Lặng Lẽ Thích Em

Chương 45

       Khi Sở Kiều và Trương Tử Cẩn trở về Trương gia, hai người thấy mọi người đang ngồi trong phòng khách xem TV.

  Trương Tử Thanh xong công việc sớm nên trở về với gia đình, Giang Nghiêu nép trong vòng tay của anh, ba mẹ của cô ngồi trên ghế sofa cười thích thú xem TV.

  Cười?

  Trước khi Sở Kiều nhìn thấy những gì được phát trên TV, nàng đã nghe thấy câu: "Đây là vợ tôi, không phải đặc biệt xinh đẹp sao? ... Đây là vợ tôi, anh có thể chúc phúc cho chúng tôi được không?"

  Rõ ràng là mọi người đang theo dõi buổi ra mắt tập đầu tiên của Perfect Love mà Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đã bỏ lỡ ngày hôm qua.

  Chu Nam Thâm nghe câu nói này nói đi nói lại trên TV, bà không thể nhịn cười nổi, nói: "Nhìn vẻ tự hào của Tiểu Cẩn đi. Thật không thể tin được."

  Điều này rõ ràng không nhằm vào Sở Kiều, nhưng Sở Kiều cảm thấy xấu hổ như thể mình đang bị trêu chọc.

  Trương Tử Cẩn nói: "Mẹ."

  "A! Nhân vật chính đã về." Ánh mắt của mọi người đều dừng ở hai người, Sở Kiều xấu hổ đi theo Trương Tử Cẩn vào không biết nên đặt tay ở đâu. Nhìn thấy ánh mắt Trương mẹ rơi vào mình, nàng định gọi chú và dì, Trương mẹ cười nói: "Con định gọi dì à?"

  Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều với ánh mắt hy vọng. Sở Kiều hơi cúi đầu xuống, nói: “Mẹ.” Rồi nói với Trương ba “Ba”.

  " Bé ngoan." Trương mẹ lấy ra một phong thư lớn màu đỏ nhét vào tay Sở Kiều. "Cầm lấy đi, ta đã chuẩn bị rất lâu rồi. Hôm nay ta đưa con."

  Sở Kiều nhìn Trương Tử Cẩn, cô nói: "Em nhận đi."

  Giang Nghiêu dựa vào Trương Tử Thanh sờ sờ bụng cô, cười hỏi: "Tiểu Cẩn của chúng ta gần đây rất tự hào về vợ trên chương trình nhỉ. Haha"

  “A, chị dâu, em mang cho chị một thứ.” Sở Kiều đưa chiếc hộp có khóa trường sinh tinh xảo “Cho đứa nhỏ, em không biết tặng cái gì nên em chọn cái này.”

  Trương Tử Cẩn nói thêm: "Nàng đã chọn nó từ lâu."

  Sở Kiều bí mật lườm cô, cảm thấy cảm giác tự hào giữa những dòng phát biểu của Trương Tử Cẩn đã hiện rõ trên khuôn mặt cô. Giang Nghiêu mở khóa ra thấy là khóa trường sinh, liền nói: "Đây chính là thứ chị cần, Tiểu Kiều chị thật sự rất thích."

  Trương Tử Thanh cười thầm với Sở Kiều.

  Trong bữa ăn, Trương mẹ đề cập đến thời gian hai nhà ăn cơm cùng nhau để bước qua năm mới. Sở Kiều biết gia đình nàng hiện tại thế nào nên sợ làm gia đình họ khó chịu.

     "Cái này ..." Sở Kiều do dự.

  Trương Tử Cẩn không nói gì chỉ nhìn Sở Kiều đang bóc tôm, cô không có vấn đề gì với chuyện này, chỉ nghe Sở Kiều.

  Giang Nghiêu thuyết phục: "Đây không phải là một gia đình sao? Cùng nhau ăn Tết thì sẽ sôi động hơn phải không lão công ?"

  Trương Tử Thanh đang cúi đầu ăn, đột nhiên chân bị giẫm lên, vội nói: "Vâng, vâng vâng."

  Vừa dứt lời, trên chân lại bị nhéo một cái, lập tức đẩy Trương Tử Cẩn: "Tiểu Cẩn, em nghĩ sao?"

