Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 31: 31 Tiệm Cơm

Mẹ Tông rơm rớm nước mắt: “Lúc trò chơi vừa mới bắt đầu, vừa hay chúng ta đang cùng ăn cơm tối.

Sau đó chợt nhìn thấy rất nhiều người và quái vật trong trung tâm thành phố, vậy nên chúng ta đã đi theo hướng ra ngoài vùng ngoại thành.”

“Trên đường đi thì tìm được năm doanh trại, cuối cùng là tìm được chỗ này của con!”

“Đúng rồi, tại sao nơi này không phải tên là ‘Doanh trại Lăng Vân’ mà lại là ‘Thôn Lăng Vân’ vậy?”

Nhất thời Tông Nghiệp Minh cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Trời sắp tối rồi, nếu không chúng ta đi dạo trước đi?” Ba Tông đề nghị.

Tông Nghiệp Minh lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nói: “Đi theo con.”

**

Cho dù là mở khóa quán cơm hay mở khóa tiệm rèn thì đều yêu cầu phải có NPC có nghề nghiệp sinh hoạt.

Vân Lăng vốn định hành sự tùy hoàn cảnh, ai ngờ ――

[ Họ và tên: Adam ]

Cấp bậc: 0

Thuộc tính: Sức mạnh 5, nhanh nhẹn 5, thể lực 5, trí lực 5, tinh thần 5.

Kỹ năng chiến đấu: 0

Kỹ năng sinh hoạt: Rèn sơ cấp

Vật phẩm chế tác: Dao găm ngắn, đoản đao, trường kiếm.

Giá thuê: 50 đồng.

[ Họ và tên: David ]

Cấp bậc: 0

Thuộc tính: Sức mạnh 6, nhanh nhẹn 5, thể lực 5, trí lực 5, tinh thần 5.

Kỹ năng chiến đấu: 0

Kỹ năng sinh hoạt: Nấu nướng sơ cấp

Vật phẩm chế tác: Màn thầu ngũ cốc, cháo trắng, bánh mật.

Giá thuê: 50 đồng.

Cùng lúc quay ra hai vị nhân tài chuyên nghiệp.

Vân Lăng vô cùng phiền muộn.

Tuy xưởng mộc cũng có thể chế tạo trang bị nhưng bị hạn chế về vật liệu, đa phần là vật phẩm trắng.

Tiệm rèn thì khác, có thể tinh luyện kim loại khoáng vật để chế tạo ra đao, kiếm, dao găm, cung tiễn, tạo ra được trang bị trắng, lam, tím, thậm chí là trang bị cam.

Còn về tiệm cơm, sau khi xây xong cửa hàng có thể bán các loại thực phẩm khôi phục.

Mặt khác, nếu lãnh địa có tiệm cơm, cư dân có thể trả tiền để mua thức ăn, không cần tự mình nhóm lửa nấu cơm.

“Vốn dĩ ban đầu muốn cùng mở khóa tiệm cơm và tiệm rèn cùng lúc, thế nhưng lớp phòng hộ lại rất cần thiết, không gian kiến trúc thì có hạn…”

Vân Lăng thở dài một tiếng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở khóa “Tiệm cơm”.

Tiền đồng -100.

Kiến trúc mới đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Vân Lăng xác định thuê David, đặt tên là “Đầu Bếp Giáp”, sau này để cậu ta làm việc ở tiệm cơm.

“Thưa ngài, chế tạo bánh mật yêu cầu ‘Gạo nếp’.” Đầu Bếp Giáp nhắc nhở.

“Ta biết rồi.” Vân Lăng trả lời nhanh chóng: "Về sau sẽ có trong nhiệm vụ thu thập ở Đại Sảnh Nhiệm Vụ.”

**

“Nơi này là Đại Sảnh Nhiệm Vụ.

Những nguyên vật liệu rơi xuống lúc đánh quái có thể mang đến đây để đổi đồng tiền.”

“Đây là xưởng mộc, có trang bị gậy gỗ, khiên tròn, trượng gỗ, cây đuốc đang chờ được bán ra.”

“Nơi này là tiệm may, giày vải, bố giáp, đai lưng đều có bán.

Ngoài ra còn có cả băng vải đơn sơ lẫn băng vải chất lượng tốt, ống tên thường và ống tên săn thú.”

“Đây là Kho Hàng.

Cụ thể ở bên trong có gì con cũng không biết.

Không có tư cách thì không được đi vào.”

“Đó là nhà gỗ, một gian 500 đồng, mua xong sẽ sở hữu một không gian riêng rộng 20 mét vuông.

