Lão Bà Đại Nhân

Chương 4

Mộc Thư Đồng ôm Niệm Niệm đi tới bên cạnh xe, hỏi thêm một câu : " Người bạn nhỏ, có phải nhà con cách công viên này rất gần không? Cô đưa con đến chỗ đó, sau đó con nói cho cô biết nhà con ở đâu, có được hay không? ".

   Niệm Niệm lại một lần nữa lắc đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn cô. Mộc Thư Đồng không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, xem ra chỉ có thể đưa đến đồn cảnh sát. Vì vậy liền lái xe đến một đồn cảnh sát gần đó. Đang muốn giải thích cùng viên cảnh sát thì Niệm Niệm ôm cô càng chặt, núp ở trong ngực của cô mà khóc lớn : " Con không có không ngoan, không muốn Mommy đem Niệm Niệm cho chú cảnh sát ".

   Viên cảnh sát kinh ngạc nhìn về Mộc Thư Đồng, thở dài nhẹ giọng hòa ái : " Cô gái, tôi biết em trẻ tuổi lại có con nhỏ sống thật không dễ dàng gì, nhưng mà đứa trẻ là máu thịt của mình, vô luận nó không ngoan thế nào, em cũng không thể đưa con bé đến đây ".

  " A, anh cảnh sát, anh nghĩ sai rồi, trên thực tế không phải là như vậy " - Mộc Thư Đồng rất quẫn bách, người cảnh sát này tại sao có thể coi lời nói của một đứa trẻ là thật đây.

  " Aigoo, cô gái, đứa trẻ cũng đã được sinh ra rồi. Nghe tôi, bỏ ra chút tâm tư mà nuôi con mình thật tốt. Sớm biết như thế, cần gì ban đầu lại bồng bột như vậy " - viên cảnh sát giống như có chút không kiên nhẫn, trực tiếp đẩy MộcThư Đồng đi ra ngoài, sau đó còn đưa mắt nhìn Niệm Niệm, thở dài một cái : " Đứa bé đáng yêu như vậy cũng nhẫn tâm không muốn, aizzz ... " .......

  Mộc Thư Đồng vừa quẫn bách lại tức giận, cuối tuần này cũng thật quá đen đủi. Ngày hôm qua bị bà chị chơi đùa, hôm nay còn bị đứa trẻ " từ trên trời rơi xuống " này trói lại. Mộc Thư Đồng không thể làm gì khác hơn là lại ôm Niệm Niệm rời khỏi đồn cảnh sát, đi tới đối diện quảng trường, tìm một ghế dài ngồi nghỉ, đặt Niệm Niệm xuống, hướng về phía bầu trời thở dài một hơi, sau đó liền ngồi ở đó ngẩn người. Thế nhưng trong lúc tự cảm thán cho số phận của mình thì có người không biết chuyện gì kéo vạt áo của cô khiến cô tức giận quát lớn : " Đừng phiền tôi, xui xẻo chết đi được ".

  Một tiếng khóc lớn truyền tới, lúc này Mộc Thư Đồng mới nhớ đến Niệm Niệm vẫn ngồi ở bên cạnh mình : " Aigoo, con đừng khóc, người bạn nhỏ, thật xin lỗi, cô quên con đang ngồi bên cạnh cô ".

   Mộc Thư Đồng ôm Niệm Niệm ngồi trên chân của mình, lấy ra khăn giấy, lau đi một ít nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé.

  " Mommy, Niệm Niệm không có không ngoan, mommy đừng nói Niệm Niệm phiền ".

   " Cô không có nói con phiền. Bây giờ cô chính là rầu rĩ xem nên như thế nào mới có thể đưa con về nhà " – nhìn vẻ mặt ủy khuất của đứa bé trước mặt, Mộc Thư Đồng cô cũng chỉ đành ai thán một tiếng.

   " Con muốn cùng đi chơi với mommy nên con kêu bà Cầm đi nói cho mẹ biết rồi".

   " Sao? Con nói thật chứ? " - Mộc Thư Đồng giờ mới hiểu được đứa bé này là được người lớn đưa đi, nhưng là vì sao người đó lại yên tâm để cho đứa bé này cùng người khác đi đây, chẳng lẽ sẽ không sợ bị bắt cóc, thật là người đó quá liều.

