Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 79

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của Tiêu Hiểu Hiểu, có người muốn lên tiếng tự giới thiệu, nhưng lại bị ánh mắt viên đạn của Tam đội trưởng bắn tới.

Thấy tình huống không ổn, cao pháp y lập tức lên tiếng: "Đi làm việc thôi, vậy thì tan họp đi."

Những người khác thấy Cao pháp ý co giò chạy mất, cũng vội vàng đứng lên: "Người mới, cố gắng lên, hy vọng về sau có thể cùng với cô hợp tác, chúng tôi đi ra ngoài ăn sáng đây."

Những người trong tổ chuyên án cũ cười ha hả bỏ đi, bây giờ chỉ còn lại những thành viên của đội ba.

Tiểu nữ cảnh có chút xấu hổ, Tam đội trưởng rõ ràng cũng không có ý hoan nghênh, Phương Nhan đành phải vươn tay của nàng ra, người đầu tiên cùng tiểu nữ nhân nhỏ nhắn trước mặt bắt tay.

"Xin chào, tôi là thành viên của đội ba, Phương Nhan, Phương viên Phương, Phương Nhan Nhan." Nàng mỉm cười, tự giới thiệu bản thân, lập tức thấy tiểu nữ cảnh vốn đang có biểu tình thụ sủng nhược kinh thay vào đó là sự kinh ngạc.

Tiểu nữ cảnh cẩn thận từng li từng tí đi từng bước nhỏ tới gần Phương Nhan, tiếng hít thở càng ngày càng gấp rút, bỗng nhiên, tiểu nữ cảnh dùng sức nắm lấy tay của Phương Nhan, kích động nói: "Phương Nhan, chị là Phương Nhan phu nhân, trời! Em đã xem tiểu thuyết của chị viết, chị có thể kí tên cho em không?"

Tiểu nữ cảnh kích động nói năng cũng lộn xộn, Phương Nhan mặc dù có chút không hiểu rõ ý của hai chữ ' Phu nhân ', nhưng vẫn mỉm cười gật đầu coi như trả lời vấn đề của tiểu nữ cảnh.

Được sự khẳng định của Phương Nhan, tiểu nữ cảnh bắt đầu lục trong ba lô của mình, nhưng laptop còn chưa có lấy ra được, thì một đống đồ linh tinh bắt đầu từ trong ba lô rơi ra ngoài.

Chìa khóa xe, sô cô la, đồ trang điểm, qua những thứ này có thể thấy được đời sống của tiểu nữ cảnh này không tệ. Phương Nhan muốn giúp tiểu nữ cảnh nhặt lên, thì bị từ chối, đồ vật trong tay lại rơi xuống lần nữa, Phương Nhan cố nhịn cười, lần này trực tiếp ngồi xổm xuống giúp đỡ.

Thấy Phương Nhan dịu dàng như vậy, tiểu nữ cảnh cười khanh khách, cười rất ngọt ngào, không có chút nào làm ra vẻ, không hề kiên kỵ: "Rất cám ơn Phương Nhan phu nhân."

Lại nghe được biệt danh mà chính nàng cũng không biết từ đâu mà có, Phương Nhan có chút không quen, nên lên tiếng: "Gọi tôi là Phương Nhan được rồi, gọi phu nhân nghe thật không quen. Dù sao, tôi hiện tại đã ly hôn."

Thấy Phương Nhan nghi hoặc, tiểu nữ cảnh liền giải thích: "Chuyện là như thế này, tiểu thuyết cũng chị viết rất hay, hành văn bay bổng, mọi người đều rất thích, các fan hâm mộ liền đặt biệt danh để tỏ lòng hâm mộ, riết rồi gọi thành phu nhân, cũng có thể coi như một cái tên thân mật."

Đáng tiếc, Phương Nhan vẫn khó tiếp nhận, cuối cùng nữ tiểu cảnh vẫn đồng ý gọi là ' Phương Nhan tỷ '.

Tam đội trưởng luôn im lặng nghe hai người nói chuyện, quay cái ghế đang ngồi sang một hướng khác, hình như cũng không có ý định giới thiệu. Hôm qua lại bị Tam đội trưởng đe dọa,tiểu nữ cảnh cũng không muốn thân cận với Tam đội trưởng.

Hiện tại còn chưa tới giờ làm việc, tiểu nữ cảnh liền líu ríu nói rất nhiều. Phương Nhan mỉm cười nghe, nàng nhớ tới thời gian đầu nàng hướng dẫn tân binh Hứa Mỗ cũng giống như vậy. Bởi vì Hứa Mỗ là nam nhân, cho nên Phương Nhan có thể tùy ý đuổi đi nếu nàng thấy không thích, nhưng đối với nữ nhân, Phương Nhan luôn luôn không có cách nào làm dữ được.