Nghe nói chỉ khi nào chủ nhà cho phép thì những người khác mới có thể vào phòng.”

“Lớp bảo hộ trong suốt vừa xuất hiện phía trên lãnh địa không lâu, tác dụng cụ thể tạm thời không rõ lắm nhưng con đoán là một dạng kiến trúc phòng thủ.”

“Tiệm cơm vừa mới xây xong, không biết bán cái gì, hay chúng ta cùng nhau vào xem?”

Trên đường đi Tông Nghiệp Minh liên tục giới thiệu cho người thân, sau khi đi dạo hết lãnh địa trùng hợp dừng lại ngay trước cửa tiệm cơm.

Đúng ngay thời điểm bữa tối, ba Tông gật đầu: "Đi thôi, vào nhìn thử xem.”

Phía trước tiệm cơm là đại sảnh, mặt sau là phòng bếp.

Ba Tông thử đẩy cửa tiến vào, không ngờ lại bị hệ thống nhắc nhở, [ Ngài không đủ tư cách vào, không được phép vào.

]

“Bên trong là nơi NPC làm việc, không cho người chơi đi vào.” Tông Nghiệp Minh vừa nói vừa đánh giá kệ để hàng.

[ Tên: Màn thầu ngũ cốc ]

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: Tốc độ phục hồi cơ bản + 1 HP/phút (kéo dài 1 giờ)

Giá: 50 đồng.

[ Tên: Cháo trắng ]

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: tốc độ phục hồi cơ bản + 1 mana/phút (kéo dài 1 giờ)

Giá: 50 đồng.

[ Tên: Màn thầu ngũ cốc ]

Phẩm chất: 0

Hiệu quả sử dụng: Làm no bụng.

Giá: 2 đồng.

[ Tên: Cháo trắng ]

Phẩm chất: 0

Hiệu quả sử dụng: Làm no bụng.

Giá: 1 đồng.

Tông Nghiệp Minh hỏi: "Mọi người muốn ăn màn thầu ngũ cốc không? Hay muốn uống cháo không?”

Mẹ Tông nói: "Mua bốn chén cháo đi.

Không cần mua màn thầu ngũ cốc đâu, chúng ta có lương khô rồi.”

“Được.” Tông Nghiệp Minh mua 4 phần cháo trắng theo lời mẹ.

Tiền đồng -4.

Cháo trắng trên kệ để hàng từ “Không thể tiếp xúc” lập tức biến thành “Nhận được”.

Tông Nghiệp Minh lấy cháo trắng xuống, phát hiện cháo được đặt trong một chiếc bát gỗ với một chiếc thìa gỗ bên cạnh.

Quan sát muỗng gỗ, chén gỗ, anh ta thấy ở mặt trên chúng có viết dòng chữ “Vật phẩm của Tiệm cơm, cấm mang ra ngoài”.

“Tìm một chỗ ngồi xuống ăn thôi.” Anh của Tông Nghiệp Minh nói.

Trong đại sảnh bày mấy chục cái bàn vuông.

Bàn ghế sạch sẽ chỉnh tề, không dính một chút tro bụi.

Một nhà bốn người tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

Mẹ Tông lấy trong ba lô ra bánh ngô, lạp xưởng, bánh quy, thịt bò sốt: "Ăn đi.”

Trong lòng Tông Nghiệp Minh cảm thấy hụt hẫng.

Trước khi trò chơi bắt đầu điều kiện trong nhà không tồi, bữa cơm nào chẳng phải ba món mặn, ba món chay, một món canh? Bây giờ lại…

Ba Tông mẹ Tông mấy ngày gần đây chịu khổ không ít, lúc này ăn bánh ngô đặc biệt ngon miệng.

Anh trai cắn miếng bánh quy, húp một ngụm cháo, vừa ăn bữa tối vừa suy nghĩ thất thần.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tông Nghiệp Minh buồn bực.

“Anh đang nghĩ Thôn Lăng Vân thật sự là một nơi ở rất tốt.” Anh trai chậm rãi nói.

Tông Nghiệp Minh, “…”

So với tiểu khu xa hoa lúc trước thì nơi này tốt ở chỗ nào chứ? Chẳng lẽ anh trai bị sợ đến choáng váng rồi à?

“Anh con nói đúng đó.” Ba Tông cũng nói: "So với những lãnh địa khác, thôn Lăng Vân mạnh hơn gấp trăm lần, ngàn lần.”

Tông Nghiệp Minh ngây người.

Mẹ Tông vừa thấy con trai nghệch măt ra liền hiểu: "Con chỉ ở thôn Lăng Vân thôi à? Không đi qua những lãnh địa khác sao?”

