Lâu Chủ Vô Tình

Chương 7: Tử đằng nở rộ, diễm lệ vô ngần

Khi Tàng Ca tỉnh lại, chàng đã nhìn thấy mũi giày của Lãnh Phi Nhan, vết thương trên người đã ngừng chảy máu, dù hơi hốc hác nhưng giọng điệu chàng vẫn rất cứng cỏi: “Hừ, thế nào, ngươi đã nghĩ ra chiêu trò mới mẻ hơn rồi sao?”

“Ngươi còn dám mạnh miệng!!!” Giọng điệu Lãnh Phi Nhan khiến Truy Điện cũng cảm thấy run người. Tàng Ca đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa còn là dầu hỏa, chàng đến gần nàng, giọng điệu chua ngoa trào phúng: “Không phải ta mạnh miệng, mà là ngươi bất thường. Ngươi có biết hôm qua lúc đạp ta, biểu cảm của ngươi còn phóng đãng hơn lúc nằm rên rỉ dưới thân ta không?”

Chàng vốn tự cho là hiệp nghĩa, có thể nói ra những lời này, ngay cả Truy Điện cũng nhận ra chàng đang muốn chọc giận lâu chủ… Để lâu chủ giết chàng trong lúc giận dữ?

Nhưng Tàng Ca… Ngươi không hiểu nữ nhân rồi. Nữ nhân đang nổi điên sẽ không nhận ra được điều ngươitay lên, liền có một ngục tốt hiểu ý, cầm bột ót đỏ au đi tới, hòa vào rượu, rồi đeo bao tay cẩn thận quét lên chiếc roi.

Truy Điện nhìn Tàng Ca bị trói trên cột không chút sợ hãi, khẽ lắc đầu. Tàng đại hiệp, từ nhỏ ngươi đã sống dưới ánh mặt trời, không biết bóng tối là gì rồi.

Tiếng “vút” vang lên, một roi rơi vào hạ bộ của Tàng Ca. Hắn đánh rất có kỹ thuật, chỉ để bị thương ngoài da thịt. Nhưng da thịt nơi đó mềm vô cùng, sao có thể bì được với những nơi khác. Chỉ một roi, Tàng Ca rên lên một tiếng, bỗng thấy vết thương như có lửa đốt, cảm giác vừa đau vừa cay khiến người ta chỉ muốn cắt bỏ lớp da ngay lập tức.

Ngay sau đó, Truy Điện đánh roi thứ hai, thứ ba, rất thành thạo lưu lại các vết tích trên hai bắp đùi của chàng. Trên chiếc roi đã mang theo những vệt tím ngắt như hoa tử đằng.

Roi quất đến đâu, tử đằng nở rộ đến đó, diễm lệ vô ngần.

Ban đầu, Tàng Ca cảm thấy đau. Nhưng khi đau đến cực điểm thì lại sinh ra một cảm giác khác thường. Chàng cố gắng kiềm chế, nhưng cảm giác đó cùng với đau đớn và bỏng rát dần dần lan ra khắp cơ thể, cơ thể đó đang muốnNhan đang run lên, Tàng Ca nhìn thấy trong đôi mắt vốn rất sắc sảo kia rớm lệ. Rõ ràng chính chàng cố ý làm nhục nàng, nhưng lúc này lòng lại đau như dao cắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đó.

Tàng Ca! Ta luôn nương tay với huynh, nhưng huynh lại tuyệt tình đến thế!

Lãnh Phi Nhan vốn không nên tức giận đến vậy. Những kẻ thân làm sát thủ, lời độc địa nào chưa từng nghe qua? Nhưng nàng nắm quyền quá lâu, được người ta tung hô quá lâu, còn tình cảm đối với Tàng Ca…

“Truy Điện, gần đây ngươi đang huấn luyện một bầy chó ngao Tây Tạng?”

Truy Điện đã quen với sự thần thông quảng đại của nàng, gật đầu trả lời: “Bẩm lâu chủ, đúng thế ạ.”

“Mang lên đây.”

“Vâng.”

Mấy con chó ngao Tây Tạng rất to được dắt đến, cái lưỡi dài thè ra đầy nước miếng. Tàng Ca nhìn bộ dáng của mấy con chó, rốt cuộc cũng chấn kinh: “Lãnh Phi Nhan, ngươi muốn làm gì?”

Lãnh Phi Nhan khoanh tay đứng trước cửa ngục, vẻ mặt thản nhiên: “Tàng đại hiệp nghĩ sao?” Không đợi Tàng Ca trả lời, nàng ra hiệu cho Truy Điện. Truy Điện gật đầu, vẫy tay một cái liền có người bước lên thả Tàng Ca. Tàng Ca vô cùng tức giận định cắn lưỡi.

Lãnh Phi Nhan lập tức bóp chặt cằm y, lại buông tay ra, cười rất tàn nhẫn: “Truy Điện!”

“Có thuộc hạ.”

“Dần Hắc Kỵ Thập Tam vệ đến diệt toàn bộ Tàng Kiếm sơn trang!”

“Tuân lệnh!”

Lãnh Phi Nhan ra mệnh lệnh tàn ác này xong, quay người định đi. Lúc này Tàng Ca mới biết nàng nói thật làm thật, lập tức giơ tay níu áo nàng, giọng nói khàn khàn: “Không, Lãnh Phi Nhan, không liên quan gì tới họ!”

Lãnh Phi Nhan từ từ dừng bước, mái tóc màu xám bạc cũng toát lên vẻ lạnh lẽo: “Vậy thì Truy Điện sứ, tiếp tục đi!”

Tàng Ca nghiêng đầu cắn chặt môi. Bốn chân to lớn của con chó chồm lên vai chàng. Khóe môi chàng đã rớm máu nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp.Vẫn còn muốn chống đối? Lãnh Phi Nhan lạnh lùng:

“Đợi chút!” Nàng vung tay lên, một cái hộp xoay xuất hiện, rơi xuống người Tàng Ca. Truy Điện khó hiểu nhìnlên bàn, mới phát hiện hộp thuốc bôi trong khay đã biến mất. Nghĩ đến chuyện nàng có thể lấy đồ ngay trước mặt mà mình không biết, nhất thời Truy Điện toát mồ hôi lạnh.