  Niệm Niệm lập tức gật đầu một cái, hai mắt màu ruby mở to, trông thật là vô tội nhìn cô. Mộc Thư Đồng nhìn bộ dáng đáng yêu của Niệm Niệm, trong lòng không khỏi cảm thấy rất vui mừng. Được, vậy trước tiên mang đứa bé đi chơi, huống chi đứa bé không phải là cùng trường với Xú Xú sao? Nếu không tìm được nhà đứa bé, ngày mai sẽ đưa đến trường hỏi cô giáo là được.

  " Được, cô dẫn con về nhà chơi, vừa vặn con có thể cùng chơi đùa với một chị gái nhỏ " - Mộc Thư Đồng ôm Niệm Niệm đứng lên khiến cho Niệm Niệm cười rất vui, còn thừa lúc cô không kịp đề phòng liền hôn một cái lên môi cô, ngọt ngào cất giọng trẻ thơ : " Dạ ".

  Mộc Thư Đồng đưa Niệm Niệm về nhà, vừa đúng lúc chị gái đã đi ra ngoài bàn chuyện mà ba mẹ còn chưa trở về, trong nhà cũng chỉ có mấy người giúp việc. Mộc Thư Đồng vừa đi vào cửa nhà, Xú Xú liền chạy vội tới, ngọt giọng kêu : " Dì, chơi cùng con ".

  Mộc Thư Đồng thật sự không hiểu, cô cũng hai mươi tuổi rồi, thế nào liền hết đứa bé này đến đứa bé kia thích, một chút xíu thời gian riêng cũng bị đám trẻ con chiếm đi. Mộc Thư Đồng đặt Niệm Niệm đang ôm trong lòng xuống, hướng cháu gái nhà mình mới vừa chạy tới nói : " Xú Xú, cùng chơi với em này đi ".

  " Mommy, tại sao lại phải gọi chị ấy là xấu xí? Chị ấy một chút đều không xấu xí " – Niệm Niệm nhìn Xú Xú, cô bé thật không hiểu mommy nhà mình vì sao phải gọi chị gái xinh đẹp này xấu xí. ( Xú Xú đồng nghĩa xấu xí ).

   " Chị tên là Tịnh Tịnh, đều do dì cứ thích gọi như vậy. Còn em là ai? ".

   " Em tên là Niệm Niệm, mommy dẫn em tới cùng chơi với chị ".

   " Được, vậy chúng ta đi lấy đồ chơi để chơi đi ".

  Hai đứa nhỏ lập tức bỏ rơi Mộc Thư Đồng, liền đi tới phòng đồ chơi. Mộc Thư Đồng không khỏi cảm thán, thế giới của trẻ con chính là rất đơn thuần, sẽ không hỏi quá nhiều người này là ai, từ đâu đến, chỉ cần có thể có bạn chơi là tốt.

  Mộc Thư Đồng kêu người giúp việc chú ý hai đứa trẻ, còn mình thì chui về "cái ổ" của mình đánh một giấc dài. Ngủ đủ giấc ắt sẽ tỉnh dậy, khi cô dậy thì ánh đèn rực rỡ đã được bật lên, chẳng qua trong phòng của cô cũng rất yên tĩnh, hơn nữa cũng không có ai tới gọi cô dậy. Mộc Thư Đồng mơ mơ màng màng xuống nhà, đi tới bên cạnh bàn ăn mà ngây ngốc nhìn người giúp việc đang cho hai đứa nhỏ ăn. Nhưng chớp mắt một cái cô lập tức vỗ đầu mình kinh hô : " Làm sao bây giờ, mình phải đưa tiểu quỷ về nhà. Người nhà bên ấy sao tới giờ còn chưa tới tìm? Thật là vô tâm mà ".

  Mộc Thư Đồng đột nhiên kinh hô khiến người giúp việc bị dọa sợ đến nỗi tay chân cũng run lên một cái, nhỏ giọng hỏi : " Cô chủ nhỏ, đứa bé này không phải là con gái nuôi của cô sao? ".

  " Đừng nói nữa, aish, phiền chết đây " - Mộc Thư Đồng nhìn ra ngoài trời rồi ngồi vào ghế mà ngẩn người nhìn hai đứa nhỏ.Cô khẽ cau mày, vì sao chị gái giờ này còn chưa về? Điện thoại cũng không bắt máy, nếu không cũng có thể hỏi chị mình một chút thông tin về nhà bên ấy.

