Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 64: Red dragon (ba)

Francis là một tên cố chấp trời sinh, nhưng không phải là một tên biến thái trời sinh, khác với bọn không thể khống chế bản thân, đồng thời khác bọn giết người hàng loạt điên cuồng lười khống chế bản thân, Francis… mơ ước trở thành người bình thường, chính vì khát vọng bị tự ti cừu hận bao phủ cho nên gã càng thêm hận người thường.

Các cảm xúc này đan cùng một chỗ, khiến gã trở nên nhạy cảm mà dễ phẫn nộ, gã như một đứa trẻ lạc đường, dù cho khắp người toàn là gai, hận đời thì chỉ cần lương y chỉ đường bảo vệ, gã vẫn có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Đáng tiếc, người gã sùng bái là Hannibal, tên biến thái e sợ cho thiên hạ bất loạn, y hoàn toàn xem Tooth Fairy như một vở kịch hay mà xem. Francis chỉ là quân cờ để đối phó Will, sau khi mất đi người yêu, Hill trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, Tooth Fairy đã bị định trước một số phận hy sinh bi kịch rồi.

Thế nhưng gã lại gặp người phụ nữ đáng yêu nhất trong đời mình.

Từ nhỏ bị bà mình ngược đãi, rồi lại bởi vì khiếm khuyết của bản thân mà bị kỳ thị, ánh mắt dị dạng của người khác là thứ Francis tiếp xúc tối đa, cũng là thứ mà gã thù hận. Nhưng Reba là một người mù, hơn nữa khác với những người phụ nữ thô bạo, giả tạo làm gã ghê tởm, Reba dịu dàng săn sóc, nhìn cặp mắt không hề có chút ánh sáng nhưng lại luôn yên lặng tỏa ra thiện ý ấy. Francis nghĩ mình đã được cứu vớt.

Red dragon đã khống chế gã, vì bảo vệ Reba, Francis có thể chấp nhận trả bất cứ giá nào, cho dù phải hủy diệt bản thân.

“Không, không, ai cũng có thể, thế nhưng không phải cô ấy.” Francis quỳ trên mặt đất, nét mặt tuyệt vọng điên cuồng mà nhìn vào khoảng không trống rỗng, đồng thời đối thoại với ảo giác của bản thân.

#

“Bọn họ giải ra mật mã rồi.” Hill vừa nói vừa vót nhọn khối gỗ trong tay, hắn mang đôi bao tay màu đen thế nhưng mười ngón tay vẫn khéo léo như thường, từng cuộn dăm bào mỏng như giấy rớt xuống bàn.

Làm một phần của FBI, giảng viên trong học viện FBI, Hill không thiếu nơi phát tin tức. Đoạn ca ngợi Tooth Fariry viết ra ca ngợi Hannibal bằng tiếng Anh thông thường, thế nhưng phần đề cập đến kế hoạch của hắn thì đều dùng mật mã ám hiệu.

“Bọn họ chỉ có thể dịch được thư của Francis, mật mã của chúng ta khác gã.” Charlie nói.

“Francis rốt cuộc cẩn thận, thế nhưng trong phòng Hannibal tổng cộng có bao nhiêu cuốn sách chứ, tra từ cuốn từ cuốn rồi cũng ra.” Hill ngưng gọt mà đưa khối gỗ ra trước mặt ngắm nghía, nhẹ nhàng thổi bay những vụn dăm bào trước mặt, “Hannibal thông minh hơn gã, biết rõ khả năng bị bại lộ của loại mật mã ấy là rất cao, lại dùng mật mã đăng báo… Đơn giản là muốn xem phản ứng của tôi thôi.”

Charlie có chút vướng mắc, thật ra, cảm nhận của Charlie đối với Hannibal cũng không tốt, thậm chí có phần coi thường. Dù sao một tên giết người hàng loạt làm tới mức như Hannibal mà cũng bị nhốt vào lao, thì ăn thịt người cũng không làm thứ gì hay ho cả.

Hơn nữa, gã không muốn ánh mắt Hill cứ nhìn mãi vào một kẻ thất bại như thế.

