Làm Sao Diễn Tốt Vị Hôn Thê

Chương 26: 26 Liền Muốn Tay Trong Tay 2

Thông qua cuộc trò chuyện của mấy nhân viên, biết được phân cảnh này chính là cảnh cô thiên kim tiểu thư nhà giàu do Chung Dực thủ vai không cẩn thận rơi vào bể bơi.

"Ai, chỉ có một phân đoạn nhỏ như vậy mà cũng cần dùng thế thân, đạo diễn cũng quả thực là chiều cô ta quá rồi."

Kỷ Uấn Chi nghe vậy, dù sao cũng ngước lên nhìn, nhìn trái nhìn phải phát hiện có bốn cô gái mặc trang phục giống nhau, thân hình cũng tựa tựa như nhau đang đứng trong góc tối, mới nhìn còn tưởng rằng đây là đẻ ra từ cùng một bào thai, sắc mặt cô liền đen lại tại chỗ.

Nghe theo mệnh lệnh của đạo diễn, quá trình quay phim bắt đầu.

Bởi vì đứng cách đó khá xa, không nghe thấy các nàng đối thoại, chỉ nhìn thấy hai cô gái mặc cùng một bộ trang phục, một người thì đứng ở bên bể, camera quay về phía cô một lúc, tiếp theo đã chuyển máy đến một cô bé khác đã rơi vào trong bể bơi, camera cũng chỉ quay chằm chằm vào cô gái đã ngã xuống hồ kia thôi.

Không lâu lắm, đạo diễn hô cắt, đi thương lượng một phen với Chung Dục đang đứng treen bờ, sau đó hướng về phía góc tối vẫy tay, bộ "tứ bào thai" kia với tâm thế dự bị thế thân chạy tới, dựa theo quy trình của phân đoạn khi nãy quay lại một lần nữa.

Về phần của Chung Dục bên này, toàn bộ quá trình chỉ là đứng ở một bên, đừng nói là ngã vào bên trong bể, giày thậm chí còn chưa bị ướt.

Cứ như vậy mà đóng phim, chả trách Bách Ninh lại muốn bỏ diễn, Kỷ Uấn Chi nhìn thấy đều tức giận không thôi.

Lúc này, Kỷ Uấn Chi cũng không còn quan tâm đến việc thể hiện mình là một vị sếp dịu dàng sống tình cảm, thừa dịp đạo diễn đang xem lại cảnh quay, cô đi tới giữa phim trường, đi thẳng đến chỗ Chung Dục đang nằm nghỉ ngơi chơi điện thoại.

"Cô chính là đóng phim như vậy đúng hay không? Cô đối xử với nghề nghiệp của mình với thái độ thiếu chuyên nghiệp đến thế à?" Kỷ Uấn Chi sắc mặt âm trầm, hiếm thấy nổi giận.

Giản Y cũng lén lén tiến đến gần, nói thật, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy Kỷ Uấn Chi phát hỏa đến mức này.

"Kỷ, Kỷ tổng?" Chung Dục sửng sốt một chút, hoảng hốt vội vàng đứng dậy.

"Cô có biết là người ta nói cô là người như thế nào không, đập bảng một cái, cả một trung đội thế thân liền xuất hiện, rất uy phong đúng không?" Kỷ Uấn Chi lạnh lùng nói.

"Các nàng đều có thể nhảy xuống bể, chỉ có cô là không thể nhảy xuống? Cô quý giá lắm đúng hay không?" Kỷ Uấn Chi chỉ chỉ vào mấy diễn viên thế thân cả người ướt sũng, tiếp tục nói.

"Kỷ tổng, không phải, chúng ta suy tính một chút về thực tế đi a, tôi diễn xong còn phải thay phục trang, trang điểm làm tóc.

Lại không muốn làm lỡ thời gian của mọi người, hơn nữa cái này cũng không thể bảo đảm quay một lần liền qua, thế này chẳng phải là gây ra tổn thất cho đoàn phim sao?" Chung Dục nỗ lực dựa vào lí lẽ mà biện luận.

Kỷ Uấn Chi trầm mặc, nhưng mà ánh mắt rất có lực xuyên thấu, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Chung Dục.

