Lăng Hề

Chương 9

Trên đường đi khá yên tĩnh, chỉ là vừa bước vào phòng học, trước mặt đã bị một cánh tay ngang ngược giữ lại.

Không có phòng bị, Lăng Hề ổn định lại cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện thì ra là có hai thiếu niên cao lớn đang đánh nhau. Dĩ nhiên cậu chính là vô tội mà bị đánh trúng.

Người tiến tới đánh Lăng Hề, sững sờ, dĩ nhiên là không ngờ lại đánh trúng Lăng Hề. Nhưng người còn lại đã bước tới, hai người lại đánh thành một đoàn.

Trong phòng học đa số mọi người đều tò mò nhìn thiếu niên mảnh khảnh kia. Đại khái là đang suy đoán thiếu niên xinh đẹp này sẽ có phản ứng như thế nào.

Lăng Hề đứng lên nhíu nhíu mày, đứng tại chỗ lạnh lùng, liếc nhìn hai người kia. Tâm tình của cậu hôm nay thật không tốt.

Hai người đang đánh nhau thấy Lăng Hề khẽ giật mình, chỉ thấy một người thấp bé đứng thẳng dậy đi qua giữa bọn họ. Sắc mặt Lăng Hề không tốt, một tay dùng sức đẩy người đang cản trở đường đi của mình ra.

Bị Lăng Hề đẩy ra, thiếu niên này vốn đang lửa giận phừng phừng, ngay lập tức phát hỏa.

Lăng Hề vừa đi tới trước một bước, sau cổ đột nhiên đã bị giữ chặt.

Lăng Hề cũng đang một bụng tức giận, xoay người nhìn vào điểm nhô lên ở trên vai. Ngửa đầu không cam lòng yếu thế, nhìn thẳng thiếu niên kia, con ngươi đen toát ra thần thái không hề sợ hãi: “Cút ngay” Khí thế kinh người.

Bắt lấy người của Lăng Hề vô thức nắm lấy cổ áo hắn.

Lăng Hề thật sự là một người bình tĩnh, nhưng là không có nghĩa là hoàn toàn bình tĩnh. Trên thực tế cậu là một thiếu gia tính khí tương đối là bình tĩnh. Dù sao từ nhỏ cũng được nuông chiều, đến thế giới lạ lẫm này, mới bắt đầu lại nên để sinh tồn đã phải bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.

Sáng sớm bị một đám phóng viên vây quanh, tai đã ù rồi, vì vậy cả người đã bừng bừng lửa giận.

Hơn nữa những tai họa này bất ngờ bay tới quả thực có chút không hiểu tại sao. Rõ ràng không phải là tại cậu a.

Nếu là trước kia Lăng Hề đã nhịn một chút, nhưng hiện tại cơn tức giận của cậu đã tích tụ quá nhiều rồi.

Cho tới bây giờ, đến cái thế giới xa lạ này gặp phải khủng hoảng, bất an, buồn bực, tích lũy lại, hết thảy toàn bộ ngay tại thời điểm này đã muốn bộc phát hết ra.

Sức mạnh của Lăng Hề không lớn nhưng cũng phải là không nhỏ, đừng thấy cậu gầy giống như có thể bị gió thổi đi. Dù sao cũng là hoàng tử, từ nhỏ đã được học võ chưa bỏ ngày nào. Nếu thực sự đánh nhau, Lăng Hề không tin cậu sẽ thua thiếu niên kiêu ngạo kia.

Có lẽ là vì tức giận, mi tâm của Lăng Hề càng lúc càng đỏ hơn, mang theo một loại khí chất xinh đẹp bức người. Hai người giằng co, ai cũng không có ra tay trước.

Tiếng bàn luận bốn phía càng lúc càng lớn, phòng học trong nháy mắt giống như muốn nổ tung.

“Thật là khó lường a.”

“Không phải là cậu nghĩ kỹ xảo trên giường tốt, nên cậu cho rằng nếu cậu đánh người cũng không sao, có thể tùy thời leo lên giường của Lạc Gia mà khóc lóc ư”

“Trước kia thật sự là đã nhìn lầm hắn, tính tình kém như vậy.”

“…..”

Thanh âm bốn phía càng lúc càng lớn, dĩ nhiên đều là do đọc tờ báo sáng nay. Có một ít người cố ý nói lời rất khó nghe. Hơn nữa còn nói lớn tiếng để Lăng Hề có thể nghe thấy.

