Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 29: Giả thẩm vấn và thật cố vấn

Một trong những người chết đi là Charlie Nice, một người khác chính là đồng nghiệp cũ của gã, Jones. Charlie Nice cướp một phú ông rồi dùng tiền đó thuê Jones làm việc cho mình, cuối cùng không ngờ rằng mình lại chết trong gian phòng đó.

Hill rất bình tĩnh, cho dù bị Hannibal giá họa hãm hại hắn cũng không cảm thấy có cái gì đau buồn. Dù sao đó cũng là Hannibal, còn có thể nói gì nữa chứ? Hắn đã sớm biết y sẽ không ngồi yên, chỉ là Hannibal muốn ra tay lúc nào, ra tay như thế nào thôi.

Suy nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất Hannibal không đánh lén thêm lần nữa, lúc này gãy thêm vài đoạn xương sườn thì hắn cũng hết cách giải thích với Crawford. Hơn nữa lần này coi như là giá họa, Hannibal cũng không đầy hắn vào chỗ chết, nếu nói là muốn hại chết hắn, không bằng nói là dò xét hắn.

Đối với Hannibal mà nói, đây là một cuộc dò xét nguy hiểm. Nếu như Hill quay ngược lại cắn y một phát, nói người là do Hannibal giết, Crawford chưa chắc đã tin tưởng Hill, nhưng chắc chắn sẽ điều tra Hannibal.

Người dù cẩn thận thế nào cũng khó tránh khỏi sơ hở, huống chi có một câu nói: một ngày bị hoài nghi thì xem như đã thất bại hơn phân nửa. Tìm kiếm hung thủ trong biển người rất khó nhưng nếu đã khẳng định được mục tiêu, tìm chứng cứ và điểm đáng ngờ lại rất dễ với FBI. Với lại, trời biết Hannibal đã bỏ bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh nhà mình, còn cả đống danh thiếp và thực đơn nữa chứ.

Thế nhưng đã như vậy, Hannibal vẫn quyết định mạo hiểm. Tất nhiên, y là người điên, thích mấy trò kích thích cũng là một nguyên nhân, nhưng một nguyên nhân khác là y tin Hill sẽ không bán đứng mình. Y khẳng định cho dù Hill phải đối mặt với một cuộc điều tra sau tất cả mọi chuyện thì vẫn sẽ không bán đứng y.

Không hề nghi ngờ, Hannibal đã lợi dụng tình cảm của Hill, chẳng qua những thứ này đều tạo dựng trên cơ sở tình cảm của Hill đối với y. Từ góc độ này mà nói, thật đúng là một bước tiến đáng mừng.

Hill nhìn Crawford mang vẻ mặt như muốn bức cung, lòng rất bình tĩnh.

Nếu hắn cứ khăng khăng là vì cứu người, tối đa chỉ tạm thời cách chức kiểm tra, thêm phụ đạo tâm lý, chấm thêm một lỗ đen trên lý lịch của hắn mà thôi, Hill không quan tâm nhiều đến mấy chuyện này. Crawford cũng không làm gì được hắn, tình huống lúc đó bốn người đã chết hai, hai người còn lại thế nào cũng sẽ không bao giờ nói ra sự thực.

“Tôi đi xuống bãi xe dưới tầng ngầm thì gặp Charlie Nice, gã dùng chỉa vào tôi, sau đó tiêm cho tôi vài loại thuốc, rồi mang tới đây, tôi đã báo động cho FBI ngay khi có thể, hơn nữa, chuyện này cũng giống như kết quả chúng ta muốn, con cá đã mắc câu đúng chứ?”

“Dù vậy, cậu nói chỗ bác sĩ Lecter cho gã.” Crawford nói: “Cái này khác với kế hoạch.”

“Tôi không có, tôi cũng không cần làm vậy, Charlie Nice đã sớm biết bác sĩ Lecter ở đâu, bằng không gã cần gì phải mang tôi tới đây, nếu như tôi nói cho gã bác sĩ Lecter ở đâu, gã đã trực tiếp giết tôi rồi.”

“Vậy ai nói cho gã?”