“Không đi.” Tông Nghiệp Minh thành thật thừa nhận.

“Đầu tiên là không biết lãnh địa khác ở đâu, không đi được.”

“Tiếp theo là không muốn mạo hiểm, ra ngoài thám hiểm luôn chỉ ở dạo ở gần đây.”

“Quan trọng nhất là vì số lượng cư dân có hạn.

Con sợ đi qua lãnh địa khác không mua được tư cách cư dân tạm thời, đến lúc đó không thể qua đêm trong khu an toàn.”

Nghe vậy anh trai không khỏi thở dài: "Em may mắn thật đấy.”

Tông Nghiệp Minh nghe vậy thì tò mò: "Những lãnh địa khác như thế nào?”

Mẹ Tông không nói chuyện, vẻ mặt khó coi.

Ba Tông cười khảy một tiếng: "Rối ren hỗn loạn, kiến trúc thưa thớt, thương phẩm hiếm thấy.”

Tông Nghiệp Minh hơi giật mình, chần chờ nói: "Nhưng ở thôn Lăng Vân cũng không có nhiều cửa hàng lắm…”

Anh trai: “Ngày hôm qua chúng ta ngủ lại ở doanh địa Tinh Trần, nơi đó chỉ có kho hàng, xưởng mộc, cửa hàng thịt nướng, tiệm may.”

“Xưởng mộc bán giường gỗ, ghế, giáo gỗ và đuốc.

Tiệm may bán giày vải, đai lưng, ống tên, băng vải đơn sơ.

Cửa hàng thịt nướng bán thịt ba chỉ và thịt bò.”

“Số lượng thương phẩm thưa thớt, chủng loại có hạn.”

Tông Nghiệp Minh sửng sốt.

“Giao dịch trong lãnh thổ phải đóng thuế, vì vậy một số người muốn tiết kiệm tiền đã đi ra khỏi doanh địa để giao dịch.” Ba Tông lạnh mặt: "Kết quả khi vừa ra khỏi đã bị mai phục đánh cướp.”

“Lương thực đều bị các đội lớn lũng đoạn, bán đắt lắm.” mẹ Tông thở dài: "Một cân gạo bán 20 đồng, một túi mì ăn liền bán 10 đồng, một khối bánh to bằng bàn tay hết 5 đồng, con nghe thử cái giá hàng này xem.”

“Thế chẳng phải lừa gạt sao?!” Tông Nghiệp Minh vừa khϊếp sợ lại còn kinh ngạc.

“Nếu không mua thì chịu bụng đói.” Anh trai cười tự giễu: "Không phải ai cũng may mắn tìm được lương thực và nước, đặc biệt là những người chạy từ trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô giống chúng ta.”

“Cửa hàng bị người khác đoạt hết từ trước, đến sau gần như chẳng vớt được thứ gì.”

Tông Nghiệp Minh nghe xong cảm thấy chua xót: "Anh…”

“Được rồi, sau cùng mọi người đều không sao cả.” Anh trai nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Sau này người một nhà cùng nhau nỗ lực, cuộc sống sẽ mau chóng tốt lên thôi.”

“Được!” Tông Nghiệp Minh vực dậy tinh thần: "Trước tiên hãy tiết kiệm tiền để mua tư cách cư dân chính thức, sau đó mua phòng và tích trữ thêm lương thực.”

Biến cố xảy đến đột ngột, cuối cùng anh ta cũng hiểu đươc tích trữ là một thói quen tốt.

“Ba thấy một số người chơi đang bán trang bị tự chế.

Khi nào có tiền, mỗi người chúng ta hãy mua một đôi giày rơm".

Ba Tông bình tĩnh phân tích: "Trước tiên hãy tự võ trang cho chính mình, tiếp theo là lập đội đánh quái, săn thú.

Sau này cấp bậc cao rồi, cuộc sống tự nhiên sẽ ngày một tốt lên.”

Mẹ Tông liền nói: "Mẹ có kỹ năng ‘Thu thập sơ cấp’! Mọi người đi đánh quái, mẹ có thể ở bên cạnh thu thập vật liệu.

Quả mọng có thể ăn, vải bố có thể bán lấy tiền, nhặt lúa mạch, rơm rạ, còn có thể học người ta cách bện giày rơm.”

Một nhà bốn người nói liên tục, tràn ngập chờ mong với tương lai.

**

Vân Lăng kiểm tra giao diện thuộc tính lãnh địa.

