồi lẩu lên, nhanh chóng múc một bát canh nóng tạt vào mặt Liễu Thanh Thanh. 

“A a a!” 

Liễu Thanh Thanh lập tức ôm mặt, kêu lên như heo bị làm thịt. 

Tô Khả Hân tức giận nói: “Biết tôi ghê gớm rồi chứ, nếu cô còn nói chị tôi là hàng xài rồi, ly hôn dẫn thêm hai đứa con, tôi xé rách miệng cô ra!” 

Chị Tô Nhiên là người như thế nào chứ? 

Trước đây ngay cả tay đàn ông mà cô cũng chưa từng nắm, không ngoa khi nói rằng anh rể Lâm Thiên Sinh là mối tình đầu của cô. 

Những lời như vậy mà người phụ nữ đó cũng dám nói ra, sao cô ta có thể bôi nhọ chị gái của cô ấy chứ? 

“Xảy ra chuyện gì vậy?” 

Những người ngồi ở bàn của Liễu Thanh Thanh vốn đang hóng hớt, bỗng chốc sợ hãi đứng bật dậy, vội vã đưa khăn giấy cho Liễu Thanh Thanh. 

“Này, các người quá đáng rồi đấy, sao có thể tạt nước vào người khác chứ!” Một người đàn ông đeo kính đi tới chỉ trích Tô Khả Hân. 

Sau đó anh ta lại quay đầu hét lên: “Nhân viên phục vụ! Bảo vệ đâu?” 

“Mau sai người đuổi ba người này ra ngoài cho tôi!” 

Nghe thấy tiếng ồn ào, quản lý quán lẩu và nhân viên lập tức chạy tới. 

Sau khi chạy tới, người quản lý không quan tâm đ ến ai khác, mà cung kính nói với người đàn ông đeo kính: “Cậu chủ Mộ Dung, đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Khả Hân, ngồi xuống trước đã, đừng tính toán với những người này.” Tô Nhiên hơi sốt ruột kéo Tô Khả Hân đang tức giận. 

Sau đó Tô Nhiên lại liếc nhìn Lâm Thiên Sinh, phát hiện sắc mặt của anh đã trở nên u ám, không nói gì hết. 

Trong lòng Tô Nhiên không khỏi sợ hãi. 

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Lâm Thiên Sinh. 

Sau khi lau cặn canh trên người, Liễu Thanh Thanh trở nên rất tức giận, lao về phía Tô Khả Hân như ác quỷ 

“Đồ con đ ĩ, dám tạt nước vào tôi, tôi bóp ch ết cô!” 

Tô Khả Hân và Tô Nhiên bị dọa sợ trước dáng vẻ đó của Liễu Thanh Thanh. 

Tô Nhiên lập tức bảo vệ Tô Khả Hân trong lòng. 

Tuy nhiên, lúc Liễu Thanh Thanh đến gần, đột nhiên vang lên ầm một tiếng, cả người đột nhiên bùng nổ trong chớp mắt, ngay lập tức biến thành sương máu. 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong quán đều sợ tái mặt, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh. 

Quản lý đứng bên cạnh người đàn ông đeo kính trợn trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi. 

Lúc này, không ai dám lên tiếng nữa. 

Cho dù nuốt nước miếng cũng rất cẩn thận và dè dặt. 

Không ai biết rằng vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám nhìn xem là ai đã ra tay. 

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một người sống sờ sờ như Liễu Thanh Thanh lại đột nhiên nổ tung. 

Ngay cả vụn xương cũng không còn. 

Tô Nhiên và Tô Khả Hân cũng vô cùng sợ hãi trước cảnh tượng này. 

Họ không hiểu, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? 

Người đàn ông đeo kính dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía ba người Lâm Thiên Sinh. 

Sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy nói: “Tôi, tôi xin lỗi, xin các người rộng lòng bỏ qua, đừng trách tội sự ngu ngốc vừa nãy của chúng tôi.” 

