“Liên nhi nàng phải chịu trách nhiệm!” “ Trách nhiệm gì?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn.“là nàng phải chịu trách với ta!” bày ra bộ mặt nghiêm túc, Thương Phong Kỳ nói.Rồi lại bày ra khuôn mặt ủy khuất:“ ta đã bị nàng nhìn thấy hết rồi, nên nàng phải chịu trách nhiệm với ta!”Lạnh nhạt liếc hắn, vô tâm nói:“ Ta không quan tâm!”Rồi hừ quay mặt đi lại nói:“ Vả lại ta là bị ngươi nhìn hết mới đúng!”Nhìn bộ dạng giận dữ của nàng, hắn nở nụ cười xấu xa:“ Vậy Liên nhi muốn ta chịu trách nhiệm? Hảo! Ta rất sẵn lòng!”Nhưng ý thức được câu nó của mình thì Thương Phong Kỳ đã chen vào. Nàng nhảy dựng lên:“Ai muốn nhà ngươi chịu trách nhiệm chứ!”Nụ cười vô tội xuất hiện, hắn nói:“ Là nàng a~~”Khuôn mặt Nguyệt Liên đỏ bừng lên:“ Ngươi đi ra ngoài cho ta!”“Chủ tử”Đúng lúc đó tiếng nói của Xa Hải vộng vào, mở cánh cửa ra thì thấy Thương Phong Kỳ đang ôm eo Nguyệt Liên, bộ dạng thân mật, đôi mày Xa Hải nhíu lại nhìn Thương Phong Kỳ.Như không thấy Xa Hải, hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói:“ Liên nhi, gặp lại nàng sau” và bước ra khỏi phòng.-----------------------------------------------------------------------------------------------------