Nếu là quá khứ Lăng Hề có lẽ sẽ không để ý, nhưng hiện tại là đang nổi nóng. Trong một khắc vô cùng phẫn nộ, nắm chặt tay lại.

Lời nói quả thực có lực làm tổn thương người khác rất lớn nha.

Tay thiếu niên kia kéo cổ áo Lăng Hề, muốn đánh tới.

“Các ngươi đang làm cái gì?”

Ngay tại lúc không khí giữa hai người hết sức căng thẳng, một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên.

Lăng Hề quay đầu, nhìn cách ăn mặc của đối phương một chút, suy đoán hẳn là thầy chủ nhiệm.

“Tôi nghe nói có người ở đây đánh nhau.”

Lăng Hề lập tức hiểu được vấn đề, hẳn là hai thiếu niên đánh nhau lúc nãy.

Nhưng lúc này thầy giáo trông thấy bộ dáng bọn họ rất hùng hổ, lập tức hiểu lầm. Lạnh lùng đưa mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai người các ngươi đi theo tôi.” Ném câu này lại rồi đi ra khỏi phòng học.

Phòng giáo viên.

Hai người một cao một thấp đứng ở trước mặt thầy chủ nhiệm, đối mặt với chất vấn của thầy, Lăng Hề nghiêng đầu qua một bên, quật cường nói: “Em không có đánh nhau.”

Thầy chủ nhiệm nhìn nhìn khóe miệng Lăng Hề có một vết thương nhỏ, mắt lại nhìn thiếu niên kia trên người rõ ràng bị thương nhiều hơn: “Việc này là ai khơi mào thì người đó chịu trách nhiệm.”

“Em không có đánh nhau.” Lăng Hề lặp lại một lần nữa, tiếng nói có chút cứng ngắc. Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Chủ nhiệm nhìn thấy thái độ của Lăng Hề như vậy, lập tức kết luận cậu là người khơi mào vụ đánh nhau này.

“Đứng lại. Thái độ của cậu như vậy tôi đã có thể xử phạt cậu rồi.”

Lăng Hề nắm chặt tay lại, sau đó dần dần buông lỏng ra. Cân nhắc một chút, ngoan ngoãn quay trở về. Dù sao cậu có thể đến trường cũng không dễ dàng. Cậu cũng không muốn nhìn thấy biểu tình thất vọng của ông nội Địch Nam.

Thầy giáo hướng thiếu niên kia nói: “Cậu đi ra ngoài trước, việc này không liên quan tới cậu.”

Thiếu niên kia hơi sửng sốt, nhìn về phía Lăng Hề, ánh mắt có chút phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng xoay người đi ra ngoài.

Cửa vừa được đóng lại.

“Em không có đánh nhau.”

Thầy giáo ngồi trên ghế, biểu tình khuôn mặt rõ ràng là không tin: “Đừng nói dối, tôi cho cậu biết, dù cho cậu lớn lên có xinh đẹp thì cũng không làm được gì.”

Lăng Hề mím môi lại, không nói thêm gì nữa. Thái độ của đối phương rõ ràng là không tin cậu. Cậu biết mình cho dù có nói gì thêm nữa cũng không được ích gì.

Thòi gian tiếp theo, Lăng Hề luôn luôn cúi đầu buồn bực không lên tiếng, đứng ở trong văn phòng nghe giáo huấn.

Kỳ thật đối phương nói cái gì Lăng Hề hoàn toàn không có nghe, lúc đi ra khỏi văn phòng đã là giữa trưa.

Lăng Hề đút hai tay vào túi quần từ từ đi trong trường học, cúi đầu, ngay cả cơm trưa cũng không có tâm trạng để ăn.

Từ nhỏ cậu chưa từng trải qua gian khổ, hiện tại thật sự chỉ có một mình phải đối mặt với cuộc sống.

Cậu cũng không có bạn bè, tiền bạc, quyền lực, ngay cả suy nghĩ cũng không giống với người của thế giới này.

Vì cái gì, tại sao tôi lại đi tới nơi này, không hiểu tại sao lại đến thế giới này. Không hiểu tại sao, vì cái gì, vì cái gì?

