Lặng Lẽ Thích Em

Chương 48

      Đến khi hừng đông, Trương Tử Cẩn đứng dậy thu dọn đồ đạc rời đi, Sở Kiều ngơ ngác móc chân cô không cho cô đi, lẩm bẩm: "Ngủ tiếp đi, ngủ một lát thôi."

  Trương Tử Cẩn không giúp được nàng, cho nên cô lại mở chăn bông, ôm Sở Kiều rồi hôn lên tóc nàng, thì thầm vào tai "Em nghỉ ngơi thật tốt. Hẹn gặp lại ở buổi tiệc."

      Sở Kiều nỉ non, hiển nhiên lại ngủ rất ngon. Trương Tử Cẩn giúp Sở Kiều ngâm nước mật ong và chườm nóng trên đầu giường với miếng đệm nhiệt độ ổn định, sau đó quay lại hôn lên mặt Sở Kiều một lần nữa rồi miễn cưỡng bước đi.

  Suốt đường đến sân bay, trợ lý mang theo đầy đủ tài liệu, chuyến bay cất cánh không chút lưu luyến chẳng mấy chốc đã mang Trương Tử Cẩn đi một đất nước khác.

  Khi Sở Kiều tỉnh dậy thì trời đã sáng. Sau khi uống nước mật ong mà Trương Tử Cẩn để trên đầu giường, nàng lấy chăn bông đi vào bếp thì bắt gặp Hàn Mẫn Linh bước vào, nàng nhìn chằm chằm vào cô với quầng thâm dưới mắt.

  “Hòa chưa?” Sở Kiều nhìn cô cười.

  Hàn Mẫn Linh tức giận liếc nàng một cái "Em còn nói! Chị cảm thấy cả đêm như bị quăng quật, cả người rã rời..."

  “Im lặng.” Sở Kiều đặt ngón tay lên môi “Nhỏ thôi” Nàng liếc nhìn Hàn Mẫn Linh từ trên xuống, trầm ngâm nói “Xem ra Từ Vũ Nguyệt đánh nhau khá tốt."

  Hàn Mẫn Linh nghiến răng: "Em câm miệng."

  "Được, lát nữa em rời đi, em sẽ không kém với chị đâu" Sở Kiều sờ sờ tóc sau tai "Chị hiện tại có thể chấp nhận Vũ Nguyệt diễn vai Hâm Đình, phải không? "

  Hàn Mẫn Ling ủ rũ không vui: "Còn gì nữa? Tần Viễn Thư định đưa Vũ Nguyệt đi huấn luyện đặc biệt. Đối với chị cũng không có gì. Hơn nữa, cậu ấy đã sẵn sàng ký kết hợp đồng với Vũ Nguyệt, đang đợi blog chính thức."

  “Ừ.” Sở Kiều vỗ vai Hàn Mẫn Linh, giọng điệu giễu cợt “Một người mặc đồ ngủ bây giờ không có quyền nói”.

  Nồi nào úp vung nấy! Hàn Mẫn Linh gần như nổ tung.

  Trương Tử Cẩn đang cùng trợ lý kiểm tra cách bố trí sân khấu. Lễ tân được chia thành khu vực trong nhà và ngoài trời. Các tầng trên cùng của tòa nhà được cho thuê và sân khấu chính, còn sân khấu chính được lên kế hoạch xây dựng trên đỉnh của tòa nhà. Không có gì là cẩu thả.

  Người tổ chức là Quang Hoa, khách sạn đã đặt cho khách không xa địa điểm. Trương Tử Cẩn ước tính giờ phút này Sở Kiều đã lên máy bay, cô liếc nhìn điện thoại hỏi trợ lý: "Việc ký kết của bên Từ Vũ Nguyệt đã hoàn thành chưa?"

  “Vâng.” Trợ lý ở một bên cung kính đáp “Hiện tại tin tức trong nước cũng được phát hành.”

  “Được rồi.” Trương Tử Cẩn gật đầu xác nhận với nhân viên sắp xếp buổi tiệc đã ổn trước khi rời đi. Để xây dựng một khung thép khổng lồ trên đỉnh tòa nhà, kỹ sư chiếu sáng đang thực hiện xem xét lần cuối. Vào buổi tối, Trương Tử Cẩn sẽ đứng ở trung tâm của ánh đèn sân khấu và diễn thuyết về những thành tích của Quang Hoa trong năm nay. Đồng thời, cô cũng sẽ khen ngợi nữ nghệ sĩ xuất sắc của mình - Sở Kiều.

