Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 44: Mười ngàn năm?

Tô Nhiên nói: "Nhưng nếu tôi có thể sống mười ngàn năm, tôi sẽ ở bên anh mười ngàn năm đấy."

Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Thiên Sinh hơi lắng đọng lại.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh cũng không nói gì.

Mười ngàn năm?

Đúng vậy, Lâm Thiên Sinh anh đã tu luyện ở nơi đất khách quê người mười ngàn năm rồi, mỗi ngày đều là giết chóc sát phạt, chưa từng có người phụ nữ nào có thể bước vào trái tim anh.

Trên con đường bất khả chiến bại, anh tận hưởng sự cô độc.

Bây giờ nhìn lại, anh mới nhận ra cuộc sống của mình dường như còn thiếu một điều gì đó.

Có một điều từng khiến anh cảm thấy hơi xúc động.

Lâm Thiên Sinh với tư cách là một Thiên Đạo Sứ của Vô. Cực Giới Vực đã tận mắt nhìn thấy một tu sĩ vì để bảo vệ đạo lữ thoát khỏi lôi kiếp, bất chấp tu vi ngàn năm của bản thân, cuối cùng gặp phải cái kết đau buồn hồn tiêu phách tán.

Mà đạo lữ của tu sĩ kia thì bình an vô sự vượt qua muôn vàn lôi kiếp mà Lâm Thiên Sinh đánh xuống, bước vào Thánh Nhân Cảnh, đạt được Bất Diệt Chi Khu.

Sau đó trên con đường theo đuổi Tiên Nhân Cảnh cũng gặp một số kỳ tích, có lẽ cô ấy đã sớm quên mất người đàn ông đã đỡ lôi kiếp cho cô ấy năm xưa.

Lúc đó anh đã hỏi, tại sao trên đời lại có những kẻ ngu ngốc như vậy?

Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của Lâm Thiên Sinh lúc này, Tô Nhiên xoay người, ôm lấy anh từ phía sau.

Sau đó cô hỏi: "Tôi nói thật đấy, anh có yêu tôi không?"

Lâm Thiên Sinh trầm mặc.

Bọn họ mới ở cùng nhau có mấy ngày, Tô Nhiên lại hỏi anh vấn đề này, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.

Nhìn thấy Lâm Thiên Sinh không có phản ứng, Tô Nhiên lại nhỏ giọng nói: "Nếu như anh cũng có thể yêu tôi thì tốt rồi…

Từ yêu đối với Lâm Thiên Sinh quá nặng nề, anh vĩnh viễn không thể nói ra.

Anh cũng không hiểu ý nghĩa của từ này.

Trước đây anh chỉ biết rằng trên con đường bất khả chiến bại không có tình yêu…

Nhưng đối với Tô Nhiên, trong lòng anh đã có một loại cảm giác khó tả.

Có lễ, người phụ nữ này quá ngây thơ, ông trời cũng thương xót cô.

Lâm Thiên Sinh nói: "Nói bậy bạ gì đấy? Đi ngủ sớm đi."

Thân thể mảnh dẻ của Tô Nhiên khẽ run lên, sau đó cô khẽ kêu lên: "Anh quay lưng về phía tôi thế này thì tôi ngủ không được."

Lâm Thiên Sinh nghe xong, lập tức buông điện thoại di động xuống, xoay người ôm Tô Nhiên vào lòng, dùng bàn tay †o lớn nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô.

Giống như dỗ dành một đứa trẻ đi ngủ.

Cũng không còn cách nào, anh thấy đây là cách mọi người dỗ dành người ta ngủ trên TV.

Trong lòng Tô Nhiên ấm áp, cô không khỏi dán chặt vào. lòng Lâm Thiên Sinh, mơ màng ngủ thiếp đi.

Có lẽ, đối với Tô Nhiên mà nói, đây chính là cái gọi là cảm giác an toàn.

Khác với ngày xưa, trong giấc mơ đêm nay, Tô Nhiên đi tới một khoảng không vô cùng tối tăm, so với chốn thần tiên mấy ngày trước, lần này cô chỉ có một mình, lơ lửng trong bóng tối.

Dưới chân cô là vực thẳm, vô số oan hồn phát ra tiếng kêu thảm thiết, như muốn vươn tay kéo cô xuống địa ngục!

Ngay lúc cô đang hoảng sợ, không gian phía sau đột nhiên rung chuyển, theo sau là một luồng ánh sáng vàng.

Trong phút chốc, dưới chân cô là vực sâu, hàng vạn oan hồn không tiêu tan sợ hãi rút luil

Cô giật mình quay lại, đột nhiên, cô phát hiện sau lưng mình xuất hiện một vị Tiên Vương Pháp Tướng cao mấy vạn trượng!

Vị Tiên Vương này mặc áo giáp màu tím vàng, tay phải cầm giáo mũi đỏ, tay trái cầm khiên bất diệt, với sức mạnh vô song trong thiên hạ, tản ra sức mạnh kinh khủng có thể xé nát cả thế giới!

Đỉnh cao của sự bất tử, kiêu ngạo thế gian…

Không biết tại sao, câu nói này đột nhiên xuất hiện trong ý thức của Tô Nhiên.

Cô cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn lên, cố gắng nhìn rõ hình dáng thực sự của Tiên Vương Pháp Tướng này.