Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 5: Về nhà tôi hả?

Đương nhiên Lâm Thiên Sinh thừa hiểu tất cả những chuyện này. 

Nhưng quan điểm của anh vẫn vậy. 

Nếu Tô Nhiên không coi anh là chồng, thì Lâm Thiên Sinh này đâu thể cho các người được như ý? 

Vậy chẳng phải là không xứng với thân phận Tiên Vương hay sao? 

Cho nên Lâm Thiên Sinh cảm thấy, mình cứ làm biếng thôi! 

Anh cứ làm biếng như vậy đấy, trừ phi chính miệng Tô Nhiên thừa nhận anh là chồng cô. 

Nếu không thì đừng bao giờ mơ Lâm Thiên Sinh anh nỗ lực làm gì cho nhà họ Tô! 

Nếu đây là Tiên Giới thì có giết một triệu nhà họ Tô cũng chưa đủ. 

Nói vậy không có nghĩa là Lâm Thiên Sinh quan tâm quan hệ giữa anh và Tô Nhiên. 

Quan trọng là, đây là vấn đề mặt mũi của một thằng đàn ông. 

“Anh đúng là làm người ta tức chết.” 

“Thôi, anh đi về đi đã, giờ tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa.” 

Tô Nhiên thấy thái độ chẳng hề để tâm gì của Lâm Thiên Sinh là huyết áp lập tức tăng vọt, trong lòng rất bực bội. 

Nhưng hiện tại, cô lại chẳng thể làm gì được anh. 

Cô nghĩ, Lâm Thiên Sinh đúng là một tên hết thuốc cứu. 

Nhưng càng như vậy, nhà họ Lăng và những người muốn xem trò cười của cô lại càng đắc ý. 

Nếu không phải vì nhà họ Tô thì sao cuộc sống của Tô Nhiên lại chật vật như vậy chứ. 

Cả đời Tô Nhiên luôn hiếu thắng, dù có chết, cô cũng không thể để người khác được như ý. 

“Về?” 

“Về nhà tôi hả?” 

Lâm Thiên Sinh cho là Tô Nhiên muốn đuổi anh đi. 

Tô Nhiên hung dữ lườm anh một cái, nổi cáu: “Đương nhiên là về nhà họ Tô!” 

Thấy Tô Nhiên nổi cáu, Lâm Thiên Sinh lại thấy người phụ nữ này thật thú vị, anh nói: “Ừm, nhà cô có một chàng con rể như tôi đúng là vinh hạnh.” 

Nghe vậy, Tô Nhiên không chịu nổi nữa, nổi điên ngay tại trận, tức nổ phổi vỗ bàn đứng dậy, giận dữ quát: “Vinh hạnh? Người như anh mà cũng xứng à!” 

“Ngay cả chí tiến thủ cơ bản nhất của một người đàn ông anh cũng chẳng có, anh chỉ là một tên vô tích sự mà thôi!” 

“Đồ mặt dày, vô lại! Hèn hạ!” 

“Anh mà xứng làm chồng của Tô Nhiên này ư?” 

Có lẽ là vì thời gian qua, Tô Nhiên đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện, cho nên khi thấy Lâm Thiên Sinh như vậy, cô lập tức xả hết lửa giận và bức bối thời gian qua ra. 

Lúc này, Tô Nhiên giống như một người đàn bà điên, tay vớ được thứ gì trên bàn là ném ngay thứ đó vào người Lâm Thiên Sinh. 

Nhưng cô không hối hận vì đã từ chối lời cầu hôn của con trai nhà họ Lăng, cô chỉ hận mình không thể thay đổi hiện trạng. 

Vì nếu lúc đó cô đồng ý làm dâu nhà họ Lăng thì có nghĩa là cho nhà họ Lăng cơ hội nuốt trọn nhà họ Tô. 

Thấy thái độ của Tô Nhiên như vậy, Lâm Thiên Sinh vẫn cực kỳ bình tĩnh, mặc cho Tô Nhiên nổi điên ném đồ vào người mình. 

Anh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích cũng không phòng vệ. 

Cho tới khi một con dao gọt hoa quả ném trúng cánh tay anh. 

Tô Nhiên mới đột ngột nhận ra sự thất thố của mình, cô lập tức sững người tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý…” 

Thấy cô đã thôi phát điên, Lâm Thiên Sinh thở dài bất đắc dĩ, rút con dao găm ra, cảm thán: “Đúng là phiền phức, quả nhiên phụ nữ các cô đều giống nhau.” 

Nói xong, anh vứt con dao xuống sàn nhà, đút hai tay vào túi, định quay người bỏ đi. 

Trước khi đi, anh nói mà không ngoảnh đầu lại: “Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, tôi là rồng hay là giun thì kết luận từ giờ vẫn còn quá sớm.” 

