Lăng Hề

Chương 7

Áo choàng tắm của Lạc Gia thực sự rất rộng, mặc vào….. Lăng Hề phát hiện ***g ngực của mình lộ ra một mảng lớn. Vạt áo thì kéo lê trên mặt đất, đây chính là cái cảm giác trẻ con mặc quần áo của người lớn nha, thật sự rất buồn cười.

Bởi vì, hình thể hai người chênh lệch quá xa. Mặc không hợp cũng không có gì là bất ngờ.

Cũng may là buổi tối, trong nhà, mọi người đều đã đi nghỉ ngơi.

Bây giờ cậu cũng chỉ phải đối mặt với Lạc Gia thôi. Lăng Hề nghĩ dù sao cũng đều là nam nhân không cần phải thận trọng nhiều như vậy. Cắn răng xoay người đi ra ngoài.

Thấy Lăng Hề đi ra, Lạc Gia tiến tới, đưa tay lau lau tóc Lăng Hề.

Lúc Lăng Hề vừa đi lại gần, một loại hương vị ngọt ngào trẻ trung kéo tới, vành tai trắng nõn nà khéo léo, cực kỳ mê người. Nhẹ ngửi ngửi mùi hương của tiểu tử kia, Lạc Gia đột nhiên rất muốn làm cho mùi hương của cậu dính lên người mình.

Khăn lớn màu trắng trùm trên đầu, Lăng Hề bắt lấy tay nam nhân đang nhẹ nhàng xoa xoa tay mình: “Để tự tôi…..” Đầu vừa mới quay lại, một nụ hôn nồng nhiệt hướng xuống môi cậu.

Nụ hôn này tới bất ngờ, Lăng Hề mất cảnh giác, muốn đẩy ra, nhưng đã không kịp, động tác của đối phương rất nhanh, nhanh chóng mà thuần thục cạy mở hàm răng của Lăng Hề, không chút do dự xâm nhập khoang miệng. Lạc Gia không cho Lăng Hề thời gian để phản kháng, tâm trí bình thường biến mất, đem nụ hôn làm cho sâu sắc, đại não của cậu bởi vì thiếu dưỡng khí, hoàn toàn trống rỗng.

Lăng Hề cảm thấy môi có chút lành lạnh, mềm mềm, hôn lên cảm giác thật thoải mái.

Không biết qua bao lâu, hai chân Lăng Hề mềm nhũn. Lạc Gia kịp thời bắt lấy áo tắm Lăng Hề. Bởi vì phải đỡ cậu, trọng lượng tăng lên, Lạc Gia phải dùng sức kéo, áo tắm trên người Lăng Hề vốn đã rộng thùng thình nay cũng bị giật ra. Lồng ngực trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt của Lạc Gia.

Một khung cảnh cực kì xấu hổ.

Lạc Gia chăm chú nhìn cơ thể quyến rũ của Lăng Hề, trong nội tâm đột nhiên nổi lên một cổ dục vọng mãnh liệt. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.

Trong phòng một mảnh yên lặng.

Hai người nhìn nhau, Lăng Hề ho một tiếng, sửa quần áo lại cho tốt. Lại phát hiện Lạc Gia đang đặt tay lên thắt lưng mình, dùng tay ngăn động tác của hắn.

Lý trí của Lạc Gia cuối cùng cũng quay trở lại, thầm mắng mình không bình tĩnh nhưng đáy lòng lại không cảm thấy hối hận chút nào.

Lăng Hề bỗng nhúc nhích, tay của đối phương lại không có nhúc nhích ngược lại còn ôm chặt hơn.

Lăng Hề chẳng những không có bối rối, ngược lại còn tỉnh táo lạ thường, nhìn nam nhân cũng có vẻ rất trầm tĩnh này, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ: “Anh đang làm cái gì?”

Cổ tay bị giữ chặt.

Lạc Gia khí lực rất lớn, ôm lấy Lăng Hề, cậu gần như không thể động đậy được.

“Làm người của anh a.”

Lăng Hề kinh ngạc, chuyện tốt gì đây?

Không nghĩ tới gặp phải loại chuyện này, Lăng Hề buồn bực nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Lạc tiên sinh, tôi không thích nam nhân.”

“Tại sao?”

Vừa nói xong câu này, cằm liền bị bàn tay nam nhân nắm lấy, đôi mắt màu lam thâm thúy, nhìn thẳng vào: “Ở chỗ của chúng tôi, nam nhân với nam nhân ở cùng một chỗ là không đúng.”

“Đừng lấy cái lí do không có một chút sức thuyết phục này để từ chối anh.”

Tay Lạc Gia ôm lấy eo nhỏ, hướng đến bên tai của Lăng Hề nói: “Anh không phải là người kiên nhẫn, nhưng anh sẵn sàng chờ em. Đợi đến khi em đồng ý chấp nhận anh như là một nam nhân.”

Đây là một câu nói rất bình thường, nhưng Lăng Hề nghe xong lại có một loại cảm giác không xác định được. Nội tâm cũng có chút cảm động.

