Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 20: Vậy cô thử nói xem nào

Sao số phận của Tô Nhiên cô lại tốt đến vậy chứ! 

Cho dù tùy tiện đưa cho cô một tên ăn xin ở ven đường, vậy mà cũng có thể quen biết được cô cả của nhà họ Diệp! 

Trong lòng của Lăng Vi Vi vô cùng uất hận. 

Từ nhỏ, lúc nào Tô Nhiên cũng hơn cô ta cả. 

"Không được, tôi phải nghĩ cách khiến cho hai người họ ly hôn!" 

Lăng Vi Vi càng nghĩ càng tức. 

Vốn tưởng rằng đã ép Tô Nhiên gả cho một tên vô dụng, nhưng không ngờ rằng lại kiếm cho cô một món hời lớn! 

Sau đó, Lăng Vi Vi vận dụng mối quan hệ của mình, cuối cùng thì cô ta cũng lấy được số điện thoại di động của Lâm Thiên Sinh như ý muốn. 

Nếu không gây khó dễ được cho Tô Nhiên thì cứ xuống tay với tên Lâm Thiên Sinh này đi. 

Chỉ cần Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên ầm ĩ đến mức ly hôn thì để xem đến lúc đó Tô Nhiên còn đắc ý được nữa không? 

Vì thế vào ngày hôm sau. 

Lăng Vi Vi đã chuẩn bị chu đáo, ngay lập tức gọi điện cho Lâm Thiên Sinh. 

Lâm Thiên Sinh nhìn thấy số điện thoại lạ hiện lên trên màn hình di động thì do dự một lát. 

Nhưng mà sau đó vẫn nhấn nhận cuộc gọi. 

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói sặc mùi trà xanh của Lăng Vi Vi vang lên: “A lô! Có phải là ngài Lâm không?" 

Lâm Thiên Sinh lạnh lùng nói: “Cô nói đi." 

Lăng Vi Vi nói: “Bây giờ anh có thời gian không? Tôi có việc muốn nói với anh, về chuyện của vợ anh, Tô Nhiên." 

Nghe nói như thế thì đôi mắt của Lâm Thiên Sinh khép hờ xuống, lập tức nói: “Tôi không có hứng thú gì với chuyện về cô ấy." 

Nói xong thì anh chuẩn bị cúp điện thoại. 

Chết tiệt, cô ta nghĩ Lâm Thiên Sinh anh là kẻ ngốc sao. 

Một con cáo già đã sống được mười nghìn năm như anh. 

Bất kể cô ta có nói thật hay không thì anh quả thực không có hứng thú. 

Lăng Vi Vi sốt ruột: "Này! Ngài Lâm, đừng cúp máy mà!” 

"Có người muốn giết vợ anh và cả gia đình cô ấy!" 

Lúc này Lâm Thiên Sinh vẫn không nhận ra đối phương là Lăng Vi Vi hôm đó. 

Anh do dự một lát, sau đó nói: “Vậy cô thử nói xem nào." 

Lăng Vi Vi nói: “Trong điện thoại không nói rõ ràng được, nếu không thì chúng ta tìm chỗ nào đó, gặp nhau rồi nói, được không?" 

Khóe miệng của Lâm Thiên Sinh hiện lên vẻ khinh thường: “Được, cô nói địa điểm đi, tôi sẽ đến." 

Sau đó, Lăng Vi Vi hẹn Lâm Thiên Sinh ở trong một quán cà phê. 

Lâm Thiên Sinh không nghĩ nhiều, sau khi rời khỏi nhà thì đi đến nơi hẹn. 

Trong thâm tâm anh biết có người đang chuẩn bị gài bẫy Tô Nhiên. 

"Hừ, chút tài mọn." 

Lâm Thiên Sinh tỏ vẻ khinh thường, hai tay đút túi, tự nhiên bước ra khỏi biệt thự của nhà họ Tô. 

Lúc này, những tai mắt ở bên ngoài nhà họ Tô lập tức chú ý tới Lâm Thiên Sinh, sau khi anh rời khỏi nhà thì báo tin cho Lăng Vi Vi. 

Lăng Vi Vi cười một cách nham hiểm: “Ha ha, chỉ cần anh ta đến đó thì kế hoạch đã thành công được một nửa rồi." 

"Mọi người chuẩn bị cho tốt, đợi lát nữa mỗi góc phải chụp cho tôi một kiểu, phải chụp nhìn cho thật ngọt ngào đấy." 

Lăng Vi Vi vô cùng tự tin với cấp dưới của mình. 

Dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cô ta. 

Cô ta thậm chí còn tưởng tượng trước được không lâu sau, sự kiện Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh ly hôn sẽ khiên dư luận ồn ào. 

Sau đó sẽ có tin cô ly hôn với Lâm Thiên Sinh thành công, cái giá phải trả là một nửa gia sản nhà họ Tô. 

Sau đó cô ta sẽ tóm được Lâm Thiên Sinh, lấy được một nửa nhà họ Tô, nhất định phải khiến Tô Nhiên tức chết! 

Mỗi lần nghĩ tới đây, khóe miệng của Lăng Vi Vi không kiềm chế được mà nhếch lên. 

Đúng thật là một Long vương nhếch miệng phiên bản nữ. 

Sau đó, Lâm Thiên Sinh đúng hẹn, đi đến quán cà phê. 

"Ngài Lâm, ở đây!" 

Lâm Thiên Sinh vừa bước vào cửa quán cà phê, Lăng Vi Vi vốn ngồi trong góc chờ đã lâu, đứng dậy vẫy tay chào anh. 

