Lãng Mạn Của Anh

Chương 57

 

Chương 58

 

Trợ lý nhìn một bên mặt sưng đỏ của Chu Túy Túy, vừa định tiến lên lại bị ánh mắt của cô dọa sợ.

 

Chu Túy Túy mặt không đổi sắc từ văn phòng đi ra, đập cửa một cái thật mạnh, lập tức vào thang máy đi xuống.

 

Khi đến đại sảnh, còn gặp cô gái lễ tân khi nãy.

 

Khi cô gái lễ tân nhìn thấy cô còn hơi sửng sốt, "Chu tiểu thư...."

 

Chu Túy Túy gật đầu, sau đó rời đi.

 

Mãi cho đến khi ra bãi đậu xe, Chu Túy Túy không có chút do dự mà lái xe rời đi, sau khi lái ra rất xa, lúc này cô mới dừng xe ven đường, vùi đầu vào tay lái, gào khóc.

 

Cô vẫn luôn cảm thấy, ba mẹ mình quản giáo nghiêm khắc là vì tốt cho mình, tuy rằng dục vọng khống chế của họ rất mãnh liệt, nhưng đó cũng có thể hiểu được. Cho dù không thể hiểu được, thì Chu Túy Túy vẫn có thể tạm thời chấp nhận.

 

Nhưng càng lớn, cô càng nhận ra không phải như vậy.

 

Con nhà người ta, đều có ba mẹ yêu thương, bọn họ sẽ căn cứ vào thứ mà con cái mình thích mà cho đi học, sẽ nói với con là ba mẹ yêu con, sẽ mua quà cho con mình. Còn cô thì không, mỗi lần đi công tác về, sẽ hỏi người giúp việc trong nhà, gọi điện cho thầy cô giáo hỏi thành tích của cô, nếu thụt lùi, mẹ Chu sẽ dùng những từ ngữ độc ác đến nhục nhã, chán ghét và ghét bỏ chính mình.

 

--- Sao mày lại ngu như vậy! Sao tao lại có đứa con gái ngu như mày, mày thật sự ngu quá, sớm biết vậy tao đã không cần mày.....

 

Chu Túy Túy từ nhỏ đã lớn lên từ những từ ngữ đó, ban đầu quả thật vẫn theo khuôn phép cũ, nhưng thật ra trong lòng cô rất khó chịu, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Khi còn nhỏ áp lực quá mức, khi còn nhỏ vừa phản kháng, ba mẹ Chu liền nhốt cô vào trong phòng tối.

 

Chu Túy Túy rất sợ, cho nên mới giống như ban đầu mới gặp được Hạ Văn, rõ ràng không phải là một học sinh ngoan, nhưng trước mặt thầy giáo và bạn bè, người nhà, lại nghe lời giống như một con rối gỗ, trong ngoài bất nhất.

 

Quả thật cô, khi thời cấp ba, cô từng trèo tường, cũng trốn học, chỉ là khi thầy cô giáo hỏi, Chu Túy Túy sẽ nói là không khỏe, cho dù lấy cớ gì, thầy giáo đều tin tưởng, bởi vì ấn tượng của thầy cô giáo với cô, đó là một học sinh ngoan, chưa bao giờ nói dối, mãi mãi là học sinh ngoan nhất khối.

 

Khi đại học bắt đầu tránh thoát khỏi nhà giam, bắt đầu trốn thoát.

 

Đến khi gả cho Thẩm Nam, hoàn toàn trốn thoát.

 

Hai năm ở cổ trấn, không có Thẩm Nam, nhưng không thể không nói đó là thời gian không có phiền muộn nhất, cô không cần suy nghĩ bất cứ chuyện linh tinh vớ vẩn nào.

 

Nhưng cô cũng hiểu rõ, đó là mình đang trốn tránh.

 

Người sống trên đời này, luôn có những chuyện cần phải chính mình đối mặt, trốn tránh căn bản không thể dùng được.

