Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 147: 147

Chương 147

11g tối, đoàn người ăn xong, từ khách sạn đi ra, cùng nhau lên xe, đầu tiên là đưa Thịnh Kiều về nhà. Bối Minh Phàm biết thời gian này cô toàn ở nhà Hoắc Hi nên báo địa chỉ cho tài xế. Mạnh Tinh Trầm khẽ nhướng mày.

“Chuyển nhà rồi?”

Thịnh Kiều ngượng ngùng cúi đầu. Bối Minh Phàm liếc một cái, trả lời.

“Nhà Hoắc Hi.”

Mạnh Tinh Trầm đã sớm biết tin hai người đang hẹn hò, nhưng nghe đến chuyện hai người ở chung thì vẫn có chút ngoài ý muốn, khẽ hạ mắt, không nói gì.

Buổi tối, trên đường xe cộ thưa thớt. Xe theo đuôi phía sau rốt cuộc bại lộ hành tung.

Thịnh Kiều vội vàng bảo Phương Bạch quay đầu xe, về nhà cô, không đi nhà Hoắc Hi nữa.

Một đường lái xe, cẩu tử theo miết không rời. Tới tiểu khu, bọn họ cũng theo vào. Thịnh Kiều chào tạm biệt mọi người, vội vàng chạy vào thang máy. Mạnh Tinh Trầm nhìn chằm chằm chiếc xe kia một lát, hỏi Bối Minh Phàm.

“Cậu tính xử lý sao?”

Bối Minh Phàm lắc đầu.

“Cũng không chụp được cái gì. Không thể đi qua bắt bọn họ giao hình ảnh. Có lẽ chưa tới gần thì họ đã chạy rồi. Thôi, bỏ đi.”

Xe rời khỏi. Thịnh Kiều chạy vào nhà, đang đứng đổi giày thì nhận được điện thoại của Hoắc Hi, hỏi cô vì sao còn chưa về. Thịnh Kiều vẫn còn sợ, mau chóng kể cho anh nghe chuyện bị cẩu tử theo dõi.

Hoắc Hi trầm giọng nói.

“Anh chạy qua.”

Thịnh Kiều vội vàng cự tuyệt.

“Đừng… đừng… anh đừng qua. Lỡ bọn họ còn ngồi xổm đợi dưới lầu thì sao!”

Thế là tối hôm đó, Hoắc Hi không có cơ hội ôm bạn gái ngủ. Anh cực kỳ tức giận. Ai ngờ, chuyện khiến anh tức giận hơn còn ở phía sau.

Cẩu tử mặc dù không chụp được chứng cứ gì, nhưng bọn họ có tài thêu dệt chuyện xưa tích cũ. Ngày hôm sau, một bài báo nhan đề [Mạnh Tinh Trầm và Thịnh Kiều cử chỉ thân mật, cùng tới cùng về, nghi vấn công khai tình yêu], đính kèm một video.

Video có thuyết minh, dùng lời văn bát quái xào nấu chuyện Mạnh Tinh Trầm và Thịnh Kiều cùng nhau đi ra khỏi phòng tạo hình, cùng nhau xuất hiện ở thảm đỏ, tại hiện trường trao giải có thái độ mập mờ, sau khi lễ trao giải kết thúc, hai người yêu đương nồng nhiệt cùng nhau ăn cơm tối. Buổi tối hai người tính toán qua đêm ở nhà Mạnh Tinh Trầm nhưng giữa đường phát hiện có xe theo dõi nên mới giấu đầu lòi đuôi mà vòng trở về nhà Thịnh Kiều.

Video phối âm sinh động như thật, rõ ràng trên video chẳng thấy hai người có tiếp xúc thân mật gì nhưng bọn họ chỉ dùng vài tấm ảnh chụp hai người rời khỏi phòng tạo hình, đi chung xe tới lễ trao giải, vẻ mặt vui mừng của Thịnh Kiều khi Mạnh Tinh Trầm nhận giải, vậy mà đã có thể bổ não ra một câu chuyện yêu đương vụng trộm oanh liệt.

Từ khóa [Mạnh Tinh Trầm Thịnh Kiều công khai yêu đương] nhanh chóng lên hot search.

Fan hai nhà quả thực bị dọa cho sửng sốt luôn, luống cuống bấm vào xem.

Đờ mờ bọn bây… không phải chỉ là dùng chung phòng tạo hình, đi chung xe tới thảm đỏ, cùng đoàn đội ăn cơm tối thôi sao? Bọn bây cắt ghép video đúng là có tâm ghê luôn, ôm ấp còn không có, vậy mà dám tuyên bố hai người yêu nhau, có phải quá đáng lắm không?

Fan không nhận, quần chúng ăn dưa nhận.

