Lần Nữa Lên Đỉnh Cao

Chương 14: Gặp gỡ

Trước kia Triệu Tân là trợ lý của một nữ minh tinh tên là Cam Điềm Điềm, lúc đó Tần Dục và Cam Điềm Điềm cùng chung một đoàn phim, mơ hồ nghe nói Cam Điềm Điềm có hậu thuẫn, cho nên mặc dù cô chỉ là một người mới trong đoàn phim nhưng cũng hoành hành rất bá đạo, ngoại trừ đạo diễn cùng người sản xuất phim, không đem bất luận người nào để vào mắt.

Kỳ thực bàn luận về bá đạo, Tần Dục so với cô, chỉ có hơn chứ không kém, nhưng Tần Dục thuộc về loại vứt đi lễ độ, còn Cam Điềm Điềm thì thuộc về loại muốn tìm đường chết.

Triệu Tân bởi vì pha trà táo đỏ cẩu kỷ long nhãn thiếu mất một trái táo đỏ, mà bị Cam Điềm Điềm dưới cơn nóng giận trực tiếp đem cả ly trà giội lên người, cũng may lúc đó là trời thu, cho nên Triệu Tân cũng không bị nước trà làm cho phỏng, chỉ là bị ướt cả người, trong gió thu lành lạnh, áo lông mỏng bóc lên từng đợt hơi nóng nhè nhẹ, Triệu Tân đứng ở nơi đó, một cử động nhỏ cũng không dám.

Trong đoàn phim không ai dám nói chen vào, nghệ sĩ đánh chửi trợ lý bọn họ đã thấy qua quá nhiều. Tính khí của Tần Dục cũng không tốt hơn Cam Điềm Điềm, nhưng trong lúc diễn, Cam Điềm Điềm không nhớ được lời thoại thường đứng sai vị trí, làm liên lụy đến Tần Dục người diễn cùng cô nhiều nhất, làm lãng phí rất nhiều thời gian của hắn, cho nên Tần Dục rất ghét Cam Điềm Điềm.

Không khéo là lúc này Cam Điềm Điềm không ra sân khấu mà yêu cầu nghỉ ngơi mấy phút, bởi vì trong ly trà thiếu một trái táo đỏ mà khóc lóc om sòm, thanh âm sắc bén răn dạy trợ lý làm kích thích thần kinh của Tần Dục.

Tần Dục đem cả quá trình quay lại đưa cho Cam Điềm Điềm thưởng thức.

Cam Điềm Điềm nhìn video mặt đều tái xanh, cô đi theo con đường ngọc nữ thanh thuần, nếu loại video này bị tung ra đối với cô không có gì tốt, hơn nữa đây là Tần Dục, cô không đắc tội được, cuối cùng chỉ có thể buông tha cho Triệu Tân.

Buổi tối hôm đó, Triệu Tân liền gõ cửa phòng Tần Dục, một người đàn ông trưởng thành khóc bù lu bù loa, cầu Tần Dục nhận hắn làm trợ lý, vừa vặn một trợ lý của Tần Dục bị tính xấu của Tần Dục hù chạy mất, người khác còn có thể kiêng kỵ nhận Triệu Tân làm trợ lý chẳng khác nào tát một cái vào mặt Cam Điềm Điềm, nhưng Tần Dục, hắn còn cảm thấy ban ngày đánh còn chưa đủ vang.

Một tháng sau, Triệu Tân liền trở thành trợ lý của Tần Dục, vốn là Thẩm Diệu Dương rất phản đối, nhưng có Tần Dục kiên trì, Thẩm Diệu Dương cũng chỉ có thể lui bước, lúc đó vừa vặn đúng lúc vở kịch kết thúc, Cam Điềm Điềm nhìn Triệu Tân cùng Tần Dục rời đi, cả người đều tức điên.

Tần Dục tính khí âm tình bất định, đối với Triệu Tân vừa trải qua thời gian làm việc với người như Cam Điềm Điềm mà nói, cũng không phải là địa ngục trần gian.

Chuyện cũ nổi lên trong lòng, Tần Dục đối với Triệu Tân phần nắm chắc lại lớn hơn mấy phần.

“Làm con rùa rút đầu tôi cũng làm đủ rồi”. Tần Dục hừ một tiếng nói.

