Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 20: 20 Khu Của Hàng

Theo lý mà nói, bởi vì số lượng thành viên giảm bớt, tộc độ tiến lên sẽ phải chậm hơn, chiến đấu sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng trên thực tế, đoàn người không chỉ không bị ảnh hưởng bởi việc giảm quân số mà tốc độ di chuyển còn nhanh hơn trước đó một chút.

Máy ngày nay cô và Hộ Vệ Giáp cùng nhau chiến đấu cũng gϊếŧ được không ít quái.

Trang bị rơi ra đều vứt cho Hộ Vệ Giáp, cái nào không mặt thì để vào trong kho, tương lai sẽ để cho hộ vệ khác.

Cô cũng muốn có thăng cấp trang bị, súng hơi đổi pháo, chỉ tiếc là toàn rơi ra đồ trắng, một trang bị màu lam cũng không có, không thể nào thay thế, vì thế cô mới từ bỏ suy nghĩ này.

"Không hổ là đoàn đội quen thuộc, phối hợp khá là ăn ý." Vưu Tình Văn nhỏ giọng nói: "Nên đánh quái thì đánh quái, nên vận chuyển thì vận chuyển, không hề cướp đoạt, phân công công bằng."

"Hẳn là đã được rèn luyện." Trịnh Minh Nhạc đoán: "Nếu không trải qua mười mấy trận chiến thì rất khó có sự ăn ý cao như thế."

Nghe thế, Vưu Tình Văn nặng nề thở phào: "Từ những ngày đầu của trò chơi, đội của chúng ta đã ở cùng nhau rồi, tại sao vẫn không thể luyện được sự ăn ý như người ta nhỉ?"

Trình Minh Nhạc nói nhỏ: "Nguồn gốc căn bản không giống nhau.

Em để ý nhé, những người cận chiến kia rõ ràng đã được tôi luyện kỹ càng, tư thế đánh nhau không hề giống với người khác."

Vưu Tình Văn lén lút quan sát, phát hiện đúng là như thế thật.

Động tác của mấy người chơi cận chiến kia vô cùng rõ ràng, đánh thẳng đến điển yếu, cực kỳ giống những người chuyên nghiệp.

Bảo sao hơn nữa đêm có thể đánh bại quái vật quay về doanh trại.

Bảo sao lại dám tổ chức người quay về khu cửa hàng.

Bảo sao vừa rồi không có bất kỳ thành viên nào rời đội.

Vưu Tình Văn cuối cùng cũng hiểu.

**

Thoáng một lát đã mười phút trôi qua, đến lượt đán người Vân Lăng đi trước mở đường.

Bởi vì bọn họ là tiểu đội được lập tạm thời, nên không dễ gì phối hợp với nhau được, nên bọn họ quyết định để mọi người tự do phát huy.

Bất kể hành động như thế nào thì đánh chết quái cũng là một chuyện tốt.

Cả đoạn đường không ai nói chuyện.

Đi tàm hai phút, cách đó không xa có một tiếng vang "ầm ầm" thật lớn.

Vệ Khanh siết chặt thanh đao theo bản năng.

Nhìn về phía tiếng kêu, đó là một cửa hàng đã trở thành phế tích.

Mấy con dã thú hình thù kì quái vừa phe phẩy đuôi vừa mở cái miệng thật lớn ăn cốt thép xi măng.

Dù sao thì vượt lên phía trước tấn công chúng nó cũng tốt hơn là bị động phòng thủ.

Vệ Khanh tính tính toán toán, sau đó lại nghe thấy Lục Xuyên bảo: "Không càn phải quan tâm chúng nó, cứ đi thẳng đi."

"Như thế làm sao mà được." A Hưởng nhíu mày: "Khứu giác của quái vật rất nhạy bén, chắc chắn sẽ phát hiện ra hành động của chúng ta.

Đến lúc đó chúng nó sẽ tấn công trước, chúng ta sẽ gặp phải khó khăn nhiều hơn.

"

"Đây là Thú Đào Đất, không hề có hứng thú với loài người.

Kể cả anh có đứng trước mặt nó, nó cũng chả thèm để ý." Lục Xuyên nói.

"Sao anh biết? " Vệ Khanh nghiêm túc hỏi.

Lục Xuyên liếc Vệ Khanh một cái, không trả lời nữa.

"Đi đi đừng nói nữa."

Vệ Khanh thầm nghĩ, đáp án chắc chắn sẽ là "Trước kia đã từng gặp", hoặc là "Chủ những người ngu ngốc mới không bị", anh ta không muốn nghe.

Bỏ qua câu hỏi, trực tiếp đi đến câu tiếp theo.

"Chắc gì sẽ an toàn, tốt nhất là phải có người thử, ai tình nguyện muốn thử?"

