Lang Hậu Truyền Kì

Chương 1

Tháng bảy, năm 2020.

Thời tiết ôn noãn, mây trắng nhẹ bay.

Đoàn người nối dài không dứt, dẫn đầu là một nam tử trung niên vóc người cao lớn khỏe khoắn, cầm trong tay một tấm bảng ghi [C33]. Phía sau có tầm bảy đến tám người, ai nấy đều vác balo rất lớn, mỗi bước chân đều khiến bùn đất lún xuống một đoạn.

Rừng núi âm u, hai bên cây cối um tùm mỗi khi có gió thổi qua phát ra âm thanh xào xạc xào xạc rợn người.

Đi ở giữa là một cô nương tóc cột đuôi ngựa, tay vịn dây đeo balo, mắt liếc ngang liếc dọc che giấu hoảng hốt ở trong lòng. Nàng là Trầm Ngọc, sinh viên năm cuối trường đại học X, nhân sinh nhiều năm chưa từng trải qua biến cố gì lớn, tình tính còn phần hướng nội và đặc biệt kém trong việc trò chuyện xã giao với người lạ.

“Cái này, chúng ta tại sao phải đi vào đây vậy?” Trầm Ngọc ghé sát vào người nữ nhân bên cạnh, đè thấp giọng nói: “Ở đây có ma không a?”

“Nói năng bậy bạ, làm gì có ma được chứ.” Nữ nhân quát khẽ một tiếng, không hài lòng quở trách: “Đứng xích ra một chút xem, làm sao mà dính sát thế này?”

“Nhất Di, chị sao thế?” Trầm Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn nàng, dạo này nàng cứ thấy Châu Nhất Di có gì đó kỳ quái.

“Không có gì, đi tiếp đi nếu không lại trễ đoàn.”

Đưa mắt nhìn bóng lưng Châu Nhất Di dần khuất, trong lòng Trầm Ngọc khó chịu, mấy hôm nay nàng ấy cứ liên tục xa lánh nàng mà chẳng nói rõ lý do.

Hai người gặp nhau lần đầu tiên là ở trường đại học, Trầm Ngọc và Châu Nhất Di bằng tuổi đồng thời học chung khoa sinh vật học. Lâu ngày gặp gỡ nói chuyện dần cảm thấy đối phương thật sự thích hợp với mình, nửa năm sau Trầm Ngọc chính thức bày tỏ tâm ý với Châu Nhất Di. Vạn vạn không ngờ Châu Nhất Di cũng có tình cảm với nàng, cả hai vì cùng giới tính nên chẳng dám công khai chuyện này ra ngoài, âm thầm đấu tranh vì một ngày có thể đường hoàng nắm tay nhau.

Hai năm cực khổ kiên trì chứng minh tình cảm cuối cùng cũng được cha mẹ hai bên nhà đồng ý, định rằng sau khi tốt nghiệp sẽ tổ chức một đám cưới nho nhỏ rồi về sống chung một nhà.

Bất quá mấy tháng gần đây Châu Nhất Di cứ kỳ kỳ quái quái, dường như đang có tâm sự riêng mà không nói rõ ra được với nàng. Vì vậy mà Trầm Ngọc mới rủ nàng cùng tham gia chuyến đi khám phá khu rừng cổ A để có thêm thời gian gần gũi tìm hiểu. Ấy vậy mà tình cảm không những không tăng mà còn giảm, Châu Nhất Di suốt buổi cứ lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn chẳng buồn đáp trả mỗi khi nàng bắt chuyện.

Trầm Ngọc âm thầm thở dài, dùng chân gạt đi mấy cành cây khô, có phải Châu Nhất Di cảm thấy nàng nhàm chán rồi không?

Đối phương là đại tiểu thư danh môn, nhà xe không thiếu thậm chí thành tích học tập đều đứng đầu, vậy mà lại hạ thấp mình nhìn đến một cô nhi như Trầm Ngọc đã là thiên đại kỳ quái rồi.

