Lắng nghe nước mắt của kẻ khốn khổ

PHẦN I: Hắn là kẻ đáng ghét hay con người đáng thương - Chương 1

Tên truyện: Lắng nghe nước mắt của kẻ khốn khổ

Tác giả: Huyết Hải Diên

Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

Buổi sáng, trung tâm thành phố Tokyo của Nhật Bản.

"Chủ tịch Takanashi, cuộc họp hội nghị ZEK sẽ bắt đầu trong 15 phút nữa!"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tới trước lúc đó!"

Sora tắt điện thoại và hướng đôi mắt u buồn của mình vào một cửa tiệm váy cưới. Anh tiến lại gần rồi áp lòng bàn tay lên cửa kính. Anh nhìn bộ váy cưới lộng lẫy màu trắng trước mặt mà khóe mi đã đổ lệ! Anh nhớ tới người con gái của anh, người vợ chưa cưới đã qua đời cách đây hơn mười một tháng.

"Sora, nhìn này! Trông em thế nào?"

"Mio, em đẹp lắm!"

Ngày hôm ấy, Mio vẫn còn tươi cười rạng rỡ trong chiếc váy cưới lộng lẫy này. Thế nhưng, chỉ ngay hôm sau thôi, anh biết tin Mio ngã cầu thanh và qua đời. Lúc đó, anh như chết đứng tại chỗ, trái tim của anh như bị cái sự thật kinh khủng này bóp nghẹn! Thời gian trôi qua, anh đã cố gắng vượt qua nó nhưng mà đến bây giờ anh vẫn không làm được!

Phịch!

Sora vì quá xúc động khi những kí ức của cô ùa chợt ùa về trong tâm trí, anh quỳ phịch xuống mặt đất, hai tay ôm mặt khóc nức nở:"Mio... anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em! Anh xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa với em!"

Anh là Takanashi Sora,  một chủ tịch điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh, nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Anh có tất cả, từ vẻ ngoài phong độ, khuôn mặt anh tuấn, tài trí hơn người cho đến gia thế hiển hách, từ tiền tài cho đến danh vọng,...nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể có được người con gái mà anh yêu...

Sora lái xe tới công ty dự cuộc họp giữa các hội nghị cấp cao. Cuộc họp diễn ra thuận lợi theo như dự tính của anh, tập đoàn của anh sẽ ngày càng phát triển giàu mạnh hơn nữa!

Tối hôm ấy, ở công ty tổ chức tiệc ăn uống linh đình nên anh trở về nhà muộn. Trước khi về nhà, anh ghé qua phòng khám thú y mua rất nhiều thức ăn cho động vật và cả thuốc chống bệnh cho chúng.

Nhưng mà, khi anh trở về ngôi biệt thự của mình thì ở đó không hề có một con vật nuôi nào.

Anh lái xe xuống tầng hầm rồi lấy chìa khóa mở ra căn phòng ở dưới đó. Căn phòng tối tăm rộng khoảng 7 mét vuông ẩm thấp và bốc mùi rất khó chịu. Căn phòng kín không có cửa sổ hay cửa thông gió nên bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Anh đi đến cuối phòng thì nghe thấy tiếng kêu yếu ớt, thất thanh:"Nước... làm ơn... cho tôi nước..."

Anh tới gần hơn nữa thì bỗng nhiên mùi khai nồng nặc của amoniac xông thẳng vào mũi! Trong phòng cũng không có đèn, có ánh đèn điện lờ mờ ở khu vực đỗ xe chiếu vào. Trước mặt anh, có lẽ là người... một nam nhân gầy gò khoảng tầm hai mươi tuổi, không mảnh vai che thân nằm co ro trên sàn bê tông lạnh lẽo. Mái tóc dài rối mù bê bết, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước với hai quầng thâm đen bên dưới. Trên khuôn mặt gầy hốc hác đó có vô số vết bầm tím. Người đàn ông đó trong tình trạng không thể nào thê thảm, đáng thương hơn được nữa. Hắn đã bị Sora xích cổ, đánh đập và giam giữ ở đây hơn bảy tháng rồi.

Người đó tên là Homura Shio, là anh trai của Mio. Thế nhưng, thay vì đối xử lễ phép, kính trọng thì Sora lại đối xử với hắn không khác gì một con chó! Bởi vì, hắn chính là kẻ đã gây nên cái chết cho Mio!

Vừa nhìn thấy anh, Shio như thường lệ thì rùng mình một cái, theo bản năng lùi về phía sau đến khi lưng đã chạm vào góc tường thì rụt chân rụt tay ôm lấy đầu mình.

Sora nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ sau đó ném bịch ni lông vừa mua về phía hắn. Hắn nhìn thấy chai nước rơi ra khỏi túi, thì liền chộp lấy. Hắn mở nắp bằng bàn tay run rẩy, đưa lên miệng. Ngụm đầu tiên hắn sặc nước, phải khổ sở ho sặc sụa một lúc, nhưng vừa hết hắn lại tu luôn một hơi đến mức hấp ta hấp tấp làm chảy hết ra ngoài. Và khi hắn phát hiện trong túi nilon còn có rất nhiều bịch thức ăn dạng hạt cho chó thì lập tức xé bỏ lớp bao bì, tay vội vàng bốc một nắm hạt thức ăn đó lên miệng, nhai ngấu nghiến.

