Có điều Phương Chính vẫn hỏi hệ thống:
-Thế nào?
-Lao động đổi lấy thù lao, hợp lý.
Thế là Phương Chính tỏ vẻ lười nhác, ung dung gật đầu nói:
-Có thể.
-Thùng, thùng, thùng, đại sư thùng ở đâu? Tôi phải xách thùng to nhất!
Mập mạp nghe xong trong bụng lập tức nở hoa, đói bụng không sao, hiện tại hắn chỉ muốn uống nước!
Loảng xoảng!
Phương Chính từ trong phòng bếp lấy ra thùng đồng đỏ xách nước, cao một mét hai, rộng nửa mét đặt trước mặt mập mạp.
Mập mạp vừa rồi vẫn còn hưng phấn cuồng khiếu, lập tức trợn tròn mắt, chỉ vào thùng nước nói:
-Đại sư, ngài lấy nhầm sao? Ngài xác định đây không phải là vạc nước của miếu?
Phương Chính chỉ vào vạc nước loại cực lớn trong bếp, nói:
-Kìa là vạc nước, thí chủ muốn thử một chút
Mập mạp liếc qua vạc nước, lập tức một mặt cay đắng, trong lòng mắng to:
-Trời! Đó là vạc nước? Đây là vạc nước nhà chùa! Gọi nó là bể nước cũng không quá? Bàn gia tôi nhảy vào cũng có thể bơi lặn.
Phương Chính tự nhiên thấy rõ sự đau khổ của mập mạp, có điều vẫn bổ sung một câu:
-Nếu thí chủ ghét bỏ, có thể xách vạc nước đi gánh nước đi.
-Không nhỏ không nhỏ.
Mập mạp tranh thủ thời gian kêu lên, sau đó thử thử nâng thùng nước một chút, thùng này được làm từ sắt lá không tính nặng cũng không tính nhẹ, một người xách vẫn được.
Nhưng mà, nếu đổ nước vào… Mặt mập mạp lập tức xụ xuống, hắn liếc nhìn qua hầu tử, hầu tử thì hai tay đút túi, huýt sáo, nhìn lên bầu trời, một mặt tôi cái gì cũng không thấy, dáng vẻ cái gì cũng không biết.
Mập mạp đi lên đạp một phát, đá vào mông hầu tử, nói:
-Này, có muốn uống nước hay không? Muốn… Thì làm việc. Nếu không Bàn gia xách nước, hừ, đừng hòng đụng vào!
Lúc này hầu tử mới nói:
-Đại sư, không biết, chúng tôi cần đổ bao nhiêu nước mới có thể uống nước thả ga?
Phương Chính chỉ vào phật vạc nói:
-Đổ đầy nó, cho uống no.
Năm người tiến tới, hướng vào bên trong xem xét, lập tức tập thể trợn tròn mắt! Vạc nước này thoạt nhìn rất lớn, từ bên trong nhìn vào càng lớn hơn!
Hầu tử nuốt ngụm nước bọt nói:
-Cái này cần đổ bao nhiêu thùng mới đầy đây?
Phương Chính nói:
-Đại khái cần mười thùng gì đó.
-Đại sư, ngài làm thế nào xách được?
Mập mạp chưa từ bỏ ý định, muốn tìm đường tắt. Hắn cũng không cho rằng, vị hòa thượng văn nhược này sự tự mình xuống núi gánh nước.
Còn đầu Độc Lang kia, mặc dù thể trạng cường tráng, nhưng sói là sói, không phải trâu ngựa, trời sinh xương lưng mềm, khẳng định không có đủ thể lực xách nổi vạc nước kia.
Phương Chính nói:
-Tự xách.
-Một mình ngài?
Đám người ngạc nhiên.
Phương Chính gật gật đầu nói:
-Còn có Độc Lang giúp bần tăng một chút.
Đám người vẫn hơi mộng bức, thùng lớn thế này, hòa thượng gầy yếu như vậy, đơn độc nhìn trông rất bình thường, nhưng đặt chung một chỗ, có chút không hài hòa.
-Các vị thí chủ, các người còn muốn gánh nước? Nếu như gánh nước, có thể đi nhanh một chút được không? Lên xuống núi cũng không dễ dàng.
Phương Chính nói.
-Thế nào? Có làm không?
Mập mạp hỏi hầu tử.
Hầu tử cắn răng một cái, nói:
-Làm đi! Anh chọn lớn tôi chọn nhỏ!
-Cút đi, cùng nhau xách! Lên xuống núi đủ mệt mỏi, một chuyến đổi một lần, như thế nào?
Mập mạp cười mắng.
Hầu tử có chút chần chờ, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Lư Tiểu Nhã, lúc này đương nhiên hắn không thể như xe bị tuột xích. Thế là đồng ý, cầm đòn gánh, một người nhấc một đầu, xách vạc nước xuống núi.
Giang Đình, Lư Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh ba nữ nhân cũng xách các thùng nước nhỏ đi theo.
Lư Tiểu Nhã thì cười hắc hắc, cầm một chén nước...
Nhìn đến đây, Phương Chính không còn gì để nói, quả nhiên có ít người vẫn rất tặc rất tặc...
Phương Chính mặc kệ bọn hắn xuống núi lúc nào có thể lên, cơm nhà vẫn còn trong nồi.