  Chớp mắt một cái đã đến tám giờ tối, Mộc Thư Đồng ăn tối xong liền ngồi vùi ở trên ghế sofa xem ti vi, còn hai đứa trẻ vẫn đang cùng nhau chơi đùa. Đột nhiên, Niệm Niệm chạy tới, kéo kéo vạt áo cô : " Mommy, con phải về nhà, mẹ nói buổi tối nhất định phải về nhà ".

  " Cô không biết nhà con ở đâu, làm sao cô đưa con về nhà đây? " – nguyên một buổi tối nay Mộc Thư Đồng cô chính là bị chuyện này làm cho phiền não đây, ngay cả show truyền hình thích nhất cũng không có tâm tư xem.

   " Mommy, con muốn gọi điện thoại cho mẹ ".

   " Sao? Con biết số điện thoại của mẹ con sao? " – cô nhớ là mình đã có hỏi qua Niệm Niệm số điện thoại của mẹ con bé. Lúc ấy, không phải là lắc đầu không biết sao? Niệm Niệm vội vàng gật đầu, sau đó liền cúi đầu xuống. Một khắc kia, Mộc Thư Đồng cô thật là có chút giận, quát hơi lớn tiếng một chút : " Tiểu quỷ, con chọc cô sao? ".

  Bất quá, một giây kế tiếp khi thấy Niệm Niệm cúi thấp đầu cắn ngón tay không nói lời nào, tâm lại trở nên mềm mại. Dù sao cũng chỉ là một đứa bé ba, bốn tuổi, cô lại có thể nào cùng đứa nhỏ so đo đây. Vì vậy, cô liền bồng Niệm Niệm lên, đưa cho con bé điện thoại di động. Niệm Niệm lập tức cầm lấy rồi nhấn một chuỗi số, tiếng nhạc chờ dành cho trẻ con liền truyền tới.

  Lúc này, Chu Ý Nhiên nàng đang ở phòng khách đi tới đi lui. Hôm nay, nàng đi ra ngoài gặp một người bạn kiêm khách hàng, về đến nhà đã là xế chiều. Lúc này nàng mới biết được tiểu quỷ nhà mình đi cùng Mộc Thư Đồng. Mặc dù trong lòng không biết cô có thể chăm sóc con tốt không, nhưng mà nàng tin tưởng cô ít nhất sẽ không để con đói bụng.

  Bởi vì nàng biết tiểu quỷ nhà nàng rất thông minh, nếu quả thật là chơi không vui, nhất định sẽ gọi điện thoại cho nàng. Nên biết, Niệm Niệm nhớ rất rõ số điện thoại của nàng. Nhưng mà, vì sao đã trễ thế này cũng không có tin tức, không phải là đã dặn dò buổi tối nhất định phải về nhà sao. Chu Ý Nhiên nàng có chút nóng vội, nhưng mà nàng cũng không biết phải liên lạc với cô như thế nào. Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là số lạ, nhưng nàng ngay lập tức bắt máy, vội vàng lên tiếng : " Niệm Niệm phải không con? Con đang ở đâu? ".

  " Mẹ, con đang ở nhà mommy ".

  " Ừhm, con đem điện thoại đưa cho mommy đi ".

" Dạ " – Niệm Niệm vội vàng đem điện thoại di động nhét vào trong tay Mộc Thư Đồng : " Mommy, mẹ muốn nói chuyện với mommy ".

  Mộc Thư Đồng nhận lấy điện thoại di động, lịch sự nói một tiếng : " Cô đừng hiểu lầm, tôi không có cố ý dụ dỗ người bạn nhỏ nhà cô, là đúng lúc đụng phải, tôi vẫn luôn nghĩ đến việc phải đưa đứa nhỏ về nhà, chẳng qua là tôi không biết địa chỉ nhà cô ở đâu ".

  Chu Ý Nhiên nàng ở bên này nghe cô nói có chút khẩn trương, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, vì sao cô luôn ở trước mặt nàng mà ăn nói cà lăm. Bốn năm về trước cũng vậy, lần đầu tiên quen biết, cô cũng là lắp ba lắp bắp giới thiệu bản thân.

  " Không sao, làm phiền cô giúp tôi đưa Niệm Niệm về, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ đến điện thoại của cô " – Chu Ý Nhiên nàng nhàn nhạt trả lời một câu, trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng là vẫn còn có chút không thoải mái, cô vì sao cứ như vậy đem nàng quên đi một cách sạch sẽ đây.

