Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ?

Chương 9: Không phải nó giết

Editor: Nhiên

Beta: Chiseu

Trương Thiến đang ngồi cạnh bàn, ánh đèn từ trần nhà cao rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt cô, có chút mờ ảo.

Cô không đứng dậy cho đến khi Bạch Vong Xuyên đến chỗ cô.

Đôi mắt đen láy đó không hề có vẻ rụt rè và nhút nhát như lúc sáng gặp nhau, Bạch Vong Xuyên nhìn chằm chằm vào nó, thậm chí cảm thấy trong đôi mắt này, cậu còn nhìn thấy một tầng khí mờ ám mà đáng lẽ không nên thuộc về một cô gái.

“Tôi tưởng cậu chỉ là một kẻ lừa đảo ngồi trên cầu vượt mà thôi.”

Trương Thiến nói, giọng thờ ơ mang theo chút lạnh lùng.

Bạch Vong Xuyên nhún vai, cũng không biết là đang nói với chính mình hay là nói với cô, cậu nói: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ cho đây là một chuyện tốt, xem ra cái miệng quạ của Nhị Hắc đã nói đúng.”

Nhìn dáng vẻ này, Trương Thiến chắc chắn sẽ giết cậu diệt khẩu.

Bạch Vong Xuyên có chút bất lực.

Trương Thiến cũng cười. Nhưng không quan tâm đến “Nhị Hắc” trong miệng cậu: “Nếu cậu là kẻ lừa đảo không biết cái gì, cậu sẽ không chết. Nhưng mà cậu đã biết mọi thứ, làm sao tôi có thể để cậu sống sót rời khỏi đây?”

Cô nói, không khí xung quanh lại càng trở nên lạnh lẽo.

Hình bóng của Trương Thiến ngay lập tức biến mất trước mặt Bạch Vong Xuyên, không chỉ cô, mà bàn ghế và kệ sách xung quanh cũng từ từ biến mất theo khi không khí lạnh dần.

Bạch Vong Xuyên di chuyển cánh tay của mình.

Nhị Hắc không biết từ khi nào đã chạy lên ngồi trên vai cậu.

Trong tiếng thở, xung quanh đã hoàn toàn biến thành một mảng đen tuyền, mở hay nhắm mắt đều như nhau. Cùng lúc đó, tiếng cười quái dị của trẻ con cũng vang lên trong không gian này. Lần này không giống với lần trước, cậu không phân biệt được vị trí, tiếng cười dường như từ bốn phía truyền đến, hoàn toàn bao vây lấy cậu ở giữa.

Bạch Vong Xuyên không hề hoảng sợ, trực tiếp hỏi thẳng về phía Trương Thiến: “Cô gái thứ tư trong ký túc xá, là do quỷ anh của cô giết phải không? Tại sao lại giết cô ấy? Vì cô ấy khiến cô sảy thai?”

“Bởi vì cô ta đáng chết!”

Giọng của Trương Thiến giống với tiếng cười của đứa bé, dường như vang lên từ mọi hướng. Nhưng đối với câu hỏi của Bạch Vong Xuyên, cô ta chỉ đáp lại một câu này, và không nói gì khác.

Nhưng ít nhất có thể biết rằng cô ta đã khẳng định vấn đề đầu tiên là đúng, không phải sao?

Bạch Vong Xuyên nghĩ trong lòng. Cậu thở dài một hơi, rồi cất bước trong bóng tối.

Bốn phương dọc và năm phương ngang, Lạc Thư thành hình.

Đứng yên ở bước cuối cùng, Bạch Vong Xuyên hít một hơi thật sâu, búng ngón tay mình bằng cả hai tay. Cậu thầm lẩm bẩm: “Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương, ngô sắc thử phù, phổ tảo bất tường, khẩu thổ tầm muội chi thủy, nhãn phong chước nhật chi quang tróc quỷ dụng thiên bồng lực sĩ, phá bệnh dụng trấn sát kim cương, hàng phục yêu quái, hóa vi cát tường, cấp cấp như luật lệnh!”

Đúng lúc lời cuối cùng thốt ra, cậu bấm xong thủ pháp trong tay, thì một lá bùa xuất hiện, đột nhiên chiếu sáng bóng tối vô tận trước mắt.

Tất nhiên, cho dù nó được chiếu sáng lên, cũng không hiện ra bất cứ điều gì nên có.

Bạch Vong Xuyên khẽ kêu lên một tiếng “A” trong miệng.

Ngón tay lại xoay một lần nữa, lá bùa bay thẳng về phía trước xông ra ngoài.

Vào lúc này, Nhị Hắc đột nhiên hét lên “meo meo” nhảy xuống khỏi vai Bạch Vong Xuyên. Ngay lập tức “loảng xoảng” một tiếng kim loại rơi xuống đất.

Ánh mắt Bạch Vong Xuyên sắc lên.

Bóng tối trước mặt cậu lần này bị phá tan bởi phù chú tỏa ra ánh sáng vàng.