 

Cho nên cô trở về đối mặt, nhưng cô không nghĩ đến, sẽ khó khăn như vậy.

 

Có đôi khi một số quyết định, cần phải rất gian khổ rất rất gian khổ mới làm được.

 

Chu Túy Túy không biết mình khóc bao nhiêu lâu, thật ra cô cũng không muốn khóc, chỉ là nhịn không được.

 

Trong lòng cô tự nhủ, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng thôi. Khi điện thoại vang lên, Chu Túy Túy hoảng hốt, lúc này mới nhìn về phía đèn báo hiệu.

 

"Alo."

 

"Giọng của em sao vậy?" Ngải Trạch Dương nghe không thích hợp, theo bản năng nhíu mày hỏi: "Sao lại khàn như vậy?"

 

Chu Túy Túy khụ một tiếng, lấy một chai nước trong xe, mơ hồ không rõ mà đáp ứng một câu: "Mới vừa tỉnh ngủ, sao vậy?"

 

Ngải Trạch Dương cảm thấy kỳ quái, nhưng giây phút này cái này cũng không phải là trọng điểm: "Có tin tức, rất cụ thể, em mau đến đi."

 

"Được."

 

Chu Túy Túy lau nước mắt, lúc này mới lái xe đến công ty Ngải Trạch Dương, cũng may vị trí không phải quá xa, Chu Túy Túy vừa đến bảo vệ liền nhận được cô, trực tiếp để cô đi vào.

 

Cô gái lễ tân cũng đều cười chào: "Chị Túy Túy."

 

"Ừm, chị tìm ông chủ của bọn em."

 

"Ông chủ đã gọi điện, chị lên đi."

 

Chu Túy Túy không tiếng động cong cong môi cười, "Cảm ơn."

 

***

 

Sau khi đến văn phòng Ngải Trạch Dương, Chu Túy Túy ngoài ý muốn thấy được một người, nhướng mày.

 

Ngải Trạch Dương nhìn cô một cái: "Đến."

 

"Anh tìm được rồi hả?" Cô sốt ruột hỏi: "Có phải là có tin tức xác thực không?"

 

Người mặc đồ đen ngồi trên sô pha chào hỏi Chu Túy Túy: "Chào cô."

 

"Anh Nhượng đúng không?" Chu Túy Túy gật đầu cười: "Chào anh, làm phiền anh rồi."

 

"Nên làm."

 

Anh Nhượng nhìn hai người ngồi xuống, trực tiếp vào thẳng chủ đề: "Tôi đã điều tra qua cô nhi viện này, tuy rằng tài liệu trước kia không có, nhưng căn cứ vào trí nhớ của viện trưởng chúng tôi vẫn hỏi được gia đình nhận nuôi là ai, nhưng mà người này đã xuất ngoại di dân, nhưng mà, sau khi nhận nuôi, nghe nói thân thể em gái cô vẫn không tốt, hơn nữa bác sĩ nói có khả năng không cứu được, cho nên đã trả cho cô nhi viện khác."

 

Chu Túy Túy nghe, trái tim đau đớn.

 

"Sau đó thì sao?" Chu Túy Túy nghe được âm thanh run rẩy của mình.

 

Anh Nhượng nhoẻn miệng cười, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Rất may mắn, em gái cô mệnh tốt, sống sót, còn được nhà có tiền nhận làm con nuôi." Anh ta đặt tài liệu lên trước mặt Chu Túy Túy, khẽ nói: "Được Đoàn gia thu dưỡng, bây giờ đang ở Đoàn gia."

 

"Có xác định sao?"

 

"Tư liệu bên kia tuy rằng không phải Đoàn gia, nhưng là người làm của Đoàn gia."

 

Ngải Trạch Dương cũng đáp: "Anh đã hỏi qua ba anh, nói mười mấy năm trước, Đoàn gia quả thật đã nhận một bé gái bảy tám tuổi, vẫn luôn nuôi dưỡng trong nhà."

