Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ?

Chương 14: Đây là thứ được gọi là tình yêu sao?

Editor: Vô Tâm

Beta: Chiseu

Bạn trai Trương Thiến là một sinh viên tên Lý Nhiên, thoạt nhìn là một nam sinh phong độ trí thức. Giống như nam chính được miêu tả trong những bộ phim thanh xuân vườn trường, anh ta mang dáng vóc cao gầy, trên mũi đeo một cặp kính vuông, mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản. Trên mặt luôn trưng một nụ cười hòa đồng dễ mến.

Đó là cảm nhận đầu tiên khi Bạch Vong Xuyên nhìn thấy anh ta.

Bọn họ cuối cùng quyết định hẹn nhau ở sân thể dục bên cạnh một rừng cây nhỏ, Sở Tố nói ở đây có khá nhiều bàn ghế làm chỗ để ngồi nghỉ ngơi, bây giờ vừa đúng 12 giờ nên càng ít người qua lại. Quan trọng nhất chính là nơi này vừa hay cách thư viên Bạch Vong Xuyên nói có vấn đề kia rất xa, hơn nữa còn là ở ngoài trời, không sợ sẽ gặp phải ma quỷ gì đó.

Đối với sự sắp xếp này của Sở Tố, thật ra Bạch Vong Xuyên cũng rất hài lòng.

Chờ sau khi mọi người đều đến đông đủ, Sở Tố dắt bọn họ tới cái bàn vuông trong một góc hẻo lánh ngồi. Sau đó Bạch Vong Xuyên lấy thẻ học sinh của Lý Nhiên từ trong túi ra đưa cho hắn, dù đã biết rõ còn cố hỏi xác nhận lại: “Cậu là bạn trai của Trương Thiến phải không”

Nụ cười trên mặt Lý Nhiên không thay đổi, bình tĩnh gật đầu thừa nhận. Sau đó giơ tay đẩy mắt kính trên mũi một chút, hắn nói: “Sở Tố gọi tôi ra đây nói là anh có giúp chúng tôi liên lạc với Thiến Thiến, anh biết cô ấy ở đâu sao? Từ hôm qua đến giờ cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.”

Nét mặt Bạch Vong Xuyên vẫn bình thản, không trả lời câu hỏi đó. Mà là đánh giá từ trên xuống dưới nam sinh tên Lý Nhiên này một lần nữa, sau đó quay đầu hỏi Sở Tố: “Trước đây cô nói với tôi ký túc xá của cô trừ ba người các cô ra còn có một nữ sinh nữa, cô gái kia tên là gì vậy?”

Giọng cậu đều đều hỏi.

Nhưng không đợi Sở Tố kịp phản ứng, nam sinh tên Lý Nhiên giống như mèo bị dẫm phải đuôi, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Sở Tố nói: “Cô ấy tên Nhạc San San.”

Bạch Vong Xuyên gật đầu.

Lý Nhiên bất mãn đập bàn, cau mày tỏ vẻ bực bội: “Chuyện này cùng người thứ tư trong ký túc xá của họ có quan hệ gì? Cô ta không phải đã chết rồi sao? Tôi chỉ muốn biết bây giờ Thiến Thiến đang ở đâu mà thôi, nếu anh không biết, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.”

Hắn nói xong liền muốn đứng dậy rời đi.

Nhưng không để hắn có cơ hội manh động, Bạch Vong Xuyên lại từ từ mở miệng lần nữa nói: “Thật ra chuyện này và Nhạc San San không có quan hệ gì lớn, nhưng lại liên quan khá lớn với đứa bé cô ấy sinh non trước kia.”

Sắc mặt Lý Nhiên tái đi, quay đầu nhìn về phía Bạch Vong Xuyên. Trong ánh mắt có thêm chút tăm tối cùng ngoan độc.

Ngay cả Giang Hiểu Nguyệt ngày thường có chút ồn ào cũng không nhịn được mở to hai mắt với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Cái gì? San San từng có con sao?”

“Không thể tưởng tượng được có phải không?” Bạch Vong Xuyên buông tay, tầm mắt vẫn dừng trên người Lý Nhiên. Cậu nói: “Chuyện này tôi cảm thấy cậu Lý Nhiên hẳn là biết rõ, đặc biệt thời điểm đứa bé này bị sinh non đã không còn nhỏ, nếu tôi đoán không sai thì hẳn là đã thành hình rồi đi?”

Cậu vừa nói xong, cả hai nữ sinh và Lý Nhiên đều trầm mặc.

Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, không ai không hiểu lời nói đó mang ý gì.

Xung quanh tự dưng lại bao trùm một bầu không khí gượng gạo khó nói. Gió nhẹ thổi qua cũng không thay đổi được sự phiền muộn này là bao.

Cứ như vậy không biết đã bao lâu, Lý Nhiên quay đầu, giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Vong Xuyên. Gằn từng chữ một nói: “Làm sao cậu biết được?”

