- Nói như vậy, hai người không chỉ kiểm tra ở chỗ chúng ta?
Thanh âm viện trưởng Triệu truyền tới.
- Đúng vậy, chúng tôi đã đi rất nhiều nơi, đâu cũng nói là không thể có con. Ai biết được, đầu tháng lên Nhất Chỉ miếu cầu Quan Âm, vậy mà thực sự có, thực cứ như đang nằm mơ vậy.
Cái miệng rộng của Đỗ Mai không ngăn nổi, cười.
Dương Hoa cũng ngây ngô cười theo…
Viện trưởng Triệu nói:
- Được rồi, đây là chuyện tốt, chúc mừng. Tôi còn có việc đi trước, hai người về chú ý nghỉ ngơi, không nên làm việc nặng.
Nói xong, viện trưởng Triệu mang theo cái đầu đầy dấu chấm hỏi, nhanh chóng rời đi. Còn việc ăn máy siêu âm, không đề cập tới, tranh thủ rời đi.
Dương Hoa cùng Đỗ Mai liên tục ứng thanh, hưng phấn rời bệnh viện.
Giang Đình nhìn theo bóng lưng hai người, thầm nói:
- Nhất Chỉ miếu? Cầu Quan Âm có thể mang thai sao? Có thể sao? Hơn nữa, cũng chưa từng nghe qua tòa miếu này… Nếu thực sự linh nghiệm…
Ánh mắt Giang Đình sáng lên, xem thời gian, ca đêm đã kết thúc, tranh thủ thu dọn đồ đạc về nhà. Vừa về tới nhà, liền mở máy tính tìm kiếm thông tin Nhất Chỉ miếu, kết quả lại không thu được gì. Gọi điện thoại hỏi địa chỉ của Dương Hoa ở chỗ y tá trưởng, tìm Nhất Chỉ thôn. Lại biết sau Nhất Chỉ thôn có Nhất Chỉ sơn, ở đó có một tòa miếu nhỏ, nhưng không nói rõ tên.
Có điều khẽ phân tích, Giang Đình liền đoán, tám chín phần là Nhất Chỉ miếu.
Tính cô vốn hiếu kỳ, thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, lại viết lại việc hôm nay lên nhật ký mạng, đồng thời, cường điệu nói việc vợ chồng Dương Hoa không thể có thai, kết quả đi Nhất Chỉ miếu cầu xin, lại thành công mang thai.
Gửi lên xong, cô liền đi ngủ không để ý nữa.
Nhưng người phát vô tâm, người đọc lại có ý.
Không ít người nhìn thấy bài viết này, nhao nhao bình luận.
- Giang Đình, cô điên rồi sao? Bác sĩ mà lại đi tin cái này?
- Cô gái, có phải đầu óc nhúng nước rồi không?
- Cầu thần bái phật?
- Thôi được rồi, không phải Giang Đình đã nói sao, thể chất của người ta có vấn đề, nhưng sau khi cầu Quan Âm lại có thai, việc này giải thích thế nào?
- Có thể là cơ năng tự điều chỉnh, giờ tốt rồi chứ sao. Chỉ là trùng hợp đi cầu Quan Âm, tuyệt đối là trùng hợp!
- Có phải trùng hợp hay không, đi một cái chẳng phải sẽ biết sao?
- Cũng đúng, cũng không xa, mọi người hẹn một thời gian, đi xem thử một chút?
- Tôi thấy được đấy…
Rất nhanh, ba người rảnh rỗi đã hẹn nhau, chuẩn bị đi Nhất Chỉ sơn tìm tòi thực hư. Có điều nói là tìm tòi thực hư, kỳ thực là lấy lý do đi chơi. Mấy bữa nữa sẽ có tuyết xuống, muốn leo núi cũng khó.
Một đêm không có việc gì xảy ra, ngày thứ hai, Phương Chính ăn sáng, quét dọn phật đường, lại theo thông lệ xem phật kinh.
Đúng lúc này, tiếng người từ ngoài truyền tới, rối loạn tơi bời, hiển nhiên nhân số không ít!
Phương Chính thầm hô hỏng bét: “Trong số thanh âm này có tiếng của Đỗ Mai, không phải là thấy không linh nghiệm, nên vị thẩm thẩm hung hãn này dẫn người tới phá miếu chứ?”
Mặc dù Phương Chính hắn có một thân “Đại Lực Kim Cương chưởng” , còn có Độc lang bảo hộ, nhưng không nắm được lý, lại còn xuất thủ với người ta, hiển nhiên không phù hợp với quy củ phật môn. Thế là lập tức tranh thủ chạy tới cổng, sau đó quay trở lại góc tường, hai tay nắm lấy đầu tường, lén nhìn ra bên ngoài.
Từ nơi xa, một đám người vội vã đi tới, dẫn đầu là Dương Hoa! Đi theo Dương Hoa còn có Dương Bình, sau đó đều là thôn dân… Cơ bản đều là người hắn biết.