Quay đầu nhìn lại nơi vừa phát ra âm thanh, phát hiện Nhị Hắc đang ngồi trên mặt đất với một con dao găm lạnh lẽo được ấn chặt dưới bàn chân trước.

Không biết Trương Thiến đã mất dạng ở đâu, nhưng không cần Nhị Hắc giải thích, Bạch Vong Xuyên cũng biết rằng âm thanh vừa nãy cùng với con dao găm trước mặt, có nghĩa là trong lúc cậu bị nhốt trong ảo cảnh của quỷ anh, Trương Thiến đã tính sẽ sử dụng con dao găm này đâm vào phía sau lưng cậu.

Thực sự là một kẻ điên.

Bạch Vong Xuyên gãi gãi tóc.

Nụ cười quen thuộc trên gương mặt cậu từ lâu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt có chút cáu kỉnh. Ngón tay ở giữa tiếp tục véo ra, sau đó không quay đầu lại trực tiếp chỉ vào kệ sách bên cạnh.

Những sợi dây xích bị quấn những phù chú màu đen thoát khỏi không khí, và bay thẳng theo hướng mà cậu đang chỉ.

Sau đó liền nghe thấy tiếng hét của trẻ con, giọng nói của Trương Thiến cũng vang lên và nói: “Cậu thả nó ra!”

“Thả nó ra?” Bạch Vong Xuyên cười lạnh, “Sau đó để cho các người tiếp tục giết tôi diệt khẩu?”

Tiếng khóc của quỷ anh càng lúc càng lớn, Trương Thiến cuối cùng cũng xuất hiện từ phía sau kệ sách, vẻ mặt hoảng sợ cùng giận dữ nhìn chằm chằm Bạch Vong Xuyên. Giống như đang nhìn một kẻ thù tội ác tày trời nào đó.

“Người quỷ khác biệt, nếu đã có những con đường khác nhau, thì không nên ép buộc thêm nữa.” Bạch Vong Xuyên nhìn cô gái, với vẻ mặt lạnh lùng không như mọi khi. Cậu nói, “Lẽ ra cô không nên để nó ở lại đây, càng không nên lợi dụng nó giúp cô đi giải quyết người cô muốn giết. Cô chỉ tự làm chính mình cùng nó mang tội. Nhưng rốt cuộc thì đứa trẻ cũng không có chủ ý của chính mình, tôi vốn dĩ muốn giúp cô siêu độ nó, nhưng cô khăng khăng muốn để nó thành ác quỷ, tôi cũng chỉ có thể trừ khử nó.”

Nói đến đây, Bạch Vong Xuyên dừng lại, nói thêm: “Lấy tiền của người giúp người giải trừ tai họa, tôi đã lấy tiền của Sở Tố và Giang Hiểu Nguyệt, tất nhiên tôi phải làm điều đó.”

Tiếng khóc của quỷ anh càng ngày càng tuyệt vọng, nhưng âm lượng mỗi lúc một nhỏ dần.

Nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Vong Xuyên, “sợi dây lí trí” cuối cùng của Trương Thiến rốt cuộc đã hoàn toàn đứt, cô ta lao về phía cậu với khuôn mặt dữ tợn.

Nhưng Bạch Vong Xuyên không cần động đậy, Nhị Hắc đã từ trên mặt đất nhảy lên, chụp lấy mặt cô ta.

Dù trong hoàn cảnh nào thì phụ nữ vẫn rất coi trọng ngũ quan trên khuôn mặt họ.

Vì vậy Trương Thiến đã vô thức vươn tay ra chặn nó, Bạch Vong Xuyên đã kéo một bàn tay vào khoảng không, trong tay mang theo sợi xích có phù chú, kéo quỷ anh đang bị quấn thành “Bánh chưng” từ phía sau kệ sách ra.

“Là tôi để cho nó giết người, cậu thả nó ra!” Trương Thiến bị Nhị Hắc cào một vết rất sâu trên cánh tay, vẻ mặt đau đớn trở nên trắng bệch, môi cũng không khỏi run lên. Nhưng khi nhìn thấy quỷ anh bị Bạch Vong Xuyên kéo đến bên cạnh mình, cô vẫn hét lên với giọng gần như tuyệt vọng, “Tôi giết cô ta vì cô ta đáng chết, mạng đổi mạng. Cô ta đã giết con tôi, xứng đáng bị trả thù không phải sao!”

“Báo ứng ở trời, không phải do cô quyết định.”

Bạch Vong Xuyên lúc này đã đem quỷ anh kéo ra tới trước mắt rồi.

Nhị Hắc ngậm dao găm cong lưng, nhìn chằm chằm Trương Thiến với bộ dáng có thể lao tới đâm chết người bất cứ lúc nào. Sau hai lần bị thương bởi con mèo đen, cô biết rõ con súc sinh này ra tay tàn nhẫn ra sao, làm cô không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Vong Xuyên, khóc thầm.

Bạch Vong Xuyên cúi đầu nhìn quỷ anh dưới chân mình.