  Trương Tử Cẩn còn chưa nói chuyện, đang im lặng ăn cơm, Trương ba đột nhiên sửng sốt, Trương mẹ trực tiếp hơn Giang Nghiêu rất nhiều, đẩy ông một cái, Trương ba lập tức hiểu ra cười nói với Sở Kiều: "Tiểu Kiều, nếu con không biết nói gì thì để ta giúp con. "

  Trương Tử Cẩn cười bên tai Sở Kiều, nói: "Chị xin lỗi, gia đình chị ai cũng đều là nô ɭệ của vợ."

  Sở Kiều thích thú "Vâng, sau bữa tối ta sẽ gọi điện cho gia đình để nói chuyện này."

  Sau bữa ăn, Trương Tử Cẩn dẫn Sở Kiều lên lầu nghỉ ngơi. Sở Kiều gọi Sở ba để giải thích ý định của mình, họ lập tức đồng ý. Nhưng ông nói hai giờ sau mới có thể đến đây.

  Trương Tử Cẩn có trách nhiệm gọi điện thoại cho Hàn Mẫn Linh. Sau khi cúp máy, cô ngồi trầm ngâm quay đầu nhìn Sở Kiều đang mặc quần áo ở nhà, một hồi nói: "Chị ghen."

  "?" Sở Kiều bước tới, chạm vào trán Trương Tử Cẩn, cố gắng đo trán mình và trán cô lần nữa "Không sốt."

  Trương Tử Cẩn nói: "Vũ Nguyệt vừa rồi không nói lời nào, nhưng Mẫn Linh đã nói với em ấy là em mời đến rồi em ấy đồng ý ngay." Trương Tử Cẩn thở dài, vươn tay vừa đủ ôm lấy eo của Sở Kiều "Em ấy định túm lấy vợ của chị sao?"

  “Chị đang nói nhảm gì vậy?” Sở Kiều cảm thấy buồn cười, cảm thấy Trương Tử Cẩn đã trở thành một đứa trẻ cần được dỗ dành, tự hỏi bản thân tại sao lại không cho cô ăn đồ ngọt. Nàng cảm thấy thích thú với suy nghĩ trong đầu, không kìm được ôm mặt Trương Tử Cẩn cúi xuống hôn cô thật lâu.

  Trương Tử Cẩn thỏa mãn liếm khóe môi "Em ngủ đi"

  "Còn chị thì sao?"

  Trương Tử Cẩn chỉ vào máy tính của cô, "Còn rất nhiều việc, em đi nghỉ ngơi đi, giấc ngủ của minh tinh rất quan trọng."

  "Được." Sở Kiều nằm trong chăn bông mềm mại "Gọi em khi ba em và mọi người đến nhé."

  Trương Tử Cẩn đáp lại.

  Sở Kiều tỉnh lại đã gần hai tiếng, mở mắt ra thấy Trương Tử Cẩn vẫn đang chăm chú làm việc, thỉnh thoảng cô lấy bút đen ghi lại gì đó trên giấy.

  Người phụ nữ làm việc chăm chỉ thực sự rất quyến rũ.

  Sở Kiều bất động trên giường nhìn chằm chằm Trương Tử Cẩn một lúc lâu, động tác của Trương Tử Cẩn rất nhẹ, có lẽ là vì cô sợ làm Sở Kiều thức giấc. Khi cô nhìn sang, Sở Kiều nở một nụ cười thật tươi với cô.

  “Em dậy khi nào?” Trương Tử Cẩn đặt bút xuống đi tới, Sở Kiều cũng ngồi dậy hỏi cô: “Bọn họ đến rồi à?"

  "Chưa" Trương Tử Cẩn vừa trả lời xong liền nghe thấy dưới lầu có tiếng động, kiểm tra thời gian liền đứng lên "Hình như họ đến rồi, cùng nhau đi xuống đi"

  Sở Kiều gật đầu, khi nàng đi xuống lầu với Trương Tử Cẩn, nàng thấy Sở ba đi vào với túi lớn túi nhỏ, dì Từ đi theo phía sau Hàn Mẫn Linh và Từ Vũ Nguyệt cũng tình cờ vào cửa. Trương ba và Trương mẹ ân cần chào hỏi mọi người. Sở Kiều đi tới nói với Từ Vũ Nguyệt: "Em cứ từ từ đi, đừng căng thẳng quá."