Đoàn phim mọi người đều chết lặng, ái chà, chuyện lạ à nha, có thể nhìn thấy vị Kỷ tổng này, người luôn luôn bảo kê cho gà của mình giờ mà lại ở trước mặt mọi người răn dạy nghệ sĩ của chính mình, này có thể nói là điều kỳ diệu!

"Ách, Kỷ tổng..." Đạo diễn tiến lên, mới vừa muốn mở miệng, Kỷ Uấn Chi khoát tay, ngược lại nắm lấy vai Chung Dục, đem cô đi đến bể bơi, "Nhảy."

"Tôi...".

Truyện Tổng Tài

"Uấn Chi, làm sao mà lại tức giận đến vậy a." Nhan Phất đúng lúc xuất hiện, đi tới bên người Kỷ Uấn Chi, "Chỗ này có nhiều người đến vậy, cậu giữ chút mặt mũi cho cô ấy đi, có lời gì thì chúng ta nói trong âm thầm không được sao? Hơn nữa, đóng phim dùng thế thân là chuyện thường mà, đạo diễn cũng không có nói gì."

"Cô có nhảy hay không." Kỷ Uấn Chi căn bản không có để ý tới Nhan Phất, cố gắng giữ thể diện cho cô ấy.

Chung Dục nhìn bể bơi lại liếc nhìn người của đoàn phim đang ôm tâm thái chờ xem kịch vui, trên mặt rõ ràng không nhịn được, yên lặng mím môi không lên tiếng, tựa hồ muốn làm phản với Kỷ Uấn Chi.

Kỷ Uấn Chi thực sự sinh khí, đặc biệt là khi nhìn thấy Chung Dục đã đến mức độ này luôn rồi mà còn muốn ra uy với cô, quả thực là thất vọng cực độ.

"Tôi hỏi cô một lần nữa, cô nhảy hay là không nhảy." Ngữ khí ôn hòa rất nhiều, không có âm trầm như vừa nãy, nhưng càng như vậy, càng khiến người ta cảm thấy bất an.

Nhan Phất hiểu rõ Kỷ Uấn Chi, biết cô là thật sự nổi giận, bình thường vui vẻ vui cười hớn hở thì rất dễ nói chuyện, cũng rất tốt để ở chung, thế nhưng nếu như đã thật sự nóng giận, thì cho dù có chín con trâu đến kéo cô thì cũng chẳng thể nhúc nhích nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì.

"Uấn Chi, cậu trước tiên xin bớt giận..."

"Cậu câm miệng cho tôi." Kỷ Uấn Chi trợn mắt, nếu không nể tình Nhan Phất cùng chính cô bên nhau nhiều năm như vậy, cô là thật muốn một cước đem Nhan Phất đạp vào trong bể bơi, trước hết để cho cái tên Nhan Phất này thanh tỉnh một chút!

"Để tôi nói, nghệ sĩ của cậu mà chính cậu còn không thể quản lý tốt, tôi sẵn sàng đến thế chỗ cậu để quản, cô ta nếu như không muốn bị tôi quản thúc, thì liền cuốn gói rời khỏi JY, đừng ở chỗ này khiến công ty của tôi mất mặt xấu hổ!"

"Cậu này nói gì vậy a!"

Nhìn thấy rõ ràng cục diện hiện giờ đã trở nên căng thẳng, Nhan Phất cũng là bất đắc dĩ, nhìn chung quanh một chút, vốn là là muốn đi tìm Đinh Linh bất ngờ nhìn thấy Giản Y, vội vàng hướng về phía nàng nháy mắt ra hiệu để nàng đứng ra thuyết phục một hồi.

Giản Y vốn là cũng không muốn dính líu, đồng thời nàng cảm thấy Kỷ Uấn Chi đang làm đúng a, đối với loại người bất kính không kính nghiệp với chính nghề nghiệp của mình, cần gì phải nhân nhượng mà không giảng cho một bài học cơ chứ?

Lần này đúng là hiếm thấy nàng cùng Kỷ Uấn Chi đứng cùng một chiến tuyến.

"Ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, cầu cô đứng ra khuyên nhủ giúp tôi, cũng không thể để mọi chuyện cứ như vậy được, mất mặt bà chủ lắm!" Đinh Linh không biết từ lúc nào đã trốn ra, thúc giục Giản Y đứng ra khuyên bảo.