“Cậu muốn biết FBI có tin gì à.” Hill đương nhiên chú ý tới sắc mặt của Charlie, vừa cười vừa nói: “Những tin phiên dịch từ trên báo ra là ‘Người hành hương, đáp án do người đi tìm, trên đỉnh núi thánh, người sống lại trong hồ máu’, chỗ ký tên là một chuỗi chữ vô nghĩa.”

Người hành hương là Francis, bởi vì Tooth Fairy tự xưng mình như thế. Thứ gọi là đáp án chính do tìm kiếm, chính là thứ Hannibal nói cho Francis, bảo gã tiếp tục giết chóc để tiến hóa, xong sức mạnh thoát thai hoán cốt.

Đỉnh núi thánh, cái này chỉ Hill, nhưng vì tránh đồng âm, cố ý trách cái từ Hill này, thế nhưng Francis tự nhiên sẽ hiểu Hannibal muốn gã tìm Hill.

Cuối cùng, người sẽ sống lại trong hồ máu, là một chữ hai lời, ám chỉ hai thứ — “người sẽ” (You will) cái từ này có thể hiểu như “Anh và Will”, sống lại trong hồ máu, ám chỉ Francis giết Will và người nhà của anh là sẽ hoàn thành chuyển hóa cuối cùng.

Nói ngắn lại, chính là Hannibal cổ động Francis đối phó FBI, một nhà Will sống ở nơi nào không cần Hannibal điều tra, có Hill làm ‘nội gián’, bí mật của FBI gần như trong suốt.

Nội dung chính trên báo là dùng mật mã Tooth Fairy để mã hóa, dùng cách mã hóa bằng sách, chỉ cần tìm đúng sách, ai cũng có thể hiểu được tin tức trong mật mã, nếu như Hannibal vẫn là một bác sĩ tâm lý trước kia, bằng vào quy mô cái văn phòng như thư viện loại nhỏ đó, FBI muốn phá mật mã phải mất mươi ngày nửa tháng mới xong.

Thế nhưng, trong nhà giam, nhất cử nhất động của Hannibal đều nằm trong khống chế của Chilton, đầu giường phòng giam của y cho dù có cố sức nhét thì cũng chỉ 10 quyển sách là cùng, một đặc vụ một ly cà phê thức một đêm là tra ra hết.

Thế nhưng những câu nói mịt mờ của Hannibal, FBI chỉ có thể đoán mà thôi. Will không hổ là người phân tích hành vi tội phạm xuất sắc, không bao lâu anh đã hiểu ra, Hannibal muốn Tooth Fairy giết anh và người nhà.

Thế nhưng địa chỉ gia đình một đặc vụ FBI đâu phải chỉ cần Google chút là ra, hơn nữa, chuyện năm năm trước đã khiến địa chỉ nhà Will trở thành một điều cơ mật.

“Trên đỉnh núi thánh.” Hill cười cười, tiếp tục đẽo khối gỗ: “Will là người thông minh, lúc đó cậu ta không hiểu không có nghĩa cậu ta không bao giờ hiểu.”

“Hắn ta có thể đoán ra chúng ta?” Charlie chưa từng đấu với Will, tự nhiên không biết lợi hại của “con chó săn hung hãn nhất FBI”

“Nơi ở của cậu ta là điều cơ mật, ít người biết được điều này. Hannibal bị giam năm năm, không tiếp xúc với bất cứ ai, cho nên người để lộ ra tất nhiên là người quen trước đây của y. Cứ tiếp tục tra xét…” Hill nhún vai: “Liên hệ giữa mountain và hill chỉ cần suy đoán chút là ra.”

“Vậy…” Charlie giật mình, vẻ mặt trở nên lo lắng, gã không lo cho mình, mà lo cho an toàn của Hill.

“Will là người có nội tâm mềm yếu, cậu ta có rất ít người thân thiết. Tuy nhìn qua, cậu ta có vẻ không dễ tiếp xúc, thế nhưng một ngày, cậu được cậu ta tin cậy, Will sẽ tin cậu rất rất nhiều, bảo vệ cho cậu… Cho dù hy sinh tính mạng vì bạn bè cũng được. Lúc trước kẽ hở Hannibal lộ ra không chỉ một chỗ, mặc dầu y thôi miên Will, ám chỉ Will, nhưng với năng lực của Will chưa hẳn đã không bắt được y.”