Tình trạng của đứa trẻ này vẫn tả tơi như ban ngày. Chỉ khác là bây giờ bị sợi xích có phù chú trói chặt, thậm chí miệng cũng bị trói vài vòng, thành ra mặc cho biểu cảm có đau đớn đến đâu, cũng không thể phát ra âm thanh.

“Thật ra tôi không muốn giết quỷ anh…”

Bạch Vong Xuyên lẩm bẩm, sau đó lấy trong túi ra một lá bùa, dán lên trán của quỷ anh lớn hơn một vòng so với trẻ con bình thường.

“Thái thượng lão quân, đoạn kỳ công quá. Thiên địa vi kính, chiếu kỳ căn bản…”

Cậu nói, lá bùa cũng được dán trên trán quỷ anh.

Kết quả ngay sau đó là “Hở” một tiếng kinh ngạc, thần chú còn sót lại cũng quên đọc tiếp, đôi mắt mở to một chút, trong lời nói chậm rãi tràn đầy nghi hoặc.

“Cậu bị sao vậy?”

Nhị Hắc có chút nóng nảy, mặc kệ Trương Thiến có nghe thấy hay không, trực tiếp hỏi Bạch Vong Xuyên.

“Tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ,” Bạch Vong Xuyên lắc đầu “Tôi luôn cảm thấy quỷ anh này có huyết khí trên người, cho nên nghĩ là nó giết người, còn rất kỳ lạ vì sao giết người lại chỉ có chút năng lực như vậy, vì vậy liền bớt một chút ưu khuyết điểm. Kết quả ngươi đoán xem?”

Nhị Hắc khịt mũi: “Trên người nó căn bản không có tội nghiệt.”

“Không phải,” Bạch Vong Xuyên lắc đầu, “Quả thực là có tội, nhưng không phải là tội giết người.”

Nói xong, cậu nheo mắt một chút, ngẩng đầu nhìn Trương Thiến, gằn từng chữ nói: “Ngoài nó ra, cô còn một quỷ anh khác.”

Giọng điệu của cậu kiên định, cậu đang nói là một sự thật khách quan, và cậu không có ý đặt ra bất kỳ câu hỏi nào.

Nhưng câu trả lời của Trương Thiến chỉ là một tiếng cười lạnh.

Sau đó cô đột nhiên méo mặt, như nhận ra điều gì đó, cô ta bắt đầu cười điên cuồng đáp: “Cậu không phải rất lợi hại sao? Vậy đoán xem? Con tôi không giết người, cậu trả nó lại cho tôi, cậu không có lý do để giết nó!”

“Tôi thực sự không có lý do gì để giết, nhưng không có nghĩa là tôi không thể siêu độ,” Bạch Vong Xuyên nói, nhẹ nhàng gọi tên của Nhị Hắc. Sau đó đi lên nhận lấy dao găm trong miệng đối phương, đối mặt với Trương Thiến, nhường đứa bé phía sau cho Nhị Hắc.

“Lần này một nửa tiền công phải mua cá khô cho tôi.”

Nhị Hắc nói, đi về phía quỷ anh với con mèo rời đi.

Trương Thiến lại hoảng loạn, nhưng Bạch Vong Xuyên đã bước tới, dán một lá bùa lên trán cô ta.

Trương Thiến đột nhiên cảm thấy mình bị điểm huyệt giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng những không thể cử động, mà ngay cả nói chuyện cũng trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.

Một tay vỗ vai cô, cười toe toét nói: “Mặc dù trong hoàn cảnh bình thường, lá bùa của chúng tôi không thể dùng trên người, nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là một tổ hợp của linh hồn và thể xác. Chỉ cần cô có linh hồn, lá bùa sẽ có tác dụng. Tôi không muốn cô đâm tôi một lần nữa, nên hãy xem một cách thành thật, đừng nói chuyện.”

Trong lúc cậu nói, toàn bộ cơ thể Nhị Hắc ở đằng kia đã bị bao phủ bởi sương mù đen. Trong màn sương, một người đàn ông mảnh khảnh mặc đồ đen từ từ thế chỗ con mèo.

Tóc anh ta rất dài, hoà quyện với chiếc áo choàng nhuộm màu mực.

Trên tay anh ta mang theo một chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng màu vàng cam.

Thực ra đèn không sáng lắm, nhưng lúc này có cảm giác như muốn nắm giữ tâm hồn. Anh ta ngồi xuống, đem cây đèn đến gần quỷ anh, trong miệng niệm một câu chú đưa linh hồn.

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn. Quỷ mị nhất thiết, tứ sinh chiêm ân…”

Anh ta nói từng câu từng chữ rõ ràng, vừa niệm xong chữ cuối cùng, thi thể quỷ anh hoàn toàn biến mất tại chỗ.

Sợi dây xích có phù chú đập xuống đất phát ra tiếng “Ầm”, Nhị Hắc nhặt lên và ném cho Bạch Vong Xuyên, cười nói: “Xong rồi.”