"Mặt mũi, của nàng, đã sớm, mất hết." Giản Y liền rất bất đắc dĩ, có loại nghệ sĩ như Chung Dục, sao mà còn có thể có mặt mũi được chứ? Chả bù điều Kỷ Uấn Chi quan tâm nhất chính là thể diện của bản thân.

"Bà chủ nhỏ!"

"Cô ấy, cô ấy cũng không, sẽ không nghe, nghe tôi a."

"Sẽ sẽ cô ấy sẽ, giúp cô ấy tìm một bước đi xuống đi a!"

Giản Y liền rất bất đắc dĩ, cô ấy sẽ nghe mình sao?

Đến cùng vẫn là không chịu nổi Đinh Linh cứ năn nỉ, nhấc chân hướng về phía Kỷ Uấn Chi.

Đi tới bên cạnh Kỷ Uấn Chi, Giản Y liền không biết nên làm gì, kỳ thực dựa theo suy nghĩ của nàng, lén lút đẩy Chung Dục xuống hồ là xong việc, cũng coi như là bảo toàn bộ mặt của Kỷ Uấn Chi.

Nhưng mà thật sự thì vừa đi tới trước mặt, Giản Y cũng không có lựa chọn nào khác, Chung Dục lại không ngốc, làm sao sẽ ngoan ngoãn chờ bị chính mình đẩy xuống...

Hơi có chút do dự, giơ tay kéo cánh tay Kỷ Uấn Chi, "Đừng, đừng giận."

Kỷ Uấn Chi lông mày hơi rung, quay đầu nhìn Giản Y một chút, "Việc này cô chớ xía vào." Ngữ khí vẫn tính là ôn hòa, chưa hề đem hỏa khí trút lên người Giản Y.

Bách Ninh vốn là ôm tâm thái chờ xem kịch vui, nhưng mà vừa nhìn thấy Giản Y đứng ra, bà liền không giữ bình tĩnh được nữa.

Dù sao Kỷ Uấn Chi lại đang nổi nóng, người tinh tường đều có thể nhìn ra, này ai mà đứng ra ngăn cản thì cũng coi như là xúi quẩy.

Nhưng mà nhìn thấy Kỷ Uấn Chi cũng không có phát hỏa lên người Tiểu Y, Bách Ninh thoáng giải sầu, lại âm thầm đánh giá cô vài lần.

"Đạo diễn, trước hết để cho mọi người nghỉ ngơi một hồi đi." Bách Ninh đứng ra lên tiếng.

Đạo diễn vừa nghe, lập tức gật đầu nỗ lực xua tan mọi người, nhưng mà không ít người còn hơi tiếc nuối, muốn nán lại hóng chuyện vui.

Giản Y nhìn Bách Ninh một chút, Bách Ninh hướng về nàng gật gù, bắt chuyện với nhân viên đoàn phim rồi cùng nhau rời đi.

Quần chúng vây xem đã sơ tán gần hết, Kỷ Uấn Chi thở ra một hơi.

"Chung Dục, tôi vẫn cho rằng cô chỉ là có chút tùy hứng, tính tình hơi trẻ con một tí mà thôi.

Chỉ cần dẫn dắt uốn nắn một chút thì sẽ là mầm mống tốt, bây giờ nhìn lại là tôi đã nhìn lầm cô." Trong lời nói lộ vẻ hết sức thất vọng.

Chung Dục nghe vậy sắc mặt trắng bệch, cắn môi, cô cũng biết mình đã làm mọi chuyện rối tung lên như vậy, để cho bà chủ mất mặt, phân nửa là không còn đường thối lui.

"Tôi cảm thấy ngài đây là chuyện bé xé ra to.

Tôi có nhảy hay không thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Lý do tôi cũng đã cùng ngài nói rất rõ ràng, tôi chỉ là không muốn làm trễ nãi thời gian của mọi người mà thôi.

Rõ ràng có thế thân thì càng tốt hơn, càng nhanh và tiện hơn, tại sao nhất định phải xoắn xuýt xem tôi có nhảy hay không nhảy?" Chung Dục còn cố gắng nỗ lực dựa vào lí lẽ mà cãi bướng.