Chỉ thấy trên đó hiện ra ――

[ Cư dân có thể ở: 1000]

[ Cư dâ hiện có: 238 (cư dân tạm thời: 217) ]

Có thể thấy sau khi thăng cấp lãnh địa, người chơi mới đang không ngừng gia nhập.

Tạm thời không cần lo lắng việc bão hòa dân cư, Vân Lăng suy tính đến những vấn đề mới phát sinh.

Những kiến trúc có thể mở khóa bây giờ: 7, số kiến trúc hiện có: 7, bao gồm Kho Hàng (cấp 1), Đại Sảnh Nhiệm Vụ (cấp 1), Xưởng Mộc (cấp 1), Tiệm May (cấp 1), Cư Xá (cấp 1), Lớp phòng hộ (cấp 1), Tiệm Cơm (cấp 1).

Cô muốn tích cóp tiền đồng rồi chọn một trong số đó để thăng cấp.

“Kho hàng cấp 2 có thể chứa nhiều vật tư hơn, kéo dài hạn sử dụng đồ ăn, lựa chọn này hẳn là cũng tốt?” Vân Lăng suy nghĩ.

“Tiệm may cấp 2 có thể chứa nhiều công nhân hơn, sản xuất hàng loạt băng vải cũng rất được.”

“Nếu mình nhớ không lầm, lớp phòng hộ cấp 2 có giá trị HP là 20000.

Nó tương đương với lá chắn của lãnh địa, lượng HP càng cáo thì cư dân lãnh địa càng an toàn.”

Nghĩ tới nghĩ lui lưỡng lự, Vân Lăng đi ra ngoài cửa tản bộ.

“Mứt trái cây đây, mứt trái cây rất ngon! Phết lên bánh mì hương vị siêu cấp đỉnh! Một lọ chỉ 3 đồng.”

“Bán nấm đây! Nấm tươi đây! 1 đồng 10 cái.”

“Mật ong nhặt được khi gϊếŧ đàn ong đây! Vừa ngọt vừa thơm! Nhanh chóng đến đây mua đi.”

“Trứng gà nhặt được khi đánh chết gà đây, 1 đồng 1 cái, chỉ còn lại 4 cái cuối cùng, muốn mua thì nhanh tay.”

“Bán phá giá đây! 3 miếng da thỏ chỉ bán 5 đồng! Hai cái chân thỏ chỉ 5 đồng!”

Trong trò chơi Thiên Tai Tận Thế, chỉ riêng nguyên liệu nấu nướng đã có đến hơn trăm loại.

Những thứ được liệt kê trong Đại Sảnh Nhiệm Vụ chỉ là một phần nhỏ trong số những thứ phổ biến nhất và dễ kiếm nhất.

Cái gọi là mứt trái cây được làm từ quả mọng, sơ chế chế biến mà thành.

Nấm có thể tìm được ở khắp nơi và rất dễ hái.

Vân Lăng biết một công thức chế biến món “Canh nấm" và đã tạo ra thành phẩm, sau khi ăn có thể đồng thời phục hồi điểm HP lẫn điểm mana.

Mật ong do bầy ong thả xuống được coi là nguyên liệu cơ bản.

Theo như hiểu biết của Vân Lăng, có bảy công thức có thể sử dụng nguyên liệu này.

Trứng gà càng không cần phải nói.

Cho dù là nấu nướng trực tiếp hay là kế hợp nấu với các nguyên liệu khác đều vô cùng thích hợp.

Da thỏ có thể dùng để chế tác bao cổ tay, bao tay, nếu kỹ năng sinh hoạt đủ cấp còn có thể làm ra những món phẩm chất lam.

Vân Lăng nhìn thấy người chơi bày bán, rao hàng những nguyên liệu, cô hơi chùn chân.

“Dù sao những nguyên liệu nấu nướng trong trò chơi đều có hạn sử dụng nửa năm trở lên, trước tiên cứ tích trữ, sau này cũng có thể sử dụng.”

Nghĩ vậy, Vân Lăng thả lỏng tay chân, nhiệt tình mua mua mua.

**

Lửa trại bập bùng.

Vu Khôn ngồi bên đống đá lửa, hai mắt vô thần, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Cậu ta là sinh viên năm nhất.

Lúc trò chơi bắt đầu, cậu ta và bạn cùng phòng còn đang cày cuốc ở tiệm net.

Sau đó vô tình nhặt được kỹ năng, phối hợp với bạn cùng phòng mở ra một con đường máu, cuối cùng cũng chạy thoát.

Sau đó nữa thì vơ vét vật tư, đánh quái thăng cấp, cuộc sống dần dần ổn định hơn.

