Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 5: Lừa dối là kỹ năng đi săn

Nếu như là lúc khác, Hill rất muốn vỗ tay cho Hannibal. Thợ săn đúng tiêu chuẩn đều là kẻ lừa đảo ưu tú, bọn họ dùng vỏ bọc chân thành bện ra quan tâm giả tạo, sau đó đợi bạn lơ đãng mà cướp lấy mạng bạn.

Nhân vật hôm nay hắn sắm vai là một đặc vụ FBI xung động, chân thành, gần đây đang oán giận đầy lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải khắc chế tình cảm. Chỉ khi nào hắn để Hannibal nghĩ hắn ngu xuẩn mà dễ khống chế thì mới mong qua cửa.

Chỉ khi như vậy y mới lơ đãng, thậm chí phớt lờ, mới không liên hệ hắn với người trong ngõ hẻm. Và cũng như Hill đã nói, mỗi thợ săn đều là kẻ lừu đảo ưu tú, chính Hill cũng vậy.

Mặc dù tâm lý bình tĩnh không hề gợn sóng, Hill vẫn làm bộ tâm tình kích động rồi ủ rũ bất đắc dĩ, cuối cùng tin đối phương mà thỏa hiệp: “Sorry, bác sĩ Lecter.”

“Không cần xin lỗi tôi, đây là nhiệm vụ nghề nghiệp.” Hannibal bình tĩnh đáp, y chỉ cần ngồi bên cạnh cũng đã làm người ta cảm y là một người trầm ổn, bình thản, yên lặng….  chẳng qua, ai biết trong đầu y đang nghĩ cái gì?

“Tôi biết một ít hành động của mình sẽ tạo thành tranh luận. Thế nhưng tôi có thể lựa chọn sao, gã cầm súng chỉ vào tôi, phía sau là một cánh cửa, bên trong rất có thể là một cô bé mới 13 tuổi. Khi gã xoay người lại, tôi đã nghĩ gã muốn bắn vào căn phòng đó, vì bảo vệ cô bé, tôi phải nổ súng đánh gục gã.” Hill nhún vai.

“Thế nhưng căn phòng đó không có ai.”

“Tôi không biết! Nhưng chỉ cần 1% xác suất tôi vẫn chọn như vậy.” Hill kiên định vô cùng: “Tôi không hối hận vì làm vậy, nếu như bọn họ nói tôi cố ý giết gã trong lúc gã xoay người chạy trốn thì tôi cũng không biết nói gì hơn. Tôi bảo vệ cho cô bé, cho dù cô bé không tồn tại.”

“Tôi cho rằng mình đã làm đúng, lòng của tôi không hề hổ thẹn.”

“Hill, bọn họ không chỉ vì cậu bắn chết một gã xã hội đen từ phía sau.” Hannibal mang theo thâm ý mà nói.

“I know, tôi đang dạy tâm lý ở FBI, tôi biết sự kiện bi thảm lúc nhỏ có thể ảnh hưởng đến quá trình hình thành nhân cách, có thể hình thành tâm lý phản xã hội, but, bác sĩ Lecter, anh cũng nghĩ thế sao? Bởi vì chuyện bất hạnh tôi từng trải qua, nên tôi nên bị nghi ngờ?” Giọng điệu của Hill vừa bi thương và tức giận.

Hannibal nhìn hắn chậm rãi nói: “No,… tôi không nghĩ thế.”

“Lúc tôi mất đi gia đình, tôi đã 15 rồi, tôi đã có năng lực nhận thức. Tôi đã ở thời kỳ thanh thiếu niên, hoàn thiện cơ bản nhân cách, mất đi song thân đương nhiên có ảnh hưởng đến tôi, thế nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến nhân cách của tôi. Trừ phi từ trong gen đã mang yếu tố bệnh tâm thần, rồi bị chuyện này kích thích mà thành.” Hill nói: “Nhưng nếu như tôi bị bệnh tâm thần, thì từ nhỏ đã phải có dấu hiệu chứ, right?”