 

Mắt Chu Túy Túy sáng lên, nhìn về phía Ngải Trạch Dương: "Bây giờ chúng ta đi nhìn xem sao?"

 

"Không được." Ngải Trạch Dương xoa xoa mi tâm: "Có chút phiền toái."

 

"Phiền toái gì?"

 

Ngải Trạch Dương mím môi nói: "Sức khỏe của em gái em cũng không phải quá tốt."

 

Chu Túy Túy ngẩn ra, theo bản năng mở đống tài liệu trước mặt ra, bắt đầu nghiêm túc xem, sau khi xem xong, cô mới hiểu được ý tứ của hai người này là gì.

 

Đoàn gia, thương gia, chính trị gia. Thế lực cường đại, cũng là Đoàn gia mà mọi người bên này đều biết đến, nếu muốn so sánh, vậy khả năng nhiều tiền hơn Ngải Trạch Dương, thế lực tương đương với Lục Gia Tu. Nhưng thần kỳ là, bọn họ không phải là bạn bè trong vòng tròn này.

 

Ít nhất, Chu Túy Túy chưa từng nghe tin tức của Đoàn gia từ trên người của Ngải Trạch Dương.

 

Chu Túy Túy nhìn tài liệu, thấp giọng hỏi: "Cho nên ban đầu bọn họ nhận nuôi em gái em, chỉ vì tiểu thiếu gia Đoàn gia bị bệnh tim? Muốn một người có thể bầu bạn bên cạnh cậu ta từng phút từng giờ?"

 

"Là như vậy." Anh Nhượng nói: "Nhưng thật ra ban đầu họ muốn nhận một bé nam, không biết vì cái gì lại thành em gái cô."

 

Chu Túy Túy gật nhẹ giọng nói: "Cảm ơn bọn họ, đã chọn em gái tôi."

 

Mặc dù mục đích ban đầu cũng không làm người ta thoải mái, nhưng ít nhất em gái cô không bị bắt nạt, không bị bán đi vùng núi, bây giờ còn bình an khỏe mạnh, này là đủ rồi.

 

Chu Túy Túy nhìn về phía Ngải Trạch Dương, Ngải Trạch Dương nhìn thần sắc nôn nóng của cô, suy nghĩ một hồi nói: "Qua mấy ngày nữa sẽ có một buổi dạ tiệc, không biết em gái em có xuất hiện hay không, nhưng đến lúc đó anh có thể giới thiệu người Đoàn gia cho em quen biết."

 

"Được." Chu Túy Túy chỉ có thể cầu lui mà đồng ý: "Cảm ơn."

 

Ngải Trạch Dương vỗ đầu cô, cười nói: "Nên làm, vì em và Hạ Văn, anh rầu thúi ruột."

 

Anh Nhượng ở bên này không lâu liền rời đi, chỉ còn lại hai người ở văn phòng.

 

Ngải Trạch Dương lúc này mới liếc đôi mắt còn sưng đỏ của cô, bảo trợ lý cầm đá đến, thấp giọng hỏi: "Nói đi, sao vậy?"

 

Chu Túy Túy không lên tiếng, im lặng lăn mắt của mình.

 

"Cãi nhau với ba mẹ?"

 

"Ừm, bọn họ thật sự không phải là người." Chu Túy Túy nhấc mí mắt nhìn về phía Ngải Trạch Dương: "Chính phủ muốn xây cầu anh có biết không?"

 

Ngải Trạch Dương hơi giật mình, gật đầu: "Nhà em muốn lấy, anh biết."

 

"Bọn họ vậy mà đi tìm ông nội Thẩm Nam giúp đỡ." Chu Túy Túy vừa nói đến cái này liền tức giận: "Bọn họ cho rằng mình là ai chứ? Còn nói suy nghĩ đến việc em là vợ của Thẩm Nam, cứ như vậy mà dùng danh nghĩa của em đi tìm người giúp đỡ!"