“Lẽ nào Tàng đại hiệp còn đợi người khác phục vụ sao? Tự mình chuẩn bị cho tốt đi!” Nàng xoay người, mặt không chút biểu cảm: “Chó này là do Truy Điện sứ đặc biệt đem về từ vùng Tây Tạng lạnh lẽo, làm nó bị thương chỉ sợ ngươi không gánh vác nổi.”

Truy Điện đứng bên cạnh bồng cảm thấy mình vô tội…

Tàng Ca chỉ thấy vẻ dứt khoát lạnh lùng trên mặt nàng, chàng run rẩy nhặt chiếc hộp lên, rất lâu vẫn không sao bôi được. Lãnh Phi Nhan quay người rời đi, lời nói lạnh như băng: “Tàng đại hiệp khó xử như vậy thì bổn tọa cũng không miễn cưỡng.”

Tàng Ca cắn răng, lần đầu tiên chàng phát hiện thì ra trên đời này còn có chuyện đáng sợ hơn cả cái chết: “Lãnh Phi Nhan.” Thấy nàng dừng bước, ngón tay thon dài của chàng quệt lấy thuốc bôi, từ từ chạm gần chỗ đó của mình… Trước đây, dù Lãnh Phi Nhan đối xử với chàng thế nào, chàng cũng đều có thể lấy cớ là mình bị ép bức. Nhưng, nhưng bây giờ…

Cảm giác thuốc lành lạnh chạm vào nơi mà chính mình cũng chưa từng đụng tới, chàng quay mặt đi. Truy Điện nhìn thấy trên gương mặt cố chấp của chàng có vẻ nhục nhã khôn cùng.

Lãnh Phi Nhan giận nghiến răng nghiến lợi. Như thế mà còn chưa chịu mềm mỏng. Tàng Ca, xương của ngươi rất cứng phải không?

Móng vuốt của con chó lại chồm lên vai chàng, cảm giác có thứ gì đó cọ xát vào nơi ấy của mình, cuối cùng Tàng Ca không nhịn được: “Lãnh Phi Nhan, ngươi phải làm nhục ta đến mức này sao?” Sau đó phun ra một ngụm máu, như một đóa hoa nở rộ dưới nền đất giá lạnh.

“Lâu chủ, hắn bất tỉnh rồi.” Truy Điện dắt con chó ra xa, đương nhiên hắn biết Lãnh Phi Nhan chỉ định dọa Tàng Ca mà thôi. Người này cũng thật là, chỉ cần nói vài lời ngon ngọt là xong, vậy mà cứ thêm dầu vào lửa, tự mình chịu khổ.

“Truy Điện.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi cảm thấy như vậy có thể khiến hắn khuất phục không?”

Truy Điện thật lòng: “Lâu chủ, xin thứ lỗi cho Truy Điện nói thẳng. Tàng thiếu hiệp vốn sinh ra trong danh môn chính phái, từ nhỏ đã tiếp thu đạo lý chính tà không đội trời chung. Trong mắt hắn, chúng ta chính là tà mangoại đạo, cho dù có làm thế nào cũng rất khó có thể thay đổi thành kiến.”

“Thôi, thôi!” Lãnh Phi Nhan khẽ thở dài. Truy Điện dè dặt nói: “Chi bằng lâu chủ về nghỉ trước đi, để thuộc hạ khuyên bảo hắn dần dần.”

Lãnh Phi Nhan từ từ ra khỏi Tuyết Ngục. Phảng phất đâu đó hình bóng thiếu hiệp áo lam cưỡi ngựa, khí thế bừng bừng giữa chốn cây cỏ tốt tươi.

* * *

Tàng Ca tỉnh lại, vết thương trên người đã được băng bó hết. Truy Điện bê cháo nóng đút cho chàng, chàng nhíu mày đòi tự ăn nhưng chỉ hơi nhúc nhích, người đã đau như có lửa đốt.

“Sao cậu phải khổ sở như vậy chứ!” Truy Điện thở dài. Tàng Ca không có thiện cảm với hắn nên không đáp lại, vì thế chỉ có hắn độc thoại: “Tàng thiếu hiệp, con người sống trên đời này luôn thích phân biệt kẻ tốt người xấu, từ đó dẫn đến những khái niệm như hiệp khách, ma đầu… Nhưng cậu có thể biết đâu là đen đâu là trắng sao? Tuy Lãnh lâu chủ làm việc hơi độc đoán, nhưng so với một số kẻ được coi là chính nhân quân tử kia còn quang minh lỗi lạc hơn nhiều.” Tàng Ca hừ lạnh một tiếng, nhớ tới hành động độc ác của Lãnh Phi Nhan, đôi bàn tay thấm đầy máu tươi của nàng…

Truy Điện lắc đầu bất đắc dĩ, muốn thay đổi suy nghĩ của Tàng Ca trong một sớm một chiều là điều không thể, hắn cũng không miễn cưỡng. Đút cháo xong, hắn căn dặn chàng phải nghỉ ngơi cho tốt. Lúc bước ra, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn nên hắn dặn canh ngục phải trông coi cẩn thận, nếu có chuyện xảy ra sẽ lột da bọn họ. Hai gã canh ngục sợ đến mức mặt mày biến sắc, lúc nào cũng canh giữ cẩn thận nên mọi việc đều bình yên.

Tuyết Ngục tăm tối bất kể đêm ngày, Tàng Ca không biết mình đã ở đây bao lâu, Lãnh Phi Nhan không đến tìm chàng nữa. Chàng nghĩ có lẽ nàng thật sự đã quên mình, dù sao nam nhân muốn lấy lòng nàng cũng không ít.

Cũng không biết vì sao, hình ảnh Ngôn Ngôn với nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trong tâm trí chàng.