"Tôi đi mua bữa sáng." Qua mấy phút, Tam đội trưởng không thể ngồi yên được nữa, nói với Phương Nhan một tiếng rồi đi ra cửa.

Tiêu Hiểu Hiểu, hai mắt tỏa sáng, cũng không nhịn được nữa, lại gần Phương Nhan hơn hỏi thăm: "Phương Nhan tỷ, đội trưởng so với nữ nhân kia còn khủng bố hơn sao?"

Phương Nhan cũng không trả lời, chỉ nhìn Tiêu Hiểu Hiểu cười một cách rất nhẹ nhàng. Nàng kỳ thật muốn thấy tình cảnh lúc Tam đội trưởng tự mình giới thiệu, mặc dù thấy bản thân có hơi ác một chút, nhưng nàng cảm thấy lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Tam đội trưởng trở về mang theo bữa ăn sáng, bất quá, điều làm cho Phương Nhan bất ngờ là Tam đội trưởng cũng mua bữa sáng cho nàng.

"Cám ơn cô, mua bữa sáng cho tôi, thế nhưng mà, một mình tôi cũng không ăn nhiều như vậy được." Nàng cười khổ, nhìn bữa sáng quá nhiều so với sức ăn của nàng, nhưng thấy Tam đội trưởng, chỉ đơn giản ăn một cái bánh bao.

"Ăn không hết thì cho nha đầu kia ăn đi." Tam đội trưởng đáp lại, hung hăn cắn cái bánh bao trong tay, giống như hận đến nỗi muốn cắn tiểu nữ cảnh như cắn cái bánh bao này.

Lần đầu thấy một nữ nhân khủng bố như vậy, Tiêu Hiểu Hiểu bị dọa đến run rẩy tay chân, giống như một con thỏ nhỏ bị khinh sợ, Phương Nhan thấy thật đáng thương, nhưng lại cảm thấy rất buồn cười.

Mặc dù Tam đội trưởng nhìn rất đáng sợ, nói năng có chút chua ngoa, mà tấm lòng thì như đậu hũ, đồng thời Tam đội trưởng là người cam đảm, cẩn thận, hình như cũng phát hiện tiểu nữ cảnh này có một chút chuyện.

"Em không phải tuột huyết áp sao? Tới đây, ăn một chút đi." Phương Nhan gọi Tiêu Hiểu Hiểu, thì thấy tiểu nữ cảnh dùng ánh mắt đang nhìn một thiên thần nhìn nàng.

"Phương Nhan tỷ, chị thật lợi hại! Sao lại biết em bị tuột huyết áp?" Tiêu Hiểu Hiểu không hề che giấu được sự kinh ngạc, loài sùng bái này làm cho Phương Nhan thấy có chút xấu hổ.

"Lúc giúp em nhặt đồ đạc, thấy có sô cô la, còn có thuốc chuyên dùng cho bệnh huyết áp." Phương Nhan giải thích, nhưng vẫn thấy tiểu nữ cảnh vẻ mặt vẫn tràn đầy sùng bái, rõ ràng cho dù Phương Nhan có nói gì, vẫn không thay đổi được, vẫn thấy Phương Nhan rất là lợi hại.

Bất quá, không thể không nói, Phương Nhan dù có chú ý tới, nhưng không có dự định đi mua bữa sáng, mà Tam đội trưởng không nói gì, lại có hành động thực tế hơn. Đáng tiếc, tiểu nữ cảnh lại hoàn toàn không được biết tấm lòng của Tam đội trưởng. Nhưng sự hồn nhiên của Tiêu Hiểu Hiểu nhanh chóng bị thay thế bằng sự sợ hãi, như là mới vừa gặp được ác mộng...

"Tiêu Hiểu Hiểu, hoan nghênh cô gia nhập vào đội ba, tôi là đội trưởng của đội ba, Mai Thanh Vận." Tam đội trưởng lúc này mới tự giới thiệu, hình như vẫn cảm thấy mình giới thiệu chưa đủ, Tam đội trưởng tiếp tục bổ sung: "Tôi năm nay ba mười lăm tuổi, chưa có lập gia đình."

Những người xung quanh thật sự muốn phá cười lên, lại sợ Tam đội trưởng nổi giận nên ráng mà nhịn, liều mạng nhẫn nại nhẫn nại không để mình cười ra tiếng. Phương Nhan cũng không dễ chịu gì, nàng cúi đầu, bả vai thì run run, nàng không dám ngẩng đầu lên để nhìn nét mặt của Tiêu Hiểu Hiểu, nàng sợ, nàng mà nhìn thấy thì chắc sẽ cười đến mất hết cả hình tượng.

