Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 1: Xuyên qua ngựa đực văn

Toàn giới văn mạng đều biết, Phượng Hi là một tác giả có mạch não không bình thường! Bị vạn người ném đá.

Văn của hắn viết, không thái giám thì cũng đầy lôi, cột thu không hết!!! 

Thế nhưng Phượng Hi vẫn cứ nổi!

Phàm là con người, ai chẳng yêu thích cái mới mẻ, văn phong của Phượng Hi dù máu chó bao nhiêu thì cũng cực kì thu hút, đến mức muốn ngừng mà không được.

Vậy nên độc giả của Phượng Hi vừa kiêm chức fan, vừa đảm đương anti kịch liệt!

Phượng Hi tỏ vẻ :"..." A! 

Không quan tâm lắm.

Có thể do mọi người thích làm nghiêm trọng hóa vấn đề, muốn suy nghĩ phức tạp lên mọi chuyện mà thôi, tiểu thuyết cũng chỉ đơn giản là chữ, đều gạt người. Huống chi phải nhao lên mắng chửi vì những nhân vật tưởng tượng?

Ta cũng chỉ đơn thuần muốn làm một tác giả tốt, nếu không ngược, không hố, không lôi, không não tàn, các người lấy đâu ra truyện để xem chứ?

Phượng Hi không cảm thấy mình sai, cũng chẳng thèm ăn năn hối lỗi!

Mỗi ngày đều tạo một lôi, đào một hố, ném một thùng máu chó, thao tác lẳng lơ khiến vạn người kinh sợ!

Trong các tiểu thuyết của Phượng Hi, có lẽ chỉ có đúng một quyển nổi tiếng nhất, qua bao mùa cũng không hết hot, hơn nữa độc giả còn cày đi cày lại rất nhiều lần: 

>

Một phần vì đây là quyển duy nhất có lấp hố, còn lại thì...

Trình độ máu chó aka tiểu thuyết não tàn, tuyệt đối thuộc về hàng cực phẩm!!!

Một quyển ngựa đực văn tu chân lấy nam chính làm chủ đạo, đánh quái thăng cấp, bắt ma thú, đi theo con đường tu tiên, hắc hóa liền tu ma, trở thành bất diệt. Thu phục các em gái, thành lập hậu cung, ba ba ba lăn giường từ sáng đến tối.

Nghe rất sảng phải không? Ừ, ngươi lầm to rồi.

Nam chính Tiêu Lạc ăn ngược từ đầu đến cuối truyện, ngược từ thể xác cho đến tinh thần, hắc hóa đầy nhân văn, ra tay đầy tàn nhẫn. Em gái được yêu thích một trượt chân ngã chết, sư tỷ được yêu thích hai gặp tai nạn chết, muội muội đáng yêu ba lên cơn đau tim chết,...

Còn chưa kể tới phản diện kiêm sư tôn của nam chính, Phượng Hi, lạnh lùng cao ngạo, vênh váo coi trời bằng vung, quả thực là cặn bã của cặn bã, khiến người ta muốn treo lên đánh. Suy nghĩ thấp kém, đáy lòng đen tối, dâm tà cực điểm, âm mưu quỷ kế, đáng sợ hơn còn có lúc định cường cả nam chính!!!

Đừng hỏi tại sao Phượng Hi đặt tên hắn cho phản diện, bình thường các hố khác lười nghĩ hắn cũng có thể tùy tiện đưa tên mình vào. Muốn nhân phẩm kém vẫn kém, muốn tính cách tốt vẫn tốt, chém cứ chém, sống cứ sống. Căn bản một xu cũng không liên hệ, chỉ đơn giản là nghĩ tên quá mất thời gian đi...

Kết lại nam chính đánh gục boss, chém phản diện, hậu cung trở thành vật hi sinh, Tiêu Lạc một thân đầy máu, đau lòng nhìn về nơi xa dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ mỹ lệ.

Chương cuối không nhiều lắm, tả đến đấy liền bồi thêm một câu:

'Đã xong, kết mở, tự vận động não, tự tưởng tượng tiếp, tác giả rất lười, tạm biệt!

Chính văn hoàn. Lười nghĩ phiên ngoại, có các người cũng chửi ta.'

Độc giả :"..." Hoàn em gái ngươi!!!

Tóm lại, văn ngực đực duy nhất này của Phượng Hi, tuyệt đối là truyền thuyết của giới văn mạng!

Dù có hoàn bao lâu đi nữa, mỗi lần mở khung bình luận lên vẫn sẽ thấy hàng trăm người định kỳ lao vào mắng đầy yêu thương:

[ Tiểu Điềm Điềm: Phun a!!! Đọc lại lần thứ năm rồi mà ta vẫn muốn lên đây chửi!! Có để cho người ta sống nữa không???]