  Hàn Mẫn Linh thúc đầu, chen vào giữa hai người họ để nắm tay Từ Vũ Nguyệt "Em không được phép đến gần Vũ Nguyệt, đi đến bên Tử Cẩn đi."

  Nụ cười nho nhỏ nở trên khóe môi Từ Vũ Nguyệt, Giang Nghiêu nhét một nắm hạt vào tay nàng, còn Trương mẹ thì nhét kẹo dẻo vào tay nàng nói năm mới bọn trẻ phải ăn kẹo.

  Sở Kiều được đối xử giống như nàng ấy, nhưng Trương Tử Cẩn và Hàn Mẫn Linh không có.

  Sở ba nói: "Ta cũng mua rất nhiều pháo hoa để trong cốp xe, có nên mang vào không?"

  Sở Kiều: "Thành phố không cho phép bắn pháo hoa."

  "Pháo hoa không có hại với môi trường, chúng ta có thể ..." Sở ba xót xa nhìn Sở Kiều, "Đó không phải là vì ta muốn có không khí Tết nên mới mua."

  “Không sao, chúng ta có thể lái xe ra ngoại ô.” Trương ba nói nhanh, đi tới nói chuyện với Sở ba. Dì Từ và Trương mẹ nhanh chóng làm quen với nhau, cả hai đều là người hiền lành, cùng vào bếp bàn bạc cho bữa tối giao thừa.

  Mặc dù còn chưa đến giao thừa nhưng gia đình đã trở nên sôi động hơn vì có người đến, thậm chí những người như Sở Kiều đến đây cũng không có cảm xúc gì cũng có chút cảm khái trong lòng.

  Từ Vũ Nguyệt kê đầu trên bụng Giang Nghiêu, nói "Ồ" đôi mắt của Từ Vũ Nguyệt lấp lánh.

  Giang Nghiêu mỉm cười: “Thằng nhỏ nghịch ngợm, chắc hẳn nó kích động khi biết em là một chị gái xinh đẹp đó” Cô liếc nhìn Trương Tử Thanh "Thật xứng đáng là con của ba."

  Trương Tử Thanh cười bất lực.

  Hàn Mẫn Linh đang bóc hạt dưa, nói: "Sao chị biết là con trai?"

  “Chưa kiểm tra.” Giang Nghiêu lắc đầu, “nhưng là cảm thấy như vậy.”

  Sở Kiều nghe thấy Từ Vũ Nguyệt nói nhỏ: "Thật tuyệt."

  Vào ngày 30 Tết, ngày cuối cùng của năm, một trận tuyết dày bao phủ khắp thành phố. Sáng sớm, dì Từ và Trương mẹ đã đi mua nguyên liệu cho bữa tối giao thừa, họ còn mang theo Trương ba và Sở ba, những người phụ trách xách đồ. Khi họ quay lại Sở Kiều vừa thức dậy thấy Trương Tử Cẩn lại ngồi cạnh máy tính tiếp tục làm việc.

  Nàng lười biếng dựa vào lưng Trương Tử Cẩn bắt đầu nghịch tóc cô, giọng mũi nói: "Tối hôm qua mệt quá mà dậy làm việc sớm vậy?"

  “Đây là lần đầu tiên em biết chị có năng lượng tốt?” Trương Tử Cẩn mỉm cười, quay đầu hôn nàng. Sở Kiều vội vàng che miệng lại “Chờ một chút! Em còn chưa đánh răng."

  Trương Tử Cẩn nói: "Lão nương nương còn thẹn thùng."

  Sở Kiều phớt lờ cô, dụi mắt rồi đi tắm. Trương Tử Cẩn nằm dài trên ghế rồi tắt máy tính. Sau khi Sở Kiều ra khỏi phòng tắm, nàng nắm tay Trương Tử Cẩn xuống lầu thì thấy cả gia đình nàng là người thức dậy cuối cùng.