Từ khi các vụ bê bối phát sinh tới nay, Thẩm Diệu Dương đều bắt Tần Dục tuân thủ nguyên tắc phải trốn, không được trả lời, chờ mấy vụ này qua đi rồi nói. Thẩm Diệu Dương nói là sợ Tần Dục càng đáp thì càng loạn, hiện tại Tần Dục đã hiểu rõ, Thẩm Diệu Dương là muốn tùy ý bỏ mặc những vụ bê bối này, để chúng giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng.

Công việc của Tần Dục, Lục Giác cũng không tiện hỏi quá nhiều, phải biết từ trên bản chất mà nói, hai người bọn họ là đối thủ cạnh tranh, nói nhiều, không chừng còn bị nói là không có hảo ý, vừa nãy cậu chỉ là theo bản năng bật thốt lên, nói ra suy đoán trong lòng, lúc này lấy lại tinh thần, liền bảo trì trầm mặc.

Tần Dục liếc nhìn Triệu Tân, hỏi: “Tiểu Triệu, cậu cảm thấy thế nào?”

Triệu Tân do dự rất lâu mới nói: “Em đương nhiên là ra sức vì Tần ca, kỳ thực kỳ thực...” Triệu Tân ấp úng nhưng không dám nói tiếp.

“Có việc mau nói, có rắm mau thả”. Tần Dục dùng thanh âm mang theo ba phần tức giận cố ý tạo áp lực cho Triệu Tân.

“Báo cáo! Kỳ thực em không đồng ý với cách làm luôn lảng tránh của Thẩm ca nhưng em không dám nói, bằng không chính là gây xích mích ly gián a, nói thật ra là em không muốn bị trừ tiền lương tiền thưởng!” Triệu Tân một hơi nói xong, trọng điểm của hắn đương nhiên là một câu cuối cùng.

Lục Giác bị dáng vẻ nề nếp nghiêm túc của Triệu Tân chọc cười, không nhịn được mà cười lên.

Triệu Tân đi theo bên người Tần Dục thật đúng là một kẻ dở hơi.

Nghe Triệu Tân nói, Tần Dục lại rơi vào trầm tư. Ngay cả Triệu Tân cũng cảm nhận được cách làm của Thẩm Diệu Dương là không thích hợp, lúc trước hắn lại một chút hoài nghi cũng không có, xem ra quả thật đúng là bị tình yêu làm cho mờ mắt.

Triệu Tân thấy Tần Dục trầm mặc không nói, sắc mặt còn có chút âm trầm, nhất thời cảm thấy mình như người câm ăn hoàng liên, khổ không nói được, anh xem, em không muốn nói anh còn bắt em nói, giờ tốt rồi, gây xích mích tình cảm của Tần Dục cùng Thẩm Diệu Dương, hắn mang tội lớn a!

Triệu Tân nhìn về phía Lục Giác xin giúp đỡ, tuy rằng hắn không biết Lục Giác có thể giúp được gì hay không, bất quá Lục Giác nổi danh tốt tính ở công ty, cho nên có cậu nói giúp hắn cũng có một tia hi vọng.

“Ừm...” Lục Giác nhận được ánh mắt cầu trợ của Triệu Tân, do dự làm sao để mở miệng, kỳ thực bàn luận về quan hệ thân sơ, Triệu Tân so với cậu càng thân với Tần Dục hơn, Triệu Tân sao có thể nghĩ xin cậu giúp đỡ chứ.

Tần Dục bị tiếng nói của Lục Giác kéo thần về, hắn trắng mắt liếc nhìn Triệu Tân một cái, đem người đuổi đi: “Đi mua về một ít tiểu thuyết, tiền lương của cậu một phần cũng sẽ không thiếu, đúng là cái đồ tham tiền mà”.

Triệu Tân kích động vạn phần, hận không thể dập đầu nói: “Cám ơn lão bản”.

Tần Dục giơ tay: “Miễn lễ”.

Lục Giác bị hai người bọn họ hỗ động chọc cho buồn cười, vào lúc bật cười, Tần Dục nhìn cậu chằm chằm, mặc dù rất bất mãn cậu cười mình, nhưng đáy mắt lại là thần sắc nhu hòa, âm trầm trên mặt cũng quét đi sạch sành sanh.

Triệu Tân nhìn Tần Dục đang nhìn Lục Giác, vi diệu cảm thấy được, có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Triệu Tân theo mệnh lệnh của Tần Dục đi ra ngoài mua tiểu thuyết, hắn chân trước vừa ra khỏi cửa, Tưởng Mạn Thù chân sau đã đến, bà mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm cùng một chiếc váy đen ôm sát người dài đến gối, hoa văn màu vàng ở phần eo càng làm tăng thêm mấy phần hào hoa phú quý, trên chân là một đôi giày cao gót màu đỏ sậm, từ sợi tóc đến ngón chân của Tưởng Mạn Thù, không chỗ nào mà không được chăm chút tỉ mỉ, ngoại trừ túi đồ ăn sáng đang xách trên tay là có chút không hòa hợp cùng một thân tạo hình của bà.