Vốn dĩ, hôm qua, ở hiện trường lễ trao giải, cử chỉ trấn an của Mạnh Tinh Trầm dành cho Thịnh Kiều đã khiến nhiều người suy tưởng bậy bạ rồi. Hiện tại có thêm video xào nấu thành câu chuyện yêu đương, lý gì lại không tin chứ?

Không lâu sau, một ít tin nóng lại tuôn ra, bảo rằng khi quay Đông Phong Phá, ở phim trường, Mạnh Tinh Trầm đối tốt với Thịnh Kiều thế nào thế nào, cầm tay tự chỉ đạo diễn xuất ra sao ra sao. Quần chúng đặt câu hỏi, vì sao những nữ diễn viên hợp tác trước đây với ảnh đế không có đãi ngộ như thế?

Bối Minh Phàm từ sáng sớm đã phát văn bản bác bỏ tin đồn, bác bỏ tình yêu.

Nhưng thế đạo hiện giờ, phía công ty có bác bỏ cũng như đánh rắm mà thôi. Chuyện thường tình trong vòng giải trí đó là, hôm nay bác bỏ, ngày mai công khai. Quần chúng chẳng mấy tin văn bản bố cáo nữa rồi.

Mà lúc này, Thịnh Kiều đang đi học ở trường.

Cô vừa học xong một tiết lịch sử kiến trúc của Trung Quốc cổ đại, đang ngồi sửa lại ghi chú thì có hai nữ sinh cọ cọ đi tới, ấp a ấp úng, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tình huống kiểu này Thịnh Kiều gặp nhiều rồi, đã quen, cười tủm tỉm hỏi.

“Muốn xin chữ ký hay là muốn chụp hình?”

Hai nữ sinh liếc nhau, hít một hơi lấy can đảm, hỏi.

“Tiểu Kiều, bạn thực sự ở cùng Mạnh ảnh đế sao?”

“???”

Đây là ý gì?

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, hai nữ sinh cũng thật là dở khóc dở cười.

“Bạn không biết ư?”

May quá, chính chủ ngu ngơ như vậy xem ra tin kia là tin vịt rồi. Bạn học vỗ vai Thịnh Kiều, giải thích.

“Mau lấy di động lên mạng xem a~ doanh tiêu hào đã bàn tới chuyện bạn có thai luôn rồi đó.”

“???”

Tin đồn lần trước bảo cô đã đi đăng ký kết hôn, lần này tiến hóa? Nhảy cóc qua khỏi chuyện kết hôn thành có thai luôn?

Mở di động lên mạng, thì ra là dùng một tấm ảnh đi thảm đỏ hôm qua của cô, vì góc máy nên trông bụng cô hơi nhô ra.

Thịnh Kiều cúi đầu sờ bụng, ủy khuất muốn khóc.

Còn không phải vì gần đây ở cùng Hoắc Hi, mỗi ngày bị anh buộc ăn đầy đủ ngày 3 bữa, cô mập lên không ít.

Cô chạy ra khỏi lớp học, cấp tốc gọi điện cho Bối Minh Phàm, đầu bên kia đang sứt đầu mẻ trán xử lý chuyện này.

“Định đợi cô học xong tiết buổi sáng rồi mới báo cho cô hay. Phía công ty bác bỏ tin đồn không có tác dụng. Vẫn là cô tự mình đăng weibo làm sáng tỏ đi.”

“Huhu… tôi phải gọi cho Hoắc Hi trước, nếu không, đêm nay anh mang xe lăn qua đón tôi đó… huhu…”

Ai ngờ, gọi mấy lần, Hoắc Hi đều không bắt máy.

Thịnh Kiều quả thực khóc không thành tiếng, quyết định gọi cho Tiểu Đản. Người này thì bắt máy rất nhanh.

“Bà chủ?”

“Ông chủ của cậu đâu?”

“Vừa xong một cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm mới, đang nhận phỏng vấn.”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, hỏi.

“Từ sáng tới giờ anh ấy đều bận rộn à? Có xem qua tin tức chưa?”

“Sao lại không xem tin tức chứ, vẫn mang theo di động mà. Nhưng tin tức nào mới được a?”

“… không có gì. Chờ xong việc, cậu nói anh ấy gọi cho tôi nhé.”

Tiểu Đản đáp ứng.

Cúp máy, Tiểu Đản hồi tưởng lại giọng nói có vẻ vội vội vàng vàng của bà chủ, cảm thấy có điểm không thích hợp.

Tin tức gì vậy?

Tiểu Đản quyết định lên mạng lục soát một chút.

Mà lúc này, Hoắc Hi đang ở khu vực nhận phỏng vấn của giới truyền thông.