Nhìn thần thái vội vàng của những người này, Phương Chính có chút chột dạ:
“Không cần vậy chứ? Đập một cái miếu nhỏ, còn cần nhiều người vậy sao? Xong đời, ta mới làm trụ trì một tháng, đã bị xét nhà… Ai, có cần báo cảnh sát hay không? Được rồi, đều là người trong nhà, báo cảnh thì vô tình quá. Nếu mất linh, để bọn họ đập cũng được, phát tiết cũng nên.”
Phương Chính thầm nói.
Đúng lúc này, đám người đã tới trước cửa.
Từ xa đã nghe tiếng Dương Hoa kêu lên:
- Phương Chính! Phương Chính! Phương Chính có ở đó không?
Phương Chính nghĩ nghĩ, dù sao hắn cũng không thể bỏ Nhất Chỉ miếu, chạy cũng không chạy được khỏi nơi này, còn không bằng thành thật ra ngoài đối mặt. Giờ này hắn mới hiểu, chạy hòa thượng không chạy được miếu! Hòa thượng có chạy bao xa, trong miếu vẫn có thể bắt được… Câu này, hiện đang nói hắn!
- A Di Đà Phật, Dương thí chủ, bần tăng ở đây.
Một tháng tu hành, khiến Phương Chính hiểu một đạo lý, hắn là người ngoài hồng trần, là trụ trì một miếu, một số nghĩ lễ phải làm cho đủ. Không thể cứ coi bản thân là người bình thường.
Dương Hoa sửng sốt, hiển nhiên chưa thích ứng với bộ dạng này của Phương Chính, có điều lập tức lấy lại tinh thần, hô to:
- Phương Chính a!
Phương Chính bị dọa khẽ run, nghĩ nghĩ, chuẩn bị động thủ sao? Bão tố tới quá nhanh a? Hắn còn chưa chuẩn bị bị đánh!
Kết quả, Dương Hoa mở hai tay, ôm lấy Phương Chính, cười ha ha:
- Phương Chính, có rồi! Có rồi! Một pháo nổ hai vạch!
Phương Chính ngẩn người, cái gì có? Đại lão gia như hắn thì có thể có cái gì? Các người tới phá miếu còn chưa thỏa, còn mang cả pháo tới? Còn muốn bắn hai lần?
Lúc này, Đỗ Mai cũng bước ra, được em dâu Lưu Á đỡ, vị Đỗ Mai hung hãn như muốn lấy mạng người hôm nay trên người lại tỏa ra một ánh hào quang đầymẫu tính, không còn vẻ nóng nảy như thường ngày. Mặt vui mừng nói:
- Tiểu tử thúi, cái miếu này của anh đúng là linh! Bái một cái, về cố gắng liền có!
Giờ Phương Chính mới hiểu, một pháo nổ hai vạch, không phải là muốn bắn hắn, mà là có em bé rồi!
Phương Chính lập tức thở nhẹ một hơi, Đại sư trở về, bình tĩnh nói:
- Chúc mừng Đỗ thí chủ…
“Ba!”
Phương Chính cúi đầu, cái trán chịu một đập, da đầu còn đỏ lên!
Thầm khổ nghĩ: “Đã mang thai rồi còn mạnh tay như thế…”
- Thí chủ cái gì, gọi thím! Thím nghe thân thiết hơn!
Đỗ Mai kêu.
Phương Chính rơi vào đường cùng, vẫn gọi một tiếng thím.
Lúc này Đỗ Mai mới hớn hở:
- Biết tiểu tử thối anh ở trên núi kham khổ, chuẩn bị cho anh chút khoai tây với đậu xanh đây, cả hai đều đã phơi khô, chỉ cần ngâm nước là có thể nấu! Khoai tây mới thu hoạch, hương vị rất tốt, rất ngọt.
Phương Chính liên tục nói cảm ơn, sau đó dưới sự hỗ trợ của người trong thôn, đem ba cái túi lớn đem vào.
Nhìn đống đồ ăn, nước bọt trong miệng Phương Chính như muốn túa ra, mặc dù Linh mễ rất ngon, nhưng đã lâu hắn không được ăn những thứ này, thèm a! Nhất là thùng đậu nành kia, trong viện đã sớm hết dầu, hắn cũng gần như quên vị dầu là gì. Càng thèm…
Dương Hoa cùng Đỗ Mai cao hứng, lại đi dâng hương.
Sau đó Phương Chính liền bị thôn dân vây kín, mồm năm miệng người hỏi.
- Phương Chính, thực sự linh nghiệm vậy sao?
- Nhất định là linh nghiệm rồi, ai mà không biết, Đỗ Mai cùng Dương Hoa đều bị bác sĩ phán “Tử hình”, cả đời đều không thể có con, đến đây cầu một cái, lập tức có kết quả, bác sĩ cũng phải ngơ ngác, kêu gào trước đó kiểm tra nhầm…