* * *

Lãnh Phi Nhan và Âm Tâm Nhị gặp nhau một cách tình cờ. Khi ấy có một cao thủ dị tộc lập lôi đài trong thành, đòi khiêu chiến với võ lâm trung nguyên. Có vài kẻ chính nghĩa không chịu nổi sự kiêu ngạo của hắn, nhưng khi lên đài đều bị bẻ gãy xương cốt, thương tích nặng nề. Hắn cuồng ngạo suốt nửa tháng trời. Cũng không biết hắn lấy ở đâu ra tấm bảng xếp hạng sát thủ của trung nguyên trong năm, thấy ghi chú “bảng này không bao gồm Lãnh Phi Nhan” trên đó, bèn buông lời muốn khiêu chiến Lãnh Phi Nhan.

Không ngờ hắn thách đấu cả tháng trời vẫn không thấy Lãnh Phi Nhan xuất hiện, nên cho rằng người ta sợ hắn, ngày càng đắc ý hơn.

Ẩm Tâm Nhị muốn tới dạy dồ hắn một trận, gấp rút phi ngựa điên cuồng, không ngờ trên đường gặp một con hãn huyết bảo mã đang phi nước đại, hí một tiếng dài dọa ngựa của nàng ta tránh thật xa. Trong lòng nàng ta cảm thấy bất bình, thúc ngựa đuổi theo người mặc áo trắng kia.

Đuổi mãi đuổi mãi, phát hiện hình như hai người đi cùng một hướng cho nên nghi ngờ cả hai đều chạy đến lôi đài mà kiếm thủ dị tộc kia dựng.

Ẩm Tâm Nhị đuổi kịp thì Lãnh Phi Nhan đã đến đó từ lâu, Vu Chung cũng có mặt. Những ngày Lãnh Phi Nhan ở Trúc thành, Vu Chung vẫn luôn trông chừng gã dị tộc kia. Nếu lâu chủ không về kịp, hắn tự mình ra tay cũng có thể nắm chắc tám phần sẽ đánh bại gã kia. Xưa nay hắn vốn không ưa những kẻ cậy có chút bản lĩnh không coi ai ra gì. Có điều, Vu Chung không phải người trung nguyên, nên chưa chắc đã khiến gã kia tâm phục khẩu phục.

Lãnh Phi Nhan đang định lên lôi đài thì bị kéo lại. Nàng quay người lại thì nhìn thấy Ẩm Tâm Nhị. Lúc ấy, Ẩm Tâm Nhị tuổi vừa mười tám, vẻ mặt kiêu ngạo: “Người này là của bản tiểu thư.”

Lãnh Phi Nhan ngăn Vu Chung đang định rút kiếm ra, mỉm cười nhìn nàng ta: “Bây giờ là của ta.”

Dáng vẻ tức giận của Âm Tâm Nhị có chút đáng yêu: “Dựa vào cái gì?”

Lãnh Phi Nhan muốn giỡn Ẩm Tâm Nhị, đưa tay tháo hoa tai của nàng ta xuống rồi bảo nàng xòe tay ra, đặt đôi hoa tai vào đó. Ẩm Tâm Nhị không hiểu gì nhìn hoa tai bằng ngọc trong tay mình. Tay phải của Lãnh Phi Nhan chộp về phía tay Ẩm Tâm Nhị, nàng ta vô thức rụt tay lại, sau đó ngẩn ra một lúc mới từ từ xòe tay ra… trống không!

Ẩm Tâm Nhị nhìn bàn tay phải đang nắm chặt của Lãnh Phi Nhan đang giơ trước mặt mình, không phục nói: Ngươi nhanh hơn ta thì sao chứ?

Lãnh Phi Nhan vẫn mỉm cười, từ từ xòe tay phải ra. Lúc này Âm Tâm Nhị mới kinh ngạc, không ngờ cũng chẳng có gì.

Vu Chung đứng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc. Dưới bốn con mắt đang nhìn chăm chú, bàn tay trái vẫn luôn buông thõng của Lãnh Phi Nhan từ từ đưa lên, nhẹ nhàng đeo lại chiếc hoa tai vào vành tai xinh xắn của Ám Tâm Nhị.

Nhân lúc hai người còn sững sờ, Lãnh Phi Nhan phi thân lên lôi đài. Gió phất qua tay áo, mái tóc màu xám bạc che nửa khuôn mặt, ngạo nghễ khoanh tay đứng đó, hiên ngang như bậc đế vương.

Kẻ trên đài đang đắc ý, bồng dưng có một tiên nữ giáng trần. Nàng khoanh tay, áo choàng tung bay, tóc dài phất phơ, xinh đẹp tuyệt trần.

Người xem đứng đầy xung quanh. Có nhân sĩ võ lâm, cũng có bách tính thường dân.

Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu đối mặt với hắn. Ánh mắt ấy chợt khiến hắn cảm thấy ớn lạnh, khí thế giảm đi phân nửa.

Dưới đài, Âm Tâm Nhị đã đứng bên cạnh Vu Chung từ bao giờ. Mặc dù đã gặp qua vô số cao thủ, nhưng người xuất chúng như Lãnh Phi Nhan nàng mới thấy lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc sùng bái: “Này, chủ nhân của ngươi thật hào sảng. Người đó là ai, tại sao trước giờ ta chưa từng thấy?”

Vu Chung năm nay ba mươi lăm tuổi, dù gì cũng là cao thủ tà phái, được người trong giới nể trọng. Tuy bị võ lâm trung nguyên đuổi đến đường cùng, nhưng đó là do bị vây đánh, giờ đâu thèm để ý tới một con nhóc vô danh nói chuyện không biết trên dưới này!

Hắn im lặng quan sát, không trả lời.

Ẩm Tâm Nhị được nuông chiều từ nhỏ, không ai dám coi thường nàng ta nên giờ đây nổi cáu: “Này, ngươi câm à?”

Vu Chung nhíu mày, sao hắn lại không biết câu tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy, cho nên quẳng cho nàng ta ánh mắt xem thường rồi đứng im như tượng, khiến Ám đại tiểu thư nổi cơn tam bành, sững sờ không nói nên lời.

Gã dị tộc kia nói tiếng Hán gượng gạo: “Ngươi là ai?”