Sắc mặt của Lâm Thiên Sinh vẫn rất u ám, nói với tất cả những người đang có mặt ở đây: “Nhân quả ở đây, không phải người phàm có thể chọc vào, không muốn chết ngay lập tức thì cút ngay cho tôi!” 

Giọng nói không lớn nhưng lại có thể vang vọng trong tâm trí của mọi người. 

Nghe thấy giọng nói này vang lên trong đầu, tất cả những người trong quán đều chạy ra khỏi quán với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi như nhìn thấy ma. 

Chẳng mấy chốc, xung quanh không còn một bóng người. 

Đương nhiên, câu nói vừa nãy của Lâm Thiên Sinh đã cố tình tránh cho chị em Tô Nhiên nghe thấy. 

Cũng trong khoảnh khắc đó, Lâm Thiên Sinh còn thuận tiện cắt đứt số mệnh người đàn ông đeo kính. 

Tô Nhiên mơ màng nhìn Lâm Thiên Sinh. 

Tuy cô có một chút kiến thức nhưng thủ đoạn này thật sự vượt xa nhận thức của cô. 

Hiện giờ cô cũng không hiểu rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể tưởng tượng được rằng những việc này là do Lâm Thiên Sinh gây ra. 

Bởi vì anh vẫn luôn ngồi yên, thậm chí cả quá trình cũng không hề nói câu nào. 

“Thiên Sinh…” 

“Anh, anh không sao chứ?” 

Thấy Lâm Thiên Sinh từ đầu đến cuối vẫn trưng ra vẻ mặt u ám, Tô Nhiên cứ tưởng rằng anh bị cảnh tượng vừa nãy k1ch thích. 

Giây tiếp theo, Lâm Thiên Sinh lại nở nụ cười vô hại. 

Anh nói: “Tôi có thể có chuyện gì chứ?” 

Nhìn thấy Lâm Thiên Sinh thật sự không sao cả, Tô Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Tô Khả Hân nói: “Chị ơi, chúng ta trở về đi, em không muốn ở đây nữa.” 

So với sự bình tĩnh của Tô Nhiên, Tô Khả Hân lộ vẻ mặt đầy hoảng hốt. 

Cô ấy là một học sinh ở thời đại mới, chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy bao giờ, trong lòng đã vô cùng sợ hãi. 

Nhất là xung quanh toàn là máu. 

Lâm Thiên Sinh đứng dậy, nở nụ cười vô cùng ấm áp trên môi. 

Sau đó anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chấm lên trán của Tô Nhiên và Tô Khả Hân mỗi người một cái. 

Giây tiếp theo, ký ức hai người tận mắt nhìn thấy Liễu Thanh Thanh chết đi lập tức được sửa đổi. 

Sự sợ hãi trong lòng Tô Khả Hân cũng hoàn toàn biến mất. 

Lâm Thiên Sinh mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.” 

Vẻ mặt của Tô Nhiên và Tô Khả Hân hơi mơ màng, trong ký ức của hai người họ, Liễu Thanh Thanh vẫn chưa chết mà bị một nhóm người đánh bỏ chạy. 

Tô Khả Hân chửi ầm lên: “Đúng là mất hứng, đi đâu cũng gặp loại người như vậy.” 

Tô Nhiên lắc đầu cười gượng, sau đó lấy điện thoại ra quét mã thanh toán cho quán lẩu. 

Ba người họ rời khỏi quán lẩu, đang trên đường lái xe rời đi. 

Đột nhiên, họ gặp phải một vụ tai nạn ô tô vừa xảy ra phía trước. 

Một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào chiếc Land Rover. 

Khi đi ngang qua, Tô Nhiên tò mò liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe. 

Khi cô nhìn thấy người đàn ông trong vụ tai nạn vậy mà lại chính là người đàn ông đeo kính lúc trước, cô không khỏi lộ vẻ vô cùng kinh ngạc. 

Thi thể của người đàn ông đeo kính bị một vật thể cắt đứt ở thắt lưng và chết một cách oan uổng.