  Có thể nói, vầng hào quang của nhân vật chính trong bữa tiệc cocktail này đã đổ lên Sở Kiều, nhưng bản thân nhân vật chính vẫn bặt vô âm tín.

        Hoàng hôn buông xuống, Sở Kiều đã đến khách sạn chuẩn bị cho lớp trang điểm cuối cùng, Trương Tử Cẩn đã đến địa điểm đợi. Bữa tiệc chiêu đãi này có thể được coi là một bữa tiệc nhỏ thường niên, nhiều nhân viên của các công ty cũng mang theo con riêng của họ, Trương Tử Cẩn đang ngồi trên ghế sofa, con của một số nhân viên chạy quanh cô. Cô chợt nghĩ đến cậu bé mà cô nhìn thấy trong siêu thị ở thị trấn, tự hỏi bây giờ cậu bé thế nào rồi? Khi cô đang xuất thần đột nhiên có một sức nặng đè lên chân cô.

  Trương Tử Cẩn nhìn thấy một cô gái nhỏ với mái tóc xoăn màu nâu leo

lên đùi mình và đang nhìn mình với đôi mắt xanh to tròn. Cô bé nói tiếng Trung thành thạo: "Chào chị".

  “Em vào bằng cách nào?” Cô đưa tay ra đón lấy cô bé, đứa nhỏ nép vào tay cô ngóc đầu lên nói: “Mẹ em là nhân viên ở dưới lầu, em lên chơi với các bạn khác."

  Ồ, chắc là con của nhân viên trong khách sạn này. Lúc này, cô nhóc đang ôm cánh tay cô không chịu xuống, Trương Tử Cẩn không nhịn được hỏi cô bé: "Em tên gì?"

  “Em tên là Tô Dao” Cô gái nhỏ báo tên giống như cảm thấy xấu hổ, lén hôn lên má Trương Tử Cẩn rồi vội vàng nhảy xuống, cô bé chạy ra ngoài nói: “Chị ơi! Em sẽ cùng chơi với chị sau!"

  Trương Tử Cẩn bật cười, một nhân viên đến hỏi đứa trẻ thì Trương Tử Cẩn thản nhiên nói: "Không sao đâu. Nếu cô bé vào chơi thì đừng ngăn cô bé lại mà hãy quan sát, đừng để đứa trẻ đến chỗ nguy hiểm."

  Các nhân viên nghe xong đi xuống.

  Điện thoại rung trong túi, Trương Tử Cẩn lấy ra xem thì thấy là tin nhắn của Sở Kiều: "Em đã đến rồi."

  Trương Tử Cẩn không kìm được nụ cười trên môi, từ trên cao nhìn ra cảnh đêm bên dưới, cô thì thào nói: "Chuẩn bị bắt đầu."

  Hôm nay Sở Kiều mặc đầy đủ trang phục, mặc một chiếc váy dài màu đỏ tía, hở lưng xẻ sâu để lộ đường lưng duyên dáng và xương quai xanh quyến rũ. Trước khi rời thang máy, nàng đã nghe thấy tiếng nhạc từ buổi tiệc. Nàng cũng được một camera theo dõi không chỉ sự kiện nàng tham gia mà còn là địa điểm ghi hình của chương trình.

  Hạ Tử Du muốn ghi lại tất cả những cảnh của nàng và Trương Tử Cẩn có thể khiến người hâm mộ hét lên, camera đã ở chế độ chờ bất cứ lúc nào.

  Cửa thang máy mở ra, đây là Vanity Fair.

  Về cơ bản, tất cả những người trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình đều có mặt, tất nhiên đa số là nghệ sĩ giải trí, diễn viên và ca sĩ đang tìm kiếm cơ hội. Ở đây, để những ông lớn nắm giữ tài nguyên chú ý tới để có thể nổi tiếng.