Kỷ Uấn Chi nghe vậy liền tức giận nở nụ cười, "Cô căn bản cũng không có ý thức được cô sai ở chỗ nào, cũng không biết vì sao tôi lại tức giận."

Kỷ Uấn Chi hướng về bể bơi đi hai bước, quay lưng lại với Chung Dục, "Cô đi đi, JY không cần cô."

"Cái gì?"

"Uấn Chi cậu nói cái gì đó!"

"Bà chủ đừng đừng đừng, đừng sốt ruột a!!"

Đừng nói đến Đinh Linh và Nhan Phất đã xù lông lên, Giản Y cũng âm thầm kinh ngạc một hồi.

Chung Dục hiện tại chính là tiểu hoa lưu lượng "hot" nhất hiện nay! Trên người còn cõng lấy biết bao tài nguyên, coi như không cho cô đi đóng phim, đi con đường tống nghệ thì cũng còn có thể nổi đình nổi đám, thấy thế nào đều là cây hái tiền! Này nếu như để cho chạy mất, thì cho dù có tiền cũng không kiếm lại được một người như Chung Dục.

"Hủy bỏ hợp đồng, nghe hiểu không." Kỷ Uấn Chi lại nói một lần nữa, đồng thời phi thường thẳng thắn, phi thường sáng tỏ.

"Không phải chứ, chuyện này có nghiêm trọng đến vậy đâu, cậu sao lại nháo nhào thành như bây giờ?" Nhan Phất cuống lên, dù sao Chung Dục là người mà cô đã khai quật, đồng thời là người mà chính cô một tay cho ra mắt, để cho Chung Dực có được ngày hôm nay thì thực là hiếm có, cô ở trên người Chung Dục chính là đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Kỷ Uấn Chi ôm cánh tay, không nói gì, không khỏi hồi tưởng lại những câu nói mà Bách Ninh mắng cô.

Nói mình gì mà không biết quản lý, chỉ là một tên doanh nhân, một tên doanh nhân chỉ chú trọng lợi ích.

Lúc đầu cô bị nói như thế là thật sự rất tức giận, cô tự hỏi cho dù là xét theo phương diện bồi dưỡng nghệ sĩ cũng chính là đã làm rất đầy đủ công phu, nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ của Chung Dục, trong lòng cô sinh ra một tia bất an, kinh hoảng.

Cô luôn cảm thấy sự phát triển như vũ bão của ngành công nghiệp này đã buộc bản thân cô không thể không chọn lọc, bồi dưỡng những nghệ sĩ có thể thỏa mãn và đáp ứng thị hiếu của công chúng.

Nhưng bây giờ quay đầu ngẫm lại, cái nghề này đã trở thành một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, chính mình lẽ nào không có chút quan hệ nào sao?

Hồi tưởng lại chính mình lúc trước lựa chọn một phần của cái nghề này, không phải chỉ là đơn thuần muốn tự tay đưa ra một nghệ sĩ được nhiều người biết đến, nhìn tiếng tăm của các nàng từng ngày từng ngày lớn lên, so với chính mình thành công, loại cảm giác thành tựu kia còn khiến mình cảm thấy hạnh phúc hơn, chính là có bao nhiêu tiền cũng không mua được.

Ý định ban đầu là đào tạo ra một nghệ sĩ xuất sắc toàn diện về mọi mặt, nhưng hiện tại điều mà chính mình quan tâm chỉ có một —— sự nổi tiếng.

Bách Ninh nói không sai, mình bây giờ, chính là một tên doanh nhân, một tên doanh nhân hám lợi.

Giản Y vẫn ở bên cạnh yên lặng nhìn Kỷ Uấn Chi, nhìn hàng lông mày của cô nhíu chặt, dáng vẻ hết sức thất thần.

Nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Kỷ Uấn Chi, trong ấn tượng của nàng, tuy rằng không cùng Kỷ Uấn Chi tiếp xúc nhiều, thế nhưng cô chính là một người rất lạc quan, rất biết điều chỉnh tâm thái của chính mình, lần này xem ra là cô thật sự thất vọng rồi.

Giản Y đi tới, vỗ về cánh tay của cô, an ủi cô một chút.