 

Cô cắn răng nói: "Em không đồng ý!"

 

Tay cầm bút của Ngải Trạch Dương hơi ngừng lại, ý bảo cô uống nước bình tĩnh, lúc này mới phân tích nói: "Anh hiểu suy nghĩ của em, ba mẹ em quả thật làm không đúng, ông ta lại đánh em?"

 

"Ừm."

 

Ngải Trạch Dương theo bản năng nhíu mày, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Muốn anh giúp cái gì không?"

 

Chu Túy Túy im lặng một lát, mới nói: "Tạm thời không cần, tự em làm."

 

Ngải Trạch Dương liếc mắt nhìn cô một cái: "Làm không được thì tìm anh, cái khác anh không được, nhưng mấy thủ đoạn nhỏ trên thương giới, vẫn biết."

 

"Hiểu rõ."

 

***

 

Ở bên này không lâu, Chu Túy Túy lại về tòa soạn làm việc.

 

Chẳng qua là cả buổi chiều, cô đều tìm tin tức về Đoàn gia trên Baidu, các loại tin tức hoa cả mắt, thậm chí cô còn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đối diện phát ngốc.

 

"Nhìn cái gì?" Lâm Hựu thò đầu vào nhìn hỏi: "Đại thiếu gia Đoàn gia, sao, em thấy hứng thú với vị này?"

 

Chu Túy Túy lắc đầu: "Có chút quen mắt."

 

Lâm Hựu cười: "Đoàn Bác Văn nổi tiếng là hoa hoa công tử, có thể không quen mắt sao." Cô lôi kéo Chu Túy Túy nói chuyện bát quái: "Em biết không, bọn chị đã từng chụp rất nhiều ảnh anh ta ở cùng với mấy nữ minh tinh..."

 

Không thể không nói, tin mới của phóng viên giải trí rất nhanh.

 

Chỉ vì một bức ảnh này, Lâm Hựu lôi kéo Chu Túy Túy nói chuyện bát quái về Đoàn đại thiếu gia cả buổi trưa, nói xong đến cuối cùng đầu cô cũng mông lung luôn, cũng vẫn chưa ngừng lại.

 

Trong tay có bát quái đã tốt, lại còn xoi mói các loại, Chu Túy Túy nhìn mấy ảnh chụp tìm được ra, phát ra một câu hỏi từ trong tâm hồn: "Mấy người này... Không phải giống nhau sao?"

 

Lâm Hựu cười lớn: "Nói bừa, giống nhau chỗ nào, người này mắt to, người này mắt nhỏ, người...."

 

Chu Túy Túy nhìn, im lặng.

 

Chỉ là Chu Túy Túy không nghĩ đến, chính mình vừa hôm trước nhắc đến Đoàn đại thiếu gia với Lâm Hựu, ngày hôm sau đi chụp ảnh đối tượng, Đoàn đại thiếu gia lại xuất hiện.

 

"Lăng Tình ở cùng Đoàn đại thiếu gia từ lúc nào vậy?" Lâm Hựu nhíu mày, rất nghi ngờ hỏi: "Không phải nói có người mới sao?"

 

Chu Túy Túy nghẹn lại, nhìn hai người đi song song cách đó không xa, nghĩ nghĩ hỏi: "Không phải bạn trai bạn gái chứ?"

 

"Ai biết được." Lâm Hựu nhíu mày: "Chị chụp mấy bức ảnh."

 

Cô ấy nói thầm: "Lăng Tình cũng thần kỳ, ngay cả Đoàn đại thiếu gia cũng có thể quen được."

 

Chu Túy Túy duy trì im lặng, không phát biểu ý kiến. Cô nhìn hai người cách đó không xa, thật ra nụ cười trên mặt Đoàn thiếu gia là thật, nhưng trong mắt tuyệt đối không có bất kỳ cái gì gọi là yêu thích.