Và cảnh này cũng được người mà Lăng Vi Vi sắp xếp chụp lại. 

Trong ảnh, dường như Lăng Vi Vi và Lâm Thiên Sinh đã quen nhau từ lâu và đang gặp nhau vì chuyện gì đó. 

"Đẹp rồi!" 

"Góc cạnh này đúng thật là rất hoàn hảo." 

Mấy thợ chụp ảnh lấp ló bên ngoài quán cà phê đang không ngừng chụp ảnh Lâm Thiên Sinh. 

Lâm Thiên Sinh không kìm được mà cười khẩy khi nhìn thấy người mời mình lại là Lăng Vi Vi, người đã ép Tô Nhiên cưới anh vào ngày hôm đó. 

Sau đó anh giả vờ ngạc nhiên, bước đến bàn ngồi đối diện với Lăng Vi Vi. 

Giả vờ nóng lòng muốn biết nguyên nhân sự việc, anh hỏi: “Cô vừa nói trong điện thoại có người muốn giết vợ tôi, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy?" 

Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thiên Sinh, Lăng Vi Vi âm thầm đắc ý, nghĩ thầm rằng sau này cô ta sẽ tùy ý điều khiển tên nhóc này. 

Sau đó Lăng Vi Vi tỏ ra vô cùng dịu dàng đi đến gần Lâm Thiên Sinh, nói: "Thật ra thì, tôi chỉ nghe được mấy lời đồn mà thôi." 

"Thật ra thì tôi đã chú ý đến anh lâu lắm rồi." 

"Hôm đó ở ven đường, tôi cũng chỉ cố ý thử anh, không ngờ rằng anh thật sự cưới Tô Nhiên, ôi." 

"Anh cũng không biết rằng thâm tâm tôi đau đớn đến mức nào đâu, mỗi ngày ngủ không ngủ được, ăn cũng không ăn được, trong đầu chỉ tràn ngập bóng dáng của anh." 

"Nếu không thì anh nghĩ số anh tốt đến vậy sao, lúc đó ở ngã tư bên đường có nhiều người đàn ông như vậy, vì sao tôi lại cố tình chọn anh mà không phải là những người khác chứ." 

Lăng Vi Vi nói cứ như là sự thật vậy. 

Nói xong, Lăng Vi Vi còn giả vờ rơi nước mắt trước mặt Lâm Thiên Sinh, giả bộ như vô cùng thương tâm khổ sở. 

Trong lòng thì thầm cười đắc ý, chiêu này của mình cũng không biết là đã quyến rũ được bao nhiêu đàn ông rồi. 

Chỉ cần là đàn ông bình thường thì đương nhiên sẽ trở nên thương hoa tiếc ngọc. 

"Đến đây đi, đến gần chút nữa, nói gì đó nhanh lên." Trong lòng của Lăng Vi Vi vô cùng đắc ý nói. 

Không ngờ Lâm Thiên Sinh lại thờ ơ, nhìn Lăng Vi Vi như kẻ ngốc, anh dường như không muốn nói gì cả. 

Một lúc sau, Lăng Vi Vi cảm thấy xấu hổ. 

Cô ta chửi rủa trong đầu không ngừng, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với người đàn ông này vậy? 

Khoảng một lúc lâu sau, Lăng Vi Vi không nhịn được nữa, hỏi: "Ngài Lâm, tôi nói với anh những chuyện này, chẳng lẽ sau khi anh biết lại không muốn nói gì hay sao?" 

Vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh hờ hững nói: “Vậy cô muốn tôi nói cái gì đây?" 

Lăng Vi Vi hơi buồn bực nói: "Anh nghe mà còn không hiểu sao?" 

“Người thật sự thích anh là tôi! Chứ không phải là Tô Nhiên kia!" 

"Ngực cô ta chỉ lớn hơn tôi có mấy lạng thịt, chân dài hơn tôi một tí, người cao hơn tôi vài phân, vẻ ngoài đẹp hơn tôi có một chút thôi, chẳng phải sao?" 

"Gia nghiệp của nhà họ Lăng tôi cũng không ít hơn nhà họ Tô của cô ta!" 

"Dù sao thì hai người mới kết hôn không lâu, hơn nữa chỉ cần anh ly hôn với cô ta thì có thể được chia nửa gia sản nhà họ Tô." 

"Chỉ cần có tiền thì muốn loại phụ nữ nào mà không có chứ, đến lúc đó tất cả đều là của anh, còn tốt hơn nhiều so với treo cổ ở chỗ Tô Nhiên mà." 

Lăng Vi Vi nói xong hết một mạch, hai mắt sáng quắc hiện lên vẻ chờ mong nhìn chằm chằm Lâm Thiên Sinh, nhưng anh lại chưa từng thay đổi sắc mặt. 

Sau khi im lặng vài giây, Lâm Thiên Sinh nói: “Đúng thế, cô nói quả thật không sai." 

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Lăng Vi Vi rất vui vẻ, hưng phấn vội vàng nắm lấy tay phải của Lâm Thiên Sinh, chân thành nói: “Chỉ cần anh có thể ly hôn với Tô Nhiên thì Lăng Vi Vi tôi chắc chắn sẽ gả cho anh." 

"Tôi tự nhận tôi cũng không thua kém cô ta đâu." 

Trong khi nói chuyện, cô ta cũng cố tình siết chặt phần ngực, cố gắng làm cho khe ngực càng sâu càng tốt. 

Cô ta không quên cởi giày dưới gầm bàn, không ngừng chà xát vào bắp chân của Lâm Thiên Sinh bằng đôi chân mang tất đen của mình.