"Kỷ tổng, ngài tự nguyện sao? Ngài có biết năm nay tôi đã giúp công ty thu vào biết bao nhiêu lợi nhuận không? Vì chút chuyện cỏn con như vậy đã muốn cùng tôi huỷ hợp đồng, quá không sáng suốt đi."

"Ai ai nha." Giản Y nghe xong liền chê phiền, người này làm sao mà nghe không hiểu tiếng người vậy, còn nói cái gì mà kiếm tiền, thứ nhân gia quan tâm căn bản không phải cái này mà.

"Cô liền đừng, đừng nói nữa, không thấy cô ấy, tâm tình cô ấy đang, không được tốt sao.

Cô ấy, cô ấy, căn bản không, không quan tâm, cô đem lại bao nhiêu, lợi nhuận cho công ty, chỉ là cảm thấy, cô không, không xứng làm diễn viên."

"Cô là ai? Từ đâu xuất hiện? Cô có vấn đề gì với tôi sao?" Chung Dục đánh giá Giản Y một chút, đối với cô gái đội nhiên xuất hiện trước mặt, còn đối với mình quơ tay múa chân nói lắp vô cùng phản cảm.

Kỷ Uấn Chi lại bị chọc giận, không bàn đến chuyện cô ta có biết đến Giản Y hay không, ở ngay trước mặt chính mình còn có thể dám kiêu ngạo như vậy, có thể tưởng tượng được bình thường tại đoàn phim sẽ là loại thái độ gì, thiệt thòi cho chính mình còn cho rằng cô ta là người khiêm tốn, bình dị gần gũi, nguyên lai đều là giả tạo!

Huống chi, cô ta còn ở ngay trước mặt chính mình mà tỏ thái độ thiếu tôn trọng với vợ của mình, không thể khoan dung!

Nhan Phất thấy tình hình hơi không ổn vội vàng tiến lên lôi kéo Chung Dục, "Tổ tông, cô im lặng dùm tôi một chút!"

"Uấn Chi, việc này cậu cũng trước tiên suy nghĩ một chút, lời cậu nói ra lúc tức giận có sức sát thương lớn lắm." Nhan Phất trực tiếp nháy mắt với Đinh Linh, người sau cũng đi tới trước khuyên bảo Kỷ Uấn Chi.

"Bà chủ, nếu không chúng ta mang bà chủ nhỏ đi dạo một chút? Nàng lần đầu tiên tới đoàn phim, khẳng định chưa bao giờ đi dạo chơi ở đây." Đinh Linh bỗng dưng cơ trí, vừa nói xong liền trực tiếp nháy mắt với Giản Y.

"A, đúng." Giản Y bất đắc dĩ gật đầu, nàng là thật sự rất muốn đạp người phụ nữ Chung Dục này vào bể bơi để không khí được yên tĩnh một chút, nhìn xem cô ta vẫn còn dám hung hăng như thế! Đúng rồi, để Bách a di trừng trị cô ta!

"Đinh Linh, cô dẫn nàng đi dạo chút đi, đừng đi quá xa." Kỷ Uấn Chi phân phó một câu, tự mình đi về phòng chụp ảnh, đi tìm đạo diễn, sự tình nháo thành như vậy thế nào cũng phải cho đoàn phim một câu trả lời thích đáng.

Không thể để bọn họ chế giễu chê cười, quá ảnh hưởng đến danh dự của công ty.

Bên cạnh đó, Kỷ Uấn Chi đi tìm đạo diễn để tìm hiểu về những việc làm thường ngày của Chung Dục, trò chuyện đơn giản thế mà mất đến ba tiếng đồng hồ, lúc đi ra tâm tình cũng tốt hơn một chút.

Liếc nhìn thời gian, đang muốn gọi điện thoại cho Đinh Linh, hỏi xem đã mang Giản Y đi nơi nào, vừa nghiêng đầu mới phát hiện Giản Y đang ở ngoài cửa dựa vào tường, đang đứng chờ chính mình, trong lòng ấm áp nhất thời hỏa khí đều không còn.

"Làm sao không tìm chỗ nào đó để ngồi, đứng ở đây bao lâu rồi?" Kỷ Uấn Chi vội vàng đi tới.

"Khá, khá lâu."

"Đang chờ tôi sao?" Kỷ Uấn Chi biết rõ còn hỏi.