Bạch Sở Phàm nhìn mấy con thú lớn, trong lòng vô thức nảy ra sự sợ hãi.

Đoàn đội cùng nhau tiến lên thì anh ta không nói gì.

Nhưng nếu như để anh ta rời khỏi đoàn, một mình lên trước thì khóc mà làm được!

Thế nhưng việc này nếu Tanker không làm, chẵng lẽ còn đợi những người khác?

"Hay là tôi và A Hưởng cùng nhau..." Bạch Sở Phàm vừa định nói hai Tanker sẽ cùng nhau đi trước do thám tình hình, giây sau đã thấy Vân Lăng rời khỏi đoàn đội, đi thẳng qua đám cự thú.

Đúng như Lục Xuyên đã nói, Thú Đào Đất chỉ chăm chú ăn cơm, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài.

"Đi thôi."

Xác định Thú Đào Đất không chủ động tấn công, người chơi nhanh chóng bước qua.

**

Vừa đi vừa nghĩ trên đường, tốc độ vô cùng chậm chạp.

Chín giờ ba mươi lăm, đội ngũ cuối cùng cũng đi đến khu cửa hàng.

Bởi vì đám người đang trong trạng thái tốt nhất, cho nên không cần phải chỉnh đốn đội ngũ, cứ thế đi thẳng vào trong.

Trước khi xuất phát, Dư Huy đã nói rõ tình huống với mọi người, "Hiện tại khu cửa hàng đang bị một đám bọ ngựa chiếm lấy.

Bọn chúng có tầm nữa người, hai chi trước giống như lưỡi dao, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, thân thủ như quỷ.

Chỉ cần thất thần một chút là sẽ bị lưỡi dao cứa đứt động mạch.

"Có nhược điểm gì?" Vệ Khanh hỏi thẳng.

"Chỉ số tấn công cao, phòng thue và HP thấp." Sắc mặt Dư Huy nghiêm trọng, nhấn mạnh từng chữ: "Nhớ cho kỹ, một khi bị tấn công thì không được chăm chăm chạy trốn mà phải lập tức quay lại phản đòn.

Gϊếŧ chết tiểu quái là bản thân tự khắc sẽ an toàn."

Dặn dò kỹ càng xong, sau khi xác nhận là mọi người đã nhớ kỹ, ba mươi người không ngừng thở, thần kinh căng cứng từng bước từng bước thật cẩn thận.

Quang cảnh bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.

Trừ ba mươi người chơi ra, xung quanh gần như không có bất kỳ sinh vật sống nào.

Từ ngoài tiến vào, trên những kệ hàng bọn họ gặp được đều là những hàng hóa rực rỡ màu sắc.

Bánh bích quy, bánh kem, sữa bò, sô cô la, nước khoáng, mì ăn liền, tất cả các loại vật tư cần thiết đều có ở đây.

Cỏ họng Phương Đức Lâm thắt chặt, cuối cùng cũng không nhịn nổi, bắt đầu xé gói lạp xường hun khói ăn từng miếng lớn.

Bốn phía an tĩnh đáng sợ, khiến cho âm thanh nhai nuốt vang lên rõ ràng.

Rất nhiều người chợ búa nghe thấy tiếng động, lập tức quay sang nhìn xem.

Anh trai Phương Đức Dương vô cùng xấu hổ.

Anh ta kéo tay em trai, ra hiệu cho em trai bớt bớt lại.

"Chúng ta liều sống liều chết đến khu cửa hàng không phải là để kiếm cái ăn sao?" Phương Đức Lâm chẵng thèm để ý: "Hiện tại số lượng vật tư nhiều như thế bày ra trước mắt, còn chờ cái gì nữa? Ai xếp hàng thì xếp hàng, ai vận chuyển thì vận chuyển, tranh thủ thờ gian đi chứ."

"Giữ nguyên đội hình! Luôn luôn duy trì sự cảnh giác!" Thấy thành viên trong đoàn có người rục rịch, Dư Huy quát lớn.

"Còn chưa thấy tiểu quái ở đâu, anh đã làm tiểu quái xuất hiện rồi." Phương Đức Lâm ngó trái ngó phải, không hề có một con bọ ngựa nào.

Chắc là anh ta đoán quái vật đã sớm rời đi cho nên mới dám nghênh ngáo tùy tiện như thế.

Dư Huy mím môi không nói gì.

Thực tế là, giọng nói của hai người không hề nhỏ.

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, tiểu quái nghe thấy tiếng động sẽ lập tức tấn công.

Nhưng bây giờ thì sao? Một tiếng động cũng không hề có.

Chẵng lẽ bọ ngựa chiếm khu cửa hàng đã đi thật rồi sao?