        Giang Nghiêu và Trương Tử Thanh đang làm bánh bao trong phòng khách. Từ Vũ Nguyệt hôm nay mặc một chiếc áo len trắng, giúp làn da của cô trắng hơn. Cô đang gấp bánh bao với Hàn Mẫn Linh, bánh bao do Hàn Mẫn Linh làm thì lộ rõ. Trong số những bánh bao do mọi người làm thì nó cực kỳ xấu xí.

  Sở Kiều cảm thấy cuối cùng nàng đã tìm thấy cảm xúc khác trên khuôn mặt của Từ Vũ Nguyệt, đó là chán ghét bánh bao của Hàn Mẫn Linh.

  “Ba em đâu?” Sở Kiều hỏi.

  Trương Tử Thanh chọc vào bánh bao nói: "Hai người ba đều đã đi đánh cờ, nói ai thua sẽ chịu mọi người phong bao lì xì năm mới."

  Người đàn ông uy nghiêm điềm đạm trong công ty ngày thường ngồi trước mặt Giang Nghiêu với vẻ mặt ôn nhu, cẩn thận làm bánh bao. Bày ra vẻ mặt cưng chiều vợ, Giang Nghiêu cũng tỏ vẻ chán ghét.

  Sở Kiều vào bếp để giúp đỡ, nhưng nàng bị dì Từ và Trương mẹ đuổi ra ngoài, nói nhà bếp bây giờ là nơi của họ không ai được phép can thiệp.

  Không thể nào, Sở Kiều và Trương Tử Cẩn trở thành hai thành viên nhàn nhã nhất trong gia đình, cho nên hai người phải ngồi trong phòng khách xem TV cùng bốn người làm bánh bao. Hàn Mẫn Linh nhét kẹo bơ cứng vào miệng Từ Vũ Nguyệt trong khi làm bánh bao.

  Cô cho một viên kẹo dẻo khác vào, Từ Vũ Nguyệt ngoan ngoãn ăn. Hàn Mẫn Linh phát hiện ra kẹo là một thứ rất tốt. Sau khi đưa nó cho Từ Vũ Nguyệt thì tâm trạng nàng ấy cũng trở nên tốt.

  Cô tự hỏi liệu trong tương lai cô có thể đặt một túi kẹo bên cạnh giường không.

  Trương Tử Cẩn làm một chiếc bánh bao gọn gàng rồi đặt nó bên cạnh chiếc bánh bao bị rách của Hàn Mẫn Linh, cô liếc nhìn Hàn Mẫn Linh, nói: "Chúng ta khác nhau."

  Dưới sự giám sát của dì Từ và Trương mẹ, họ đại khái là ăn trưa. Tuy trong miệng thô bạo nhưng thực ra họ đã nấu được sáu món, ai ăn xong đều bụng tròn chỉ muốn nằm bất động trên sô pha. Sau bữa ăn, Trương mẹ và dì Từ đi chuẩn bị mười món ăn cho bữa tối, còn Trương ba và Sở ba quay trở lại sân để chơi cờ.

  Trương Tử Cẩn đang pha trà trong phòng khách, nét mặt ẩn hiện trong màn sương trắng. Sở Kiều nhìn cô, cảm thấy thời gian bỗng trở nên rất chậm, chậm đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ ràng từng cử chỉ của Trương Tử Cẩn.

  Sở Kiều dựa vào người Trương Tử Cẩn, Trương Tử Cẩn cảm thấy tâm trạng của nàng thay đổi thất thường, quay đầu lại hỏi nhỏ: "Sao vậy?"

  "Không sao." Sở Kiều nghĩ về pháo hoa mà Sở ba đã mua. "Khi nào thì chúng ta bắn pháo hoa?"

  "Ba nói sẽ lái xe lúc mười một giờ, không biết chúng ta có bắt kịp giờ không".

  Vào giờ ăn tối, chiếc bánh bao do Sở Kiều và những người khác làm đã được mang lên bàn, Hàn Mẫn Linh bị cả một gia đình chán ghét vì chiếc bánh bao cô làm đã bị hỏng khi đang nấu, nhân bị chảy ra ngoài chỉ còn lại vỏ bánh bao.

  Từ Vũ Nguyệt sốt sắng giúp cô lấy một bát lớn để gói bánh bao lại, Hàn Mẫn Linh nói, "Cám ơn."

  Từ Vũ Nguyệt nói rõ ràng: "Không cần cám ơn."