Cậu ta vốn tưởng rằng, cuộc sống sau này sẽ cứ diễn ra như vậy.

Ai ngờ hôm nay lúc ra ngoài thám hiểm lại ngẫu nhiên gặp phải BOSS và đám tiểu đệ của nó.

Cậu ta định đi đường vòng khỏi đó, bạn cùng phòng lại nói trong hiểm có phú quý, làm một người chơi phổ thông không có gì thú vị, phải làm người mạnh nhất.

Vu Khôn vừa tức lại vừa lo, nhưng cũng có nhiều người tán thành suy nghĩ đó.

Cuối cùng mọi thành viên cùng giơ tay biểu quyết, phần lớn đồng ý lập đội đánh BOSS.

Sự thảm thiết của trận chiến đó, đến nay Vu Khôn vẫn không thể quên.

Cuối cùng kết quả là người chơi thất bại thảm hại, thương vong hơn phân nửa.

Nhìn thấy tình hình không ổn, Vu Khôn một mình bỏ đi, vất vả lắm mới nhặt về được một cái mạng.

Thế nhưng trốn về lãnh địa thì thế nào? Không có đội, không có bạn bè tin tưởng, chỉ còn mình cậu ta lẻ loi một mình.

Vu Khôn nhìn lửa trại ngơ ngác xuất thần, trong lòng trống trải.

**

Thôn Lạc Nhật.

Thời Hiện Sơn gặm chiếc màn thầu to bằng nắm tay, vẻ mặt chết lặng.

Bên cạnh anh ta, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi tức giận bất bình nói: "Nhóm người này thật không ra gì! Lúc gia nhập đoàn đội thì nói rất tốt, chỉ cần dụng tâm chịu làm, sau này lúc đánh quái rơi thẻ kỹ năng nhất định sẽ chia cho đội viên.”

“Kết quả thì sao? Một cái cũng chẳng có!”

“Dù có bảo bối gì cũng chia đều cho nòng cốt trong đội.

Những nhân vật nhỏ như chúng ta chẳng vớt được thứ gì tốt.”

"Nếu biết như vậy lúc trước gia nhập đội làm gì? Thà tự lang bạt một mình còn tốt hơn!”

“Bây giờ thì hay rồi, ngày thứ 7 trong trò chơi, quái vật bên ngoài kết bè kết đội, trải rộng xung quanh lãnh địa.

Chúng ta thì sao? Không kỹ năng, không trang bị, thậm chí còn không phải người chơi!”

Người đàn ông trung niên oán khí tận trời, hận không thể rời khỏi đội ngũ ngay tại chỗ.

“Đúng vậy.” Thời Hiện Sơn lẩm bẩm: "Tại sao lúc trước lại tin mấy lời ma quỷ của bọn họ chứ? Tại sao lại ham sống an nhàn, không dám rời đi? Bây giờ muốn chạy đi đâu cũng không được.”

“Ngày thứ 7 trong trò chơi, thẻ kỹ năng đã bị người ta nhặt sạch từ lâu.

Không kỹ năng, không vũ khí, rời khỏi đội căn bản sẽ không sống nổi.”

Người đàn ông trung niên nặng nề mà thở dài.

Đạo lý dễ hiểu, ông ta cũng có thể nghĩ ra được nhưng đáng tiếc lại tỉnh ngộ quá muộn.

Càng nghĩ càng giận, người trung niên không nhịn nổi chửi mắng dữ dội.

“Lão Lương, tiết kiêm sức lực.” Thời Hiện Sơn nhắc nhở: "Mỗi ngày đoàn trưởng chỉ phát cho đội viên bình thường hai cái bánh bao, buổi sáng một cái, buổi tối một cái.

Đói đến mức không nhúc nhích nổi, không có sức làm việc sẽ bị đoàn đội vứt bỏ.”

Người đàn ông trung niên muốn phản bác nhưng đôi môi lại mấp máy nói không nên lời, cuối cùng ông ta tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Thời Hiện Sơn rũ mắt không nói lời nào.

Nghe nói thu thập tài nguyên có thể mở khóa kỹ năng và trở thành người chơi, nhất định phải tìm cơ hội thử một lần.

Dù có ra sao cũng tuyệt không thể ngồi yên chờ chết!

Trong lòng hạ quyết tâm, vẻ mặt bất động thanh sắc như thể anh ta đã chấp nhận số mệnh của mình.

**

Thôn Lăng Vân.

Đêm khuya tĩnh lặng, phần lớn người chơi đã ngủ.