Hắn có thể ăn được thức ăn dành cho chó đó là vì hắn bị Sora nhốt ở đây và bị bỏ đói gần một tuần rồi. Hắn có thể tống hết đống thức ăn đó vào dạ dày như sợ bị cướp mất!

Sora liếc nhìn vũng nước màu vàng nhạt mà hắn đã bài tiết ra kia rồi đầu anh lại nghĩ ra cách để hành hạ hắn. Anh mở cái tủ để đồ bên cạnh lấy ra một vật rồi bước tới gần hắn. Hắn nhận ra anh đang đến gần thì cơ thể bỗng nhiên cứng ngắc lại vì run sợ. Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán.

Chát!

Sora vung tay cho hắn ăn một cái bạt tai! Động tác của anh diễn ra quá nhanh, hắn không kịp phản ứng nên đã trúng đòn rồi ngã đập một bên mặt xuống sàn. Cái tát của anh khiến một bên mặt bị đánh của hắn sưng vù lên và hàm răng vô tình cắn trúng môi rồi rỉ máu!

Hắn nằm bất động trên sàn. Nhưng cơn đau này chưa qua thì đã tới một cơn đau khác.

"Aaaa..." Hắn cảm thấy có thứ gì đó bằng kim loại vừa dài vừa nhọn đâm vào trong lỗ niệu đạo của hắn. Hắn giãy giụa và gào khóc kêu lên. Nhưng anh vẫn cứ đâm cây thông niệu đạo vào sâu tới tận bàng quang của hắn. Sau đó anh còn đeo cho hắn một cái khóa trinh tiết cũng bằng kim loại có ổ khóa.

"Hức... hức... Đừng mà... tôi cầu xin anh... hức..."

Hắn không thể phản kháng lại anh nên chỉ biết kêu khóc van xin. Nhưng anh vẻ mặt không chút lưu tình nói:"Sàn bê tông ở đây không thấm nước cho nên đợi đến khi mày dùng lưỡi liếm sạch đống nước tiểu mày thải ra thì tao sẽ mở khóa!"

Hắn tuyệt vọng nằm đó liên tục lắc đầu càng gào khóc một cách đau khổ hơn!

Tiếng khóc ồn ào của hắn khiến anh cau mày vì khó chịu! Anh ngồi xổm xuống, một tay giật tóc hắn lên, một tay nhặt miếng giẻ lót ở dưới sàn lên hung hăng nhét vào sâu vào miệng tới tận cuống họng hắn.

"Ưm... ưm..."

Hắn vì khó thở nên vẫn phát ra những tiếng rên rỉ từ cổ họng. Anh tức giận xiết tay thành quyền rồi đánh vào mặt hắn!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Anh liên tục đánh. Cứ mỗi một quyền đánh ra thì lực đạo lại tăng thêm rất nhiều. Anh đánh mạnh đến mức có thể nghe được tiếng khớp hàm của hắn đã vỡ vụn, đánh đến mức hai gò má hắn sưng vù lên, đánh tới mức khuôn mặt hắn biến dạng, đánh tới mức mặt mũi hắn toàn máu và nước mắt!

Sora đánh xong thì khi nhìn hắn nằm trong vũng máu, giọng khóc thút thít không thành tiếng, anh vẫn tiếp tục nổi giận quát:"Thằng khốn nạn như mày không có quyền khóc! Mio bị mày giết chết rồi thì mày nên vui mới phải! Cười thành tiếng cho tao!!!!"

Hắn không có phản ứng!

Sora lại túm tóc hắn lên, rồi lôi miếng giẻ trong miệng đã dính đầy nước bọt và máu của hắn ra. Khoang miệng vừa được giải thoát, hắn không kiềm chế được liền há miệng nhổ ra một ngụm máu tươi cùng với 5 cái răng hàm bị anh đánh gãy.

"Tôi... xin lỗi... x...i...n...l...ỗ...i..."

Khớp hàm bị đánh gãy thì hiển nhiên việc nói chuyện đối với hắn cũng là rất khó khăn, nói gì là việc cười thành tiếng!

Sora ném hắn xuống rồi đứng dậy giơ chân đá liên tục vào bụng hắn.

"TAO KHÔNG BẢO MÀY XIN LỖI! TAO BẢO MÀY CƯỜI!!!"

Hắn không muốn bị đánh nữa nên đã cố gắng nhếch khóe môi lên tạo thành nụ cười đầy đau khổ.

Sora thấy nụ cười với khuôn mặt méo mó đầy máu của hắn thì ngừng đánh. Nhưng sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, giọng trầm thấp nói:"Thằng khốn nạn như mày không xứng đáng làm anh của Mio! Thằng như mày còn không bằng một con súc vật! Thế nên tao sẽ nuôi mày như một con gia súc cho đến khi mày chết!"

Nói xong, Sora lấy trong túi áo ra hai viên thuốc kích dục. Anh siết mạnh quai hàm đã gãy của hắn rồi tống hai viên thuốc đó vào miệng, ép hắn nuốt khan xuống. Xong việc, anh quay lưng rời khỏi tầng hầm bỏ mặc hắn trong tình trạng sống dở chết dở vì những thương tích nghiêm trọng trên cơ thể và cả sự tra tấn tình dục do hai viên thuốc gây nên!

...