Tốc độ và trình độ nấu cơm của Phương Chính cũng không kém, hắn biết lúc này dùng lửa nhỏ lúc này dùng lửa lớn.
Văn võ giao thế, mới có thể nấu ra nồi cơm ngon nhất.
Hắn học được môn công phu này từ Nhất Chỉ đại sư quá cố, bởi trên núi nghèo, Nhất Chỉ hòa thượng có thể không biến đổi ra nhiều món ăn thỏa mãn sự tham ăn của Phương Chính, thế là vị đại sư kia luyện thành một món nghề nấu cơm lợi hại.
Đương nhiên, hắn cũng có thể nấu được mấy món ăn đơn giản khác với rau xanh, những thứ còn lại cho dù hắn có âm thầm nghiên cứu, cũng không có tiền mua nổi nguyên liệu nấu ăn để luyện tập.
Phương Chính châm lửa, sau đó đi đến cây bồ đề trong sân, lẳng lặng nhìn lên phật kinh.
Phật kinh này không phải toàn quyển, toàn quyển gọi là gì, Phương Chính cũng không biết.
Bởi quyển phật kinh này đã sớm mất một nửa, không đầu không đuôi, cũng nhìn không ra cái gì. Có điều bên trong có một đoạn, tảo khóa kinh văn, đọc rất êm trôi, mà thời điểm niệm đọc, hoàn toàn để tâm tình người ta bình thản, toàn thân thư thái.
Hơn nữa trên đây không có chuyện gì để làm, dứt khoát đọc vài trăm lượt, gần như thuộc làu làu.
Dưới núi, đám người mập mạp, hầu tử rốt cuộc đi vị trí suối trên núi, mập mạp đột nhiên vỗ đầu một cái, kêu lên:
-Ai nha, chúng ta có phải ngốc hay không? Nước của hòa thượng kia đều múc ở đây, chúng ta còn xin nước của hắn nữa làm gì? Chỗ nào có rất nhiều, chúng ta uống bao nhiêu cũng được! Còn phải xách nước làm gì?
Đám người hầu tử chợt tỉnh ngộ nói:
-Đúng vậy! Chúng ta còn xách nước cái rắm, mệt gần chết làm gì, trực tiếp uống a!
Kết quả là, năm người reo hò một tiếng phóng tới nước suối, thùng nước cũng không cần, từng người như ngựa hoang mất dây cương.
Mập mạp càng cười lớn nói:
-Hầu tử, cậu nói xem, nếu tất cả nước này đều biến thành nước khoáng, cậu xem có bán chạy hay không?
-Nhất định!
Con mắt hầu tử sáng loáng.
-Trở về, kiếm tiền, làm đi! Chúng ta sắp phát tài, ha ha... Hòa thượng đáng chết kia thật không biết trông coi bảo tàng, đáng đời nghèo! Một ngàn khối cũng không cho chúng ta một bát, hiện tại tôi không cho hắn phần nào! Chờ tôi nhận thầu suối này sẽ đợi hắn dùng tiền đến uống nước! Một ngàn khối tiền đổi một bát!
-Mập mạp đừng làm vậy, tôi thấy lấy một ngàn rưỡu một bát hợp lý hơn.
Hầu tử cười nói.
Hai người nhất thời vui vẻ, mấy nữ hài kia cũng cười, Giang Đình nói:
-Tên đại sư kia thật sự ghê tởm.
Lư Tiểu Nhã cười hắc hắc nói:
-Có điều đầu óc lại không hiệu nghiệm, vậy mà lại nói khối bảo địa này cho chúng ta biết. Chúng ta sắp phát tài rồi, hắn… Sắp nghèo rồi đi!
Đám người lại cười, chạy đến bên cạnh suối, mọi người có bồn dùng bồn, có cái chén dùng cái chén. Mập mạp thì trực tiếp ghé vào con suối, há mồm uống, hầu tử thì ngồi bên kia, dùng hai tay múc nước uống.
Sau vài giây đồng hồ, vẻ tươi cười trên mặt mấy người đều đọng lại.
Sau đó tập thể đứng dậy, phi phi phi ói ra.
-Tình huống như thế nào? Nước này thế nào lại khó uống như vậy?
Mập mạp kêu hung nhất.
-Mập mạp, chớ nói lung tung, không khó uống như anh nói đâu. So với nước khoáng trước đây chúng ta uống còn tốt hơn nhiều, nhưng so với nước của Phương Chính đại sư, đơn giản chênh lệch một trời một vực.
Giang Đình nói.
-Được rồi, vừa rồi còn chê người ta ngốc. Hiện tại em ra, người ta không ngốc chút nào! Nói cho chúng ta biết chỗ, căn bản không phải nơi người ta tới múc nước.
Nguyễn Dĩnh nói:
-Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nước này còn muốn gánh về nữa hay không?
-Gánh đi, không được uống một ngụm nước kia, tôi không can tâm! Mà sau khi đi lên, nhất định phải hỏi một chút, hòa thượng kia rốt cuộc lấy nước ở đâu, tại sao lại ngon như vậy? Trong đó khẳng định có bí mật. Nếu nước kia chính hắn có thể xách lên, căn bản không cần thiết để chúng ta chọn loại nước suối dởm này lên.
Mập mạp hừ hừ nói.