Hiện tại rất mong muốn đây chỉ là một giấc mộng, phần lớn con người ở Vương đô rất đơn thuần, nhưng thế giới này có rất nhiều thứ cậu không thể hiểu được, ngay cả con người, cậu……cũng không thể nhìn thấu bọn họ…..

Không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, bọn họ cũng không biết cậu không phải người của thời đại này, hai thế giới thật sự quá khác nhau, cứ như có một cái hố ngăn cách rất sâu, không có cách nào vượt qua được.

Đột nhiên, Lăng Hề mãnh liệt hiểu ra: Cậu, không phải người của thế giới này, căn bản không thuộc về thế giới này……

Cậu lại nỗ lực muốn sống ở cái thế giới này…..

Lăng Hề đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất ủy khuất. So với lúc phát hiện thích khách là do Đại ca cùng Tứ đệ phái tới, còn thấy ủy khuất nhiều hơn.

Nếu như cậu cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này, chỉ sợ cũng sẽ không có ai để ý, có khi cậu lại có thể trở về thế giới kia của cậu……

Không biết cách trở về…… Cũng không biết ở thế giới xa lạ này có ai thực sự quan tâm cậu không……

Trước nay chưa bao giờ có cảm giác cô độc như vậy.

Sinh ra mà lại không có chỗ nào để dựa vào. Cái cảm giác này thật sự là thống khổ không nói nên lời.

Không bao lâu, trời bắt đầu mưa. Lăng Hề vẫn như trước cúi đầu vô thức mờ mịt bước đi, không biết qua bao lâu, Lăng Hề cũng phát hiện khung cảnh bốn phía càng lúc càng lạ lẫm.

Dừng lại, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Không biết có phải tại gió thổi mạnh không, Lăng Hề cảm thấy thực sự rất lạnh, hai tay ôm lấy thân thể muốn làm cho chính mình ấm áp hơn một chút.

Lăng Hề ôm chặt lấy đầu gối của mình, con mắt cực lực trợn to, Vương tộc kiêu ngạo không cho phép cậu rơi lệ. Ngày đầu tiên đến cái thế giới xa lạ này, cậu đã hạ quyết tâm, cho dù khó khăn như thế nào, cậu vẫn sẽ tiếp tục bước tiếp.

Dũng cảm bước tiếp về phía trước.

Lăng Hề…..

Lăng Hề…..

Cho dù khó khăn như thế nào ngươi vẫn muốn kiên trì tới cùng sao.

Gió thổi mạnh xuyên qua lá cây. Mưa phùn cũng không có lớn hơn, nhưng vẫn liên tục rơi xuống người Lăng Hề.

Từ rất xa Lạc Gia đã nhìn thấy thiếu niên tóc đen kia đang ngồi ở trên ghế dài, vẻ mặt cô đơn, ôm hai chân, cặp mắt giống như thủy tinh mở to, mờ mịt nhìn về phía trước.

Thân hình gầy gầy cứ như vậy không nhúc nhích, ôm chân ngồi ở một chỗ, mặc cho nước mưa lạnh như băng đang rơi xuống trên từng tấc da thịt.

Dù là Lạc Gia vô cùng cao ngạo, nhìn thấy hình ảnh làm đau lòng người như vậy, khiến lòng của hắn giống như bị hung hăng đánh một cái.

Một khắc kia, Lạc Gia không có cách nào hình dung được loại cảm giác đau lòng này, so với bị kim châm đâm vào lòng còn khó chịu hơn. Trong nội tâm đột nhiên sinh ra một cổ mãnh liệt muốn ôm thiếu niên kia vào trong ngực.

Hình như là nhận ra điều gì đó, Lăng Hề ngước mắt nhìn về hướng Lạc Gia đang đi tới.

Vào thời điểm đó, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lăng Hề, tim Lạc Gia đập mạnh đến nỗi như muốn rớt ra ngoài. Đôi mắt màu đen kia trước sau như một vẫn ẩm ướt. Nhưng lúc này lại có thêm một phần yếu ớt.

Lạc Gia lẳng lặng nhìn Lăng Hề ngồi một mình ở trong cơn mưa phùn, thấy quần áo của cậu ướt đẫm, chắc là đã dầm mưa lâu rồi. Con ngươi đen bị mưa thấm ướt có vẻ càng sáng ngời hơn.

Lạc Gia chậm rãi duỗi tay ra, nhẹ nhàng, ôm con mèo nhỏ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương này vào trong ngực…..