Tưởng Mạn Thù nhìn chung quanh phòng bệnh, nhìn thấy con trai của mình đang thư thư phục phục nằm ở trên giường được một vị suất ca chiếu cố, thời gian bà ở trong nước không nhiều, cho nên cũng không nhận ra Lục Giác là minh tinh, chẳng qua nhìn thấy Lục Giác bà cảm thấy rất hài lòng, thân thiết.

“Mẹ”.

Tần Dục kêu một tiếng, Lục Giác lập tức khẩn trương lên, sống lưng không khỏi ưỡn lên thẳng tắp, nhanh nhẹn hóa thành một cây tiểu bạch dương, mặc gió táp mưa sa cũng không nghiêng không ngã, Tần Dục nhìn mà cảm thấy buồn cười.

“Xin chào bác gái, cháu là Lục Giác”.

Tưởng Mạn Thù nhìn ra Lục Giác căng thẳng, liền trêu ghẹo nói: “Nha, cháu là con cái nhà nào, lớn lên thật anh tuấn”.

Tưởng Mạn Thù phong lưu quen thói, nói chuyện luôn mang theo chút khôi hài, khiến cho Lục Giác trong chốc lát có chút ngây người.

Tưởng Mạn Thù quơ quơ bữa sáng, ánh mắt mập mờ đảo qua hai người: “Xem ra con  không cần cái này nha”. Nói xong Tưởng Mạn Thù liền đem bữa sáng ném vào trong thùng rác.

“Ách, bác gái, đây tốt xấu gì cũng là tâm ý của người, ném đi thật lãng phí”. Lục Giác có chút đứng ngồi không yên, như là hổ thẹn mình đoạt mất việc của Tưởng Mạn Thù.

“Sách”. Tưởng Mạn Thù nháy mắt mấy cái, cười nói: “Món tráng miệng của ta đây không sánh được với điểm tâm của suất ca cho nó ăn”.

Lục Giác hiện tại đã biết Tần Dục nói chuyện không đứng đắn chính là kế thừa từ người nào.

“Mẹ”. Tần Dục lộ ra ý tứ cảnh cáo hàm xúc, kêu bà thu tính tình lại.

Tưởng Mạn Thù thở dài nói: “Xem chừng là ta tới đây không đúng lúc, quấy rầy thế giới hai người của các con”.

Lục Giác liền vội vàng đứng lên, đem vị trí nhường lại cho Tưởng Mạn Thù: “Bác gái người hiểu lầm rồi, mời người ngồi”. Lục Giác nói xong liền đem cái chén đưa cho Tưởng Mạn Thù, không quấy rầy hai mẹ con bọn họ ở chung.

Tần Dục cảnh giác nói: “Cậu tuyệt đối đừng làm như vậy, để bà ấy đút tôi ăn chỉ có thể đút tôi vào nhà xác”.

Lục Giác nghe Tần Dục hình dung khoa trương, lần này thu tay cũng không phải, mà duỗi ra cũng không phải.

Tưởng Mạn Thù liếc Tần Dục một cái, cười nhạo đè lại vai Lục Giác, đem cậu ấn về chỗ ngồi: “Con trai của ta còn phải nhờ cháu chiếu cố, trước đây nó bị bệnh, ta đều quên cho nó uống thuốc”.

Lục Giác: “...”

“Còn có một lần cho uống nhầm thuốc”. Tưởng Mạn Thù nhớ lại nói: “Hình như còn một lần làm cho nó bị sốt”.

Lục Giác yên lặng ngồi xuống, nghe Tưởng Mạn Thù đếm kỹ những tai nạn hồi ấu thơ của Tần Dục.

“Cậu nghĩ cái gì vậy”. Tần Dục nhìn vẻ mặt đồng tình của Lục Giác không biết nên khóc hay nên cười.

Lục Giác lắc đầu một cái, dùng ánh mắt càng thêm thương hại nhìn Tần Dục, làm Tần Dục bị nhìn đến nổi da gà.

Tưởng Mạn Thù ngồi ở một bên, quan sát hai người giao lưu với nhau, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.