“Trước khi có kết luận chuyên nghiệp, không ai có thể chắc chắn cậu bị bệnh tâm thần.” Hannibal đóng sổ lại, đứng dậy, đưa cho Hill một xấp câu hỏi.

“Tôi biết những thứ này cậu đã làm rất nhiều rồi.” Hannibal ôn hòa nói: “Nhưng đây là một bước bắt buộc, sau đó cuộc hẹn của chúng ta kết thúc, sau năm ngày, cấp trên của cậu sẽ có báo cáo của tôi.”

“Anyway, cảm ơn anh, hồi nãy tôi có hơi… thất lễ.” Hill nhìn lướt qua câu hỏi, vẫn là những câu cũ rích.

“Làm mấy cái này cũng không có hại, cậu hiểu mà, sau hành động thất lễ đó là trạng thái tâm lý thực sự của cậu, áp chế cảm xúc không phải cách giải quyết vấn đề. Cậu cảm thấy tức giận, bất bình, không chỉ vì thành kiến mà cấp trên áp đặt lên cậu, mà còn vì ánh mắt người ngoài nhìn cậu từ khi cha mẹ cậu qua đời. Đồng tình nhưng đề phòng, từ những gì cậu nói tôi cũng hiểu cảm xúc này đã làm cậu rối rắm từ lâu. Tức giận là sức mạnh để cậu hướng về phía trước, thế nhưng cũng làm cậu tự mất đi sự khống chế bản thân.” Hannibal nói.

Rất nhanh, Hill đã làm xong xấp câu hỏi, giao cho Hannibal, bác sĩ nói: “Những gì tôi nói không phải kết luận giám định tâm lý mà là đề nghị của tôi đối với cậu, nếu cậu có vấn đề gì có thể đến tìm tôi.”

“Giống như những gì đã nói, tôi đến là để giúp đỡ cậu, Hill.”

“Thật hân hạnh khi được gặp anh, bác sĩ.” Hill bắt tay với Hannibal, đó là bàn tay của một thợ săn, ấm áp mạnh mẽ mà ổn định, Hill cẩn thận nắm một chút rồi rất nhanh rút ra. Bởi vì từ bàn tay người có thể để lộ ra rất nhiều bí mật.

“Tôi cũng vậy, Hill.” Hannibal có vẻ rất chân thành nở nụ cười, đến tận khi y mở cửa tiễn Hill, nụ cười vẫn không rời môi, làm cô nàng thư ký nhìn đến đỏ mặt.

“Tạm biệt, Gloria, thật hân hạnh được biết cô.” Hill gật đầu với thư ký, rồi sau đó rời đi.

“Bác sĩ Lecter, vị bệnh nhân tiếp theo sẽ đến sau nửa giờ nữa.” Giọng nói Gloria ngọt ngào vang lên bên cạnh Hannibal.

“Tôi biết, cảm ơn cô, Gloria.” Hannibal gật đầu, dự định về văn phòng dọn dẹp.

“Đây là công việc của tôi, bác sĩ Lecter.” Những lời của cô nàng thư ký chưa bao giờ đả động được bác sĩ, cho dù cô tỏ ra có thiện cảm với y bao nhiêu, Hannibal cũng sẽ không đáp lại. Thế nhưng đến tận đây Gloria vẫn không nhận ra ý nghĩa của việc đó.

Cho dù Hannibal Lecter là một cannibal thì y cũng không sa ngã đến mức lừa gạt tình cảm của một cô gái ngây thơ. Chọn Gloria làm thư ký vì cô dễ khống chế mà thôi, về phương diện khác, Hannibal không ghét cô, năng lực làm việc của Gloria cũng không sai.

“Gloria.” Hannibal gọi.