[ Đạp chết Phương ngu ngốc Hi: Ngày nào tác giả còn viết, ta còn đọc, còn chửi! *phẫn nộ* ]

[ Tiêu Tiểu Lạc: Tại sao nam chủ lại bị ngược nhiều đến vậy??? Thương quá!!! Cái kết làm ta năm lần bảy lượt phải lấy nước mắt rửa mặt! Tác giả có phải thiếu đánh không? ]

[ Qua đường Giáp: Đừng đọc truyện này nếu không muốn tức ói máu!!! P/S: Truyện thật ra vẫn hay lắm! ]

[ Thiên Thiên Dạ: Thật ra ta cảm thấy thương phản diện Phượng Hi một chút, đúng là hắn nhân phẩm tồi tệ, lòng dạ ác độc, nhưng hắn cũng tự nhận là hắn ác. Nhưng ai biết được vì sao hắn ác? Tác giả đem tên họ mình đặt cho phản diện, hẳn là có lí do sâu sa đi? ]

[ Yêu Yêu: Lầu trên mới đọc truyện của đại đại đúng không? Hắn căn bản chỉ lười nghĩ tên thôi!!! ]

[ Thiến Hi cặn bã: Cốt truyện xuất sắc, hành văn rất tốt, em gái của ta chết hết rồi, Phượng Hi thiếu đánh, đáng thất vọng! ]

[ Bánh bao mềm mềm: Các người dám nói đại đại ác? Nói đúng lắm! *mỉm cười hài hòa* ]

[ Nguyệt một phách: Tác giả rốt cục có đạo đức không vậy? Nam chính quá khứ đau thương, bị người hành hạ thì thôi đi! Cố gắng thì luôn gặp xui xẻo, đau khổ mười phần đến nỗi phải hắc hóa. Chưa kể đến phản diện ngu ngốc chỉ biết lợi dụng, bất luận nam chính nam phụ nữ chính hay phụ cũng bị ngược thê thảm ngược hết mình. Ta tự hỏi vì sao lại có thể kiên nhẫn đọc hết quyển này nhỉ? Còn là đọc ba lần!!! Đại đại thật sự không bằng cầm thú! *Nước mắt* ]

[ Cầu thiến Phượng Hi: Đọc tên của ta đi *mỉm cười thân thiện* ]

[ Thiên hạ đều muốn đánh Phượng Hi: Nói thật nam chính đủ khổ rồi, cái tính ngây thơ của hắn khiến hắn chịu thiệt rất nhiều, trước khi hắc hóa bị lợi dụng, sau khi hắc hóa cũng bị lừa lọc hãm hại, người bên cạnh chết không còn một ai. Cốt truyện làm người ta ức chế! ]

[ Yêu Lạc Lạc nhất: Tác giả đại nhân, ta quỳ xuống lạy ngài, cầu xin ngài, nếu có thể, dù chỉ là nhân vật không thực, cũng không thể để họ sống yên ổn hạnh phúc trong thế giới của ngài sao? Đem ra đây ngược con dân làm gì? ]

[ Tại hạ muốn quỳ: Phượng Hi đại thần, lại thêm hố nữa kìa!!! Ai đó vào chửi chung với ta đi! *phẫn nộ* ]

[ Phượng Hi không để con dân yên ổn ngày nào: Sư huynh 'Thiến Hi cặn bã lầu trên', lập tổ đội xoát hố Phượng Hi chứ??? ]

[ ... ]

Trước màn hình máy tính,

Phượng Hi vừa đọc bình luận vừa cười rộ lên, diện mạo thập phần xinh đẹp lúc này trở lên phong hoa tuyệt đại hơn bao giờ hết.

Thiếu niên tủm tỉm vươn tay lấy cốc sữa bên cạnh uống, trong lòng nảy thêm vài ý tưởng,

Lại đào thêm vài hố, ngược chết các người nha~!

Còn chưa kịp cao hứng xong xuôi, màn hình máy tính lóe lóe vài cái, đột ngột đen ngòm.

Phượng Hi bình tĩnh-ing :"..." Bị người ghét đến mức hack máy tính rồi?

Lát sau màn hình nhảy ra một khung thoại,

[ Trói buộc hệ thống, thành công trói buộc. ]

Thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quái,  nhất thời im lặng chờ đợi, nhìn chằm chằm khung thoại, cũng không thấy gì nữa.

Phượng Hi :"..." Hệ thống văn gì đó đã từng xem qua. Trăm phần trăm bước khỏi đây mình sẽ gặp tai nạn chết rồi xuyên đi???

Tạo nghiệp nhiều như vậy, quả báo cũng đã đến rồi.

Bất quá, ta vẫn chưa muốn chết đâu!

Thiếu niên quyết định làm một mỹ nam tử an tĩnh, ngồi yên trên ghế chờ.

Việc này đòi hỏi kiên nhẫn khá cao...

Một tiếng trôi qua,

Phượng Hi lẳng lặng xoa cái chân đã tê rần, uể oải nhìn màn hình sáng trưng.

Có thể do hắn tưởng tượng thôi...

Quyết định vươn tay tóm lấy cốc sữa đã vơi còn phân nửa trên bàn, uống từng ngụm nhỏ.