“Bởi vì tôi đã từng gặp đứa bé kia,” Bạch Vong Xuyên nói, giống như đang nói một chuyện rất hiển nhiên vậy, cũng thấy được sự tùy ý như chỉ kể lại chuyện lúc trước, cậu nói: “Nếu tôi đoán đúng thì đứa bé kia hẳn là sinh non trước khi Trương Thiến mang thai, nhưng khoảng thời gian giữa hai sự việc này cũng không quá dài. Sau đó Trương Thiến mang thai, anh không những phủ nhận quan hệ giữa mình và Nhạc San San, ngược lại còn tỏ ra ngọt ngào hạnh phúc với Trương Thiến. Vì thế cho nên Nhạc San San đánh Trương Thiến tới mức phải sinh non ở thư viện, sau đó không lâu thì cô ấy chết có phải không?”

Cậu bình tĩnh nói xong, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Nhiên.

Cậu phát hiện gương mặt Lý Nhiên vốn dĩ sắc mặt đã nhợt nhạt, sau khi nghe những lời này xong, dường như lại tái đi thêm vài phần.

Bộ dạng kia như cắt không còn một giọt máu, giống như người chết mất hết linh hồn.

Bầu không khí áp lực khiến người ta không thở nổi lại một lần nữa lấp đầy xung quanh. Hai nữ sinh Sở Tố và Giang Hiểu Nguyệt tựa như không dám tin chuyện Bạch Vong Xuyên nói, hai người xoay qua xoay lại nhìn Bạch Vong Xuyên một chút rồi lại ngó nghiêng qua Lý Nhiên, cuối cùng nhìn nhau tựa như muốn có được câu trả lời mình muốn trong mắt đối phương.

Nhưng tất nhiên là không có.

Hai người họ còn phát hiện, cảm xúc trong mắt đối phương và mình giống nhau như đúc. Có khiếp đảm, có sợ hãi nhưng duy chỉ có hoài nghi là không.

Không khí tiếp tục trầm mặc, cũng không biết họ muốn tiếp tục thế này đến bao lâu.

Lý Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được. Hắn hung hăng đấm một đấm lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, phát ra một tiếng động lớn. Hắn ngước mắt lên, dùng đôi mắt có chút đỏ lên gắt gỏng nhìn chằm chằm Bạch Vong Xuyên gằn từng chữ một nói: “Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

“Tôi nói dựa vào việc tôi đã nhìn thấy hồn phách của hai đứa trẻ con.” Bạch Vong Xuyên vẫn giữ nguyên thái độ và ngữ khí ban đầu. Hoàn toàn không để ánh nhìn của Lý Nhiên tác động. Chỉ hít sâu một hơi liền nói tiếp: “Ngoại trừ điều này, tôi còn biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Sở Tố lấy quyển sách tôi nhờ cô tìm đưa cho Lý tiên sinh xem đi, trong đó có đáp án anh muốn.”

Sở Tố ở một bên nghe cậu nói giống như bị giật điện mà rùng mình một chút, sau đó lập tức lấy quyển sách phía trên ghi “Hình bóng chú” từ trong túi ra đưa tới trước mặt Lý Nhiên.

Nam sinh cúi đầu nhìn thoáng qua bìa sách, mày lại nhăn thêm một chút, giống như không dám mở ra xem nội dung bên trong.

Bạch Vong Xuyên cũng không gấp, thấy hắn bình tĩnh lại một chút liền mở miệng nói tiếp: “Sau khi Nhạc San San làm Trương Thiến sinh non, Trương Thiến liền đi đào đứa bé đã chết của anh cùng Nhạc San San vốn chôn trong rừng cây. Sau đó dùng thủ pháp câu linh làm cho nó nghe theo mệnh lệnh của mình đi giết mẹ ruột của nó cũng chính là Nhạc San San. Sau đó lại thừa cơ lúc Sở Tố cuối tuần về nhà cậu ở làm cho nó theo cùng Sở Tố về, bám lên người cậu của cô là Khúc Mặc. Còn đứa bé của Trương Thiến kia lúc bắt đầu nó là quỷ hồn bám theo Nhạc San San. Sau khi nó hấp thụ xong âm khí trên người phụ nữ vừa phá thai nó lại ngủ đông ở thư viện chờ đợi mục tiêu tiếp theo xuất hiện. Kết quả thật không ngờ rằng nó còn chưa chờ được mục tiêu mới, đã bị tôi đưa tới chỗ nó nên đến rồi.”

Cũng không biết do cậu nói quá chỉ tiết hay là bởi vì trong lòng Lý Nhiên chột dạ. Hắn cũng không phủ nhận việc Bạch Vong Xuyên nói mà do dự một chút rồi hỏi: “Vậy…… bây giờ Trương Thiến đang ở đâu?”

“Chết rồi.”

Bạch Vong Xuyên rốt cuộc nói ra lý do cậu gọi ba người ra lúc đầu: “Đêm qua tôi đi tiễn đi con của cô ấy, sau đó cô liền muốn giết tôi, lấy hồn phách của tôi để hoàn thành chú thuật. Không ngờ tôi không chết, cô ấy lại tự lăn xuống từ trên cầu thang. Xong việc tôi không tìm được quỷ hồn của cô ấy, cho nên không cần đoán cũng biết cô ấy lấy chính mình để lấp vào cái lỗ hổng âm hồn kia.”