“Bác sĩ Lecter?” Mặc dù đơn thuần nhưng trực giác phái nữ cũng làm Gloria biết những gì đối phương sắp nói không phải là điều mà cô muốn nghe. Gloria đứng thẳng tắp như đang đợi tuyên án.

Bác sĩ đương nhiên chú ý tới điều này, y hạ thấp giọng ôn hòa mà bình tĩnh nói: “Cô là thư ký xuất sắc, tôi rất hy vọng cô vẫn sẽ làm việc cho tôi, nhưng cuộc sống của cô không phải ở đây. Với năng lực của cô, công việc thư ký quả thật phí phạm tài năng.”

“Tôi…” Gloria muốn nói gì đó, nhưng thốt không nên lời.

“Bất cứ lúc nào, nếu như cô cần tôi viết thư đề cử…”

“Tôi sẽ không bỏ việc… tạm thời là thế. Tôi còn muốn làm ở đây thêm một thời gian nữa, ý tôi là, có thể làm việc cho bác sĩ là may mắn của tôi, bác sĩ Lecter.” Âm thanh của Gloria nhỏ dần, hầu như không thể nghe rõ.

“Chuyện đó đương nhiên do cô quyết định.” Hannibal rất lịch thiệp gật đầu, trở lại văn phòng của mình.

Bác sĩ đến bên bàn làm việc, trên bàn là một bức tranh, một xấp câu hỏi và quyển sổ của y.

Không thể không nói, y có phần thất vọng. Chẳng qua, có thể mong chờ gì ở FBI đây? Hannibal cầm lấy bút chì, dùng dao phẫu thuật nhẹ nhàng gọt, từng vụn gỗ như cánh ve nhẹ nhàng rời khỏi lưỡi dao rơi xuống.

Hill Noras là một người xung động, nhiệt huyết nhưng cũng chẳng có gì thú vị. Nếu như có chuyện gì khiến y cảm thấy hứng thú thì chỉ có chuyện cha mẹ hắn bị giết bởi một tên giết người hàng loạt. Và còn bức tranh đó —-

Phòng ốc cấu tạo lưu loát mà điển hình, giống như là sơ đồ đã nghĩ trong đầu từ lâu. Đó không phải vì đối phương là người cứng nhắc khuôn mẫu, đặc vụ có thể nổ súng sau lưng nghi phạm thì có thể cứng nhắc gì chứ? Chỉ là che giấu mà thôi, dù sao bọn họ mới vừa gặp nhau một lần, Hill Noras không muốn lộ ra những suy nghĩ nội tâm trước một người lạ cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng, mọi vật dụng trong nhà đều dầy đặc, đều có phong cách, liên kết với nhau chặt chẽ, trừ khi là nhà thiết kế chuyên nghiệp, bằng không chỉ có thể nói người này tính cách nghiêm cẩn vô cùng, thậm chí đến trình độ nghiêm khắc.

Cho dù là thế cũng chưa có gì đáng nói, dù sao công việc của Hill cũng đòi hỏi khả năng quan sát cẩn thận với mọi vật xung quanh. Vấn đề duy nhất chính là… hắn vẽ ba người, cha mẹ và con, vẽ gia đình của hắn.

Mẹ đang làm đồ ăn trong bếp, cha thì làm việc trong phòng, con ở trong phòng mình, không làm gì cả. Đây là một cảm giác không biết theo ai rất rõ ràng, người này không hề có cảm giác liên kết với người nhà, thậm chí cũng không đồng bộ với toàn bộ hình ảnh đã vẽ.

Hơn nữa Hill Noras đã từng học vẽ phác họa cả người lẫn vật, cho dù không có thời gian, hắn cũng không nên dùng hình que để vẽ nhân vật. Rất nhiều người vẽ người hình que là do khiếm khuyết trong kỹ thuật vẽ, còn người từng học vẽ rất ít khi làm vậy.