Nhưng tất cả những thứ này cũng không có kết thức như vậy, bởi vì đội ba có một chính sách mới, những người mới vào đội, phải tìm một tiền bối trong đội để dẫn dắt cho mình.

Tiêu Hiểu Hiểu sợ hãi nắm cánh tay của Phương Nhan, đung đưa tay Phương Nhan lên tiếng nói: "Tôi muốn theo Phương Nhan tỷ để học tập."

Nghe như vậy, tân binh Hứa Mỗ liền lên tiếng, nói lên sự bất mãn của hắn: "Ai ai ai, không được, Phương Nhan tỷ là của tôi!" Lời nói có chút mập mờ không rõ, Phương Nhan lập tức dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, tân binh Hứa Mỗ vội giải thích nói: "Là... Là lão sự của tôi, cô tìm người khác đi đi."

Rõ là thích mỹ nữ như vậy, nhưng giữa mỹ nữ và công việc, tân binh Hứa Mỗ không muốn từ bỏ lão sư Phương Nhan này.

Những người khác nhìn mà rất là muốn cười, cảm thấy hôm nay đội ba thật là náo nhiệt.

Đội phó Lý Bân Bân thấy Tiêu Hiểu Hiểu thật đáng thương, vì vậy nói: "Vậy để Hiểu Hiểu làm đệ tử của tôi đi!"

Hai mắt của Hiểu Hiểu tỏa sáng, giống như vừa tìm thấy được hy vọng mới, nhưng Tam đội trưởng lại nhanh hơn, lên tiếng phá vỡ hy vọng của Tiêu Hiểu Hiểu.

"Ân? Ai cho cô cái quyền được tự do lựa chọn đi theo tiền bối nào? Tiểu nha đầu cô, phải cần học chút quy củ, đi theo tôi." Tam đội trưởng cười ha ha, nàng kéo cánh tay của tiểu nữ cảnh, để tiểu nữ cảnh quay lại đối mặt với mình.

"Tôi... Tôi bây giờ có thể chuyển qua đội năm hay không?" Tiêu Hiểu Hiểu bị dọa đến run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

"Trừ phi cô không muốn làm cảnh sát nữa, Tiêu Hiểu Hiểu tiểu thư, cô nhất định phải học tập rất nhiều, những gì tôi biết tôi ~ nhất ~ định ~ sẽ ~ từ từ chỉ dạy cho cô." Tam đội trưởng từ từ phun ra mấy chữ, trong mắt của Tam đội trưởng tràn đầy tương lai của Tiêu Hiểu Hiểu.

Tiểu nữ cảnh của chúng ta nhanh chóng muốn khóc, chỉ tiếc, mặc kệ cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn xung quanh để cầu xin giúp đỡ, nhưng không có một ai vì chính nghĩa đứng ra giúp cô. Sau đó rất nhanh, tất cả mọi người nhìn thấy tiểu nữ cảnh đáng thương bị Tam đội trưởng kéo vào phòng, uống trà khoảng ba tiếng đồng hồ.

Phương Nhan thấy Tiêu Hiểu Hiểu đáng thương thật, làm cho nàng nhớ tới lúc nàng vừa mới gia nhập vào đội. Nhưng Phương Nhan rất tin tưởng, dần dần, tiểu nữ cảnh sẽ phát hiện Tam đội trưởng là một người tốt...

Rất nhanh tới giờ nghỉ trưa, tiểu nữ cảnh đáng thương liền quấn lấy Phương Nhan.

"Hiểu Hiểu a, Tam đội trưởng cũng không có ăn em, em sợ hãi như vậy để làm gì!" Phương Nhan dở khóc dở cười nhìn tiểu nữ cảnh, thấy tiểu nữ cảnh vì tiếp xúc với Tam đội trưởng mà muốn sụp đổ rồi, cuộc sống tương lai cũng không tưởng tượng được.

"Không có, em chỉ muốn cùng chị đi ăn cơm trưa thôi." Tiểu nữ cảnh bất an tiếp tục nhìn xung quanh, hình như đề phòng, sợ dã thú tự nhiên xuất hiện.

Phương Nhan bất đắc dĩ, nàng sâu kín nói: "Quên nói cho em, bữa trưa chị luôn sẽ cùng Tam đội trưởng đi ăn."

Tiêu Hiểu Hiểu mở to mắt hoảng sợ, giống như sắp tận thế tới nơi rồi, chỉ là, ngay cả như vậy, tiểu nữ cảnh vẫn kiên trì muốn cùng Phương Nhan đi ăn cơm.

