Làm Sao Diễn Tốt Vị Hôn Thê

Chương 13: 13 Kỷ Tổng Tự Phát Giác Được Lương Tâm Của Chính Mình

"Tiểu Y a ~ "

"Không không không, không." Giản Y hết sức quả đoán lắc đầu từ chối, đã cùng với cô ấy giả vờ để lừa gạt người trong công ty, bây giờ phải lừa luôn cả tạp chí à? Là cái loại tạp chí phát hành một lượng lớn đó à? Có cần hay không chơi lớn như vậy! Hơn nữa, nàng mới không muốn lấy quan hệ như này lên trên tạp chí! Quả thực chính là đang phá hủy khao khát tình yêu đẹp đẽ của nàng mà thôi.

"Tiểu Y Y ~" Kỷ Uấn Chi ngồi xổm một bên sofa, tóm lấy một góc váy của Giản Y, mạnh mẽ bán manh.

"Tôi không không, không làm." Giản Y sờ sờ túi, hôm nay nàng mặc váy không có túi, xem ra không có mang theo hợp đồng.

Kỷ Uấn Chi cũng là dở khóc dở cười, lôi kéo nét mặt già nua cười cười xin lỗi, dù sao cô vừa mới nói sẽ không tiếp nhận lời mời, vừa quay mặt đi liền bị lời nói của Thẩm Lan xông tới, nói ra những lời nói xem thường cô, nên chỉ đành vuốt mặt mà đồng ý lời mời.

"Tiểu Y a, tôi đã cùng cái con người Thẩm Lan đấu nửa đời người rồi, tôi không thể để cho cô ta chê cười a."

"Tôi biết, biết biết, biết chứ."

"Mà, hơn nữa, cô lại không phải, không phải minh tinh, có cần thiết, như vậy không, cũng có ai, để ý, đến cô, cô đâu, cần gì phải..

dối gạt nữa."

"Cô đây là nói sai rồi, tôi tuy rằng không phải minh tinh, nhưng dù gì cũng là người có tiếng tăm." Kỷ Uấn Chi nói, lấy điện thoại ra bấm bấm gì đấy, sau đó đưa cho Giản Y xem, chỉ lượng follow trên Weibo.

Giản Y liếc nhìn một chút, liền kinh ngạc, bảy triệu fans a? Cô một người không có tác phẩm, không có trải qua diễn xuất, làm sao có thể có được bảy triệu fans??

"Lợi hại không."

Lợi hại a, là thật sự lợi hại, fans của mẹ nàng so với cô bất quá là có thêm một số không nữa thôi.

"Tôi đang có kế hoạch chuyển hướng từ quản lý sang làm diễn viên, hơn nữa phải là theo phái thực lực! Tuyệt không dựa vào vài ba tác phẩm cỏn con để mà nổi danh như là phái lưu lượng! Vì lẽ đó không thể có scandal.

Thẩm Lan các nàng mỗi ngày chờ xem ta rớt đài, nhưng đều chưa bao giờ khiến bọn họ được toại nguyện, chỉ cần bị bọn họ bắt được một nhược điểm nào đó thôi, thì đều có thể bị phóng đại lên gấp mấy lần, các scandal, chuyện phiếm hay tai tiếng đều là bị thổi phòng lên như thế."

"Hay lắm, bà, bà chủ, thì không lo làm, đây còn muốn làm, làm, làm, làm diễn viên?" Giản Y sửng sốt, người này đầu óc có vấn đề gì không vậy!

"Bên trong mục yêu thích tôi có ghi là tôi rất thích leo núi, biết tại sao không?"

"Bởi vì tôi yêu thích thử thách, càng yêu thích chinh phục.

Nếu như làm quản lý, không có nhiều cơ hội để khiêu chiến và thử thách bản thân, tôi nghĩ tôi sẽ chuyển mình đi khám phá những lĩnh vực mới khác."

"Cũng như một số diễn viên, sau khi gặt hát được vô vàn giải thưởng cũng sẽ chuyển mình đi làm đạo diễn hoặc là quản lý, để nghênh đón những thử thách mới."

"Cô có đồ, mưu đồ gì?"

"Mưu đồ được gói gọn trong hai chữ: hưởng thụ cuộc sống." Kỷ Uấn Chi mỉm cười thoải mái, tựa hồ đối với kế hoạch của chính mình vô cùng ngóng trông.

Giản Y hiểu rõ, chẳng trách cùng Kỷ Uấn Chi tiếp xúc hai ngày nay cảm giác cô không một chút nào như những người làm việc bôn ba chỉ biết có công việc, cô ngược lại tâm thái rất trẻ trung, rất có sức sống, yêu thích náo nhiệt.