Tiểu Đản ở bên dưới lướt điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm cái hotsearch chễm chệ trên top 1 [Mạnh Tinh Trầm Thịnh Kiều công khai yêu đương].

???

Cùng lúc ấy, Tiểu Đản nghe thấy giọng nói của một vị phóng viên thích xem náo nhiệt nhà nào đó hỏi Hoắc Hi.

“Hoắc Hi, xin hỏi anh có muốn chúc phúc cho tình yêu vừa công khai sáng nay của Thịnh Kiều không?”

Nội tâm của Tiểu Đản, tui phắc~

Nguyên bản Hoắc Hi đang cười ôn hòa, bỗng nhiên đưa mắt nhìn vị phóng viên kia, giống như nghe không rõ, nghi hoặc hỏi lại.

“Anh vừa nói gì?”

Tiểu Đản dự cảm ông chủ sắp có xúc động muốn đâm một dao vào người kia rồi.

Vị phóng viên kia không hề phát hiện khí tràng xung quanh Hoắc Hi đang biến hóa, tiếp tục bát quái hỏi.

“Thịnh Kiều không phải là fan của anh sao? Hiện giờ Mạnh Tinh Trầm và Thịnh Kiều công khai tình yêu rồi. Xin hỏi, anh có muốn gửi lời chúc phúc tới fan của mình không?”

Dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ánh mắt Hoắc Hi lạnh xuống.

Người trên đài, người dưới đài, hoặc ít hoặc nhiều đều cảm nhận được biến hóa trong cảm xúc của anh.

Phóng viên kia chỉ là nhất thời muốn bát quái quấy phá một chút, hiện giờ phát hiện bản thân đã đắc tội với vị đỉnh lưu này, nghĩ muốn giảng hòa bằng cách đem vấn đề này lãng tránh đi thì Hoắc Hi đã nhìn thẳng vào máy quay, lạnh giọng nói.

“Không cần thiết gửi lời chúc phúc cho một tin tức giả.”

Toàn bộ phóng viên: “Hả???”

Tiểu Đản xông lên, lấp liếm nói.

“Ý của Hoắc Hi là… tai tiếng này là thật hay giả còn không rõ, dưới tình huống đó mà hỏi mấy vấn đề này thì không được thích hợp. Cảm ơn mọi người đã tới. Hôm nay kết thúc ở đây thôi.”

Nói xong, chạy qua ôm Hoắc Hi đi xuống đài. Vừa vào hậu trường, Hoắc Hi đã lạnh giọng hỏi.

“Di động tôi đâu?”

Tiểu Đản run bần bật.

“Dạ ở trên xe. Cái kia… bà chủ mới gọi cho anh, rất nôn nóng, có lẽ là vì chuyện này…”

“Đưa di động của cậu cho tôi mượn.”

Tiểu Đản dâng điện thoại lên, trong lòng thầm cầu nguyện cho bà chủ. Ai ngờ, điện thoại vừa thông, ủa, sao giọng nói của ông chủ lại ôn nhu như thế a???

Hoắc Hi dịu giọng hỏi.

“Buổi chiều em có tiết không?”

Đầu bên kia nói gì đó, Hoắc Hi ôn nhu cười một chút, nhẹ giọng nói.

“Ừ… tan học anh tới đón em. Ngoan~ đi học đi.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt lại lạnh băng.

Tiểu Đản: “…”

Ông chủ tức giận, có thể phát tán với đầu sỏ không? Sao lại đè lên đầu tôi a? Xin hỏi, tôi đã làm gì sai?

Đầu bên kia, Thịnh Kiều nhận được điện thoại của idol, phát hiện ngữ khí của anh không có vẻ gì là muốn đánh gãy chân cô liền nhẹ nhàng thở ra. Còn chưa thở xong, Bối Minh Phàm đã gửi cho cô một video.

Trong video, cái người vừa rồi còn ôn nhu nói tan học tới đón cô lại có thể dùng âm thanh lạnh chết người để giúp cô phủ nhận tin đồn yêu đương.

Huhu… ôn nhu mê hoặc đều là biểu hiện giả dối… anh ấy nhất định đợi đến lúc tan học về nhà sẽ đánh gãy chân cô a~

Bối Minh Phàm gửi tin nhắn qua.

“Sao tên kia cũng nhảy vào khiến tôi thêm phiền thế này? Còn ngại tai tiếng chưa đủ lớn hay sao?”

Video phỏng vấn của Hoắc Hi xuất hiện trên mạng liền được kéo lên cao. Quần chúng ăn dưa ngửi thấy chuyện không bình thường.

Vì sao Thịnh Kiều công bố tình yêu mà Hoắc Hi lại có vẻ tức giận như vậy?