Nội dung trò chuyện trong quá trình ăn cơm đều là nói về các vụ án, bàn luận về thi thể, chỉ là hàn huyên vài câu, nhưng tiểu nữ cảnh thấy mình nuốt không nỗi. Tiêu Hiểu Hiểu thấy cuộc sống bây giờ rất mê mang.

Phương Nhan cũng thấy tiểu nữ cảnh này vốn nên sống trong một thế giới giàu có. Không biết vì sao lại lựa chọn làm cảnh sát, Phương Nhan cũng cảm thấy, nàng không thích hợp để hỏi vấn đề này.

Phương Nhan nghĩ, tiểu nữ cảnh là do cấp trên phái tới, nên cô chắc chắn cũng có chỗ hơn người, mới có thể từ trong trăm ngàn người trổ hết tài năng, mới vào được đội cảnh sát hình sự.

Nghi vấn của Phương Nhan cũng rất nhanh được giải đáp, lúc mọi người đang ăn được phân nửa, thì có một quí khách đi vào phòng ăn, mà người này từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện ở trong này.

"Chào, phó cục trưởng."

"Phó cục trưởng."

Phó cục trưởng là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, bụng thì phồng lên như phụ nữ mang thai đã năm tháng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, nhìn không ra được dung nhan ngày xưa. Thấy mọi người chào hỏi, hắn chỉ khẽ gật đầu, đúng chuẩn của nhà quan.

Nhưng khi thấy bàn của Phương Nhan, thì mặt mày hớn hở.

"Hiểu Hiểu, con ở chỗ này."

Khi hắn cười lên tiếng, Phương Nhan ý thức được, tiểu nữ cảnh này vào được đội ba có thể là do bối cảnh chứ không phải thực lực. Nói thật, những chuyện như vậy rất phổ biến, nhưng Phương Nhan vẫn cảm thấy trong lòng có điểm xa cách.

"Cữu cữu, con đã nói cậu không được qua đây rồi, cậu sẽ hại con..." Tiểu nữ cảnh càng xấu hổ, phó cục trưởng cười a a, sau đó lấy ra cái gì đó đưa cho tiểu nữ cảnh.

Phương Nhan xem xét, trên tấm thẻ viết ba chữ ' Tiêu Hiểu Hiểu '.

"Trời, đây là giấy chứng nhận của con! Sao lại ở đây..." Tiểu nữ cảnh luống cuống tay chân, tìm kiếm khắp người mình, vẫn không tìm được giấy chứng mình trên người mình.

"Được, các người cố gắng chiếu cố Hiểu Hiểu, tôi có chuyện đi trước." Phó cục trưởng nói một câu, sau đó quay lưng rời đi, hình như mục đích hắn xuất hiện là vì câu nói này.

Tiêu Hiểu Hiểu lúng túng nhìn hai người mà mình đi ăn cơm chung bận bụi nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đêm qua em quá kích thích, căn bản không có ngủ được, hôm nay vậy mà lại quên cái này." Tiêu Hiểu Hiểu gấp đến nỗi phát khóc.

Hôm qua thì đắc tội với cấp trên, hôm nay lúc đội đang họp thì lại xông vào, hiện tại ngay cả giấy chứng nhận thân phận cũng để quên.

Tam đội trưởng sắc mặt xanh xám, lần nữa lại nắm cổ áo của tiểu nữ cảnh, lạnh lùng nói: "Không cần biết cô có thân phận là gì, là thân thích của ai, cô bây giờ là cảnh sát hình sự, giấy chứng nhận chính là sinh mệnh! Cô bây giờ đã là cảnh sát, tuyệt đối không thể đem chính mình để quên được!"

Tiểu nữ cảnh liều mạng gật đầu, thì thấy Tam đội trưởng tức giận quay lưng bỏ đi.

"Phương Nhanh tỷ, em biết sai rồi." Tiêu Hiểu Hiểu cảm thấy ủy khuất, bắt đầu hối hận vì sự lựa chọn lúc đầu của mình.

"Biết sai có thể thay đổi là một chuyện tốt, đi theo học tập Tam đội trưởng thật tốt, em sẽ phát hiện, Tam đội trưởng là một người rất được." Phương Nhan vỗ vỗ bả vai của tiểu nữ cảnh, làm dịu sự sợ hãi của cô. Bất quá nói thì nói như vậy, nàng vẫn có chút lo lắng cho Tam đội trưởng, vì vậy cũng nhanh chóng rời đi.