" Uhm ... " - Mộc Thư Đồng đáp một tiếng, chuẩn bị hỏi thêm một chút nữa, điện thoại liền bị cúp. Cô nhìn điện thoại di động, nghĩ thầm người này thế nào lãnh đạm như thế, sao không cho là cô dụ dỗ đứa trẻ này?

  Đem thắc mắc ném qua một bên, cứ như vậy mà Mộc Thư Đồng cô vội vàng đưa Niệm Niệm trở về. Đúng lúc này, tin nhắn tới, liếc mắt nhìn địa chỉ, Mộc Thư Đồng kinh ngạc mở to hai mắt, cách nhà mình không phải là gần, một thành đông, một thành tây, như vậy vì sao đứa bé kia lại chạy đến trong công viên đó chơi đùa đây, xem ra trời cao thật là thích trêu người.

  Hai tiếng sau, Mộc Thư Đồng rốt cuộc cũng cho xe dừng trước một căn hộ, mà Niệm Niệm sớm đã ngủ thiếp đi. Cô đành phải nhẹ nhàng bồng Niệm Niệm ra khỏi xe, lúc này mẹ Niệm Niệm đã đứng chờ sẵn, nhỏ giọng lịch sự nói với cô một tiếng : " Cám ơn cô đưa Niệm Niệm về ".

  Chu Ý Nhiên nàng nhận lấy Niệm Niệm từ trong tay Mộc Thư Đồng, còn hướng cô mà nhẹ cười một cái.

  " Không cần khách sáo như vậy, cô đừng hiểu lầm là được " - Mộc Thư Đồng cũng mỉm cười lại.

  Có lẽ là tiếng nói chuyện làm Niệm Niệm thức tỉnh, từ trong lòng Chu Ý Nhiên nàng mà nhô đầu ra, nhìn nàng một cái rồi mở cái miệng nhỏ ra nói một tiếng : " Mẹ, mommy cùng Niệm Niệm chơi rất vui vẻ " - nói xong, lại gục trên bả vai Chu Ý Nhiên nàng tiếp tục ngủ. Mà nàng cũng rất ôn nhu vỗ vỗ lưng Niệm Niệm, sau đó nhìn về phía Mộc Thư Đồng : " Vào nhà của tôi ngồi một lúc nghỉ mệt đi ".

  " Thật sự không được, trời đã không còn sớm, tôi cũng phải đi về " - Mộc Thư Đồng uyển chuyển cự tuyệt.

  Chu Ý Nhiên nàng cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng hỏi : " Cô rất ngại vào nhà một người mẹ chưa lập gia đình ngồi một chút sao? ".

  " Không có, không có " - trong lòng Mộc Thư Đồng cô khẽ run một cái, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy đứng ở trước người này, dường như áp lực rất lớn, mặc dù cô so với nàng cao hơn một ít.

  " Vậy thì vào đi " - Chu Ý Nhiên nàng nhìn Mộc Thư Đồng có chút luống cuống, trong lòng dâng lên một trận vui vẻ, cô vẫn như cũ, hơi trêu ghẹo một cái, liền lập tức nghe lời. Giống như bây giờ, rất ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng cùng nhau vào nhà.

  Chu Ý Nhiên nàng để Mộc Thư Đồng ngồi ở trên ghế sofa, sau đó nói với cô một tiếng là muốn đưa Niệm Niệm về phòng ngủ, sẽ nhanh trở lại nói chuyện với cô. Mà Mộc Thư Đồng khi vừa bước chân vào trong nhà này, trong nháy mắt cảm thấy nơi này thật quen thuộc, thật giống như cô cũng đã từng ở nơi này. Bất quá cảm giác này kéo dài rất ngắn, khiến cho cô cũng cảm thấy có thể là mình bị sinh ra ảo giác.

  Mộc Thư Đồng ngồi vào ghế sofa, ngẩng đầu lên ngắm đến một bức họa treo ngay phía trước, trong đó vẽ hai cô bé, khi cô cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện là một bộ tranh sơn thủy. Cô xoa xoa ánh mắt, chẳng lẽ mình đụng phải quỷ, thế nào cảm giác nơi này hết thảy giống như đều đã từng gặp qua, nhưng rồi lại rất xa lạ. Đang lúc cô muốn tiến lên nghiêm túc nhìn một chút bức vẽ kia, trong đầu đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, tiếp theo liền mất đi ý thức, ngã xuống trên ghế sofa.