Đờ mờ ~ dưa liên hoàn à?

Hi Quang >> Họp báo sản phẩm mới mà phóng viên lại hỏi một vấn đề không liên quan, nếu là ngươi thì ngươi có tức giận hay không?

Cộng đồng mạng >> Lý luận này không đủ thuyết phục.

Fan Kiều >> Nghệ sĩ trong vòng còn lên tiếng nói kia là tin đồn nhảm, mấy người dây dưa cái gì ở đây nữa? Mau tản hết đi. Vịt con nhà chúng tôi đang cắp sách tới trường, chuyên tâm học hành, không yêu đương gì hết.

Bối Minh Phàm quả thực vội muốn chết.

“Tên kia cắm một chân vào như vậy, tôi làm sao xã giao đây?”

Thịnh Kiều cắn răng nói.

“Giao cho tôi.”

“…”

Đoàn đội giải quyết chuyện xã hội của công ty mình quả thực kém hơn nghệ sĩ của mình, thôi thì giải tán hết cho rồi.

Kế tiếp, quảng đại quần chúng ăn dưa liền trông thấy Thịnh Kiều đăng một bài lên weibo.

—— tui độc duy, không bò tường, cảm ơn đại gia quan tâm. Sau này nhất định nỗ lực giảm béo, không tham ăn, tranh thủ khiến bụng sớm ngày nhỏ xuống.

Weibo này tiết lộ 3 tin tức.

Cô độc duy, chỉ yêu Hoắc Hi.

Không bò tường, không cùng người khác yêu đương, dù sao vẫn là fan bạn gái.

Chỉ là béo lên, không phải mang thai.

Cộng đồng mạng >> Hahaha đọc bài post này sao tui có cảm giác cô ta đang lúng túng đến tội nghiệp vậy? Sợ idol giận nên vội vàng đính chính bản thân không bò tường. Quả thực là quẫn bách cực kỳ luôn ấy.

Chính chủ tự lên tiếng bác bỏ tin đồn đến cái loại trình độ này, tin vịt trên mạng nhan chóng bị phá giải.

Lúc này, nhiệt độ lại dồn vào bài post của Thịnh Kiều và video phỏng vấn của Hoắc Hi.

Fan Kiều >> ??? Vừa phá một cái, lại tới một cái hả?

Vịt con a~ sao không chịu an ổn đi học ở Thanh Hoa a? Mỗi ngày phân phát mị lực khắp nơi làm gì? Nam nhân đều là móng heo, chỉ có học tập mới có thể giúp cô tiến bộ a~

Náo loạn một ngày, màn đêm buông xuống, mọi chuyện phai nhạt đi. Thịnh Kiều đeo balo chuồng ra từ cửa sau của trường học, tìm thấy xe của Hoắc Hi.

Vừa lên xe, không đợi Hoắc Hi nghiêng người qua đeo dây an toàn cho cô, cô đã nhào qua ôm anh thật chặt, đầu tiên là mổ mổ chụt chụt lên môi anh, sau đó cọ cọ cần cổ anh, làm nũng nói.

“Em sai rồi ~”

Anh đúng là nhịn nửa ngày mới không đem cô tử hình ngay tại chỗ, lạnh giọng nói.

“Mỹ nhân kế vô dụng. Ngồi vững.”

Cô ôm cổ anh không buông, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng, lại hôn cằm.

“Thật sự vô dụng à?”

“… em muốn thử làm trên xe một lần sao?”

“!!!”

Cô bay nhanh rụt người ngồi xuống ghế, cột dây an toàn, cực kỳ nghiêm chỉnh nói.

“Lái xe đi!”

Hoắc Hi lắc đầu cười một chút. Xe một đường chạy về nhà. Vừa vào nhà, còn chưa kịp bật đèn, Hoắc Hi đã ôm eo cô, đè lên cửa.

Cô biết hôm nay không thể tránh khỏi kiếp nạn này nên đặc biệt phối hợp, tay nhỏ men theo cơ bụng anh mà sờ loạn.

“Đừng tức giận a~ Anh biết đều là giả mà~ á…”

Hoắc Hi hung hăng cắn một cái, sau đó lại hôn sâu, giống như có tâm tình muốn làm chuyện ác, vừa ngậm vừa cắn môi cô, trầm giọng nói.

“Công bố tình yêu… lập tức… ngay lập tức…”

Cô bị anh hôn đến thở hồng hộc, quần áo cởi hơn phân nửa, hai chân đứng không vững nhưng vẫn có sức mà cự tuyệt.

“Không được… ô… a… không được… a ha…”

Anh rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, khiêng cô lên, ném vào ghế sô pha.

Để xem, làm em cho đến lúc em nói được mới thôi.