Cô nếu không vừa lòng với hiện trạng, sẽ liền tìm kiếm sự kích thích và đột phá mới, đồng thời tự tạo áp lực cho bản thân tại một thời điểm thích hợp nào đó, để duy trì cho chính mình luôn ở trong trạng thái tích cực và phấn khởi.

Haizz, chẳng trách cô ta lại đam mê diễn trò như vậy, hơn nữa mỗi lần phải ở trước mặt người ngoài mà diễn trò ân ái, con mắt của cô ta đều cứ thế mà sáng bừng, phỏng chừng là đem chính mình diễn tốt tuồng vui này, xem như là một thử thách mới không chừng.

"Nhưng tôi, tôi tôi không, không muốn nổi, nổi tiếng." Càng không muốn bị mang tiếng là một người đang ở trong một mối quan hệ kỳ quái như vậy!

"Nhưng là, hai người chúng ta hiện tại là đang cùng một chiến tuyến a, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cô nhẫn tâm nhìn tôi bị đối thủ tính toán, danh tiếng bị bôi nhọ sao, Tiểu Y Y ~ "

"Đừng đừng đừng, đừng, tôi buồn nôn." Lớn như vậy người còn bán manh giả bộ đáng yêu, quá buồn nôn.

"Y Y ~ "

"...! Đinh, Đinh Linh!!!" Giản Y bị cô gọi thân mật đến vậy nổi hết cả da gà, không nhịn được hướng về phía bên ngoài cao giọng thét lên.

"Ai, bà chủ nhỏ có gì phân phó?" Đinh Linh hùng hục chạy vào, liền nhìn thấy Kỷ Uấn Chi ngồi xổm ở bên người Giản Y, hai tay cầm lấy góc váy Giản Y xoa xoa...!Trong nháy mắt cảm giác con mắt một trận đau nhói, cay cay con mắt, a tôi mù rồi mù rồi!!

Kỷ Uấn Chi quay đầu lại, sầm mặt, "Ra ngoài, tôi đang cùng phu nhân đàm luận một ít đề tài tư mật, cô chạy vào để làm gì!"

"Vâng vâng vâng." Đinh Linh cúi đầu, chạy ra ngoài.

"Phi!" Ai muốn cùng cô đàm luận chuyện riêng tư, không biết xấu hổ!

...

Lại nói một bên khác.

Công ty SL, văn phòng Thẩm Lan.

Thẩm Lan ăn mặc một thân âu phục màu đen, mái tóc dài được búi lên gọn gàng, vừa nhẹ nhàng xoay xoay ghế vừa dùng ngón tay gõ gõ lên tay vịn.

"Cô ta vậy mà dám tiếp nhận lời mời của ML." Thẩm Lan nói thầm.

Hôm trước Sở Tây chạy đến tìm cô, nói Kỷ Uấn Chi tùy tiện tìm đại người qua đường đóng giả làm vị hôn thê, cô còn không quá tin tưởng, không nghĩ Kỷ Uấn Chi có thể làm ra những việc bốc đồng và thiếu đầu óc như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy những lời bàn tán trong làng giải trí hai ngày qua, cô không thể không tin.

Lần này được rồi, nếu Kỷ Uấn Chi đã tự đào hố chôn, chính mình đương nhiên muốn giúp cô ta một tay.

Chuyện của cô ta nếu như là thật, thì tất nhiên không có gì để nói tới, còn nếu như giả, bảo đảm mình sẽ làm cho cô ta không ngóc đầu lên nổi!

Chỉ là...

"Tiểu Bạch." Thẩm Lan hướng về phía ngoài phòng kêu một tiếng.

"Lan tỷ." Một tên tiểu trợ lý vội vã đi vào.

"Tìm cho tôi một vị hôn thê."

"??? Cái, cái gì?" Trợ lý Tiểu Bạch mặt cứ thế mà đơ ra.

"Kỷ Uấn Chi đã có vị hôn thê, tôi làm sao có thể không có?" Thẩm Lan nói chuyện tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.

"..." Xong, lão bản lại động kinh, cầu xin Kỷ tổng đừng ra chuyện gì ầm ĩ nữa!!!

"Phải so với vị hôn thê của ta xinh đẹp ôn nhu hiền lành hơn, à mà vị hôn thê của cô ta trông như thế nào?"

"Cái này, thật sự tôi không biết."

"Đi tìm hiểu một chút."

"...!Vâng."

Trợ lý sau khi rời đi, Thẩm Lan dựa vào ghế phía sau, nằm vật xuống, nhắm mắt lại, trong đầu cứ thế mà hồi tưởng lại cái đêm rét lạnh hôm ấy.

Khi đó chính mình mới vào nghề, một mình vất vả bên ngoài, không có nhân lực không có tài nguyên, vì để cho nghệ sĩ tìm kiếm được một cơ hội diễn xuất mà bị nhà sản xuất ép uống rượu.