"Đúng, đúng vậy, cô nói, mang tôi đi ăn, ăn bữa tiệc lớn."

Kỷ Uấn Chi bĩu môi, không phải bởi vì lo lắng cho tâm tình của tôi không tốt cho nên mới muốn đến tìm tôi sao.

"Được, mang cô đi một ăn bữa tiệc lớn." Chỉ là dù vậy, Kỷ Uấn Chi cũng rất vui vẻ, giơ tay xoa xoa Giản Y đầu, dù sao vừa đi ra đã nhìn thấy nàng, hoàn toàn là vui mừng ngoài ý muốn.

Kỷ Uấn Chi đem tay đưa đến trước mặt Giản Y.

"Hả?"

"Tay." Kỷ Uấn Chi nói.

Giản Y trên mặt mang theo nghi hoặc giơ tay lên, đặt trên tay cô.

Kỷ Uấn Chi nở nụ cười, nắm chặt tay nàng.

"Hả? Làm, làm gì?" Giản Y không rõ ý của cô.

"Không có gì, cứ nắm đi." Kỷ Uấn Chi nói, lôi kéo tay Giản Y xoay người rời đi.

Nương theo động tác bước đi, hai cái tay cũng đồng bộ nhẹ nhàng đung đưa, Kỷ Uấn Chi trong lòng có chút thỏa mãn, hơi bất giác nở nụ cười.

"...!Lại, lại không có ai nhìn." Giản Y bĩu môi, nói thầm.

"Mặc kệ, chỉ là muốn nắm." Kỷ Uấn Chi nhẹ trả lời một tiếng, cũng có chút đùa giỡn với Giản Y, còn cố ý đem tay nàng lắc lư.

"Ấu, ấu trĩ."

"Lại tiếp tục nói tôi sẽ không dắt cô đi ăn nữa!" Kỷ nào đó quyết định ấu trĩ đến cùng!

"A, không, không được."

Kỷ Uấn Chi liền rất đắc ý, nắm tay Giản Y càng ngày càng chặt.

Nhìn Kỷ Uấn Chi đột nhiên cao hứng như thế, Giản Y cũng là thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn đúng là sợ cô sẽ sa sút một trận, chỉ là nữ nhân này đại khái là người hai mặt đi, nói thay đổi liền thay đổi ngay.

Kỷ Uấn Chi kêu thêm Đinh Linh, ba người quyết định sẽ cùng nhau ăn một bữa no nê.

Điện thoại vang lên, Kỷ Uấn Chi liếc mắt nhìn, trực tiếp từ chối.

Nhưng mà không lâu lắm, điện thoại Đinh Linh cũng vang lên, là Nhan Phất gọi tới.

"Bỏ xuống.

Hiếm thấy tâm tình hiện tại của tôi đang khá hơn, cút cậu ta sang một bên hộ tôi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt," Hiện tại trời đất bao la đều không người nào bồi vợ tôi ăn cơm đây nè!

"...!Được thôi." Đinh Linh ngoan ngoãn cúp điện thoại.

"Nghe nói nơi này có tôm hùm đất rất ngon, mùi vị cũng không tệ lắm, bà chủ có hứng thú không?"

"Phải bóc vỏ, tốn công lắm."

Kỷ Uấn Chi vừa nghe, chợt nghĩ, này không phải đang cho mình cơ hội biểu hiện sao?

"Đi, ăn tôm hùm đất!"

...

Mấy người đến tương đối sớm, trong nhà hàng vẫn chưa có người nào, tùy tiện tìm đại một căn phòng nhỏ liền ngồi xuống.

Thời điểm gọi món ăn, Kỷ Uấn Chi giao tất cả cho Giản Y, chính mình thì lại bắt đầu tự kỷ mà ngồi suy nghĩ viễn vong.

Một hồi tôm hùm đất tới, muốn tự tay giúp Tiểu Y bóc vỏ, sau đó còn muốn đút cho nàng ăn! Nàng nên rất cảm động phải không?

Này nhất định sẽ cảm động, dù sao cũng không có mấy ai như mình vừa dịu dàng lại vừa ân cần, quan tâm và yêu chiều vợ như mình đâu~

Nghĩ nghĩ Giản Y chắc chắn sẽ lộ ra một bộ mặt fangirl si tình nhìn mình, Kỷ nào đó trong lòng liền ngứa ngáy, vạn phần mong đợi.