Ba người còn lại cuối cùng không nhìn được mà lần lượt hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Vong Xuyên nhìn biểu cảm trên mặt của hai người Sở Tố và Giang Hiểu Nguyệt thì biết họ có khả năng còn đang cho là mình đang mơ một giấc mơ hoang đường mà thôi.

Mà biểu cảm trên mặt Lý Nhiên còn khó coi hơn nữa. Thậm chí im lặng một lát hắn mới chủ động hỏi: “Rốt cuộc cái chú ngữ này dùng để làm gì? Hay là nói đối tượng cô ta muốn hoàn thành chú ngữ là ai?”

Lúc hắn nói chuyện ngữ điệu vẫn như cũ không quá nhiều thay đổi. Trong giọng nói như muốn ngăn mình không được run rẩy. Ngón tay đang đặt trên bìa sách nhịn không được cũng run rẩy theo. Bạch Vong Xuyên biết hắn đã đoán được đáp án.

“Cái chú ngữ giống như tên của nó, là một chú ngữ về tình yêu. Nói đơn giản một chút thì chỉ cần thoả mãn đủ điều kiện, người bị thi chú sẽ vĩnh viễn yêu sâu đậm người thì chú, sẽ mù quáng hơn nữa và trung thành vĩnh viễn.” Bạch Vong Xuyên nói, hơi tạm dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, nói ra lời Lý Nhiên không muốn nghe nhất bây giờ: “Người bị thi chú là anh còn Trương Thiến là người thi chú. Tuy tôi không biết giờ cô ấy đã chết thì chú thuật còn có hiệu lực hay không nhưng tôi chắc chắn là mặc kệ có thành công hay không thì giờ cô ấy đang đi theo anh là được.”

Lý Nhiên tựa như bị những lời này đánh trúng, cả người đều run rẩy như cây sắp đổ tới nơi.

Ngay sau đó hắn miễng cưỡng kéo khóe miệng lên, trong nụ cười có chút thảm đạm. Cũng không biết là thật sự nghi ngờ, hay vẫn muốn an ủi lòng mình một chút, hắn nói: “Cậu…… lừa tôi, phải không?”

“Có phải lừa anh hay không, chính anh không biết sao?” Bạch Vong Xuyên nói, “Anh có thể đi trong rừng cây tìm thi thể con của Nhạc San San xem, hẳn nó còn ở chỗ cũ, nhưng trên người chắc chắn có lá bùa cùng chú văn. Nếu đây đều là tôi tự bịa ra thì sao tôi có thể nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy? Còn nó là thật hay giả, tôi tin không cần tôi phải nói anh càng rõ hơn tôi đi.”

Đều đã nói đến mức này nếu còn không tin thì đây chính là muốn lấy mạng ra làm tiền đánh cược.

Lý Nhiên đã hoàn toàn không còn một chút khí chất ôn nhu quý công tử như lúc đầu, hắn gần như điên cuồng vọt đến trước mặt Bạch Vong Xuyên, bắt lấy tay Bạch Vong Xuyên trừng mắt run run nói: “Đại, đại sư, ngài nhất định phải cứu tôi! Người phụ nữ này là người điên! Tôi chỉ muốn chơi đùa các cô ấy một chút mà thôi, tôi làm sao biết các cô ấy sẽ nghĩ là thật đâu! Tôi không muốn chết, cũng không muốn bị quỷ quấn lấy! Đại sư tôi cầu xin ngài, ngài muốn bao nhiêu tiền đều có thể, ngài nhất định có thể làm cô ta hồn phi phách tán đúng không? Cầu xin ngài, ngài cứu tôi đi! Ngài làm ơn cứu tôi với!”

Nét mặt Bạch Vong Xuyên nhàn nhạt, giơ tay đẩy tay Lý Nhiên ra.

Nhưng hắn giữ rất chặt, cậu căn bản không đẩy ra được.

Đúng lúc này, “Meo” một tiếng truyền đến, Nhị Hắc hung hăng cào một vuốt về phía Lý Nhiên. Người sau theo bản năng buông tay trốn, tránh móng vuốt mèo, cũng buông tay Bạch Vong Xuyên ra.

Bạch Vong Xuyên đứng dậy liền quay đầu rời đi.

Vốn dĩ ban đầu cậu đúng là nghĩ muốn cứu Lý Nhiên, cho nên mới gấp gáp bảo Sở Tố hẹn người ra đây. Nhưng mà khi gặp rồi, cũng như sau khi nhìn thấy mấy cái tàn hồn quỷ anh trên người hắn, cậu biết cậu không có lí do gì để cứu loại súc sinh này.

Huống hồ còn có câu cuối cùng hắn nói kia, muốn cậu đánh Trương Thiến đến hồn phi phách tán sao?

Đây là thứ “tình yêu” mọi người vẫn luôn treo trên miệng sao?

Thật ghê tởm.

———-