Lãnh Phi Nhan cười thản nhiên như không, trả lời một câu không ăn nhập bằng thái độ lạnh lẽo tàn nhẫn: “Bổn tọa tặng không cho ngươi mười vạn lượng bạc.”

Khi đó gã kiếm khách kia không hiểu ý Lãnh Phi Nhan, mãi đến sau này, gã mới biết, giá cho mồi lần ra tay của Lãnh Phi Nhan là mười vạn lượng.

Lãnh Phi Nhan không nhiều lời, rút một thanh kiếm trong đống binh khí trên lôi đài, ý bảo gã kia xuất chiêu. Trong ánh kiếm, gã kiếm khách dị tộc chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt, lực đạo chấn động, tê dại khắp người.

Qua hiệp thứ bảy, hắn cảm thấy mình sắp thua, nhưng đối phương không hề có ý lấy mạng hắn. Đến khi tay chân bị cắt, cả người cuộn tròn nằm giữa lôi đài hắn mới hiểu.

Lãnh Phi Nhan cắt hết tứ chi của hắn, rồi nhanh chóng cầm máu giúp hắn, nàng cười tươi như hoa, vô cùng từ bi nói: “Bổn tọa tha ngươi một mạng.”

Sau đó, nàng quẳng thanh kiếm đầy máu đi, phi thân xuống dưới lôi đài, huýt một tiếng. Thần Phù mừng rỡ chạy tới, nàng thúc ngựa rời đi. Mọi người đứng như tượng. Tuy người ra tay tài hoa tuyệt thế, nhưng nhìn lại gã trên lôi đài toàn thân đầy máu kia, không ai dám lên tiếng khen ngợi.

Thấy Lãnh Phi Nhan đã đi mất không còn tung tích, Ẩm đại tiểu thư không tính cho qua dễ dàng như vậy, vì Vu Chung vẫn còn ở đây!

Trước đây, nàng ta vẫn luôn tưởng cha mình chính là anh hùng kiệt xuất nhất trung nguyên, nhưng bây giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Sờ sờ đôi hoa tai bằng ngọc, không nén được đỏ mặt.

Đương nhiên Vu Chung cũng phải đi, có điều… Nhìn Ẩm đại tiểu thư đuổi sát phía sau, hắn hơi đau đầu. Nhớ tới Lãnh Phi Nhan, lại nhìn cô gái trước mắt, cùng là nữ nhân nhưng sao lại khác biệt đến thế.

Rốt cuộc hắn vẫn không thể bỏ được Ẩm đại tiểu thư, mặc cho nàng ta đi theo tới Yến lâu. Đương nhiên là nàng ta không thể vào trong. Một người quét rác của Yến lâu thân thủ cũng hơn hẳn nàng ta.

Nhưng Ẩm đại tiểu thư cũng có cách của riêng mình -đợi ngoài cửa. Ngươi không cho ta vào, lẽ nào ngươi không ra sao?

Buổi tối, bên trong Tuyết Ngục lại rất náo nhiệt. Vài tên gác ngục vây quanh Tàng Ca, đều hết sức kinh ngạc. Thì ra hôm đó bên cạnh có màn bức cung, một hòn than đen sì từ đâu lăn tới phòng giam của chàng, còn chàng lại dùng hòn than đen ấy vẽ một bức tranh Hàn Mai Ngạo Tuyết.

Lời đề từ phía sau càng khiến người ta tán thưởng hơn. Truy Điện lẳng lặng đứng ngoài nhà lao, chỉ thấy: “Chí lớn hiên ngang, lại phí hoài. Lời thề tựa gió, mãi bay xa.”

Mấy ngày bị giam trong ngục, gương mặt anh tuấn của chàng có chút tiều tụy. Nhưng tay chàng vẫn vững chãi, ngục tù dường như không làm mất vẻ anh tuấn phong nhã vốn có. Cuối cùng, Truy Điện cũng hiểu được Lãnh Phi Nhan, có lẽ… đây là trò đùa của ông trời.

Sau đó Truy Điện mang tới cho chàng giấy mực loại tốt nhất. Người này quả là quật cường, dù bị nhốt ở nơi tối tăm ẩm thấp này cũng không chịu trở về bên cạnh Lãnh Phi Nhan.

Lãnh Phi Nhan vừa ra ngoài, liền bị Ẩm Tâm Nhị chặn lại. Trên gương mặt non trẻ tràn đầy vẻ sùng bái: “Này, ngươi…” Nàng ta mừng rỡ ôm lấy cánh tay Lãnh Phi Nhan: “Ta bái ngươi làm sư phụ được không?”

Ảnh mắt Lãnh Phi Nhan lướt qua khuôn mặt nàng ta, đến khi thấy trên mặt nàng ta đã hết hy vọng, bỗng gật đầu đồng ý: “Được.”

Sau đó, Lãnh Phi Nhan cho phép nàng ta tự do ra vào Yến lâu. Ẩm Tâm Nhị dần biết thân phận của người này, nhưng tuổi trẻ luôn kính phục vô điều kiện với những người tài giỏi nên nàng ta vẫn cảm thấy mình rất vinh hạnh.

Ẩm Tâm Nhị tuy sinh ra trong võ lâm thế gia, nhưng lại là nữ nhi độc nhất của Âm Thiên Hành, nên không bị nuôi nấng như nam nhi. Nàng tinh thông cầm kỳ thi họa. Sở trường múa kiếm, có kiếm trong tay, người nhẹ tựa chim yến, hết sức anh hào. Thế nên lúc rảnh rỗi, nàng ta thường múa cho Lãnh Phi Nhan xem, Lãnh Phi Nhan luôn ôm vò rượu, im lặng xem không nói gì. Lãnh Phi Nhan không biết những thứ này. Từ nhỏ những gì nàng học được đều rất thực tế, còn những thứ như thế này nàng không có thời gian học.