“Tôi không biết, nhưng tôi nghe Charlie Nice nói, đối phương yêu cầu dùng tôi đổi lấy địa chỉ bác sĩ Lecter.”

“Ngoại trừ một số ít FBI và bản thân bác sĩ Lecter, không ai biết địa chỉ này, cậu nói FBI có phản đồ?”

“Chưa hẳn là phản đồ, có lẽ chỉ là người muốn giết tôi.”

“Nhưng cậu chưa chết.” Crawford không chút khách sáo nói: “Người chết là chúng.”

Hill ghé sát người Crawford: “Nếu như tôi không ngăn cản chúng, người chết là bác sĩ Lecter.” Vô nghĩa!

Crawford nhận lấy bản kiểm tra pháp y: “Well, tất cả đều là một đao cắt từ phía sau mất mạng, rất nhanh, có người nói cho tôi biết đó tuyệt đối không phải kỹ thuật thành thạo trong một lần được.”

Hill nhìn thẳng Crawford chậm rãi nói: “Tôi từng nằm vùng trong tổ chống xã hội đen.”

“Vậy thì?”

“Trong thời gian nằm vùng, giúp đỡ băng đảng thanh toán một số người, bọn họ thích cắt cổ, làm như mình là phần tử khủng bố vậy. Thế nhưng phần lớn thời gian tôi đều đùng dao gỗ để tập, trong tình huống bất đắc dĩ, tôi sẽ dùng cách này giết người, cái này trong hồ sơ có nói đến, uiiii, được rồi, là hồ sơ tuyệt mật, tôi nghĩ anh không xem được.” Sắc mặt Hill lạnh lùng, cười nhạo.

“Tôi thừa nhận lúc đó tâm trạng có phần quá khích, nếu như tôi chỉ đánh xỉu chúng mà không phải giết chết thì bây giờ đã không phiền phức. Thế nhưng anh nên nhớ lúc đó trong cơ thể của tôi vẫn còn ảnh hưởng của thuốc, lại bị chúng nhốt trong hầm ngầm, nghe Charlie và Jones thảo luận làm sao dằn vặt bác sĩ Lecter. Tôi cắt đứt dây chạy đến đây thì đã thấy Charlie Nice dùng dao phẫu thuật gác ở trên cổ bác sĩ. Lúc đó cơ thể của tôi phản ứng nhanh hơn đầu óc.”

“Không sai, tôi giết Charlie Nice, theo bản năng bảo vệ người nên được bảo vệ. Sau đó Jones muốn nhào tới chỗ bác sĩ, bắt cóc bác sĩ uy hiếp tôi, tôi chỉ còn cách giết gã.”

Con mắt sắc bén của Crawford nhìn chằm chằm Hill, khi thấy trong đôi mắt của Hill sự mệt mỏi và kiên định được che giấu thì nói: “Tôi nói cho cậu biết, chuyện này chưa xong đâu, cấp trên khẳng định sẽ tiếp tục điều tra, trong lúc này cậu tạm thời bị cách chức để điều tra.”

“Có cần tôi trả lại súng và giấy chứng nhận không? Chết tiệt đương nhiên!” Hill đặt giấy chứng nhận FBI và súng đặt lên bàn.

“Với lại, cậu cần phụ đạo tâm lý, phải thế, hơn nữa cần ngay lập tức!” Crawford dùng ngón tay thô to đen nhẻm chỉ vào mặt bàn: “Đừng có dùng năng lực phân tích tâm lý của mình mà đối phó với bác sĩ tâm lý, đừng có ra vẻ với tôi, nếu cậu có bệnh, cậu phải đi chữa trị! Chuyện này mà còn xảy ra thêm một lần nữa thì sẽ không đơn giản chỉ là cách chức điều tra đâu.”

Hill nhíu hai hàng lông mày, khó có lúc Crawford lại tốt bụng như thế, hắn hỏi: “Anh chỉ định bác sĩ tâm lý?”

“Giờ cậu tạm thời không còn là đặc vụ FBI nữa, chẳng lẽ còn muốn dùng bác sĩ tâm lý của FBI sau? Đừng mong cục sẽ trả hóa đơn khám bệnh cho cậu, tự mình tìm bác sĩ đi, thế nhưng tôi muốn xem báo cáo trị liệu của cậu. Với lại, không được tìm bác sĩ Lecter!”

