Lan Huyễn Mặc

Chương 14: Hung thú Thao Thiết

“Bốn loại nguyên tố kia? Ngươi chắc chứ? Từ khi ta sinh ra tới nay đã bảy vạn năm, chưa từng thấy qua có người nào từ thần tiên cho tới yêu ma thực sự khống chế được bốn loại nguyên tố này chứ đừng nói là lập trận pháp.” – Nhược Lan cau mày. Nàng hiện tại đã hiểu được sự hung hiểm của pháp trận này rồi.

Quang – Ám – Thánh – Huyết là bốn loại dị biến nguyên tố tồn tại từ Hồng Hoang. Tuy là bốn loại nguyên tố này không có vượt ra ngoài Ngũ Hành căn bản, song lại gần như lập riêng cho mình một hệ thống tương sinh tương khắc. Trong Hỗn Độn cổ thư có viết: “Quang – Ám – Thánh – Huyết, bốn loại nguyên tố sinh ra cùng Hỗn Độn, tồn tại cùng nhật nguyệt. Quang dữ Ám, Thánh dữ Huyết tương khắc. Quang cùng Thánh, Ám và Huyết tương sinh. Có Quang không có Ám, có Ám không có Quang, cũng như Thánh và Huyết không thể cùng tồn tại, mạnh sinh yếu diệt. Nhưng nếu đã có Quang tất sinh ra Thánh, có Thánh tất tồn tại Quang, cũng như Ám và Huyết cùng nhau đồng hành. Dị biến nguyên tố có mạnh mẽ nhưng khó nắm bắt, khó khống chế lại chẳng theo lẽ thường, người sử dụng tất phải cẩn thận, nếu không bị phản phệ, nhẹ phế hết tu vi tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thất khiếu chảy máu, thống khổ mà chết.”

Sách cổ dài dòng, khó hiểu. Dù vậy, đọc một đoạn này, hẳn là ai cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Mỗi một nguyên tố trong bốn loại nguyên tố này đều không tồn tại độc lập, mà sẽ trong bất cứ một điều kiện nào sinh ra nguyên tố cùng nó tương sinh. Hai nguyên tố cùng nhau tồn tại, giống như hình thức cộng sinh, bổ sung cho nhau, ngày càng lớn mạnh. Mà muốn trừ bỏ nó, phải sử dụng tới hai nguyên tố còn lại. Nhưng nếu ngươi không đủ nắm rõ cả bốn nguyên tố, không những không trừ bỏ được hai nguyên tố ban đầu mà còn bị nó khắc ngược lại. Cũng giống như ngươi dùng lửa để thiêu tan băng, nhưng nếu không cẩn thận có thể khiến nước băng sau khi tan ra dập tắt lửa vậy.

Nhược Lan nhìn tổng thể trận pháp một lần nữa, hỏi:

“Huyền Mặc, ngươi nói xem, trận pháp này quỷ dị như vậy, hẳn là Ám – Huyết trận?”

Huyền Mặc không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

“Được. Vậy ta đã biết cách phá trận. Đi thôi, tới trận nhãn rồi tính.”

Huyền Mặc vẫn khẽ gật đầu. Chân mày hắn vẫn không hề giãn ra, dường như nhớ tới điều gì đó.

Hai người đang định đứng dậy bước đi thì nghe phía trước vang lên tiếng trẻ con sơ sinh khóc thét, nghe vô cùng bi thống, lại cũng rất chói tai. Nhưng trong cái trận pháp dị biến người muốn sống còn khó này, lấy đâu ra trẻ con mới sinh? Chẳng lẽ nói đệ tử khảo thí có người mang thai rồi vào trận chuyển dạ? Nếu thực là như vậy, Nhược Lan thà đem toàn bộ tên mình viết ngược lại cho rồi. Mà cho dù có trẻ con thật thì khí lực của nó cũng chẳng thể lớn tới mức gào khóc to được như vậy.

Nhược Lan liếc nhìn Huyền Mặc, thấy hắn cũng đang nhìn mình với vẻ mặt hoài nghi. Thao Thiết? Trong đầu nàng bật lên hai chữ này. Hung thú Thao Thiết - một trong viễn cổ tứ đại hung thú, Sơn Hải Kinh có chép: “Trên núi Câu Ngô có nhiều ngọc quý, dưới núi có nhiều quặng đồng. Tại đây có một giống thú thân dê mặt người, mắt nằm dưới nách, răng hổ móng người, tiếng như hài nhi, gọi là Bào Hào, còn ăn thịt người”. Bào Hào này, trong Tiên Ma giới xưng danh Thao Thiết.

