Lão Phu Thiếu Thê

Chương 11

Tỉnh Phi cũng không cần sắp xếp nhiều đồ lắm, mang theo một ba lô nhỏ, bỏ vào một hai bộ quần áo để thay giặt. Cũng không giống đa số thanh niên bây giờ, đi đến đâu liền mang máy tính theo đến đó.

Tỉnh Phi lựa chọn ngồi xe bus qua đó, cũng chỉ mất một giờ đi đường. Xe có chút quá tải, thành ra có khá nhiều người, chen chúc cùng một chỗ, bên ngoài lại nóng, thực không thoải mái. Tỉnh Phi không thích cùng người khác có tiếp xúc thân thể, bất luận là do nguyên nhân tâm lý hay là nguyên nhân thân thể. Lưng đeo ba lô lui gọn vào một chỗ, bị xung quanh vây chen hết sức đáng thương. Bên cạnh là một đại thúc hơn ba mươi tuổi, ôm một cậu bé ba bốn tuổi, xung quanh miệng cậu bé dình đầy chocolate đen đen.

Tỉnh Phi như bị ai xui khiến lấy di động ra, chụp hình lại. Mở QQ gửi đến Cung Phàm.

Nghĩ nghĩ chắc Cung Phàm cũng không trả lời mình nhanh vậy, Tỉnh Phi buông di động, nhìn cảnh sắc bên ngoài, càng tới gần X thị, Tỉnh Phi trong lòng lại càng khẩn trương, tim đập thình thịch, mang theo tâm trạng chờ mong khó hiểu.

Một phút sau, Tỉnh Phi mở QQ.

Viễn Sơn lạc nhật: Cậu bé này mập thật. Phi Phi thích trẻ con sao?

Tỉnh Phi nhìn đến tin nhắn, tâm tình như muốn bay lên đến nơi, trái tim liền ngứa ngáy, nhìn lại thời gian, tin nhắn của Cung Phàm hồi âm ngay sau lúc cậu gửi đi.

Thỏ Tuzki: Không biết nữa.

Tỉnh Phi nghĩ đến một phiên bản nhỏ bộ dáng giống hệt Cung Phàm, vẻ mặt uy vũ, cảm giác như bị sét đánh vậy, nhưng lại rất dễ thương.

Viễn Sơn lạc nhật: Thỏ Tuzki nhỏ rất ồn ào, lại giống em thích giận dỗi, ca sẽ dạy dỗ nó một trận. Cung Phàm ở phía sau gửi thêm một hình găng tay quyền anh màu đen.

Tỉnh Phi nhìn chữ “thỏ Tuzki nhỏ” chằm chằm, đại não nhanh chóng chuyển động, “thỏ Tuzki nhỏ” là có ý tứ gì!!! “thỏ Tuzki nhỏ” đại diện cho cái gì?!! Cung Phàm muốn nói gì?!! Tỉnh Phi ôm ngực, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng.

Viễn Sơn lạc nhật: Lại không để ý tới ca sao? Tiểu hài tử hơi chút là không để ý đến người khác.

Thỏ Tuzki:… Di động vừa rơi xuống đất. Tỉnh Phi gửi thêm một hình thỏ Tuzki đang có biểu tình lấy lòng sang.

Thực ra di động của Tỉnh Phi cũng không có rơi xuống đất, cũng không phải là không để ý tới Cung Phàm, nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào.

Viễn Sơn lạc nhật: Thỏ Tuzki biết múa cột à? Luôn xoay qua xoay lại, ca nhìn thấy cũng hoa cả mắt.

Tỉnh Phi mở trang tìm kiếm, bắt đầu tìm kiếm “Thỏ Tuzki múa cột”. Lại không tìm thấy, chỉ thấy có rất nhiều mỹ nữ đang múa quanh cái cột.

Tỉnh Phi gửi qua cho Cung Phàm. Ăn mặc hở hang, ở xung quanh một cái cột làm mấy động tác khêu gợi, chân dài eo thon, mông ngực đầy đặn.