Có phải đã tìm thấy người xứng đáng hơn rồi hay không?

Mệt mỏi đuổi theo bước chân của đối phương, Trầm Ngọc không biết mình có thể đuổi theo đến bao giờ, nàng thật sự mệt mỏi rồi…

Đoàn người chọn dừng chân cạnh bên một con sông nước chảy trong vắt, lần lượt mỗi người cầm theo một bình giữ nhiệt đi múc nước. Có người hứng đầy một can nước rồi chia cho những người trong đoàn rửa mặt rửa tay, dù sao cũng không muốn làm ô nhiễm nguồn nước sạch này.

Trầm Ngọc nhịn không được kéo Châu Nhất Di ra một góc khác, nàng cần nói rõ mọi chuyện với nàng ấy.

May mắn tìm được một góc khá khuất vào trong nên mọi người sẽ không thấy rõ sự việc diễn ra ở đây. Bên cạnh là nước sông róc rách chảy không ngừng, ánh dương quang soi chiếu tỏa ra vầng hào quang nhàn nhạt.

“Có chuyện gì à?”

“Chị thay đổi rồi đúng không? Sẽ không muốn quen em nữa đúng không?” Trầm Ngọc đè nén đau đớn trong lòng, giọng run lên mà chẳng hay biết: “Chỉ cần chị nói chị muốn chia tay em sẽ để chị đi nhưng đừng lừa dối em, em không thể chịu đựng việc người mình yêu nhất ở phía sau lặng lẽ phản bội em.”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Châu Nhất Di lảng tránh ánh mắt của nàng, hời hợt nói: “Nếu chỉ nói vậy thì chị đi đây, chị còn muốn lấy thêm chút nước.”

“Nhất Di!” Vội vàng bắt lấy cánh tay nàng, Trầm Ngọc chua xót nói: “Còn muốn lừa em đến bao giờ? Chị có nghĩ đến em lần nào hay không hả? Chúng ta sắp kết hôn rồi, em không muốn thấy cảnh đồng sàn dị mộng, làm ơn nói cho em biết trong lòng chị đang nghĩ cái gì đi.”

“Nhất Di, chị cứ nói muốn chia tay đi, có gì phải ngại chứ?”

Quay lại nhìn sang người vừa mới mở miệng, Trầm Ngọc không thể tin được mà thốt lên: “Mặc Cách?”

Mặc Cách gạt tay Trầm Ngọc ra khỏi cánh tay của Châu Nhất Di, lạnh lẽo mở miệng: “Cậu xem lại bản thân mình có cái gì đáng để ngồi lên vị trí phu nhân Châu gia? Cậu muốn người khác xem thường Nhất Di hay sao? Buông tha cho chị ấy đi, cậu thật sự không xứng đáng đâu.”

“Cậu có tư cách gì nói tôi không xứng đáng?” Trầm Ngọc tức giận nhìn hai người kia ở trước mặt nàng khanh khanh ta ta: “Là cô ta phải không? Là cô ta nên chị mới muốn chia tay em phải không?”

“Trầm Ngọc em nghe chị nói đã, chuyện này…” Châu Nhất Di hết nhìn Trầm Ngọc lại nhìn Mặc Cách, khó xử mở miệng: “Cha mẹ chị bảo em không thích hợp, mà cô ấy cùng chị môn đăng hộ đối nên…”

“Môn đăng hộ đối?” Trầm Ngọc trào phúng một tiếng: “Chỉ vì bốn chữ ‘môn đăng hộ đối’ mà chị nỡ quên tình cảm của chúng ta suốt thời gian qua hay sao? Sao chị có thể đối xử với em như vậy chứ hả!?”