Có lúc nàng nghĩ, nếu trong trận lụt lớn tại Kim Lăng năm đó, người nàng gặp được không phải Mộ Dung Viêm mà là Tàng Ca thì tốt biết bao. Nhưng nghĩ xong nàng lại khẽ cười, lòng người đúng là tham lam. Trong trận lụt ấy, biết bao người vùi thây loạn thế, biết bao người ăn thịt đồng loại, còn kẻ may mắn như nàng lại ở đây oán trách người cứu mình không nên là người dạy nàng võ nghệ, là người giúp nàng bước lên đỉnh cao trong giang hồ.

Đúng là nực cười.

Hơn nữa lúc ấy… chắc Tàng Ca còn chưa ra đời?

Có lẽ rượu mạnh, nàng say thật. Lãnh Phi Nhan đột nhiên ôm Ẩm Tâm Nhị vào lòng. Đối mặt gần như thế, nụ cười tà mị, ánh mắt đầy khí phách, hương rượu nồng quấn quanh người, Ảm Tâm Nhị mặt khẽ ửng đỏ, trái tim như đập loạn, ngã vào lòng Lãnh Phi Nhan.

Từ đó, địa vị của Âm Tâm Nhị tại Yến lâu trở nên khác hẳn, dù Lãnh Phi Nhan chưa hề dặn dò đặc biệt nhưng trên dưới Yến lâu đều nhất trí gọi nàng ta là Nhị cô nương.

Cũng không biết từ đâu Ẩm Tâm Nhị biết được Tàng Ca đang ở trong Tuyết Ngục, tối tối liền chạy đến thăm. Tàng Ca nhíu mày: “Sao muội lại ở đây?”

Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình như huynh muội. Ảm Tâm Nhị là người đơn giản, sao có thể nhẫn tâm nhìn Tàng Ca ở nơi thế này. Nhìn chàng gầy đi nhiều, nàng ta đau lòng không nói nên lời: “Tàng đại ca, muội sẽ đến thỉnh cầu lâu chủ, xin người thả huynh ra!”

Ẩm Tâm Nhị cúi đầu e thẹn nói câu này, sau đó đứng dậy chạy đi. Tàng Ca bất an nhìn theo hình bóng ấy, không biết có phải trực giác sai không, khi nhắc tới lâu chủ, giọng điệu của nàng có chút ngọt ngào.

Tàng Ca không biết Âm Tâm Nhị đã nói gì với Lãnh Phi Nhan mà ngay hôm sau Truy Điện thả chàng ra. Vu Chung dẫn chàng ra ngoài, vẫn là căn phòng trước đây, không nói cho ở, cũng không cho đi.

Lãnh Phi Nhan không đến tìm chàng, nhưng thỉnh thoảng Vu Chung lại đến uống rượu, tán dóc.

Trước đây, Tàng Ca vốn không thèm làm bạn với những kẻ tà ma ngoại đạo, nhưng lâu ngày tiếp xúc với Vu Chung, chàng lại cảm thấy người này… ngoại trừ hành vi hơi quái đản thì chính là một nam tử hán đáng kết giao.

Vu Chung khâm phục tài hoa, trí tuệ, khí khái quật cường cùng nét vẽ thần kỳ thể hiện muôn vạn hào hùng của Tàng Ca.

Lúc chạng vạng, hai người trò chuyện trên hòn giả sơn bên cạnh hồ sen. Trời mùa đông, tịch dương dày đặc, hàn mai nở rộ, tỏa hương ngạt ngào. Có hoa có rượu, quả thật thích chí.

“Lâu chủ, người xem hoa nở đẹp biết bao.” Sau hòn giả sơn truyền đến giọng nói đáng yêu của Ám Tâm Nhị, dường như còn mang theo hương hoa mai. “ừ, đây là kim tiễn lục ngạc, hương rất nồng.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hai người ngồi trên núi giả đều nhận ra đó là Lãnh Phi Nhan.

Bồng nhiên Tàng Ca thấy tim mình như thắt lại, đã rất lâu rồi chàng không thấy nàng.

Hai người từ xa chầm chậm đi đến. Lãnh Phi Nhan vẫn tóc che nửa mặt, áo trắng như tuyết, không giận không vui. Ẩm Tâm Nhị nhỏ nhắn, hơi tựa vào Lãnh Phi Nhan, giống như một đôi tình nhân hết sức thân mật.

Tàng Ca biến sắc. Như thế này… Vu Chung cười khổ: “Đã nửa tháng rồi.”

Đương nhiên hai người không qua được mắt Lãnh Phi Nhan. Ẩm Tâm Nhị reo lên một tiếng, như bướm lượn qua, cất tiếng gọi Tàng đại ca. Tàng Ca mặc nàng ôm cánh tay mình, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lãnh Phi Nhan.

Tiết trời se lạnh, Lãnh Phi Nhan chân bước không ngừng, đi trên con đường nhỏ quanh hồ sen. Ám Tâm Nhị nhảy cẫng lên, buông Tàng Ca ra, cười bảo chàng: “Lát nữa muội tìm huynh!” rồi chạy về phía Lãnh Phi Nhan, lại thân mật ôm lấy cánh tay nàng.

Ảnh trời chiều in bóng hai người trên mặt đất, rất dài, rất dài. Tàng Ca bồng nhớ tới câu nói tối hôm ấy mình từng cho là đùa: “Tàng Ca, từ nay về sau Lãnh Phi Nhan chỉ yêu mình huynh. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.”

“Lãnh Phi Nhan.” Trong giọng nói Tàng Ca có chút đau thương mà chính bản thân chàng cũng không phát hiện. Lãnh Phi Nhan, muội tội gì phải như thế.

Người đi xa không quay đầu lại, mặc cho Ám Tâm Nhị dựa vào mình, lướt qua cửa động hình bán nguyệt, ra khỏi đình viện này. Âm Thiên Hành tức giận suýt hộc máu. Từ nhỏ nha đầu này chính là bảo bối trong lòng hắn, bây giờ lại…

Rõ ràng biết Yến lâu là nơi nào nhưng vì con gái, hắn đành chịu. Ngồi trên ghế gỗ lim trong phòng khách Yến lâu, có người dâng trà, nhưng hắn làm gì còn tâm trạng để uống.