Phượng Hi :"..." Đừng hỏi ta, sặc chết thì sao?

Hệ thống nào đó [ ... ]

Màn hình máy tính lại nhấp nháy, một khắc sau liền chiếu lên đoạn phim,

Thanh âm a a vang vọng không gian, 

Ừm, phim người lớn bản sắc nét không che, mẹ nó còn là đam mỹ tình thú khẩu vị nặng.

Đột ngột như vậy là muốn hù người ta giật mình sao?

Phượng Hi mặt không cảm xúc, tay cũng không run, nhếch môi khinh bỉ.

Lão tử cũng không dễ chơi như vậy đâu a!

Hệ thống [ ... ] Hài hòa hài hòa hài hòa.

Ổ điện máy tính đột ngột kêu tách tách, thiếu niên lập tức nhanh tay rút phích cắm, còn cẩn thận co chân lên ghế, tránh tiếp xúc với bất luận thứ gì.

Phượng Hi mỉm cười giơ ngón giữa,

Để xem ngươi làm sao kéo ta đi.

Màn hình máy tính ong một tiếng đầy giận dữ...

Phượng Hi bình tĩnh nhâm nhi cốc sữa, đáy lòng cười đến suиɠ sướиɠ.

Ta quá giỏi đi mà!

Không kìm được nữa, thiếu niên vỗ bàn cười như điên,

Sau đó bị sặc sữa, thế là khó thở mà chết.

Phượng Hi :"..." Xin chào cuộc sống, tạm biệt cuộc sống!

Thật đáng hổ thẹn...

Hệ thống [ ... ] Ha!

---

Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, tuyết rơi trắng xóa trải khắp đỉnh núi, làm cho khung cảnh thường ngày thêm vài phần khiết tịnh, huyền ảo,

Bác Nhã phái có mười đỉnh, hai mươi ba đại điện, hơn hai ngàn người, là môn phái tu chân nổi tiếng nhất đại lục.

Đỉnh Băng Ngân,

Sâu bên trong đại điện xa hoa, tráng lệ,

Phượng Hi từ từ mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ngồi trên ghế chủ giữa điện vàng, cao cao tại thượng nhìn xuống dưới, cơn đau kịch liệt đồng thời tràn đến,

Bốn phía yên tĩnh đến cực độ cùng với tiếng khóc nấc nghẹn kia tạo thành khung cảnh thập phần quỷ di, khiến Phượng Hi mơ hồ,

Bên tai truyền đến một thanh âm nũng nịu, tràn đầy ấm ức

:"Sư tôn, Tiêu Lạc ca ca cũng không phải cố ý, người tha cho huynh ấy được không?"

Phượng Hi cứng nhắc quay đầu,

Chỉ thấy một nữ hài, y phục hồng nhạt thêu hoa, mái tóc đen búi thành hai búi, đôi mắt đen ngập nước, môi hồng chu lên, khuôn mặt xinh xắn tràn ngập ủy khuất.

Lúc này đứa nhỏ phồng má, tay không bỏ lôi kéo tay áo Phượng Hi, mắt to chớp chớp, khẩn cầu nhìn hắn,

Biên soạn một đống lời thoại trong lòng, cũng không biết nên nói lời nào trước,

:"Ta đã biết, lui xuống đi."

Tiểu oa nhi vẫn nức nở không buông,

:"Sư tôn phải nói sẽ tha lỗi cho Tiêu Lạc ca ca cơ!"

Phượng Hi :"..." 

:"Cút."

Nữ hài sửng sốt mở to mắt, giống như không thể tin sư tôn sẽ đối với mình nói những từ thô bạo như vậy, che miệng chạy đi, khóc lóc nức nở.

Phượng Hi xoa xoa thái dương một hồi, lấy lại tinh thần,

Âm thanh máy móc vang lên trong đầu,

[ Ký chủ: Phượng Hi ]

[ Chào mừng đến với thế giới , thân phận hiện tại: Phượng Hi tôn thượng, chủ nhân đỉnh Băng Ngân. ]

[ Rất mong có thể hợp tác vui vẻ. ] Dù là thanh âm máy móc, cũng nghe ra nó đang nghiến răng nghiến lợi nói.

Phượng Hi mông lung :"..." Ồ, là tiểu thuyết thần thoại của mình?!

Trở thành phản diện sư tôn kiêm pháo hôi đỡ đạn của nam chính rồi!

[ Nhiệm vụ chính tuyến: Khiến nam chủ hắc hóa. Vô thời hạn. Có thể toàn quyền OOC. Hoàn thành liền có thể lựa chọn trở về thế giới thực, đảm bảo thân thể nguyên vẹn, thưởng thêm hồng bao phúc lợi cực lớn từ hệ thống. Ký chủ, bảo trọng.  ]

Phượng Hi :"..." Ầu...

Đến đây xin phép dùng lời thoại kinh điển não tàn,

Phượng Hi :"..." Thật là thú vị nha~!

_