 

Chẳng qua không đến một hồi, hai người đối diện kia đột nhiên đi về phía bọn họ, Chu Túy Túy còn chưa kịp phản ứng lại, hai người đã đến bên cạnh xe.

 

"Xuống xe."

 

Lâm Hựu nghẹn lại, liếc nhìn Chu Túy Túy nói: "Chị xuống, em đừng xuống."

 

Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."

 

Lâm Hựu xuống xe, Đoàn Bác Văn nhìn người con gái trước mặt, cong môi cười: "Chụp được bao nhiêu?"

 

"Muốn nhìn sao?" Lâm Hựu hiển nhiên rất có kinh nghiệm, quơ quơ máy ảnh trên tay.

 

"Lại là cô hả Lâm Hựu." Lăng Tình ở phía sau nhíu mày, nhìn về phía cô hỏi: "Người còn lại trong xe là ai? Chu Túy Túy sao?"

 

Trước đó không lâu cô ta mới biết được Chu Túy Túy đến tòa soạn làm việc, vì thế Lăng Tình còn tức đến đập vỡ một cái bình hoa, chẳng qua trong khoảng thời gian này cô ta quá bận, cũng chưa ra khỏi đoàn phim.

 

Hôm nay mới đến gặp nhà đầu tư, không nghĩ đến nhanh như vậy liền gặp được.

 

Lâm Hựu nhướng mày, nhìn về phía Lăng Tình: "Liên quan gì đến cô?"

 

Lăng Tình theo bản năng nhíu mày, muốn đi mở cửa xe. Nhưng người trong xe còn nhanh hơn một bước, Chu Túy Túy mặc áo dài quần dài bước từ trong xe xuống, cả người nhìn sạch sẽ lưu loát, nhìn rất cool ngầu.

 

"Là tôi, tìm tôi có việc gì?"

 

Lăng Tình nhìn khí thế mạnh mẽ này của Chu Túy Túy, còn chưa kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh đã huýt sáo một cái, nhìn về phía Chu Túy Túy nói: "Mỹ nữ, lại gặp mặt."

 

Chu Túy Túy ngước mắt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Chào anh."

 

Đoàn Bác Văn nhoẻn miệng cười: "Càng ngày càng đẹp."

 

Lâm Hựu: ".... Quen biết?"

 

"Gặp mặt một lần." Chu Túy Túy nói.

 

Lăng Tình nhìn về phía Đoàn Bác Văn, dậm chân làm nũng: "Đoàn tổng, đây là có chuyện gì?"

 

Đoàn Bác Văn cười lạnh, nhìn về phía người con gái bên cạnh, rõ ràng ban đầu còn biểu hiện mình không ý gì, không ngờ người con gái kia vừa xuất hiện, liền hiểu được bắt đầu tranh thủ.

 

Đàn bà, vẫn phải có cạnh tranh mới được.

 

Anh ta nhướng mày, ánh mắt biến hóa rõ ràng. Khi ngẩng lên nhìn về phía Chu Túy Túy, vẫn là nụ cười giống như hồ ly: "Gặp mặt một lần liền khó quên."

 

Chu Túy Túy nghẹn lại, đột nhiên hơi thừa nhận lời Lâm Hựu nói. Đoàn đại thiếu gia là một người biết dỗ con gái vui vẻ, các loại hoa ngôn xảo ngữ hạ bút thành văn, không hổ là người ngụp lặn trong đám con gái...

 

Chu Túy Túy mỉm cười, nhìn hai người trước mặt: "Bọn tôi còn làm việc, còn có việc gì sao?"

 

Đoàn Bác Văn im lặng một lát, gõ gõ máy ảnh trong tay Lâm Hựu: "Xóa ảnh."

 

Lâm Hựu trực tiếp xóa ảnh, thật ra là vì không muốn dây dưa với hai người.

