Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 50

“Con là đồng tính luyến ái.”

Từ Vị nhìn mẹ, ánh mắt không chút tránh né.

Tay Trần Linh cũng không hạ xuống, nàng che miệng bắt bầu khóc, Từ Vị nói, “Con thích nam nhân hay thích nữ nhân thì vẫn là con trai của mẹ, không có gì đáng phải khóc.”

“Con cút ra ngoài cho mẹ!”

Từ Vị thở dài, “Vô luận con chọn ai làm nửa kia của cuộc đời trong tương lai, con yêu mẹ là sự thực, sẽ không thay đổi.”

“Mẹ không muốn nghe.” Đồng tính luyến ái, bốn chữ này thật qua skhos chấp nhận, tuỳ theo nhận thức nhưng chung quy lại đại đa số đều kỳ thị, mang ánh mắt khác thường, có quá nhiều khó khăn.

Hiện tại Từ Vị sao có thể hiểu được? Con trai nàng mới có mười tám tuổi.

“Mẹ không có cách nào chấp nhận được.”

Từ Vị đứng lên, “Mỗi người đều có quyền quyết định cuộc đời.”

Trần Linh lắc đầu, “Con còn nhỏ, con căn bản không hiểu, con bị hắn mê hoặc, đây không phải bản tính trời sinh của con.” Trần Linh kiên trì, con trai nàng ngoan như vậy, “Con không thể thử đi yêu thích người khác sao?”

“Là con mê hoặc hắn.” Từ Vị cắn răng, nói rằng, “Con theo đuổi hắn.”

Trần Linh trố mắt, lập tức chỉ ra cửa, “Cút.”

Bất luận sự thật có như thế nào, Từ Vị không muốn từ miệng người khác nghe một câu nói xấu về Chu Tư Dịch.

Cậu hứng chịu hết thảy, cậu quý trọng Chu Tư Dịch.

“Mẹ tỉnh táo lại đi, không chịu chấp nhận cũng không thể thay đổi sự thực.” Từ Vị nói, “Con là gay, con yêu thích nam nhân, đây đều là bản chất vốn có trong người.

Con đi trước, có việc gì thì gọi cho con.”

“Từ Vị!”

Tay Từ Vị đã đặt trên cửa, cậu dừng bước, nhắm mắt hít sâu một hơi mới quay đầu, “Mẹ, con muốn mẹ biết, con hy vọng người thân duy nhất có thể hiểu được con.”

Trần Linh ngơ ngác nhìn Từ Vị, nỗi đau đớn thống khổ từ bốn phương tám hướng ập đến, bức nàng thở không nổi.

“Vậy ai có thể hiểu được mẹ đây?” Trầm mặc kéo dài dằng dặc, Trần Linh lẩm bẩm, con mắt nàng thất thần, hiện ra hoang mang cùng lo sợ, “Mẹ nên làm gì đây?”

Từ Vị nói, “Con không muốn từ bỏ.”

“Con đi đi.”

Từ Vị kéo cửa ra, nhìn căn phòng một lần nữa, cất bước đi ra ngoài.

Như thế nào là đúng? Như thế nào là sai? Như thế nào là lựa chọn chính xác? Như thế nào là lựa chọn sai lầm? Xã hội này có hàng vạn thứ quy tắc, mỗi người đều phải dựa theo đống quy tắc đó mà sống, ở bên trong cái khung ấy sống mà như chết.

“Tại sao muốn sống lại khó như vậy?” Thanh âm Từ Vị ảm đạm, nghe tới đau xót, “Con không muốn mất đi bất cứ người nào, không muốn cãi vã, không muốn rời đi, cứ như vậy mà sống không được sao?”

Cửa đóng lại, Trần Lăng lẳng lặng nhìn cánh cửa, cảm thấy thế giới như sụp đổ.

Xuống lầu Từ Vị liền nhìn thấy xe việt dã màu đen đậu cách đó không xa, Từ Vị dừng bước, ánh nắng chói chang làm cho cậu híp mắt lại.

Cách kính xe, cậu thấy Chu Tư Dịch đang hút thuốc.