Lãnh Phi Nhan vốn không muốn để ý đến hắn, Ám Tâm Nhị sợ cha mình nổi giận tại chỗ nên nũng nịu kéo nàng đến phòng khách. Bộ mặt giận dữ của Ám Thiên Hành lập tức được thay bằng lớp mặt nạ khác, cười dè dặt: “Lãnh lâu chủ, tiểu nữ ngu dại, mấy ngày nay quấy rầy rồi.”

Lãnh Phi Nhan ngồi trên ghế chủ tọa, Ẩm Tâm Nhị sợ hãi dựa vào bên cạnh nàng, nhưng nàng lại có vẻ xa cách. Bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói: “Nếu không phải người bổn tọa thích, sẽ không có khả năng quấy rầy. Nếu bổn toạ thích, sao có thể nói là quấy rầy.”

Ẩm Thiên Hành vội vàng cười đáp: “Nếu vậy, tiểu nữ ngốc nghếch cảm tạ lâu chủ yêu thương. Hôm nay Ám mỗ đến đây định mang nó về nhà dạy dỗ.” Ẩm Tâm Nhị lắc lắc cánh tay Lãnh Phi Nhan như làm nũng, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nói: “Chân ở trên người Nhị nhi, nếu nàng muốn đi bổn tọa cũng không giữ. Có điều Ảm minh chủ, ừước giờ chưa ai dám làm khó khách của Lãnh Phi Nhan trong địa bàn Yến lâu, Lãnh Phi Nhan mong mãi mãi cũng không.”

“Ha ha, điều này đương nhiên không thể, đương nhiên là không.” Ẩm Thiên Hành lau mồ hôi trên trán, Ám Tâm Nhị lại thấy thật thú vị. Trước giờ cha của nàng ta đều hết sức bá đạo, trong sơn trang có ai không bị ông quát nạt. Bây giờ đứng trước mặt Lãnh Phi Nhan lại thua một bậc, ha ha.

“Nhị nhi, nàng muốn theo Ẩm minh chủ trở về sao?” “Ta muốn theo lâu chủ, lâu chủ ở đâu ta ở đó.”

“Ẩm minh chủ đã nghe rõ chưa?”

“Chuyện này…”

“Vu Chung.”

“Có thuộc hạ.”

“Tiễn khách.”

“Tuân lệnh.”

“Nhưng Lãnh lâu chủ..Âm Thiên Hành còn định nói gì thêm nhưng Lãnh Phi Nhan đã đứng dậy đi vào trong, Vu Chung cố nén cười, quả nhiên con gái lớn thì không thể giữ được: “Ẩm minh chủ, mời.”

Ẩm Thiên Hành còn muốn nói gì nhưng Vu Chung đã sa sầm mặt: “Ẩm minh chủ, không phải ông không biết tính khí lâu chủ, đừng nên làm người tức giận thì tốt hơn.”

Ẩm Thiên Hành bất đắc dĩ phải trở về. Nhưng hắn cũng không thể để mặc con gái không lo?

Do đó tối hôm ấy, Tàng đại hiệp của chúng ta nhận được một bức thư do chính tay Ẩm minh chủ viết, hẹn gặp chàng tại Phượng Lai lâu.

* * *

Khi Tàng Ca trở về Yến lâu lập tức tìm Ẩm Tâm Nhị, Lãnh Phi Nhan không có ở đó. Ảm Tâm Nhị đứng tựa cửa sổ thêu túi thom, thấy Tàng Ca bước vào vội vàng hốt hoảng cất sau lưng. Tàng Ca giật lấy xem, nàng ta liền đỏ mặt, thẹn thùng.

Hoa văn thêu trên túi hình mây che phủ trời, ở dưới có một hàng chữ nhỏ: Lãnh nhiên nhất thế lạc hồng trần, chân nhan phi nhan thị ngô thân.

Tàng Ca hơi nhíu mày: “Đây là cái gì?”

Âm Tâm Nhị thẹn thùng giật lại: “Ôi, Tàng đại ca, huynh thật xấu. Đây là thơ về lâu chủ, huynh không biết sao?” Nàng lại tiếp tục ngồi thêu trước cửa sổ, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức cẩn thận.

Tàng Ca thực sự không biết, chàng chỉ biết nàng tên Lãnh Phi Nhan, là lâu chủ của Yến lâu mà võ lâm vừa nghe đã biến sắc.

“Nhị nhi, muội thích Lãnh Phi Nhan sao?” Chàng ngồi bên chiếc bàn tròn, dùng từ cân nhắc.

Mặt Ẩm Tâm Nhị lại ửng đỏ: “Tàng đại ca, lâu chủ rất mạnh, huynh biết không, ngay cả cha cũng phải e dè khi ở trước mặt người. Huynh không thấy hôm đó..

“Nhị nhi, nhưng nàng ta là nữ nhi, hơn nữa muội cũng biết danh tiếng của nàng ta trên giang hồ rồi. Chẳng lẽ muội còn muốn cùng nàng ta..”

“Tàng đại ca!” vẻ mặt Ẩm Tâm Nhị rất kiên quyết, đó là sự kiên quyết của tín đồ bảo vệ tín ngưỡng của mình: “Người không giống những gì người ta nói, đó là do bọn họ không hiểu! Tàng đại ca, huynh đừng nói xấu người!”

Ẩm Tâm Nhị lại cúi đầu khẽ vuốt hàng chữ trên túi thơm, mím môi hạ quyết tâm: “Hơn nữa nếu hai người thực sự muốn ở bên nhau thì nam hay nữ có sao đâu!”

Tàng Ca không biết nên khuyên thế nào, nhưng lại chợt cảm thấy thật ra nàng ta rất dũng cảm.

* * *

Ở Hán Trung có người mạo danh Yến lâu hành sự, Lãnh Phi Nhan đến đó xử lý, chừng một tháng sau mới về. Một tháng này, Ẩm Thiên Hành thúc giục Tàng Ca rất nhiều lần, nhưng Ẩm Tâm Nhị không đi theo, Tàng Ca cũng hết cách.