 

Sau đó Đoàn Bác Văn nhìn về phía Chu Túy Túy: "Có thể phiền Chu tiểu thư, cho tôi phương thức liên lạc không?"

 

Lâm Hựu vừa định từ chối giúp Chu Túy Túy, cô lại rất sảng khoái mà đồng ý: "Được." Cô ý bảo Đoàn Bác Văn cầm điện thoại: "Số điện thoại có thể chứ?"

 

"Có thể."

 

Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, Đoàn Bác Văn liền dẫn Lăng Tình tâm bất can tình bất nguyện rời đi, mà Lâm Hựu và Chu Túy Túy cũng lên xe, lái xe rời đi.

 

"Sao em lại đột nhiên cho anh ta số điện thoại?"

 

Chu Túy Túy mím môi, nhìn về phía Lâm Hựu cười: "Yên tâm đi, em không phải là người như vậy." Cô nhướng mày nói: "Em vẫn yêu nhất đội trưởng Thẩm nhà em, sở dĩ cho anh ta số điện thoại là vì có chuyện muốn hỏi."

 

Lâm Hựu ngẩn ra, nhìn thần sắc của cô, mới nói: "Tự em có chừng mực là được, đêm nay lại trắng tay.

 

"Xin lỗi." Chu Túy Túy cười nói: "Đêm nay em lại có chút thu hoạch, em mời chị đi ăn đồ nướng, việc này chờ sau khi làm xong rồi mới nói cho chị."

 

"Được."

 

Mà bên kia, Lăng Tình đi theo Đoàn Bác Văn nhíu mày nói: "Đoàn công tử, vị Chu tiểu thư kia.... Đã kết hôn."

 

Đoàn Bác Văn nhướng mày, ý vị thâm trường mà a một tiếng, nhìn về phía người con gái trước mặt: "Cô rất quen thuộc?"

 

"Đương nhiên." Lăng Tình cười lạnh một tiếng, "Chồng cô ta là một vị quân nhân, chắc là không chịu nổi tịch mịch..."

 

Lời còn chưa dứt, đã bị Đoàn Bác Văn đánh gãy.

 

Anh ta cười như không cười mà nhìn Lăng Tình: "Lăng tiểu thư hình như rất có oán khí, người đàn ông kia là bạn trai cũ của cô?"

 

Biểu tình trên mặt Lăng Tình cứng lại, còn chưa kịp phản ứng lại Đoàn Bác Văn đã xoay người rời đi.

 

***

 

Bộ đội, Thẩm Nam vừa mới kết thúc huấn luyện, toàn thân mồ hôi.

 

Mấy ngày nay tâm tình anh không tốt lắm, người trong đội cũng không dám chọc. Cao Trác thấy Thẩm Nam là chạy, hoàn toàn không dám đi tìm xui xẻo.

 

Lúc này vừa mới kết thúc, điện thoại của Thẩm Nam liền vang lên, anh nhìn đèn báo hiệu, nhíu mày, "Alo."

 

"Anh Thẩm." Bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng: "Em là Lăng Tình."

 

"Tắt."

 

Lăng Tình khó tin trừng mắt nhìn điện thoại bị ngắt, cắn chặt răng, vẫn gọi lại một lần nữa.

 

"Có chuyện gì?" Bên kia là giọng nói lạnh nhạt của một người đàn ông.

 

Lần này Lăng Tình không dám dây dưa, trực tiếp nói: "Hôm nay em gặp được Túy Túy, em cảm thấy chuyện này cần thiết phải nói cho anh."

 

Vừa nghe đến tên bà xã mình Thẩm Nam liền dừng xúc động muốn ngắt máy.

 

"Chuyện gì?"

 

Lăng Tình im lặng một lát mới nói: "Buổi tối em nhìn thấy Túy Túy cùng một người đàn ông ở bên cạnh nhau, là thiếu gia Đoàn gia..." Cô ta lải nhải: "Hai người đứng chung một chỗ, cảm giác rất thân mật, mọi người quen biết sao?"