Không nhìn rõ lắm, bảng chắn nắng đã che đi nửa khuôn mặt của hắn.

Từ Vị mím chặt môi, cậu yêu Chu Tư Dịch.

Từ Vị cất bước đi tới, hắn kéo mở cửa xe lên, Chu Tư Dịch dập tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn Từ Vị.

Nhìn cả nửa ngày, mới nâng tay xoa tóc Từ Vị, cũng không nói gì, hắn đem xe quay đầu lái ra ngoài.

Ô tô hoà vào dòng xe cộ trên đường, trong xe bật điều hoà, tách biệt với không khí bên ngoài.

Trong lòng Từ Vị buồn phiền, nhưng cậu cũng không nói lời nào, loại cảm xúc phức tạp này không phải dăm ba câu có thể nói rõ, bây giờ cũng không thích hợp nói ra với Chu Tư Dịch.

Xe không về Lan Loan, mà là hướng một con đường xa lạ khác chạy.

Đến một toà nhà văn phòng thì dừng lại, Từ Vị liếc mắt nhìn, không hiểu ý của Chu Tư Dịch.

Hắn xuống xe vòng qua chỗ Từ Vị mở cửa xe, nói rằng, “Xuống đi, đây là công ty của tôi.”

Công ty của anh không phải tập đoàn Chu thị?

Từ Vị xuống xe, đóng cửa lại đi theo phía sau Chu Tư Dịch.

Tiến vào thang máy, Chu Tư Dịch giúp Từ Vị chỉnh lại quần áo xộc xệch, “Em nói chuyện với dì à?”

“Ừm.”

“Nói cái gì?”

Từ Vị cong lên khoé miệng, nhìn thẳng vào mắt Chu Tư Dịch, hầu kết lên xuống, trên mặt tràn ngập ý cười, “Hỏi anh có nguyện ý gả đến nhà tôi hay không.”

Thời điểm lời nói ra khỏi miệng, tim Từ Vị đập đến lợi hại, cậu rất ít khi nói những câu như thế này.

Cậu biết nói ra như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là rất muốn biết đáp án của Chu Tư Dịch.

Kỳ thực thời gian cậu ở bên Chu Tư Dịch phi thường ngắn, ngắn đến mức Từ Vị có hơi hơi suy nghĩ lại chuyện này, cảm thấy thực khó tin.

“Thực tốt.”

Mặt Từ Vị đỏ lên, vành tai phiếm hồng, “A?”

“Chừng nào em chuẩn bị sính lễ đến hỏi cưới tôi?” Chu Tư Dịch cười nói, “Tôi ở rể.”

Cả người Từ Vị như bị thiêu đốt, trò đùa thất bại rồi.

Ở rể cái gì chứ!

Tướng mạo Từ Vị anh tuấn, vóc người kiên cường, so với lần đầu gặp nhau đường nét khuôn mặt bây giờ càng thêm sâu sắc hơn.

Có thể tưởng tượng, lại qua mấy năm nửa sẽ soái đến mức nào, hồng nhan hoạ thuỷ nha!

Ngón tay Chu Tư Dịch khẽ giữ cằm Từ Vị, làm cho Từ Vị nhìn chính mình, “Tôi ở đây, vô luận phát sinh cái gì, tôi đều ở đây.”

Thang máy đinh một tiếng mở ra, Từ Vị vội vã đẩy Chu Tư Dịch ra.

Chu Tư Dịch nhíu mày, có nên dỡ cái thang máy này ra không.

Tuy làm công ty giải trí, cho đến nay mới chỉ ký hợp đồng với nhóm nhạc Hoả Phong.

Mỗi tầng đều có phòng làm việc, đèn huỳnh quang chiếu sáng hành lang, Chu Tư Dịch sải bước thẳng tắp, người trước mặt đều cúi thấp người chào hỏi, “Chu tổng.”

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Chu Tư Dịch lên tiếng gọi, “Emi,một ly café một ly sữa tươi.”

“Vâng, Chu tổng.”

Chu Tư Dịch chỉ phía sô pha, “Ngồi đi.”