Ông lão Trương vẫn ngồi trên băng ghế nhỏ mượn ánh lửa trại cố sức bện giày.

Trương Hoành Bác nhìn thấy thì rất không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Ông ơi, ngày mai rồi bện tiếp, hôm nay đã khuya rồi.”

Ông lão Trương cố chấp tỏ vẻ: "Ông không mệt, làm chốc lát nữa, cháu ngủ trước đi.”

Trương Hoành Bác im lặng.

Sao không mệt được chứ? Đã bận rộn mười bảy mười tám giờ đồng hồ! Vốn dĩ tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, còn bị quậy một trận…

Thế nhưng cậu cũng biết, ông đang giành giật từng giây từng phút.

Bện giày rơm không đòi hỏi nhiều kỹ thuật, không những dễ học mà nguyên vật liệu cũng dễ tìm.

Chỉ cần người khéo tay để ý một chút là không thầy dạy cũng hiểu.

Chờ thêm một thời gian nữa mọi người đều sẽ tự bện giày rơm, làm gì còn khách hàng mua giày của nhà bọn họ?

Bởi vậy ông nội đã hạ quyết tâm muốn chạy trước người khác học được tay nghề này để bán thêm mấy đôi giày rơm, kiếm thêm ít tiền.

Nguyên văn lời nói của ông là: "Hoành Bác, cơ hội không đợi người.

Bỏ lỡ lần này ai biết về sau có còn cơ hội kiếm tiền hay không? Bây giờ khổ một ít, mệt một ít, chờ có tư cách cư dân chính thức thì mua nhà ở, tương lai không cần lo lắng gì nữa.

Cho dù hai ba ngày sau đó chỉ bán được một đôi giày rơm thì hai ta cũng không sợ chết đói!”

Trương Hoành Bác chỉ hận tay chân mình vụng về, học nửa ngày vẫn không học được.

Bằng không cậu đã có thể thay ông nội bện giày không kể ngày đêm.

Ngẫm lại, lúc chạng vạng đông người chơi vây quanh ông nội quan sát quá trình bện giày, che chắn kiểu gì cũng không ngăn được bọn họ, Trương Hoành Bác thở dài, cuối cùng cũng không khuyên nữa.

**

Ngày thứ 8 trong trò chơi.

Vân Lăng hấp màn thầu sốt thịt chuẩn bị ăn bữa sáng.

Vỏ màn thầu được hấp mềm, bên trong là tương thịt bò.

Sau khi hấp xong nước sốt thấm vào vỏ bột, thơm ngon miễn bàn! Cắn vào một cái hương vị nước thịt tràn ngập trong miệng.

Trong khi cô đang ăn cơm, đột nhiên tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên, “Người chơi ‘Vưu Tình Văn ’ thỉnh cầu vào nhà, có cho phép hay không?”

Vưu Tình Văn và Trịnh Minh Nhạc mua một căn nhà gỗ ở bên cạnh, xem như là hàng xóm.

Vân Lăng không chút do dự trực tiếp nhấp vào “Có”.

Vừa vào cửa, Vưu Tình Văn cầm lòng không đậu mà ngửi ngửi: "Thơm quá đi.”

“Màn thầu sốt thịt, có muốn ăn không?” Vân Lăng nhiệt tình chiêu đãi.

Vưu Tình Văn trộm nuốt nước miếng, vẻ mặt nghiêm trang: "Không cần đâu, đã ăn sáng rồi.”

Hiện giờ cuộc sống của ai cũng không dễ dàng, lương thực còn quý hơn vàng.

Cô ấy lại không thiếu ăn, không cần đi chực ăn chực uống làm gì.

Hắng giọng mấy cái, Vưu Tình Văn giải thích lý do hôm nay đến: "Đoàn đội vừa nhận việc mới, đi xuống tầng hầm ở nông thôn khuân vác vật tư, cô đi không?”

Vân Lăng lắc đầu: "Không được.”

Vưu Tình Văn buồn bực: "Công việc này rất tốt, có thể tìm được đủ loại vật tư, sao cô chẳng động tâm chút nào vậy?”

Nên biết rằng từ khi tai họa đột ngột ập đến, mọi người đều sợ đói.

Chộp được cơ hội đều liều mạng trữ lương thực, ai nấy cũng như hamster.

Thật ra Vân Lăng cũng rất bất đắc dĩ: "Tôi muốn chứ.

Muốn có vật tư, muốn có nguyên vật liệu từ trò chơi.

Có thời gian còn muốn đánh quái thăng cấp, sản xuất trang bị tự chế.

Chẳng phải do tôi có quá nhiều chuyện phải làm nên không còn cách nào khác sao?”