Nghĩ tới đây, Nhược Lan lại tiếp tục hoài nghi. Năm đó, tứ đại hung thú ác oai tác quái, làm hại bao nhiêu sinh linh đồ thán, dần dần tranh giành cả địa bàn của tứ đại thần thú, khiến cho tứ đại thần thú tức giận. Tứ đại thần thú liền cùng nhau liên hợp, đánh cho tứ đại hung thú trọng thương lui về Đông hải. Về sau, Tổ Thần liền phong ấn tứ đại hung thú tại đó, để chúng canh giữ Thần Chi thảo. Sao giờ khắc này, ở đây lại xuất hiện Thao Thiết cho được?

Rất nhanh, nghi vấn của Nhược Lan đã được giải đáp. Một con thú to lớn từ trong bóng đêm vô tận bước ra. Nó dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra; trên đầu có một đôi sừng thú uốn lượn, hai chân cũng uốn lượn giống như vô định phương hướng, có lúc giống như sừng dê, có lúc lại giống như sừng trâu; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa, miệng hơi cong vào bên, hoặc miệng ngậm chặt. Hai bên có một cặp móng vuốt sắc bén như móng chó hoặc hổ. Hai bên đầu có hai cái lỗ tai như hai cục thịt. kêu lên những tiếng như trẻ con gào khóc chói tai. Trên người nó tản ra một mùi hôi như mùi xác chết phân hủy, thấy rợn người. Rồi nó cất giọng khàn khàn, nói tiếng người:

“Hai kẻ không biết tốt xấu từ đâu tới? Dám xâm phạm lãnh địa của bản tọa?”

Nhược Lan nhìn con hung thú cong môi cười, nụ cười lạnh nhạt, cũng không rõ là nói với nó, với Huyền Mặc hay với bản thân mình:

“Bản thượng thần cứ nghĩ là Tu La tộc thực sự đem Thao Thiết vào trận pháp, hóa ra lại chỉ là một cái ảo ảnh không hơn không kém. Chỉ là một cái ảo ảnh cũng dám đứng trước mặt bản thượng thần cuồng ngôn vọng ngữ. Hừm, vậy phải xem Thao Thiết giả này so với Thao Thiết thực sự cách bao nhiêu.”

Con hung thú cũng không để cho Nhược Lan kịp chuẩn bị liền đạp một cái thật mạnh xuống mặt đất, như mượn lực đó bay lên tầng mây. Dưới đát xuất hiện một cái hố to, sâu cả thước. Cây cối xung quanh cũng chỉ sau một cái đạp của nó đều gãy đứt, đổ rạp xuống.

Nhược Lan bỗng tà vọng cười:

“Hahahaha, nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thì đừng có múa rìu qua mắt thợ. Một cái ảo ảnh thì có thể qua mắt bản thượng thần? Ngươi đã thành tâm tới vậy, bản thượng thần cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nhược Lan đạp gió bay lên trời cao. Sau lưng nàng, chín cái đuôi dài, mềm mại, màu trắng tuyết thuộc về Cửu Vỹ Bạch Hồ xuất hiện. Chín đuôi tựa như không có chút lực nào, theo gió phân tán, xinh đẹp lạ thường.

Thao Thiết gào lên một tiếng, quất đuôi về phía Nhược Lan liền bị nàng nghiêng người tránh được. Nó không cam lòng, tiếp tục hạ một trảo nữa về phía nàng.