“Hửm?”

“Cậu cứu anh ta, chuyện đó đủ để anh ta thiên vị cậu rồi.” Crawford nói xong thì đuổi Hill đi.

#

“Đã lâu rồi anh không tới đây, Hannibal.” Nữ bác sĩ tóc vàng ngồi trên sofa nói.

“Công việc của cô bề bộn, của tôi cũng vậy.” Hannibal ngồi bên kia sofa, nhìn bác sĩ tâm lý của y, Dr. Bedelia, người khác rất khó tưởng tượng vì sao y cũng có một bác sĩ tâm lý, thế nhưng trên thực tế, y chỉ là hứng thú với Dr. Bedelia mà thôi.

Đó là một người phụ nữ rất kiêu hãnh, hơn nữa ưu nhã, quyến rũ, biết trấn an nhân tâm.

“Gần đây thế nào?” Dr. Bedelia tiếp tục hỏi.

Hannibal là đồng nghiệp của cô, nhưng cũng là bệnh nhân của cô. Dựa theo cách nói của Hannibal, tính cách y quá mức quái gở, bao giờ cũng khước từ người khác tới gần, không thể xây dựng quan hệ tình cảm bình thường, cho dù hắn quan hệ xã hội không tệ, nhưng y và người khác luôn không thể giữ được quan hệ bạn bè thân thiết.

Thế nhưng theo Dr. Bedelia thấy, Hannibal chỉ là quá cẩn thận trong vấn đề tin tưởng người khác mà thôi, tâm linh của y rất khó cởi mở cho người khác đi vào. Thế nhưng, bác sĩ tâm lý nào lại không như vậy chứ? Nguyên nhân chính là vì quá hiểu nhân tâm, thế nên càng thêm quý trọng chính mình.

Hơn nữa Dr. Bedelia luôn luôn có một loại cảm giác kỳ quái, Hannibal nói tâm lý của mình không đơn giản chỉ là chỉ quái gở và không tin tưởng người khác mà thôi. Hannibal có bí mật, mà bí mật này y sẽ không nói cho người khác, cho dù là bác sĩ tâm lý của mình cũng thế.

“Tôi gặp một người.” Hannibal tiếp tục nói, “Một người rất đặc biệt. Tôi gặp cậu ta trong một lần cố vấn tâm lý, khi đó, cậu ta ngụy trang bản thân để gặp tôi. Khi tôi biết được chuyện này, tôi đã rất tức giận.”

“Lúc ban đầu, bệnh nhân giấu diếm tình hình của mình là chuyện bình thường, bởi vì họ không thể tin tưởng một bác sĩ tâm lý xa lạ được, Hannibal.” Dr. Bedelia nói.

“Hill cũng không phải là bệnh nhân của tôi, chỉ là một lần giám định thôi. Cậu ta muốn làm bạn với tôi, thậm chí càng gần thêm một bước. Đối với chuyện này, cậu ta rất chấp nhất, hơn nữa tạm thời tôi cũng không có cách ngăn cản cậu ta, đối với việc này, tôi cảm thấy không tốt.”

Dr. Bedelia có phần giật mình với cụm từ ‘gần thêm một bước’, cô có thể hiểu được ý ngầm của Hannibal. Cậu ta đang theo đuổi Hannibal. Kỳ thực, người thích Hannibal cũng không ít, y là một người đàn ông độc thân có sức hấp dẫn, cho dù nam hay nữ đều có thể bị y hấp dẫn, chính cô cũng biết số lần Hannibal bị người khác thổ lộ cũng không dưới năm lần.

Thế nhưng, những lần đó Hannibal chỉ nhẹ nhàng lướt qua không nói sâu thêm, không giống hôm nay—-

“Cậu ta làm gì khiến anh khó chịu sao? Hay anh nghĩ cậu ta tới quá gần, cho nên khiến anh bất an?”

“Có lúc Hill rất vô lễ, nhưng không thô lỗ. Tôi không chuẩn bị sẵn sàng để tiếp thu một người nào đó bước vào thế giới của mình. Thế nhưng Hill không quan tâm nhiều như thế, cậu ta chỉ dựa vào cách của mình để xông vào thôi.”