Viễn Sơn lạc nhật: Ca không thích nữ nhân, không có cảm giác.

Thỏ Tuzki: Không có.

Viễn Sơn lạc nhật:???

Thỏ Tuzki: Trang tìm kiếm không thấy có.

Thỏ Tuzki: Ca thích con trai biết múa sao?

Viễn Sơn lạc nhật: Không thích.

Viễn Sơn lạc nhật: Đến chưa?

Tỉnh Phi nhìn nhìn tấm biển màu lam bên ngoài đường cao tốc, cách X thị còn 500m.

Thỏ Tuzki: Chưa đến.

Viễn Sơn lạc nhật: Phi Phi đã ăn điểm tâm hay chưa?

Tỉnh Phi nghĩ nghĩ, bộ dáng nổi giận của Cung Phàm ngày đó rất đáng sợ. Vẫn là thành thật trả lời.

Thỏ Tuzki: Không ăn. Ca, muốn uống nước.

Viễn Sơn lạc nhật: Trên người không mang đồ ăn vặt sao?

Thỏ Tuzki: Không mang.

Ngày hôm qua Cung Phàm gọi điện lúc trời sắp sáng, căn bản không kịp chuẩn bị thứ gì. Buổi sáng Tỉnh Phi cũng mua vé có thời gian chạy sớm nhất, cho nên điểm tâm cũng chưa kịp ăn.

Viễn Sơn lạc nhật: Phi Phi lại không nghe lời rồi, ca đánh em.

Thỏ Tuzki: Đừng mà.

Tỉnh Phi lại gửi cho anh phát một biểu tượng khóc lớn. Nhất thời cảm thấy như bị một dòng nước lớn tấn công.

Viễn Sơn lạc nhật:……

Thỏ Tuzki: Ca, em đến nơi rồi.

Viễn Sơn lạc nhật: Ừm, ca đang ngồi ở chỗ đầu tiên bên phải ngay tại phòng bán vé số ba đối diện nhà ga.

Tỉnh Phi xuống xe, nhà ga tấp nập người qua lại, nhìn biển hướng dẫn màu xanh, tìm đến phòng bán vé, nhà ga rất nhiều người, tầm mắt Tỉnh Phi bị che khuất, cậu hướng bên đó nhìn qua, không có ai. Trong lòng có chút thất lạc. Thế nhưng Cung Phàm cũng không phải người nói không giữ lời. Tỉnh Phi liền đi qua chỗ vừa rồi, chuẩn bị gọi điện thoại cho Cung Phàm.

Vừa lấy di động ra, liền bị ai đó từ phía sau gõ gõ đầu.

Tỉnh Phi xoay người, liền nhìn đến Cung Phàm cao lớn đẹp trai, Cung Phàm còn không cạo râu, dưới cằm có điểm xanh xanh đen đen nhỏ như phấn, thực manly. Có loại mị lực độc đáo của nam nhân thành thục. Tim Tỉnh Phi đập thình thịch. Cậu hình như cũng chưa bao giờ mọc râu, hơn nữa trên thân thể cũng rất ít lông mao. Tỉnh Phi cũng không thèm nghĩ tới nguyên nhân.

“Ca!” Tỉnh Phi cười rạng rỡ nhìn Cung Phàm, quên vừa nãy từng nói, nếu Cung Phàm đánh cậu, cậu sẽ quay trở về.

“Phi Phi không để ý đến hành lý một chút nào.” Cung Phàm chỉ chỉ balo mà Tỉnh Phi đeo trên lưng. Nhà ga rất nhiều kẻ móc túi, Tỉnh Phi tâm phòng bị một chút cũng không có, rất lơ đãng.

Cung Phàm đem ba lô từ trên vai Tỉnh Phi lấy xuống, xách trên vai của mình, đem bữa sáng cùng sữa chua trong tay đưa cho Tỉnh Phi.

“Về sau nhớ phải ăn sáng.”

“Ân.