Nhìn thấy mấy tên lão đại to xác ép buộc chính mình uống rượu, còn cười đến vô liêm sỉ như vậy.

Ngày đó tâm đều lạnh thấu, lấy cớ đi vệ sinh mà chạy ra ngoài hóng gió.

Chính mình khi đó còn nôn đến thất điên bát đảo, nước mắt nước mũi cứ lần lượt mà tuôn ra, oan ức, lại bất lực muốn từ bỏ, nhưng lại không cam lòng.

Các loại tâm tình tiêu cực nương theo rượu mà hòa lẫn vào nhau, bất lực ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, thì bỗng bên tai truyền đến một tiếng ân cần thăm hỏi.

"Cô không sao chứ?"

...

Thẩm Lan mở mắt ra, thanh âm ôn nhu kia vẫn quanh quẩn bên tai.

Thở dài, xoa xoa cái trán, mở ngăn kéo, lấy ra một gói khăn giấy nhưng chỉ còn một tờ giấy duy nhất ở bên trong, trong đầu không tự chủ mà hồi tưởng lại đôi bàn tay ôn nhu khẽ vuốt ve phía sau lưng của chính mình, đôi mày thanh tú nhíu lại vì lo lắng, người kia thì lại nhẹ nhàng lau má cho cô...

"Tiểu Bạch." Thẩm Lan lại hướng về phía cửa kêu một tiếng.

"Dạ, lão bản?"

"Quên đi, không cần tìm nữa, tôi mới không giống Kỷ Uấn Chi tùy tiện như vậy." Nói xong, vung vung tay, đuổi trợ lý đi.

"??? Được, được."

...

Lại nói Kỷ Uấn Chi bên này, Giản Y là thề sống thề chết mà từ chối, Kỷ Uấn Chi cũng không thể làm gì, hơn nữa nếu coi như Giản Y thật sự đồng ý, nhưng vạn nhất thời điểm nàng phỏng vấn lại nói năng lung tung, thì thật là nhức đầu, nhức đầu!

Giản Y đuổi Kỷ Uấn Chi đi, được toại nguyện đi ngủ, ngày hôm qua nàng ngủ không được ngon giấc.

Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút, lúc ngủ ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn thế nào thì đều là một con thỏ trắng nhỏ đơn thuần vô hại, nhưng là mở mắt ra, chính là một tiểu hồ ly!

...

Giản Y thời điểm tỉnh lại sắc trời đã tối, từ từ chậm rãi xoay người, quay đầu hướng về bàn làm việc đưa mắt nhìn, cũng không nhìn thấy bóng dáng Kỷ Uấn Chi.

Đinh Linh đúng là còn ngồi ở bên ngoài bận rộn.

Giản Y nhàn đến phát chán, lại lật qua lật lại quyển tạp chí ML, nhìn chằm chằm bức ảnh một người ôm lấy người còn lại từ phía sau đến xuất thần.

Sau khi Giản Y ngủ say, Kỷ Uấn Chi đi khảo sát vòng quanh các tầng của công ty, lúc trở lại liền đi thẳng đến phòng ngủ trong văn phòng nghỉ ngơi một hồi, từ phòng ngủ lúc đi ra, vừa vặn nhìn thấy Giản Y lại đang nhìn chằm chằm quyển tạp chí mà đờ cả người ra.

Kỷ Uấn Chi khoanh tay dựa vào cửa, nhìn Giản Y dùng ngón tay vuốt nhẹ tấm hình kia, ánh hoàng hôn buông xuống trên người nàng, nàng yên tĩnh ngồi ở trên sofa, xem tạp chí một cách nghiêm túc, trên mặt mang theo sự ngóng trông, mong chờ, trông thật điềm tĩnh và yên bình.

Kỷ Uấn Chi tim đập rộn ràng không giải thích được, vừa nãy nằm ở trên giường cô còn đang nghĩ, hai ngày nay, chính mình đã cưỡng ép dụ dỗ cô nhóc nhỏ đó bằng nhiều cách, nhưng nhóc nhỏ ấy đến cùng chỉ mới là học sinh mới ra trường, đối với mọi thứ xung quanh hết thảy đều còn ngây thơ, liền bị chính mình kéo lên thuyền giặc, còn muốn nhóc hợp tác với chính mình diễn kịch.

Nhắc đến chuyện của ML, chính mình cũng quá bốc đồng đi, không nói đến chuyện này sau khi hết hợp đồng sẽ kết thúc như thế nào, chỉ nói về tạp chí, sẽ đối với Giản Y có ảnh hưởng gì? Cha mẹ nàng sau khi nhìn thấy sẽ cảm thấy thế nào? Ba tháng sau, chính mình lại giống như kẻ vô tình nhẫn tâm cứ thế một cước đem nàng đá đi sao? Thật không phải là người a.