Thấm thoát, một phút đồng hồ trôi qua.

Sắc mặt Dư Huy thay đổi khôn lường, khó mà đoán được.

"Lâu như thế rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, xem ra quái vật đã đi thật rồi." Kỷ Lăng Phong bình tĩnh nói: "Chia ra một đội mười người, tách ra thu thập vật tư.

Chú ý, không được đi quá xa, có gì còn kêu cứu."

"Lăng Phong!" Dư Huy khẽ quát, tỏ vẻ không đồng ý.

"Chú Dư, bây giờ khu cửa hàng không có quái vật." Kỷ Lăng Phong bình tĩnh nói: "Mặc dù không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cơ hôi như thế này rất khó có được, chúng ta phải tranh thủ thời gian vận chuyển vật tư về doanh trại."

Dư Huy nghĩ lại như thế cũng có lý, thế là thở dài, không cố chấp nữa.

Thấy Kỷ Lăng Phong đồng ý quan điểm của mình, Phương Đức Lâm vui mừng: "Còn ngây người làm gì nữa? Còn không mau vận chuyển vật tư!"

Thấy vậy, ngươi chơi mới giống như tỉnh mộng, nhao nhao chia ra hành động.

Sau đó đám người lập tức bộc lộ dáng vẻ "càn quét".

Đẩy xe đẩy từ trên kệ hàng đến một chỗ khác, khua tay một cái, hoàng hóa trên kệ hàng đã được cho hết vào trong xe đẩy.

Một kệ hàng trống không, tiếp theo là kệ khác.

Vân Lăng để Hộ Vệ Giáp đẩy xe đẩy, càn quen đống thịt hộp, sô cô la, bánh kẹo, bánh bích quy, nhũng đồ có thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ, có thời gian sử dụng dài, còn mình thì chạy tới khu lương thực, thoải mái thu thập gạo.

Vốn dĩ món chính và thức uống cần phải tìm kiếm vật tư, thế nhưng mà sau khi trò chơi được cải tạo, sông ngòi trong sạch, nguồn nước đủ ngọt, hoàn toàn có thể làm thức uống.

Bởi vậy Vân Lăng quyết định sẽ không vận chuyển nước khoáng nữa, nốn ngăn của lô sợ dây đều dùng để đựng gạo.

Dùng hết tất cả sức chứa cũng chỉ lấp đầy ba ngăn, tổng cộng là 191 túi gạo.

Những cái khác, hoặc là đã bị mở, hoặc là bị hở chỗ đống gói, hoặc là không cùng nhãn hiệu.

Vân Lăng đi quanh khu thực phẩm vài vòng, cuối cùng quyết định ngăn cuối cùng sẽ chứa bắp ngô.

Đó là loại ngô ngọt, một rương có mười bắp, bắp nào cũng được đóng gói hút chân không, có thời hạn sử dụng rất dài.

Quét mắt thêm một vòng nữa, có ít nhất năm mươi rương chất đống thành mấy tần ở đấy.

Nếu như có thể lấp đầy 99 rương thì tốt rồi, Vân Lăng thầm nghĩ, như thế mới có thể tận dụng tối đa không gian của ba lô.

Đáng tiếc là sau khi lấp đầy ba lô cũng chỉ được 65 rương.

Thế cũng được rồi.

Vân Lăng tự an ủi bản thân, bắp ngô ăn rất dễ no, 65 rương cũng đủ có thể ăn một thời gian dài rồi.

Bởi vì thu nhập cũng được khá nhiều rồi, tâm tình cô cũng rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Lúc trở lại bên cạnh kệ hàng, tiểu đội mười người chỉ còn ba người Vệ Khanh, Hộ Vệ Giáp và Phương Đức Dương.

Vân Lăng thắc mắc: "Những người khác đi đâu rồi?"

Văn Thanh tối sầm mặt trả lời: "Cô rời đôi như thế nào, thì bọn họ chuồn êm y nhue thế."

Một câu nói bày tỏ rõ sự chua xót.

Bây giờ, theo Vệ Khanh, bất kể hoàn cảnh trước mắt thế nào thì mười người bọn họ hẳn phải tập trung một chỗ, cùng nhau hành động mới đúng.

Ai ngờ vừa xoay người một cái, thành viên trong đội chỉ còn một nửa.

Quay qua quay lại một lần nữa, ở đây cũng chỉ còn mỗi ba mống.

Những người khác đi đâu? Vệ Khanh cũng muốn bán.

Vân Lăng không thèm đẻ ý: "Đều là người lớn cả rồi, cũng không mất đi được đâu."

Vệ Khanh: "..."

Tức cái mình.

Thực sự không muốn tiếp tục cùng đội với đám người này nữa!