“Không phải như vậy, chị chỉ…”

Trầm Ngọc hoàn toàn không muốn nghe Châu Nhất Di biện hộ thêm nữa, dứt khoát chụp lấy cổ tay của Mặc Cách: “Cô làm tiểu tam xen vào tình cảm người khác vui lắm hay sao? Cô có thấy xấu hổ không hả!?”

“Tiểu tam? Ha! Câu này phải nói cô mới đúng!” Mặc Cách gạt bỏ tay Trầm Ngọc, dùng sức ấn mạnh vào vai nàng: “Cô nhìn lại mình đi, cái thứ khố rách áo ôm! Cái thứ nghèo đói vô liêm sỉ chỉ biết bám chân nhà giàu! Nhìn cho kỹ đi con khốn, tổng đồ trên người còn không đến một ngàn tệ mà còn dám to mồm khoác lác, có tin chỉ một câu nói của tôi cũng đủ nghiền chết cô hay không?”

“Có tiền là giỏi lắm sao? Có tiền là có quyền cướp đoạt tình yêu của người khác hay sao hả!?”

Trầm Ngọc vung tay muốn tát Mặc Cách một cái bất quá động tác có hơi chậm, bị đối phương phản đòn tát một cái lùi về sau ba bước, sỏi dưới chân lạt xạt rơi xuống mặt sông.

“Dám đánh tôi sao!? Tiện nhân!! Không giáo huấn cô một trận thì không biết phép tắc mà!!”

Nói một câu lại vung xuống một đòn, đánh đến Trầm Ngọc không có khả năng phản kháng, chỉ biết lùi dần về sau né tránh đau đớn ập đến.

“Đừng đánh nhau nữa.”

Châu Nhất Di không dám chạy vào can, gia thế của Mặc Cách nàng hiểu rất rõ, nếu như nàng ở đây bảo vệ cho Trầm Ngọc sợ rằng Châu gia cũng bị nàng liên lụy.

Cả người bị đánh đến đau nhức chỉ biết lùi về sau, chân trái đột nhiên hụt một bước lảo đảo muốn ngã. Tình thế cấp bách mà Mặc Cách vẫn điên cuồng hướng nàng vung tay đánh, cả người mất đà rơi hẳn xuống dưới sông.

“Trầm Ngọc!!”

Bản thân Trầm Ngọc không biết bơi, lại còn sợ nước, ra sức giãy dụa chới với cầu cứu. Nhưng cứ trồi lên một chút lại bị kéo xuống nước, rõ ràng con sông này không lớn nhưng thế quái nào lòng sông lại biến thành vô đáy, hai chân bị một lực vô hình tìm cách lôi xuống.

“Cứu… Nhất Di cứu…”

Châu Nhất Di chạy đến bờ sông cởi bỏ áo khoác ngoài ném xuống đất, một phát nhảy xuống tìm cách đem Trầm Ngọc kéo lên bờ. Khoảng cách lúc này tầm khoảng một mét nhưng cứ bơi đến lại bị đẩy ngược trở về, Châu Nhất Di phải dùng hết sức bình sinh mới có thể tiếp cận đến sát bên Trầm Ngọc.

Hai chân đột ngột bị kéo mạnh xuống, cánh tay chới với trên mặt nước cũng chìm xuống.

“Trầm Ngọc!!”

Châu Nhất Di hoảng hốt lặn xuống đáy sông tìm kiếm, bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng của Trầm Ngọc, giống như bóng nước chạm một cái là tan biến giữa lòng sông.

“Trầm Ngọc!!!”

Tách… tách… tách…

Đỡ cái đầu đau buốt ngồi dậy, xung quanh một mảng tối om, thậm chí ngay cả một tia sáng cũng không tìm thấy. Đột nhiên từ bốn phía truyền đến tiếng bước chân, rất nhẹ nhưng phi thường rõ ràng, đoán chừng đây là bước chân của nữ nhân trên dưới hai mươi tuổi.