Biết vẽ mà không vẽ, đó là phản ứng của tiềm thức nội tâm— đối với Hill Noras mà nói, người chỉ là tồn tại trừu tượng, khuôn mặt không có mắt mũi, thân thể chỉ là mấy đường cong. They are not people but things (Họ chỉ là vật không phải người). Hill Noras không có khái niệm về sinh mạng cá thể, với hắn mà nói, chết sống của một người với một que diêm không có gì khác biệt.

Dù vậy, hắn lại có tình cảm sâu đậm với đoàn thể một loài, một xã hội, sẵn sàng kính dâng, tin tưởng, cố gắng vì nó…. Nói một ví dụ, hắn có thể vì toàn bộ nhân loại mà hy sinh bản thân nhưng lại có thể lạnh lùng nhìn một người chết ở trước mặt.

Có khi chính hắn cũng không ý thức được chuyện này, cho nên Hill Noras vẫn là một con người ngu xuẩn mà không thú vị.

Hannibal gọt xong bút chì, bỏ bút và dao xuống bàn, cũng tạm thời bỏ qua Hill Noras.

#

Hill đã vẽ một vòng tròn viên mãn cho lần giám định tâm lý lần này. Mặc kệ cuối cùng kết luận Hannibal giao cho Crawford là gì, hắn cũng đã thành công, ít nhất thành công che giấu bản thân.

Nói chuyện có thể nắm chắc, xấp câu hỏi đó hắn đã làm rất nhiều lần, chỉ có bức vẽ đó là khó mà che giấu được. Lúc Hannibal nói hắn vẽ căn nhà, hắn đã đoán được đây là phân tích ba tầng, cách này hữu hiệu nhưng dễ xuất hiện thành kiến, cần yêu cầu cực cao đối với người phân tích tâm lý. Vì cần thông tin chính xác, ngay từ đầu, Hannibal cho hắn đủ thời gian vẽ kết cấu phòng ốc, đồng thời nói chuyện phiếm để hắn thả lỏng. (1)

Sau đó, y đẩy nhanh tốc độ bảo Hill vẽ nội thất trong nhà, đồng thời cố ý đợi đến khi Hill vẽ gần xong thì lại bảo hắn vẽ người, đồng thời làm ra thái độ thúc dục. Cho nên, trọng điểm của y là tầng phân tích thứ ba, hai yêu cầu vẽ ngôi nhà và đồ dùng bên trong đều là ngụy trang để Hill thả lỏng cảnh giác, ở thời gian bất ngờ ra yêu cầu vẽ người chính là phân tích để hắn lộ ra cảm xúc thật.

Cho dù Hill có đề phòng thì suýt chút nữa cũng đã trúng chiêu. Nét vẽ người hình que diêm đơn giản có thể để lộ rất nhiều tin tức. Thế nhưng khi cùng Hannibal nói chuyện, hắn cũng đồng dạng tiết lộ ra khá nhiều tin tức, xem ra đối phương sẽ không hứng thú gì với hắn.

Hill chậm rãi đi về phía xe bên đường, lắc đầu cười, đối với Hannibal Lecter tiếng tăm lừng lẫy mà nói, không thể thả lỏng cảnh giác được, bằng không bản thân ngay cả hối hận viết thế nào cũng chẳng kịp biết.

Hill mở cửa xe, ngồi vào trong, hắn nắm lấy tay lái mà nhớ đến đôi mắt nâu nhìn như trầm tĩnh của Hannibal, sau đó lại nhớ tới một đôi mắt khác, đôi mắt xanh thẳm quen thuộc.

Hắn chậm rãi thở dài, nhắm hai mắt lại.

Hết chương 5

(1) Phương pháp này tiếng Anh là Analytic Hierarchy Process (phương pháp phân tích thứ bậc), pp này không chỉ dùng trong tâm lý học. Tên tiếng Việt chuẩn theo tâm lý học là Phương pháp nội quan.