“Hannibal, anh dựng một bức tường rất cao giữa chính anh và người khác, anh ngăn cản bất cứ ai đi vào thế giới của mình. Thế nhưng, mặc dù vậy, anh vẫn mong có người đi vào đó, bởi vì bản thân anh cũng biết, anh viễn viễn sẽ không tự mình phá hủy bức tường.” Dr. Bedelia dịu dàng mà chính xác nói: “Anh nói anh chưa chuẩn bị sẵn sàng, trên thực thế anh chưa bao giờ sẵn sàng để người khác đi vào nội tâm của mình, thế nhưng cậu ta lại vào được, điều này làm cho anh bất an.”

“Tin tưởng không phải chuyện dễ dàng.” Hannibal trả lời lấp lững.

“Cậu ta là người thế nào, Hill ấy?” Dr. Bedelia hỏi.

“Hill là đặc vụ liên bang, lần đầu tiên cậu ta đến chỗ tôi để làm giám định tâm lý bởi vì cấp trên nghi ngờ trạng thái tâm lý của cậu ta không thể làm việc ở ngoài được, nhưng trên thực tế, tâm lý cậu ta đủ cứng cỏi mạnh mẽ, không gì có thể dao động được cậu ta. Dù là tôi thì cũng rất khó đi vào nội tâm cậu ta, hiểu cậu ta nghĩ gì. Bởi vì mạnh mẽ, nên cậu ta cũng rất tự tin, vừa hoàn thành công việc vừa sống vui vẻ. Đối với một số chuyện nhất định, cậu ta không để bất cứ ai thay đổi. Cho dù cậu ta lúc nào cũng lấy thái độ nhân nhượng khi đối mặt với người khác thì trên thực tế, cậu ta vẫn là người nắm giữ tất cả, sâu trong nội tâm, cậu ta là một người rất mạnh mẽ.” Hannibal dùng đôi mắt chuyên nghiệp nhận xét.

“Cho nên anh không muốn cậu ta tới gần mình vì anh cũng là người như vậy.” Bề ngoài galăng, nội tâm mạnh mẽ, muốn nắm giữ tất cả.

“Với tính cách chúng tôi, ở gần với nhau xảy ra tranh chấp là chuyện rất bình thường, nhưng thật sự chúng tôi lại chưa từng xung đột bao giờ.” Hannibal nói: “Cậu ta luôn nghe theo ý kiến tôi, thế nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được.”

“Bởi vì anh không thể từ chối?” Dr. Bedelia nói: “Cậu ta luôn nghe theo ý kiến anh, nhưng cũng bởi vì vậy, anh không thể từ chối cậu ta làm theo ý kiến của mình. Cho nên anh cảm thấy cậu ta ép buộc anh, cố gắng khống chế anh, ràng buộc anh. Mà anh thì không cho phép cậu ta làm như thế, nên anh mới nghĩ phải thoát khỏi cậu ta.”

Hannibal trầm mặc không nói.

“Hannibal, anh biết bác sĩ tâm lý chỉ có thể giúp đỡ bệnh nhân giải quyết vấn đề chứ không thể thay họ giải quyết vấn đề.” Dr. Bedelia có phần mệt mỏi, nói chuyện với Hannibal bắt đầu không thoải mái: “Cậu ta rốt cuộc có cố gắng khống chế anh hay không, hay chỉ là anh cảm thấy cậu ta muốn khống chế anh, tất cả đều do anh tự phán đoán lấy.”

“Còn tôi thì chỉ có thể nói cho anh một loại khả năng, bởi vì những người đang yêu đều như nhau cả, họ cố gắng làm điều tốt nhất cho người mình yêu, thỏa mãn tất cả của người đó. Tình yêu là một loại quan hệ tình cảm, người trong mối quan hệ này cũng như đang ở trong một chiếc lưới, luôn luôn phải dùng một phần tự do để trả giá cho tình cảm.”

Cuối cùng Dr. Bedelia tổng kết: “Rốt cuộc là Hill làm anh bất an?”

“Hay xây dựng quan hệ thân mật khiến anh bất an?”