Văn phòng vô cùng lớn, cửa sổ chạm sát đất, ánh nắng từ ngoài chiếu vào, cả phòng sáng sủa.

Từ Vị đi tới ngồi xuống, Chu Tư Dịch lấy ra một phần văn kiện đưa cho Từ Vị.

“Em xem đi.”

Từ Vị liếc nhìn Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch nói, “Nhìn tôi làm gì? Nhìn hợp đồng kìa.”

Từ Vị nhìn hợp đồng, cậu xem cũng không hiểu cái gì, thời hạn là năm năm.

Tiền kiếm được chia thành mười phần, một phần thuộc về công ty, chín phần còn lại đều của Từ Vị.

“Chỉ cần ký tên là được?”

“Có gì không hài lòng không?”

Từ Vị không biết người khác sẽ chia như thế nào, cậu hoàn toàn không có hiểu biết gì, “A? Đều rất tốt?”

Chu Tư Dịch im lặng nửa ngày, một mặt sủng ái xoa đầu Từ Vị, “Không sao rồi, ký đi.”

Hợp đồng dành cho Từ Vị chính là độc nhất.

Thư ký xinh đẹp dáng người nóng bỏng đi giày cao gót tiến vào văn phòng, đem sữa cùng café đặt lên bàn.

Chu Tư Dịch xuôi tay nhượng nàng đi ra ngoài, bưng tách café lên uống một ngụm, nhìn Từ Vị, “Tôi vốn định để Trần Lam thu xếp cho cậu, quá trình lại xảy ra chút vấn đề, tạm thời để tôi là quản lý cho em đi.”

Từ Vị: “????”

Người được Trần Lam dẫn dắt không nổi tiếng thì cũng cực kỳ vang danh, đó là nhân vật huyền thoại.

Chu Tư Dịch lại có thể mời Trần Lam, thật hay giả vậy?

Từ Vị trả lại hợp đồng, “Công ty này không phải thuộc tập đoàn Chu thị sao?”

“Không phải, nó thuộc về nam nhân của em.” Chu Tư Dịch chỉ chỉ vào chính mình, “Nắm giữ toàn bộ cổ phần.”

Từ Vị cấp tốc chạy ra đóng cửa, Chu Tư Dịch nói chuyện có thể để ý chút được không, bị người nghe được cũng không tốt, “Anh câm miệng đi.”

Chu Tư Dịch tiến sát tới, tiếng nói thuần hậu tràn ngập từ tính, “Em không muốn nghe thanh âm của tôi sao?”

Trăn mặt Từ Vị nóng phỏng, Chu Tư Dịch biểu hiện ra ngoài càng ngày càng nhiều, đặt bút ký tên của chính mình, “Có thể chứ?”

“Tờ thứ hai.” Chu Tư Dịch giơ tay lật qua một trang, chỉ phía dưới, “Nơi này.”

Một bên là tên Chu Tư Dịch, một bên là tên Từ Vị, tựa như ký giấy kết hôn.

Mặt Từ Vị đỏ hồng, cúi đầu ký hợp đồng.

“Chữ viết không tồi.” Chu Tư Dịch khen.

Thật là không còn gì để khen à, Từ Vị kiên quyết không tiếp lời.

“Em muốn học trường nào?”

Từ Vị ngẩng đầu, không chú ý liền bị Chu Tư Dịch giữ lấy cằm, cậu vội né ra, “Gì cơ?”

“Né cái gì chứ?” Chu Tư Dịch xách Từ Vị lại gần mình, nói rằng, “Bây giờ có cơ hội vào học viện âm nhạc, em đừng lo lắng.”

Từ Vị bất ngờ, nhìn Chu Tư Dịch.

“Tôi liên lạc qua vài trường, có thể cho em cơ hội khảo thí.

Chỉ cần em vượt qua kỳ khảo sát, bây giờ vẫn chưa khai giảng, còn có thời gian chuẩn bị.”

Cổ họng Từ Vị phát khô, học đại học cùng debut một cách vô danh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Có thể không?”

“Chỉ cần em muốn.” Chu Tư Dịch nói, “Không có gì là không thể.”