Nghĩ tới đây, Kỷ Uấn Chi sinh ra cảm giác tội lỗi, chính mình vì những ý nghĩ hoang đường này mà mặt đỏ không ngớt.

Đúng là không đành lòng đi cưỡng ép nàng hợp tác với mình để làm điều này điều nọ.

Cô bước tới nhẹ nhàng, giơ tay sờ sờ Giản Y đầu.

"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói vô cùng ôn nhu.

Giản Y bối rối một hồi, ngẩng đầu nhìn về hướng cô, trong mắt của cô mang theo một tia yêu thương, đúng, yêu thương, trưởng bối nhìn về phía hậu bối một cách trìu mến! Xem Giản Tiểu Y tôi đây dễ dãi lắm à, cái tên này nhất định lại có ý đồ xấu!

"Cô đừng có, mà tới đây, tôi không, tôi không không, sẽ không, đồng ý chuyện này." Giản Y quay mặt qua chỗ khác không nhìn cô, a a a a a, cô ấy nhất định đã nhìn ra rằng mình thích mềm không thích cứng!!! Ai mà có thể khước từ được mấy đại tỷ tỷ ôn như như vậy được cơ chứ...

Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ đỡ trán, chính mình trong lòng nàng đến cùng là cái hình tượng quái quỷ gì a!

Ngồi ở bên cạnh Giản Y, "Tiểu Y, chúng hãy nói chuyện nghiêm túc, được không."

"Ừm."

"Trong lòng cô, cảm thấy tôi là người như thế nào?" Kỷ Uấn Chi hỏi.

Giản Y suy nghĩ một chút, "Ừm, bên ngoài cùng bên trong không, đồng nhất, sắc, sắc lang, thần kinh, có bệnh, cố chấp, cường giả..."

"Ngừng lại, chúng ta, thay đổi đề tài." Kỷ Uấn Chi lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

"Vậy tôi không có chút xíu điểm tốt nào sao?" Không cam lòng tiếp tục truy hỏi

Giản Y suy nghĩ một chút, trầm mặc.

Kỷ Uấn Chi nhếch miệng, "Cô, vào những lúc như thế này nếu còn trầm mặc, tôi sẽ rất lúng túng." Nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

"Ồ." Giản Y đáp một tiếng, lắc đầu một cái, "Không có." Nói đặc biệt có thứ tự.

"..."

"Tôi." Kỷ Uấn Chi lúng túng cười cười, "Kỳ thực tôi cảm thấy, cô đối với tôi khả năng có chút hiểu lầm, tôi không phải người xấu, có thể như lời cô nói, một người nếu muốn biết được sở thích của một người khác thì nên thông qua tiếp xúc để chậm rãi hiểu rõ, hai ngày nay tôi luôn bắt cô phải phối hợp hợp tác với tôi để làm điều này điều kia, là tôi quá ham muốn cái lợi trước mắt mà khiến cô thiệt thòi, tôi xin lỗi."

Kỷ Uấn Chi lời này nói ra đúng là thành ý chiếm hết mười phần, Giản Y không thể không nhìn cô bằng con mắt khác, cô ấy đến cùng là muốn làm gì...

"Tôi cảm thấy, tôi quá chấp nhất với mấy tờ giấy hiệp ước cùng với mối quan hệ này, chúng ta có thể hay không, tạm thời gác bỏ hợp đồng này sang một bên, trước tiên lấy thân phận bằng hữu tìm hiểu lẫn nhau, thay vì phải cứng nhắc diễn trò thân mật để khoe mẽ trước mặt người khác chỉ để ổn định mối quan hệ không có thật này."

Lời này nói ra rất có ý tứ, Giản Y gật gù, hai ngày nay nàng cảm thấy ở chung rất khó chịu.

"Cô, cô chịu à?"

"Dứt bỏ hiệp ước, đôi bên không ai có lợi, cô nguyện ý làm bằng hữu của tôi sao?"

Nghe Kỷ Uấn Chi lời nói rất có thành ý, nhìn cô đưa tay đến trước mặt mình, Giản Y do dự một chút, "Không có, không có, ý đồ xấu?"

"Không có."

"Tin, tin cô, một lần." Giản Y giơ tay phải lên, đặt ở trên tay Kỷ Uấn Chi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Uấn Chi đột nhiên nở nụ cười, chăm chú nắm lấy tay Giản Y, "Ai nha ~ tay của cô thật là xinh đẹp ~ "

Giản Y sợ hết hồn, cuống quít muốn rút tay về, "Sắc sắc, sắc lang!"

Kỷ Uấn Chi cười khúc khích, buông lỏng tay, "Được rồi, xem cô lá gan nhỏ chưa kìa." Thản nhiên xoa xoa đầu Giản Y.

Giản Y hoàn toàn sững sờ, đây là bị bệnh thần kinh à!.