Nhược Lan cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thao Thiết. Thần lực màu đỏ vương vất quanh thân khiến nàng giống như Tu La Thần bước ra từ địa ngục, xinh đẹp, yêu dị và cũng không kém phần tà ác. Thần lực ngưng tụ thành một tấm lá chắn vô hình vô chất trước người nàng, chặn được một trảo kia. Hai trong số chín cái đuôi hướng về phía con hung thú, linh hoạt như xà, tránh khỏi mọi công kích của nó mà trói buộc. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, hai cái đuôi của nàng đã trói buộc được Thao Thiết, khiến nó không thể cử động, chỉ đành gào thét. Nhược Lan chẳng hề quan tâm. Đôi mắt lưu ly nhắm lại. Thần lực trong cơ thể nàng theo hai đuôi chạy vào trong cơ thể Thao Thiết, trực tiếp rót vào bên trong nó, từ bên trong phá ra ngoài, cùng với thần ực bên ngoài nội ứng ngoại hợp đánh lên từng tấc da thịt của con hung thú. Vốn với sức mạnh của Thao Thiết, nó hoàn toàn có thể phá vỡ công kích này, nhưng khi thần lực của Nhược Lan rót vào cơ thể nó, nó cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu thẳm linh hồn, giống như lực lượng của kẻ đã tạo ra nó vậy. Kẻ đó là một ma quỷ, nó không dám phản kháng y.

Một chiêu này thực sự rất tàn nhẫn, với cả Thao Thiết lẫn bản thân nàng. Với Thao Thiết, nó không thể chuyển động, chỉ đành từ từ cảm nhận mỗi một tấc da thịt bị thần lực kinh người công phá trong khi bản thân nó lại chẳng thể phản kháng, chỉ có thể bất lực gào thét. Đó là cỡ nào thống khổ, cỡ nào bi ai? Hơn nữa, nó còn là hung thú viễn cổ, có tự tôn của riêng mình. Còn đối với bản thân Nhược Lan, làm như thế, thần lực và thân thể đều sẽ chịu hao tổn nghiêm trọng, tình huống xấu nhất chính là thân thể bị rút kiệt lực lượng mà chết. Mà bản thân phương pháp này rất mạo hiểm, cho nên, phàm là người thường, nếu tu vi không cao hơn rất nhiều so với đối thủ và không có ý hành hạ đối thủ tới chết thì sẽ không có kẻ nào đi sử dụng phương pháp này.

Thế nhưng, cả hai loại này, Nhược Lan đều không phải. Tu vi Thượng Thần của nàng sao có thể so với viễn cổ hung thú Thao Thiết, cho dù chỉ là ảo ảnh thì cùng lắm cũng là đánh ngang tay. Nàng cũng chẳng có thù hận gì với Thao Thiết để mà hành hạ nó sống không bằng chết. Vậy mà nàng lại lựa chọn phương pháp nguy hiểm nhất để đối phó Thao Thiết. Là vì cái gì ư? Vì nàng cảm thấy con hung thú này được tạo ra bằng một luồng lực rất quen thuộc. Quen thuộc đến vậy mà nàng lại không cách nào nhớ ra được. Điều này làm nàng khó chịu. Cho nên nàng nhất định phải dùng phương pháp này để thăm dò lực lượng này.

Huyền Mặc nhìn một màn này, chân mày nhíu chặt. Nàng rốt cuộc có biết phương pháp này có bao nhiêu hung hiểm hay không? Nàng rốt cuộc có biết quý trọng bản thân hay không? Nếu như không phải sợ mình can dự sẽ khiến nàng phân tâm mà chịu phản phệ, hắn đã sớm xuất thủ phá vỡ sự liều lĩnh này của nàng rồi.

Dường như cảm thấy đã đủ, Nhược Lan mở mắt. Nhưng đó không phải đôi mắt đen tĩnh lặng nữa mà đã biến thành một vầng trăng non màu bạc, chậm rãi xoay tròn. Khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ nói:

“Bản thượng thần tiễn ngươi đi Hoàng Tuyền!”

Thao Thiết vốn dĩ vẫn còn chút phản kháng, sau khi nhìn vào đôi mắt yêu nghiệt đó thì mắt đi sự khống chế hoàn toàn, không kêu lên một tiếng nào đã hóa thành cát bụi phiêu tán trong gió.

Thao Thiết không còn, sức lực trong người Nhược Lan cũng bị rút cạn. Chín đuôi biến mất, nàng như diều đứt dây ngã xuống từ lưng chừng không. Được ôm lấy bởi một vòng tay ấm áp, bên tai nghe tiếng gọi lo lắng: “Lan Nhi! Lan Nhi!”. Nàng rất muốn nói rằng mình không sao, bất quá, mí mắt nặng trịch không theo sự chỉ huy của đại não nữa, cứ vậy khép lại. Đại não tiếp nhận được chỉ là một màu đen vô tận.