  Sở Kiều không có ý định này, sở dĩ nàng đến chỉ là để tìm Trương Tử Cẩn. Người này không thể dễ tìm hơn, đi qua giữa sân khấu giữa đám đông, chính xác là người đang nhìn chằm chằm vào nàng.

  Là cô ấy.

  Ngay khi tìm thấy Trương Tử Cẩn, toàn bộ bờ vai chặt chẽ của Sở Kiều thả lỏng ra, cầm ly cocktail trong tay nâng tới hướng của Trương Tử Cẩn nhấp một ngụm.

  Nàng thấy Trương Tử Cẩn mỉm cười, sau đó cô nói gì đó với trợ lý gần đó, cô có vẻ bận rộn như thể có vô số việc phải giải quyết.

  Sở Kiều không khỏi suy nghĩ sau khi quen biết Trương Tử Cẩn lâu như vậy, nàng đã giúp Trương Tử Cẩn được cái gì?

  Có vẻ như ... không có gì có thể giúp đỡ.

  Trương Tử Cẩn luôn sát cánh che mưa gió cho nàng một cách vô điều kiện, vậy nàng có thể làm gì cho Trương Tử Cẩn đây?

  Nàng nhìn chiếc nhẫn trên tay bất chợt thở dài. Đột nhiên nàng cảm thấy mình thực sự là một người rất ích kỷ, không thể cho Trương Tử Cẩn bất cứ thứ gì, ngay cả tình trạng hôn nhân cũng không được tiết lộ.

  Sở Kiều đột nhiên cảm thấy có chút mất hứng, sau vài hớp rượu liền nhìn thấy Trương Tử Cẩn đang đứng trên sân khấu, gió hất mái tóc dài của cô ra phía sau, ánh đèn chiếu vào mặt. Vẫn không có tì vết trong tầm nhìn.

  Rất hoàn hảo.

  Sở Kiều đột nhiên vui mừng, may mắn là Trương Tử Cẩn không phải là minh tinh, cô rất đẹp, đẹp đến nỗi nàng chỉ muốn giấu cô đi không cho ai nhìn thấy.

  Dù cô không nói gì nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trương Tử Cẩn, ánh đèn sân khấu chiếu vào cô đều có một sức mạnh thuyết phục.

  Trương Tử Cẩn bật micro nói: "Chào mừng mọi người đến với sự đón tiếp của Quang Hoa. Với tư cách là người tổ chức, chúng tôi hy vọng mọi người có thể có khoảng thời gian vui vẻ tại đây."

  Không khí tại hiện trường rất tốt, Trương Tử Cẩn hạ micrô xuống, nói với giọng cao hơn: “Tôi tin rằng mọi người đều biết Quang Hoa đã ký hợp đồng với một nghệ sĩ nữ vào năm ngoái, cô ấy đã đạt được thành tích đáng kể trong năm nay. Vai trò hiện tại của cô ấy rất đặc biệt ... "

  Trương Tử Cẩn cố tình không nói xong mà lại hướng ánh mắt về Sở Kiều, cách nàng ba bốn mét, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Ống kính chụp cận cảnh đôi mắt của cô đưa lên màn hình lớn, ánh mắt trìu mến có thể dìm chết người.

  Người bên dưới đã bắt đầu bàn tán, thậm chí còn nhường khoảng cách đường thẳng giữa Sở Kiều và Trương Tử Cẩn, vừa trải thảm đỏ để Sở Kiều từng bước chậm rãi tiến về phía người yêu của mình.

  Sở Kiều thực sự không ngờ có lúc nàng cần xuất hiện thế này ở buổi tiệc, may mà bộ váy nàng mặc hôm nay đủ hoành tráng để không bị mất hình tượng.

  Trương Tử Cẩn cầm micro nói tiếp: "Bởi vì cô ấy là vợ tôi ."

  Tâm trạng của Sở Kiều dao động theo những lời của Trương Tử Cẩn, mọi người sẽ chỉ nghĩ những gì Trương Tử Cẩn đang nói chỉ là một vai trò trong chương trình tạp kỹ, nhưng chỉ Sở Kiều mới biết những bí mật nhỏ trong lòng hai người. Trương Tử Cẩn trước mặt mọi người tuyên bố hai người đã kết hôn!