“Thế nhưng, Hannibal là một trong số ít bạn bè của Will, là bác sĩ tâm lý cậu ta tôn kính, là người cậu ta tin cậy nhất, tiềm thức của cậu ta từ chối tin rằng Hannibal chính là Chesapeake Ripper. Đây là nguyên nhân Will vẫn hối hận thống khổ đến bây giờ, cậu ta luôn nghĩ nếu như trước đây không phải vì bị tình cảm che mắt, chắc đã không có nhiều người chết trên tay trong tay Hannibal như vậy… Nhưng trên thực tế, bài học đó vẫn chưa đủ sâu sắc, bởi vì lúc đó còn có tôi.”

“So với Hannibal ngày xưa, sự tin tưởng của cậu ta đối với tôi càng thêm sâu nặng. Dù sao chăng nữa, cậu ta sẽ không tin rằng tôi đứng về phía Hannibal; cậu ta sẽ không tin, tôi muốn cậu ta chết, muốn Molly và Josh chết. Mọi người thông thường chỉ có thể nhìn thấy thứ bọn họ muốn thấy, nếu không muốn thấy thì cho dù có để trước mắt cũng làm như không thấy.”

Giọng của Hill càng ngày càng thấp, dần dần không còn nghe được nữa, một lúc sau, hắn ngẩng lên nói với Charlie: “Ít nhất trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không bị Will nghi ngờ, bảo Francis mau ra tay đi, như vậy dù Will muốn nghi cũng không có thời gian mà nghi nữa.”

“Gần đây, đầu Francis chỉ toàn là cô gái mù kia thôi, hai người ngủ với nhau rồi, mà sau đêm đó Francis còn chưa giết chết cô ta.” Charlie bất mãn.

“Càng là người quan trọng, cậu lại càng không dễ tha thứ cho sự phản bội của người đó.” Hill không quan tâm, rốt cuộc cũng chuốt nhọn khối gỗ, hắn nói với Charlie lần chót: “Chuyện này giao cho cậu.”

“Thám trưởng.” Hill muốn hai người tách riêng ra hành động sao?

Hill mỉm cười: “Tôi muốn đi gặp một người quen.”

#

“Đã lâu không gặp, Freddy.” Hill ngồi trên ghế khách sạn, cất giọng trong đêm tối.

Phóng viên vừa muốn bật đèn ngưng tay, giây tiếp theo, ngọn đèn trong phòng sáng lên. Freddy nhìn thấy Hill, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm rồi cả người lại căng thẳng đề phòng.

Nhẹ nhõm vì Hill là một FBI, căng thẳng vì bình thường FBI sẽ không xông vào phòng khách sạn người ta như thế này.

“Đặc vụ Noras.” Freddy buông túi xách trong tay ra, ôm cánh tay ngạo mạn nhìn đối phương.

“Quả nhiên ở đâu có tin tức, ở đó có cô.” Hill nghiêng đầu, lấy tay chỉ chỉ huyệt Thái Dương, bùi ngùi: “Nghe nói trang báo mạng của cô gần đây không có số lượng tốt, chắc cô lo lắm hả, cho nên mới vừa nghe tin đã chạy tới rồi. Hannibal và Will, uiii, tựa đề này năm năm rồi mà vẫn còn sống động trên ngòi bút cô quá….”

“Anh tới vì Graham?” Freddy cười nhạo một tiếng: “Vậy anh tới chậm rồi, thú cưng của anh đã có thể tự chăm sóc bản thân, hôm nay anh ta còn uy hiếp tôi viết một bài báo giả nữa.”

Hill nhịn không được cười rộ lên, hết sức vui mừng: “Lẽ nào tin cô đưa có lần nào là thật sao?”

“Tin tôi đưa đều viết theo căn cứ thật sự của vụ án, tôi thừa nhận cách có tin không đàng hoàng lắm, thế nhưng tôi không lừa độc giả.” Freddy có chút căm tức.

“Nói cứ như thật vậy.”

“Chờ một chút, hôm nay anh không đến vì Will Graham… vậy anh đến vì cái gì?”

“Không phải vì cái gì, mà là ai.” Hill thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Freddy: “Tôi tới tìm cô vì một người, nhưng không phải Will.”

Hill dừng lại vài giây rồi lại cười.

“Tôi vì Hannibal Lecter mà đến,  phiền cô hôm nay viết cho chúng tôi một tin.