Không ngoài dự đoán, người đến là một nữ nhân trạc hai mươi bốn đến hai mươi lăm tuổi, trên người mặc quần áo cổ quái có điểm giống trang phục Hy Lạp cổ đại.

Trầm Ngọc hoảng hốt lùi về sau, trừng trừng nhìn nữ nhân đang đến gần: “Ngươi… ngươi là…”

“Đừng sợ.” Nữ nhân xinh đẹp vòng đến trước mặt nàng, đôi mắt xanh biếc lộ ra một tia ôn nhu: “Ngươi đã chết, ngươi biết đúng không?”

“Ta…”

Nhớ đến chuyện xảy ra trước lúc rơi xuống sông, lòng Trầm Ngọc lạnh đi nửa đoạn, phải, nàng đã chết. Đáng thương hơn còn bị người yêu phản bội, bị tiểu tam hại rơi xuống nước, trên đời này còn ai đáng thương hơn nàng không?

“Ta ban cho ngươi thêm một lần được sống, có nguyện ý không?”

“Nhưng ngươi là ai?” Trầm Ngọc hồ nghi nhìn nàng, chỉ vào quần áo đắc tiền chất vấn: “Đừng nói với ta là muốn ta xuyên không vào thời đại của ngươi đang sống đi? Đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi a, bản tiểu thư không tin, nói thẳng đi, rốt cuộc là tầng địa ngục thứ bao nhiêu?”

“Ta không đùa giỡn.”

Phát hiện sắc mặt nữ nhân kia không tốt, Trầm Ngọc vội điều chỉnh thái độ, nghiêm túc ngồi thẳng dậy: “Ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi sẽ đến thế giới của ta, đến nơi mà ta đã sống và chiếu cố người ta muốn chiếu cố.”

“Thế giới của ngươi? Nơi ngươi đã sống? Chiếu cố người ngươi muốn chiếu cố?”

“Phải.” Nữ nhân dang hai tay ra, giọng nói bình thản đạm nhiên: “Ta cho ngươi sinh mạng mới nhưng đổi lại phải thực hiện những điều ta vừa nói, ngươi thấy thế nào?”

“Cái này…” Trầm Ngọc đảo mắt: “Thế giới của ngươi ở đâu? Nơi ngươi đã sống trông như thế nào? Còn người mà ngươi muốn chiếu cố là ai? Ngươi nói rõ một chút, nếu không ta làm sao mà giúp ngươi được.”

“Đến lúc đó ngươi tự khắc biết thôi, chỉ cần ngươi đồng ý ta lập tức cho ngươi sống thêm một lần nữa.”

Trầm Ngọc yên tĩnh suy nghĩ một chốc, dù sao nàng cũng đã đến đường cùng dù giúp hay không giúp nàng cũng phải chết, chi bằng đến thử thế giới mà nàng ấy nói biết đâu chừng lại có nhiều thứ thú vị.

“Được thôi, ta đồng ý.”

Nữ nhân mềm dịu nở nụ cười, nắm lấy bàn tay Trầm Ngọc vỗ hai cái: “Ta tin ngươi có thể giúp ta.”

“Nhưng mà ta sẽ xuyên không vào thân xác của ngươi?”

“Không, ngươi sẽ có thân phận khác, yên tâm ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Trầm Ngọc hài lòng gật đầu: “Cái này thì được, ta không muốn sống cô độc nữa, ta muốn có tỷ tỷ ca ca, à đệ đệ muội muội cũng được. Mà quên, ta không muốn làm người nghèo nữa, ngươi cho ta xuyên vào đại tiểu thư hay trưởng công chúa gì đó nữa, à còn nữa, nhất định phải xinh đẹp một chút với lại…”

Mặc kệ Trầm Ngọc vẫn còn đang huyên thuyên nhảm nhí, nữ nhân kia một phát đẩy nàng xuống vực sâu không thấy đáy.

“AAAAAAAAA!!!”

Rốt cuộc có tình người không vậy hả!?