Vưu Tình Văn, “…”

Cuộc sống của cô mỗi ngày đều phong phú như vậy sao? Nghe một chút đã thấy đáng sợ.

“Vậy nên.” Vưu Tình Văn châm chước dùng từ: "Cô cho rằng những chuyện khác quan trọng hơn nên tình nguyện không thu thập vật tư?”

“Thu thập những nguyên liệu nấu ăn trong trò chơi như nấm, mật ong cũng là thu thập vật tư.” Vân Lăng nghiêm mặt nói: "Điểm khác biệt là bên này có thể dùng để chế tác đạo cụ, có thể giúp người chơi gia tăng trạng thái.”

Quan trọng nhất chính là, kho hàng đã trữ một đống gạo và bột mì, đủ ăn trong thời gian rất dài.

Vưu Tình Văn do dự, thử thăm dò hỏi, “Có phải cô biết tin tức nội tình gì hay không?”

Vân Lăng bật cười: "Không có, đây chỉ là phỏng đoán cá nhân.

Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy những nguyên vật liệu trong trò chơi quan trọng hơn vật phẩm hiện thực.”

“Được rồi, vậy sau này tôi không gọi cô tham gia những kiểu hoạt động này nữa.” Vẻ mặt Vưu Tình Văn thay đổi, thật lâu sau mới hạ quyết tâm: "Chờ thêm mấy ngày nữa, dự trữ lương thực đủ ăn nửa năm thì không cần phải dẫn đội chạy đi khắp nơi.”

“Đến lúc đó sẽ tập trung đánh quái nhiều hơn, nhặt nhiều đồ rơi xuống, tích trữ nguyên vật liệu trong trò chơi.”

Vưu Tình Văn vẫn luôn nhớ rõ ngày đầu tiên của trò chơi, Vân Lăng đã nhắc nhở bọn họ nhặt tấm thẻ để học kỹ năng.

Bởi vậy cô ấy rất tin tưởng Vân Lăng, nghe Vân Lăng thì sẽ không sai.

Vân Lăng thuận miệng đáp, trong lòng lại nghĩ, cho dù thế cục có biến hóa như thế nào thì chăm chỉ luyện cấp suy cho cùng cũng sẽ không sai.

**

Sau khi ăn xong, Vân Lăng dẫn NPC đi ra khỏi cửa.

Ra khỏi lãnh địa chưa đến vài phút, cô liền phát hiện có một ít khoai lang thoát ẩn thoắt hiện dưới bùn đất.

Vân Lăng vui mừng không thôi, nói với Hộ Vệ Ất: "Mau đào!”

[ Thu thập thành công, nhận được khoai lang *1.

]

Hệ thống liên tục phát ra tiếng nhắc nhở.

Khoai lang rất to, cầm trong tay nặng trĩu.

Vân Lăng đang định cho Hộ Vệ Giáp dẫn đội đi luyện cấp ở gần đó, đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh chim kêu bén nhọn.

Vẻ mặt cô nghiêm lại, tốc độ nói tăng lên: "Địch tập kích! Trên trời! Chuẩn bị chiến đấu!”

Vừa dứt lời, chim bay tụ thành một đám đen nghìn nghịt lao xuống phía bọn họ.

“Kỹ năng quần công!” Vân Lăng hô to.

“Loạn côn.” Hộ Vệ Giáp dùng gậy gỗ quét ngang.

“Mưa sao băng.” Pháp Sư Giáp giơ pháp trượng lên cao.

“Bắn liên tục.” Xạ Thủ Giáp bắng ra bảy mũi tên về phía trước theo phạm vi hình nón.

Vân Lăng, hộ vệ Ất không hẹn mà cùng cất bước xông về phía trước.

Tiếp theo cô dùng khiên đập thật tàn nhẫn, hất tung kẻ thù.

Mới vừa xáp lá cà, hơn mười con chim bay đã tử thương.

Số còn lại bị dọa sợ vỗ cánh phành phạch bỏ chạy, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Vật phẩm rơi xuống: Tiền đồng *29, thẻ kỹ năng trắng *1, cành khô *5, bùn đất *3.

Vân Lăng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Nếu động tác chậm một nhịp để chúng nó ra tay trước thì thảm rồi.”

Chim bay lao xuống, nhắm thẳng mục tiêu vào một người sẽ gây ra sát thương rất lớn trong một lần.

Nếu cô xui xẻo một chút thì có thể đã chết mà không hiểu tại sao.

Lần lượt nhặt những vật phẩm rơi xuống, Vân Lăng hạ lệnh: "Tiếp tục đào.”