 

Nghe vậy, Thẩm Nam cười lạnh một tiếng, không nói chuyện.

 

"Còn chuyện gì nữa không?"

 

Lăng Tình a một tiếng, có chút ngoài ý muốn: "Không... Không có gì, chỉ là cảm thấy muốn nói cùng anh một chút."

 

Thẩm Nam hít sâu một hơi, mới nói: "Lăng tiểu thư, nể mặt cô là em gái của Lăng Thạch, lúc này không tính toán với cô, nhưng hy vọng Lăng tiểu thư lần sau có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm, cảm ơn!"

 

Nói xong, Thẩm Nam dứt khoát ngắt điện thoại.

 

Sau khi về ký túc, Thẩm Nam tắm rửa xong, Cao Trác sợ hãi nói: "Chị dâu gọi điện cho anh, tôi nói anh đang tắm."

 

Ánh mắt Thẩm Nam sáng lên, liếc mắt nhìn anh ta: "Sao không gọi tôi?"

 

Cao Trác: "... Không phải anh đang tắm sao?"

 

"Tắm thì không thể nghe điện thoại hả?

 

Cao Trác: "... À, vậy anh gọi là không phải là được rồi sao?"

 

Cái tật xấu gì vậy.

 

Thẩm Nam liếc mắt nhìn anh ta, tiện tay cầm khăn lông lau tóc, sau đó cầm điện thoại ra khỏi ký túc.

 

Người đi rồi, Cao Trác vỗ vỗ ngực nói với Tiểu Đồng: "Đàn ông thật khó đoán, quá đáng sợ."

 

Tiểu Đồng đồng tình sâu sắc: "Đội phó Cao, anh vất vả rồi."

 

"Không sai."

 

.....

 

Bên ngoài, sau khi Thẩm Nam xuống lầu mới gọi điện cho Chu Túy Túy, lúc này gọi rất thuận lợi.

 

"Bà xã." Chu Túy Túy vừa ấn nghe liền nghe được âm thanh rất tủi thân từ bên kia: "Rốt cuộc cũng nhớ đến anh rồi?"

 

Chu Túy Túy: "... Xin lỗi."

 

Cô thấp giọng xin lỗi: "Em chỉ muốn yên tĩnh một chút."

 

Thật ra là cảm thấy mất mặt và ngượng ngùng. Chính là hôm nay sau khi tìm người kia nói rõ ràng xong, Chu Túy Túy liền quyết định, về sau chuyện của bọn họ cô sẽ không bao giờ quan tâm, chỉ cần bọn họ không chạm vào điểm mấu chốt của chính mình, cô liền làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

 

Thẩm Nam nghe giọng cô, mềm lòng vô cùng: "Bây giờ tốt rồi?"

 

"Ừm." Chu Túy Túy nằm trên giường nghĩ nghĩ: "Thật ra cũng không quá tốt, nhưng nghĩ thông rồi."

 

Hầu kết Thẩm Nam chuyển động, ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi, cuối tuần anh về có thể nhìn thấy bà xã của mình chứ."

 

Chu Túy Túy dở khóc dở cười: "Có thể, em ở nhà."

 

Cô cười một tiếng, cầm điện thoại lăn một vòng trên giường, chỉ cảm thấy nghe được hô hấp của Thẩm Nam liền an tâm không ít, cảm giác không nói lên lời, nhưng chính là có chút vui vẻ.

 

Hai người cũng không nói chuyện gì, qua một lúc lâu, Chu Túy Túy mới chủ động nhắc đến: "Đúng rồi, anh biết không? Hình như em gái em tìm được rồi."

 

Thẩm Nam ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Thật sự?"