“Dù sao chúng ta cũng vừa mới kết hôn hôm qua, cô thấy tôi nói có đúng không?” 

Để lại câu nói này xong, Lâm Thiên Sinh biến mất khỏi tầm mắt của Tô Nhiên. 

“Thời gian sẽ chứng minh hết thảy?” 

Không hiểu sao, trong đầu Tô Nhiên lại văng vẳng câu nói này của Lâm Thiên Sinh. 

Sau đó, cô trở nên uể oải, ngồi phịch xuống ghế. 

Đúng vậy, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi. 

Lâm Thiên Sinh chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi tới từ nông thôn, không hề có bất kỳ nền móng gì. 

Tô Nhiên được gia đình dạy dỗ từ nhỏ nên mới có được ngày hôm nay, sao cô có thể bắt Lâm Thiên Sinh có thành tựu ngay được. 

Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình nổi giận với Lâm Thiên Sinh, nói những lời tổn thương lòng tự trọng của anh như vậy phải chăng hơi quá đáng? 

Hơn nữa, Lâm Thiên Sinh không phải một gã tâm thần hay là một người tàn tật không thể tự lo liệu sinh hoạt cá nhân là đã tốt lắm rồi. 

Chuyện đã tới nước này, cô còn đòi hỏi gì nữa chứ? 

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Nhiên dần dần lấy lại bình tĩnh. 

Hơn nữa, vừa rồi anh còn nói ra được một câu như vậy chứng tỏ anh vẫn chưa hết thuốc chữa. 

Chẳng qua là do cô quá lo lắng, quá kích động mà thôi. 

Tuy nhiên, có một số chuyện cô sẽ không bao giờ dao động. 

Đó chính là cô muốn Lâm Thiên Sinh có tiền đồ, rồi sẽ có ngày cô sẽ dùng Lâm Thiên Sinh để vả mặt nhà họ Lăng và những người khác. 

Tô Nhiên ngồi một mình một lúc, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều. 

Nhớ lại sự thất thố của mình làm tay Lâm Thiên Sinh bị thương, trong lòng cô không khỏi băn khoăn. 

“Tối về mình sẽ xin lỗi anh ta.” 

Tô Nhiên lẩm bẩm nói. 

Sau đó, cô nhấc điện thoại lên gọi nữ thư ký của mình vào phòng, bảo cô ấy dọn dẹp lại văn phòng. 

Chẳng mấy chốc đã tới buổi tối. 

Tô Nhiên tan tầm trở về, còn chưa bước vào cửa đã kinh ngạc phát hiện ra nhà mình đang rung lên bần bật. 

“Có chuyện gì vậy?” 

“Động đất ư?” 

Rung chấn rất mạnh khiến cả tòa biệt thự rung chuyển. 

May mà Tô Đại Hà, Sở Mai và em gái cô Tô Khả Hân đều không ở nhà. 

Nhưng người hầu trong nhà thì đúng là khổ. 

Từ lúc buổi chiều Lâm Thiên Sinh vác một cặp loa về là bọn họ bắt đầu bị những rung chấn bất thình lình làm ngã chổng vó, trong lòng thấp thỏm không yên. 

“Cô cả về rồi!” 

“Cô cả mau nói gì với chú rể mới đi, cậu ấy đã làm ầm ĩ một lúc lâu rồi!” 

Bọn người hầu khóc không ra nước mắt kể khổ với Tô Nhiên. 

Nghe nói những rung chấn này là từ phòng Lâm Thiên Sinh mà ra, Tô Nhiên hoảng sợ: “Mẹ nó, anh ta muốn lên trời hay gì!” 

Cô không nói thêm gì nữa, vội vàng cởi giày cao gót, không kịp xỏ dép lê, đi tất chân chạy lên trên tầng. 

Đứng trước cửa phòng Lâm Thiên Sinh, cô co đôi chân đi tất đen lên đá văng cửa phòng ra. 

Lâm Thiên Sinh đang ngồi nhắm mắt dưới sàn nhà, chiếc loa bên cạnh được mở hết cỡ, không ngừng phát ra những tiếng ro ro cực kỳ điếc tai. 

“Mau dừng lại đi!” 

Tô Nhiên quát to, đạp một phát, xô đổ chiếc loa mà Lâm Thiên Sinh mới mua về, sau đó tiện tay nhổ luôn cả phích cắm ra. 

Cuối cùng tiếng động ro ro đó mới dừng lại. 

Lâm Thiên Sinh nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt ra. 

Anh lập tức thấy ngay khuôn mặt tức giận của Tô Nhiên đang đứng trước mặt mình. 

“Cô bị điên à, không biết gõ cửa hả?”