Không ngoài suy đoán, Phương Nhan tìm thấy Tam đội trưởng trong phòng làm việc.

Gõ cửa, bên trong cũng không có tiếng đáp lại, Phương Nhan đi vào, chỉ thấy Tam đội trưởng đang cúi đầu xem tài liệu vụ án trong tay.

Phương Nhan muốn mở miệng hỏi thăm, thì Tam đội trưởng đột nhiên nắm lấy tóc của mình, vừa nắm vừa nói: "Làm sao bây giờ, phải làm gì đây???" Tam đội trưởng rõ ràng đang rất phiền não.

Phương Nhan nghĩ Tam đội trưởng đang phiền não vì vụ án của sát thủ Bạch, định lên tiếng an ủi Tam đội trưởng một chút, nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng, thì lại nghe Tam đội trưởng nói: "Trời, tôi chỉ muốn làm một sư phụ thật tốt, như thế nào lại làm cho người ta khóc chứ!"

Tự bản thân than vãn, Tam đội trưởng mới phát hiện Phương Nhan đang đứng đó, lập tức lúng túng chỉnh lại tóc của mình, giống như người vừa rồi mới hối hận không phải là Tam đội trưởng, chỉ là do Phương Nhan gần đây quá áp lực mà sinh ra ảo giác thôi.

Hai người cùng nhau im lặng mấy giây, Phương Nhan nói ra cách nhìn của mình: "Ân, tôi cảm thấy giữa thầy trò hai người cần phải thành thật một chút, để hiểu rõ nhau hơn, cô có thể mời đệ tử của mình một bữa cơm, sau đó cùng nhau tâm sự."

Nghe Phương Nhan nói như vậy, hai mắt của Tam đội trưởng tỏa sáng, nắm lấy bờ vai của nàng, hưng phấn nói: "Phương Nhan, cô thật quá thông minh, cứ làm như vậy đi, tối này cùng nhau ăn cơm."

Phương Nhan nghĩ đến tới, nàng với Giang Tê Ngô đã hẹn với nhau rồi, liền lên tiếng muốn từ chối: "Không, tối nay tôi đã có hẹn với Tê Ngô rồi."

"Vậy thì dẫn Tê Ngô cùng ăn cơm luôn, tôi nhất định phải để đồ đệ của tôi nhanh chóng hòa nhập vào đội ngũ của chúng ta, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí." Tam đội trưởng nghiêm túc nói, như đã quên mình và Giang Tê Ngô đã từng xem nhau như là kẻ thù.

Phương Nhan có chút bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Giang Tê Ngô, nói rõ với Giang Tê Ngô về chuyện của Tiêu Hiểu Hiểu, lại nói Tam đội trưởng muốn tối này cùng nhau ăn cơm. Không nghĩ tới chính là, Giang Tê Ngô lại có hứng thú với tiểu nữ cảnh này vô cùng, lập tức đồng ý...

Mọi người dùng cơm tối ở một nhà hàng nhỏ gần cục cảnh sát, thích hợp để ăn vào mùa đông nhất chính là lẩu, Giang Tê Ngô hình như không hề ghét tiểu nữ cảnh ngây ngốc tự nhiên mới gặp lần đầu này, hai người nói chuyện với nhau, mà nội dung thì lại làm cho Tam đội trưởng với Phương Nhan ngồi nghe mà không hiểu gì. Đồ trang điểm, minh tinh điện ảnh, sở thích của hai người rất hợp nhau.

Mỗi khi Phương Nhan muốn lên tiếng nói chuyện, Giang Tê Ngô lại bắt đầu vì nàng gắp thức ăn, gắp nhiều đến nỗi Phương Nhan không có cách nào chen vào nói được. Tam đội trưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn, cô từ nhỏ đến lớn luôn hung dữ như vậy, ấn tượng đầu tiên luôn làm cho người đối diện phải sợ hãi, giống như những nhân vật phản diện thường thấy trên phim truyền hình, mà bây giờ, với cách ăn nói vụng về, càng không thể nào chen vào được.

Giang Tê Ngô giống như cố ý không cho Tam đội trưởng có cơ hội nói chuyện, hai người hàn huyên nửa giờ, chuyện đột nhiên có chuyển biến.

Tiểu nữ cảnh bắt đầu nói ra nguyên nhân cô muốn làm cảnh sát hình sự, gia cảnh của cô giàu có, phụ mẫu khỏe mạnh, cuộc sống hoàn toàn không cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, chỉ là, cuộc sống như vậy không chỉ có chuyện tốt mà chuyện xấu cũng rất nhiều.

Tiểu nữ cảnh luôn luôn gặp được người