Sau khi trở về, tình cảm của Ẩm Tâm Nhị đối với Lãnh Phi Nhan càng rõ ràng. Mồi lần Tàng Ca đến tìm, nàng ta luôn mang vẻ mặt thẹn thùng kể chuyện lâu chủ trấn áp Phong Lôi đường thế này, khiến đường chủ Phong Lôi đường khuất phục thế kia.

“Tàng đại ca, huynh không biết đâu, lúc đầu tên Lôi Phong Minh ấy rất kiêu ngạo, lâu chủ bắt được người của hắn, hắn dẫn một đám người đến cứu, còn tuyên bố nhường lâu chủ ba chiêu, khiến mọi người đều tức cười.” Nàng ta bắt chước khẩu khí cao ngạo của Lãnh Phi Nhan, ánh mắt trong veo đầy ngưỡng mộ: “Kết quả lâu chủ rất oai phong nói… Nếu trong một chiêu ngươi không chết, bổn tọa sẽ để ngươi dẫn chúng rời đi.”

Ẩm Tâm Nhị ánh mắt lấp lánh, chỉ mong mọc thêm đôi cánh lượn vài vòng trên trời: “Sau đó, huynh biết không, chỉ một kiếm, cách xa vậy mà chỉ dùng một kiếm. Ôi, những người có mặt ở đó, thậm chí đến người của Phong Lôi đường cũng sợ ngây người.”

Tàng Ca không nói gì nữa. Lúc này có nói gì cũng vô ích.

Lúc đi ra chàng gặp Lãnh Phi Nhan, vẫn tóc dài che nghiêng, áo trắng hơn tuyết, trông lạnh lùng cao ngạo lộ vẻ cô đơn. Tàng Ca cảm thấy trái tim như lỡ nhịp. Nhưng nàng coi như không thấy chàng, bước vào phòng Ám Tâm Nhị.

Bên trong vang lên giọng nói ngọt ngào của Ám Tâm Nhị: “Lâu chủ, người đến rồi!”

“ừ.”

“Hay quá, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn được không?”

“Được.”

Ẩm Tâm Nhị khoác thêm áo cùng Lãnh Phi Nhan ra ngoài, thấy Tàng Ca còn ở ngoài cửa, vui vẻ cười gọi: “Tàng đại ca, muội và lâu chủ đi xem mặt trời lặn, huynh đi khong?”

Tàng Ca chưa lên tiếng, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng ngắt lời: “Tàng đại hiệp bận rộn, chỉ e không nhàn rỗi.”

Cuối cùng Ẩm Tâm Nhị cũng nhận thấy giữa hai người này có mâu thuẫn ngầm, dè dặt hỏi: “Lâu chủ, có phải người không thích Tàng đại ca không?”

Lãnh Phi Nhan dắt nàng ta đi tới trước: “Bằng như Tàng đại hiệp, bổn tọa với không tới.”

“Lâu chủ, người đừng như vậy mà, Tàng đại ca là người tốt. Người biết không, từ nhỏ huynh ấy đã rất tốt bụng, người trong Liễu thành nhắc tới huynh ấy đều rất ngưỡng mộ.”

“Nói như vậy…” Lãnh Phi Nhan trêu đùa quỷ quái: “Là bổn tọa không biết nhìn người sao?”

“Đáng ghét, biết rõ người ta không có ý đó mà..

Hai người dần khuất bóng, Tàng Ca đứng nguyên tại chỗ, mãi đến khi Vu Chung vỗ vai: “Thế nào, ghen rồi sao?”

Tàng Ca nhíu mày, không đáp. Vu Chung khoác vai chàng, ý tứ sâu xa: “Đừng nói với ta, cậu ngay cả chút năng lực này cũng không có. Thật ra lâu chủ đối với cậu như thế nào, kẻ mù cũng nhìn ra. Đừng để đến lúc người ta thật sự buông tay mới đi níu kéo.”

Tàng Ca bặm môi, Vu Chung lại tiếp thêm: “Được rồi được rồi, coi như là vì tiểu muội muội kia, tiến lên, tiến lên nào!” Buổi tối, thấy Tàng Ca đứng trước cửa phòng mình, Lãnh Phi Nhan coi như không thấy, mặt không chút biểu cảm đẩy cửa. Lần này chàng rất tự giác bước theo: “Lãnh Phi Nhan…”

“Ra ngoài!”

“Muội hãy nghe ta nói.”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Ta…”

“Có phải ngươi muốn nói chỉ cần ta thả Ám Tâm Nhị ra thì ta muốn gì cũng được phải không?”

“Ta…”

“Ngươi! Ẩm Thiên Hành muốn diệt trừ ta, ngươi liền mặc kệ sống chết của bản thân đến hạ độc. Ám Thiên Hành muốn cứu con gái hắn, ngươi liền cúi người chạy đến bán thân!!! Tàng Ca, Ẩm Thiên Hành là gì của ngươi mà ngươi cứ theo hắn vậy? Nói đi!!!!”

Tàng Ca không ngờ nàng tức giận đến thế. Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nổi nóng trước mặt chàng. Khuôn mặt luôn lạnh lùng đã có cảm xúc, khiến nàng không còn vẻ vô bi vô hỉ, là thần thánh khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn nữa. “Tùy ý ta đúng không? Được, ngươi tới đây đi!” Lãnh Phi Nhan nắm lấy vạt áo trước ngực chàng kéo rồi ném lên giường, hung hăng nói: “Tự mình cởi quần áo, sau này ngươi cũng chỉ còn lại chút công dụng ấy thôi. Lo bỏ chút công sức vào việc giường chiếu, mong sao bổn tọa sủng ngươi nhiều một chút!”