Chỉ cần chờ nàng bị mình làm cho cảm động, mình liền rất bình tĩnh sờ sờ đầu nàng, dùng thanh âm rất ôn nhu nói với nàng, "Tiểu Y, yên tâm đi, sau này chị cũng vẫn sẽ bóc vỏ tôm cho em ăn."

Nàng nên nói, "Không, không cần."

Vậy thì mình liền rất thâm tình nhìn nàng, nói với nàng, "Đừng nói không cần, chăm sóc em, là trách nhiệm của chị!"

A a a a a không được không được, bị chính mình mê hoặc rồi!!! Mình thực sự là quá có mị lực, chính mình cũng muốn yêu chính mình!

Nhìn Kỷ Uấn Chi lại từ từ lộ ra nụ cười bỉ ổi, Giản Y một trận phát tởm, cô ta khẳng định đang nghĩ đến chuyện xấu xa!

Không lâu lắm, người phục vụ bưng một mâm lớn đồ ăn đến, Kỷ Uấn Chi lúc này vội vàng đeo bao tay vào, chuẩn bị triển khai kế hoạch.

Nhưng mà vừa nhìn thấy đồ ăn trong mâm, Kỷ Uấn Chi hoá đá tại chỗ.

Giản Y liếc mắt nhìn, không chút nào khuếch đại nuốt một ngụm nước bọt.

Liền thấy trong mâm chính là tôm hùm đất óng ánh, trông rất chắc thịt, bao bọc bởi màu đỏ cay của dầu ớt, các món rau ăn kèm được sắp xếp chung quanh thành một vòng tròn làm tô điểm.

Hơi hơi hít một hơi, mùi vị liền xông thẳng vào mũi, thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nhưng mà chẳng kịp chờ Giản Y động đũa, Kỷ nào đó lại động kinh.

"Đây là tôm hùm đất gì vậy? Làm sao lại không có vỏ? Không có vỏ tôm hùm còn gọi là tôm hùm sao? Vừa nhìn liền biết không phải tôm hùm chính gốc!" Kỷ nào đó nghiêm túc thể hiện sự hiểu biết của mình.

"Vị tiểu thư này cô hiểu lầm rồi, đây là tôm hùm đất đặc sản của chúng tôi, vỏ tôm hùm đã có nhân viên phục vụ chúng tôi giúp cô bóc đi, để cho cô tiện dùng cơm."

Kỷ Uấn Chi mí mắt giật lên, còn có loại phục vụ này? Phải làm sao đây? Mấy người đem chuyện tôi cần làm làm hộ tôi luôn rồi, tôi làm sao biểu hiện đây? Mấy người cũng dư giả thời gian quá!

Nhìn Giản Y không có tiền đồ đưa tay muốn nhận lấy, Kỷ Uấn Chi vội vã chặn tay nàng, "Không được, không có vỏ tôm hùm thì không phải tôm hùm hoàn chỉnh, đổi cho tôi một phần có vỏ!"

"Tiểu Y ngoan, vỏ tôm có rất nhiều dinh dưỡng ~ không có vỏ tôi không ăn!"

"Ngay bây giờ! lập tức, lập tức đổi cho tôi!" Kỷ Uấn Chi thời điểm dỗ Giản Y cực kì ôn nhu và ân cần, vừa nghiêng đầu liền hùng hổ khí thế nhìn về phía người phục vụ.

"Được...!được thôi..."

Mắt thấy người phục vụ đem hết tôm hùm đi, Giản Y suýt chút nữa đã khóc, "Ô ô..."

"Ngoan, không chu miệng, tôm hùm có vỏ so với loại này ăn ngon hơn, tôi bảo đảm!" Kỷ Uấn Chi sờ sờ đầu Giản Y, hai tay nâng mặt nàng, mạnh mẽ đem ánh mắt của nàng từ trên mâm tôm hùm kéo trở lại.

Đinh Linh mí mắt giật kinh hoàng, điên cuồng nuốt nước miếng.

Bà chủ lại phát bệnh, lần này xem ra không nhẹ đây!.