“Nếu như tôi nói là tôi không muốn?”

Lạc Gia cũng không có tức giận, không dọa tiểu gia hỏa này chạy mất thì đã tốt lắm rồi.

“Không có gì là không thể. Chỉ cần là em muốn, mặc kệ vật kia khó có được như thế nào, anh cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để lấy cho em. Trái lại, em nghĩ mình có khả năng tìm được việc làm thêm ở thế giới này sao? Em hiện tại rất cần tiền a.”

“Anh uy hiếp tôi?”

“Cũng không phải uy hiếp em, anh chỉ là hy vọng có thể làm cho em lo lắng một chút, cũng không thực sự sẽ đối đãi với em như vậy.” Lạc Gia nói những lời này rất nghiêm túc, Lăng Hề nghe xác thực đối phương không có ý tứ kia, mái tóc đang dựng lên mới mềm xuống.

Trong lòng của Lăng Hề hiểu, lời nói của nam nhân này là sự thật.Cậu cần tiền, nếu như nam nhân này làm thật, ở thành phố này, cậu thật sự sẽ không kiếm được việc làm thêm. Nói không chừng lần xin việc ở cửa hàng bánh ngọt trước cũng là do nam nhân này bày mưu tính kế.

Lăng Hề nghĩ thông suốt, phản ứng ngoài dự đoán, bình tĩnh nói: “Biết rồi, tôi mệt. Thả tôi ra.”

Lạc Gia nghĩ, đã qua bước đầu tiên, các bước sau cũng sẽ không quá khó khăn. Lực đạo ở tay buông lỏng. Hơn nữa Lăng Hề cũng đáp ứng rồi thì hoàn toàn không cần phải lo lắng, vì vậy Lạc Gia cũng không dùng sức với Lăng Hề nữa.

Cúi đầu hôn hôn trán Lăng Hề, buông cậu ra……

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lăng Hề đã thức dậy, quan sát bốn phía căn phòng của Lạc Gia, gọn gàng, cũng rất sạch sẽ. Lăng Hề bắt đầu đứng dậy quét dọn, thậm chí một góc thật nhỏ cũng không buông tha. Vô cùng cẩn thận.

Trong phòng tắm, một vài bộ quần áo xếp chồng lên nhau, Lăng Hề nghĩ đó là quần áo mà Lạc Gia mặc hôm qua.

Nhớ tới công việc của cậu là còn phải giặt đống quần áo này.

Cậu là người giặt quần áo cho Lạc Gia nha.

Trước đây, lúc ở nhà ông nội của Địch Nam có dùng qua máy giặt quần áo, cảm thấy rất đơn giản và tiện lợi. Không biết ở chỗ này có hay không. Nhưng nếu là kêu cậu đến làm việc thì chắc là không có a, vậy thì giặt tay.

Lăng Hề đơn giản giặt quần áo bằng tay, trong đầu cẩn thận nhớ lại ngày thường những cung nữ kia giặt quần áo như thế nào. Dùng phương pháp giặt áo thun đơn giản để giặt. Kết quả cuối cùng là treo một bộ tây trang nhăn nhúm trên ban công.

Mặt trời rất gắt, Lăng Hề nheo nheo mắt, xác định đã làm xong hết mọi việc, liền chui vào thư phòng.

Buổi chiều, Lạc Gia bận rộn trở về liền trông thấy bộ tây trang trên ban công có rất nhiều nếp nhăn, nhìn chằm chằm vào tây trang thật lâu, trong đôi mắt màu lam dần dần tràn đầy ý cười. Thật lâu sau hắn xác định được khả năng sinh tồn của Lăng Hề là vô cùng thấp.

Xác định được tâm ý của mình rồi, thì phải hành động ngay. Tuy hắn chưa bao giờ động tâm với ai, nhưng mà hắn cũng là người biết lý lẽ. Tiểu tử kia nhìn có vẻ rất nghèo, cho người đi điều tra thì biết cậu là cô nhi.

Vậy thì hốt thuốc đúng bệnh.

Buổi tối chủ nhật, Lăng Hề kiên trì muốn quay về trường học, Lạc Gia trầm ngâm một chút

Cuối cùng là đồng ý

“Anh đưa em về.”

“Không cần.”

“Em biết đường để quay về trường sao?”

“…..”

“Nếu như em kêu xe về lúc này thì sẽ rất tốn tiền nha.”

Lăng Hề ngây người một lát, nghe Lạc Gia nói như vậy, Lăng Hề mới nhớ tới trên người mình một xu cũng không có.

“Anh đưa em về.”

Lăng Hề ngầm đồng ý.

Lạc Gia lái xe đưa Lăng Hề tới cổng trường. Xuống xe, gọi lại, một lần nữa đưa cho cậu một cái điện thoại di động, Lăng Hề vốn không muốn, nhưng Lạc Gia nói là để thuận tiện liên lạc. Về sau nếu không làm việc nữa thì trả lại.

Lăng Hề suy nghĩ, Lạc Gia nói là sau này có thể trả lại, vì vậy cậu gật đầu đồng ý.