 

"Đúng vậy." Chu Túy Túy nói tình huống cho Thẩm Nam, thấp giọng nói: "Nhưng còn không thể xác định, Ngải Trạch Dương nói Đoàn gia bên kia rất cường thế, lúc bình thường đều không thả người."

 

"Yến hội là khi nào?"

 

"Thứ bảy tuần này."

 

Thẩm Nam im lặng một lát: "Đừng đi cùng với Ngải Trạch Dương."

 

"Hả?"

 

"Anh đi cùng em."

 

Chu Túy Túy há miệng thở dốc, buộc miệng thốt ra: "Nhưng anh không có thiệp mời nha."

 

Thẩm Nam nghiến răng nghiến lợi, rất tức giận nói: "... Muốn liền có!"

 

"À." Chu Túy Túy cười, cong cong khóe môi nói: "Có phải anh ăn dấm chua của Ngải Trạch Dương không, hai bọn em..."

 

Tình anh em còn rắn hơn cả sắt thép.

 

"Không phải." Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng: "Anh nghe nói em và Đoàn đại thiếu gia rất quen thuộc."

 

Chu Túy Túy sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Lăng Tình gọi điện thoại cho anh?"

 

"Ừ." Thẩm Nam nói: "Nhưng mà anh ngắt máy."

 

Anh nói: "Về sau chú ý cô ta một chút, anh sợ cô ta sẽ làm chuyện gì."

 

"Tại anh." Chu Túy Túy rất cạn lời nói: "Thật ra bọn em đi chụp ảnh cô ta, gặp được Đoàn Bác Văn, sau đó trước kia cũng gặp mặt ở quán bar một lần, hôm nay gặp liền hỏi phương thức liên lạc, em nghĩ em gái còn đang ở nhà bọn họ, thêm phương thức liên lạc trước, về sau có cái gì cũng dễ nói."

 

Sao cô có thể ngoại tình, cũng không phải là ngốc.

 

Huống chi cho dù là ngoại tình, cũng sẽ không ngại tình trước mặt bạn bè và tình địch đi. Chu Túy Túy thật lòng cảm thấy, Lăng Tình chắc là bị ghen tỵ đến choáng váng, mới nghĩ không thông.

 

Hai một người lại nói một lát, đến khi bên Thẩm Nam đi kiểm tra người, mới ngắt điện thoại.

 

Mấy ngày sau, Chu Túy Túy rất nhẹ nhàng, mỗi ngày viết bản thảo, đến buổi chiều thứ sau khi cô về nhà, trên đường tranh thủ vào siêu thị mua đồ.

 

Thẩm Nam 8h hơn mới về nhà, cô chuẩn bị làm cơm để xin lỗi, tuy rằng đã xin lỗi bằng lời, nhưng chung quy lại áy náy vẫn còn rất nhiều.

 

8h, Thẩm Nam vừa về đến nhà, liền ngửi thấy mùi thơm.

 

Anh hơi giật mình, vừa mở cửa liền thấy được người con gái đang đưa lưng về phía mình bận rộn trong phòng bếp, cô đang ca hát, một mình nấu ăn còn rất vui vẻ.

 

Ánh mắt Thẩm Nam lóe lên, lúc này mới đổi giày đi qua, ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô hôn một cái.

 

"A..." Chu Túy Túy bị dọa nhảy dựng, dở khóc dở cười nói: "Sao anh đi đường cũng không có âm thanh vậy."

 

"Có." Thẩm Nam hôn vành tai cô nói: "Là em không nghe thấy."

 

Chu Túy Túy vỗ vỗ tay anh: "Anh ra ngoài trước đi, em nấu cơm cho anh."

 

Thẩm Nam nhướng mày, đột nhiên tới gần bên tai cô, thấp giọng nói: "Nhưng anh không muốn ăn cơm."

 

Chu Túy Túy sửng sốt, quay đầu nhìn anh, vừa mới quay dầu, môi liền bị người chặn lại..

 

"Thích ăn em hơn."