Từ Vị có chút mộng, hạnh phúc này đến quá bất ngờ, “Thật a?”

“Nghi ngờ năng lực của tôi? Hửm?”

Trong lòng Từ Vị là niềm vui khôn xiết, nắm lấy tay Chu Tư Dịch, lập tức liền buông ra, “Không phải.”

Chu Tư Dịch nắm chặt tay Từ Vị, dựa trên ghế sô pha, nhàn nhạt nói, “Em biết ba chữ Chu Tư Dịch này mang ý nghĩa gì không?”

Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch, hắn nói, “Hôn tôi, tôi liền cho em biết.”

Trong lòng Từ Vị xao động mãnh liệt.

Từ Vị nắm lấy cổ áo Chu Tư Dịch đem hắn ấn xuống ghế sô pha, nhấc chân đè lên, “Chu Tư Dịch.”

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Từ Vị giật mình hoảng hốt nhìn đến Vương Á đang đứng ở cửa, Từ Vị cơ hồ là nhảy qua một bên.

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi cái gì cũng không thấy!’ Vương Á quay đầu liền đi.

“Đứng lại!” Chu Tư Dịch ngồi thẳng dậy chỉnh lại áo sơmi, quay đầu liếc mắt nhìn Vương Á, “Có việc gì?”

Hình ảnh con sói đuôi to kia bị đè phía dưới quá kinh người, Vương Á há mồm nhìn Chu Tư Dịch, trong lúc nhất thời quên mất chính mình muốn nói gì.

Nếu là tình huống bình thường, Vương Á đều chỉ cần gõ cửa một cái liền tiến vào.

Ai biết hôm nay Chu Tư Dịch lại đưa Từ Vị tới phòng làm việc, tam quan Vương Á nổ tung.

Dù sao Chu tổng cũng bị đè phía dưới nha!

“Còn không mau nói? Không có chuyện gì thì vào phòng làm việc của tôi làm gì? Trong lúc huấn luyện quân sự đào ngũ à?” Chu Tư Dịch nhàn nhạt nói, “Tiền thưởng tháng sau cắt toàn bộ.”

“Chu tổng.” Vương Á thực muốn khóc lên, “Tối nay có bữa tiệc, đại Chu tổng nhắc anh đi.”

“Không đi.”

“Chủ tiệc là Đổng Thần Sơn.” Vương Á nói.

Ánh mắt Chu Tư Dịch trở nên thâm trầm, hạng mục trong tay hắn có liên quan đến bất động sản, Đổng Thần Sơn này nắm quyền thế, là cửa ải cuối cùng.

Chu Tư Dịch vẫn luôn không muốn liên hệ với người này, bây giờ Chu Sâm lại bắt hắn đến lấy lòng? Cái tên không bằng chó kia còn có thể tặng không người tình của bản thân đi?

Nghĩ đến Chu Sâm, Chu Tư Dịch có chút buồn nôn.

Trầm mặc kéo dài, Chu Tư Dịch nói, “Mấy giờ? Ở đâu?”

“Tám giờ, tại Trường Hạ.”

“Chuẩn bị đi.” Chu Tư Dịch thiếu kiên nhẫn xua tay, “Mau cút.”

Cửa phòng làm việc đóng lại, Chu Tư Dịch buông xuống tầm mắt nhìn ngón tay chính mình, ân oán của hắn cùng Chu Sâm quá sâu, đời này cũng không có biện pháp hoà giải.

Trừ phi vấn có thể giết chết Chu Sâm chuyện này mới coi như kết thúc, mà lão già kia còn sống tốt, ông ta thiên vị Chu Sâm, muốn diệt trừ Chu Sâm cũng quá khó khăn.

Bỗng nhiên bên cạnh có bàn tay đưa tới, Chu Tư Dịch ngẩng đầu đối diện ánh mắt sạch sẽ của Từ Vị, tâm trạng nháy mắt hoà hoãn.

Lệ khí trong mắt phiêu tán, hắn nắm chặt tay Từ Vị, ánh mắt tràn ngập ôn nhu, “Chúng ta tiếp tục chuyện đang làm dở.”.