  Sở Kiều lúc này không thể chờ đợi được nữa muốn lao tới ôm Trương Tử Cẩn, để lại vô số dấu môi trên gương mặt đầy phấn khích của cô. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thôi, là một diễn viên nàng phải giữ vững hình ảnh của mình mọi lúc.

  Đi chậm đều đặn. Sở Kiều nhìn chằm chằm Trương Tử Cẩn như thể chỉ còn lại hai người trên thế giới này.

  Cho đến khi--

  "Chị ơi!"

  Một đứa nhỏ đột nhiên lao lên sân khấu, chỉ cao đến thắt lưng Trương Tử Cẩn, đứa nhỏ đang giơ tay như cầu xin một cái ôm, một tay cầm bó hoa cúc nhỏ ngây ngô đung đưa, mái tóc xoăn nâu bị nàng chạy đi rối tung cả lên, vì vận động mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé ửng hồng lên.

Đây là gì nữa?

  Trương Tử Cẩn nhìn thấy Tô Dao thì chỉ một ngón tay về phía cô bé "Tôi bây giờ đang bận, tôi sẽ nói chuyện với em sau nhé?"

  "Không! Không!" Tô dao hỏi về những gì vừa nghe được "Chị ơi! Ý của chị là gì!"

  Micro truyền đạt lời nói của cô bé rõ ràng, chỉ là câu hỏi của trẻ con cho nên tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy thích thú với lời nói của Tô Dao. Bước chân của Sở Kiều bất giác dừng lại, nàng đang mong đợi câu trả lời của Trương Tử Cẩn.

  Trương Tử Cẩn cúi xuống chạm vào đầu Tô Dao, mỉm cười nói "Ý của tôi là bên nhau trọn đời, em biết không?"

Tô Dao dường như đã hiểu ra, khi cô bé định đưa bó hoa cho Trương Tử Cẩn thì khung thép ở sân khấu đột nhiên phát ra tiếng động lớn. Vẻ mặt Trương Tử Cẩn đột nhiên thay đổi, tất cả nhân viên gần như đồng loạt chạy đến "Di tản khẩn cấp, mọi người lập tức làm theo hướng dẫn rời khỏi cửa an toàn!"

  Mọi người đều hoảng sợ trước sự việc này.

  “Mang đứa nhỏ đi, nhanh lên!” Trương Tử Cẩn hét lên.

  Trước khi Sở Kiều đến bên Trương Tử Cẩn, khán giả có thể thấy rõ khung thép nâng đỡ bên cạnh sân khấu đã vỡ vụn, một khi nó sụp đổ thì sẽ va vào chính Trương Tử Cẩn và cô gái nhỏ trên sân khấu.

  Không đời nào!

  Trong đám người đều tránh sân khấu lao ra, Sở Kiều trực tiếp đạp giày cao gót lao thẳng về phía sân khấu, Trương Tử Cẩn tức giận mắng nàng: "Sở Kiều! Chạy đi!"

  "Tử Cẩn..."

  "Sân khấu sụp rồi!"

  Sở Kiều bị người khác kéo ra ngoài, nhưng tuyệt vọng muốn bỏ đi, nàng chưa bao giờ cố gắng thoát ra khỏi cơ thể mình như lúc này. Lúc Trương Tử Cẩn giao Tô Dao cho nhân viên, cô còn đang chuẩn bị lao xuống sân khấu thì đã nhìn thấy khung thép khổng lồ đổ dồn về phía đây, phút cuối cùng Trương Tử Cẩn vất vả đẩy hết các nhân viên xung quanh mình xuống mặt đất.

  Bó hoa cúc nhỏ bị ném ra trên không trung, yếu ớt treo trên mặt đất.

  "Không!!!"

  Sở Kiều khàn giọng hét lên, nhìn Trương Tử Cẩn đang bị ép dưới khung thép. Nước mắt lưng tròng, nàng kéo cây trượng đang giữ mình lại chạy về phía Trương Tử Cẩn.

  "Đừng đến đó! Đề phòng lần thứ hai sụp đổ, cô còn muốn sống không!" Có người hét vào lối thoát an toàn, nhưng nàng không làm theo.

   Sống?

  Cuộc sống của nàng bây giờ dưới khung thép lạnh lùng và tàn nhẫn kia. Nếu bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy, nàng cũng sẽ chết.