**

Khoai lang là nguyên liệu nấu ăn rất tiện lợi, có thể hấp cũng có thể nướng, ăn khá ngon.

Vân Lăng nhìn ba lô chất đầy một đống khoai lang đỏ, không nhịn được bèn nhóm một đống lửa, lấy một củ ra nướng.

Theo thời gian vỏ khoai lang dần dần mềm ra, mùi hương mê người phiêu tán trong không khí.

Vân Lăng lột đi lớp vỏ đen nhánh bến ngoài, thử cắn một miếng, lập tức mi mắt cong cong.

Khoai lang vừa ngọt vừa dẻo, giống như trộn lẫn mật dường, ăn rất ngon!

[ Tên: Khoai lang nướng ]

Phẩm chất: Phổ thông

Nguyên liệu cần có: khoai lang * 1.

Hiệu ứng sử dụng: Tốc độ phục hồi cơ bản + 1 HP/phút (kéo dài 1 giờ)

Đây là đặc điểm của kỹ năng nấu nướng.

Nguyên liệu nấu ăn có mặt ở khắp nơi, cái gì cũng có thể nấu.

Nhưng thành phẩm tạo ra có đều công hiệu tương tự nhau, phần lớn chỉ có thể tăng tốc độ khôi phục cơ bản.

Vân Lăng học được kỹ năng nấu nướng là do ngoài ý muốn.

Trong bản thử nghiệm công khai cô nhận được thẻ kỹ năng “Nấu nướng trung cấp”, sau khi học sẽ trực tiếp sở hữu kỹ năng “Nấu nướng trung cấp”.

Cô nghĩ thầm có thêm kỹ năng cũng không sao, vì thế đã dùng luôn thẻ kỹ năng kia.

Sự thật chứng minh kỹ năng nấu nướng dường như khá thực tế.

Nguyên liệu nấu ăn có ở khắp mọi nơi, có thể tạo ra một lượng lớn các loại đạo cụ phục hồi.

Một mình cô dùng không hết còn có thể bán cho người khác với giá cao hơn.

Hơn nữa, học được kỹ năng nấu nướng ít nhiều cũng có tiền dành dụm để mua sắm nguyên vật liệu cơ sở, vậy mới có thể nâng thẻ kỹ năng may vá lên cao cấp.

Cảnh tượng trong phiên bản thử nghiệm công khai vẫn còn rất rõ ràng, Vân Lăng nhớ lại lúc trước, mắt hơi lóe thần.

“Cái đó ――” một giọng nói non nớt vang lên: "Có thể chia cho em một ít khoai nướng khoai không ạ?”

Nhìn theo hướng âm thanh, cô thấy một cô gái nhỏ 15-16 tuổi đi ra từ lùm cây, hiện giờ cô bé đang nhút nhát sợ sệt nhìn cô.

Khoai nướng?

Vân Lăng hơi giật mình: "Chị đã cắn rồi.”

“Không sao đâu.” Cô gái nhỏ trộm nuốt nước miếng.

Vân Lăng hơi giật mình: "Đã bao lâu rồi em chưa ăn cơm?”

Cô gái nhỏ mím môi, hơn nửa ngày mới nói: "Một ngày một đêm chưa ăn gì cả…”

Vân Lăng thở dài: "Tại đây ngồi một lát đi, chị nướng cái khác cho em.”

Nói xong cô lấy khoai lang ra từ trong ba lô rồi bắt đầu nướng.

Cô gái nhỏ hơi rụt người lại bất an.

Cô bé véo véo ngón tay, cúi đầu, chậm rãi nói: "Em, em không có tiền xu, không thể trả tiền.”

“Chỉ là củ khoai lang mà thôi.” Vân Lăng không thèm để ý nói: "Cho em, không lấy tiền.”

Chóp mũi cô gái nhỏ cay cay, suýt chút nữa đã khóc: "Chị thật tốt bụng.”

“Tên em là Tiểu Dĩnh, trước đây em ở cùng nhóm với những người khác, bọn họ chê chân tay em vụng về, không phụ giúp được gì nên không cho em đi theo nữa.”

“Em biết thời thế đã thay đổi, em muốn đánh quái, muốn kiếm đồng xu, nhưng em sợ…”

Nói xong câu cuối cùng, cô gái nhỏ không khỏi run rẩy như không thể kìm chế được nỗi sợ hãi sâu trong lòng.

Vân Lăng nói với cô bé: "Không đánh quái cũng không sao cả.”

Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn Vân Lăng, con ngươi đầy vẻ không dám tin.