  Vừa mới nói xong, Từ Vũ Nguyệt đột nhiên dừng đũa, từ trong miệng móc ra một đồng nhân dân tệ.

  “?” Từ Vũ Nguyệt cầm đồng tiền vẻ mặt khó hiểu.

  “Ồ!” Ngay sau đó, Sở Kiều cũng ăn trúng đồng tiền trong cái bánh bao, không biết đã gói từ lúc nào.

  "Bánh bao trong bữa tối giao thừa của gia đình chúng ta có 2 đồng xu. Ai ăn nó sẽ có một năm may mắn." Trương Tử Cẩn giải thích với nàng "Năm nay chính là em và Vũ Nguyệt."

  Sở Kiều mỉm cười, cảm giác suиɠ sướиɠ lan tỏa khắp cơ thể. Nàng nhìn thấy Từ Vũ Nguyệt cầm đồng tiền của mình một lúc, cuối cùng cũng đặt nó trang trọng bên bát của Giang Nghiêu.

  Giang Nghiêu nhìn vào đồng xu cảm thấy tình mẫu tử rất dễ đa cảm, chỉ một hành động nhỏ này của Từ Vũ Nguyệt cũng khiến cô ứa nước mắt. Cô lau khóe mắt nói với Từ Vũ Nguyệt “Chị rất thích.” Cô lại nói với Sở Kiều, “Đừng đưa cho chị, chị phải đưa cho đứa nhỏ này khóa trường sinh, còn em giữ lại đồng tiền này đi."

  Trương Tử Thanh không ngắt lời, lặng lẽ ăn bánh bao với nụ cười trên môi.

  Một bữa cơm đầm ấm, tiếng pháo vang rền khắp ngoại thành. Sở Kiều cầm đồng xu vừa ăn, nhìn hồi lâu, cuối cùng phát hiện năm trên đồng xu là năm nàng sinh ra!

  “Thật là trùng hợp?” Sở Kiều thở dài, quay đầu lại hỏi Trương Tử Cẩn đang lái xe “Tại sao?”

  Trương Tử Cẩn bật cười "Ngốc, cuối cùng cũng tìm được rồi? Đây là đồng tiền đặc biệt chuẩn bị cho em."

  Sở Kiều chỉ nhớ Trương mẹ đã tự làm bánh bao.

  Sau đó Từ Vũ Nguyệt ...

  “Từ Vũ Nguyệt tự mình ăn .” Trương Tử Cẩn đoán được nàng đang suy nghĩ gì, đưa tay sờ sờ đầu của nàng “Hạnh phúc không?

  Sở Kiều thì thào: "Hạnh phúc, rất hạnh phúc."

  Khi đến vùng ngoại ô, thời gian đã đúng, chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là đến giao thừa.

  Lái xe trực tiếp lên đỉnh núi, nàng có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của thành phố Bắc Lâm. Sắp xếp pháo hoa xong, Trương Tử Thanh phụ trách đốt lửa, cùng mọi người đếm ngược: "Năm!"

  Bốn!

  Ba!

  Hai!

  Một!

  “Bang, bang, bang—” Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm rồi lại rơi xuống, dường như đã ở trong tầm tay. Sở Kiều khó nghe thấy âm thanh chói tai, chỉ có thể nghe thấy Trương Tử Cẩn thì thầm bên tai: "Chúc mừng năm mới vợ yêu."

  Nàng nép mình trong vòng tay của Trương Tử Cẩn, đôi mắt ươn ướt, rất nhiều hình ảnh hiện ra trước mắt nàng trong thời gian đếm ngược. Còn có Trương Tử Cẩn và những người nàng thấy hôm nay, làm bánh bao trong phòng khách, đôi mắt sáng ngời của Từ Vũ Nguyệt, tiếng vo ve khó chịu của Hàn Mẫn Linh, dáng vẻ bận rộn của dì Từ và Trương mẹ, cuộc thi đánh cờ giữa Sở ba và Trương ba. Nó đã trở thành một bức tranh sống động, lướt qua trước mắt nàng không biết bao nhiêu lần.

      "Tử Cẩn." Sở Kiều thì thầm với Trương Tử Cẩn "Em thực sự hạnh phúc."