Sao Tàng Ca có thể chịu được những lời này, ngẩng đầu nhìn nàng đầy căm hận. Ánh mắt ấy khiến Lãnh Phi Nhan phát hỏa, lập tức đưa tay bóp cổ chàng. Tàng Ca chỉ cảm thấy tay nàng ngày càng siết chặt, hô hấp khó dần. Lãnh Phi Nhan biết người này có giữ lại cũng vô ích, nhưng thật sự xuống tay lại…

Nàng hận mình do dự không dứt khoát thế này. Lãnh Phi Nhan ném chàng xuống đất, Tàng Ca ôm cổ ho khan. Nàng lại nhào tới xé áo y. Trong lúc giằng co, đồ đạc trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất, thị vệ bên ngoài gọi vài tiếng lâu chủ, bị tiếng “cút” của Lãnh Phi Nhan cắt đứt, cũng không dám ho he gì thêm.

Tàng Ca cảm thấy vai mình đau nhói, một cành mai đâm xuyên qua, cứng như thanh sắt đóng chàng lên sàn nhà. Đau như xát muối, chàng cắn môi không kêu, sắc mặt trắng bệch.

Lãnh Phi Nhan cũng mất nhiều sức, thở hổn hển đứng dậy, lục trong tủ cả buổi mới tìm được một lọ thuốc bôi, sau đó nhanh chóng lột quần áo Tàng Ca.

Tàng Ca có chút kinh hãi, không biết lần này nàng định giở trò gì. Chỉ cảm thấy chồ đó man mát, cảm giác tê tê ngứa ngứa từ từ lan ra.

Lãnh Phi Nhan từ từ cởi áo, lúc chỉ còn áo trong, đứng nhìn chàng từ trên cao. Máu trên vai thấm đẫm áo lam, dục hỏa trên người lại bốc lên, đau đớn và ham muốn đan xen với nhau, không biết cơ thể đang thăng hoa hay trầm luân.

Lãnh Phi Nhan cúi người, từ từ đè lên chàng. Ngón tay như ngọc chạy khắp da thịt màu bánh mật, Tàng Ca run lên không ngớt.

Cơ thể phản bội lý trí, chàng nhẹ nhàng cọ xát như muốn lấy lòng nàng nhiều hơn. Có lẽ vì thuốc quá mạnh, cũng có lẽ vì đã lâu không chạm vào nhau, nên khi nàng vuốt ve nơi đó, Tàng Ca khẽ rên một tiếng, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, trên vai lại truyền đến cơn đau buốt tận xương.

“Cầu xin ta đi.” Bên tai chàng, dường như giọng của Lãnh Phi Nhan cũng đầy dục vọng, mang theo vẻ quyến rũ khó tả. Tàng Ca chỉ nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn hơi ửng đỏ ngoan cố mím chặt môi không thốt một lời. Lãnh Phi Nhan thở dài một tiếng, ôm lấy chàng.

Tàng Ca nhắm mắt nhưng không che được sự nhục nhã trong lòng. Xác thịt đã lên tới đỉnh cao của sự khoái cảm, nhưng nước mắt tuôn rơi thấm đẫm đôi hàng mi.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Tàng Ca không để ý tới vết thương trên vai mà xoay người đè Lãnh Phi Nhan xuống, lập tức xé lấy áo nàng, mặc nàng lõa thể dưới ánh nến.

Lúc Ẩm Tâm Nhị đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh này. Mất một lúc lâu nàng ta mới hoàn hồn, giọng nói như vô lực gọi hai tiếng “lâu chủ”, rồi lập tức ôm mặt chạy ra ngoài.

Thần sắc của Lãnh Phi Nhan vẫn bình thường, đứng dậy đóng cửa lại, không hỏi ai điều thị vệ của nàng đi, ai dẫn Ẩm Tâm Nhị đến. Tàng Ca nghĩ có lẽ nàng biết, giống như chuyện Thất Dạ phản bội, giống như chuyện mình hạ độc nàng. Rất nhiều chuyện nàng đều biết, chẳng qua không muốn nói.

Ẩm Tâm Nhị chạy thục mạng về phía trước. Nàng ta không tiếp nhận được chuyện Lãnh Phi Nhan – người mình vẫn xem như thần thánh lại nằm dưới thân một nam nhân cầu hoan như những nữ nhân khác. Kết quả của việc không nhìn đường chính là… bịch một tiếng, nàng đâm sầm vào Vu Chung. Lực mạnh như thế, cho dù là Vu Chung cứng như tượng cũng phải loạng choạng.

Khi lâu chủ còn chưa hạ lệnh, không thể đụng vào nàng ta. Vu Chung cũng sợ nàng ta nghĩ không thông làm chuyện nông nổi nên nắm lấy đôi tay Ẩm Tâm Nhị: “Bình tĩnh nào.”

Ẩm Tâm Nhị được nuông chiều từ nhỏ, ai dám không nghe lời nàng, huống chi với tâm trạng như bây giờ. Vì vậy nàng nhào tới đánh túi bụi vào người Vu Chung.

Nói thật thì mấy cú đấm ấy đấm vào ngực Vu Chung chẳng bõ bèn gì, nhưng loại người tà đạo như Vu Chung đâu có chuyện nuông chiều phụ nữ, hơn nữa còn là loại phụ nữ ngu ngốc không có đầu óc này. Hắn cũng bực mình, dùng sức trói hai tay Âm Tâm Nhị lại, đặt nàng ta lên hòn giả sơn, quát một tiếng: “Đừng làm loạn nữa!”

Ẩm Tâm Nhị dùng hết sức cũng không sao thoát ra được, vì thế liền giơ chân đá hắn. Vu Chung nhận ra được nên dùng chân chặn đôi chân đá loạn xạ của nàng ta lại, lúc sau phát hiện chân mình kẹt giữa hai chân nàng ta.

Vu Chung vốn không gần nữ sắc. Lúc còn trẻ say mê võ học, sau này trở thành người trong tà đạo, bị gán cho tiếng xấu, làm gì có con gái nhà lành dám gần hắn, mà gia đình bất lương thì hắn lại xem không vừa mắt cho nên ba mươi lăm tuổi vẫn chưa trải đời.

Ẩm Tâm Nhị đang ra sức giãy giụa, cơ thể đàn ông trưởng thành sao chịu được sự kích thích này, lập tức có phản ứng lại. Vu Chung gầm nhẹ một tiếng: “Đừng động đậy!”

Ẩm Tâm Nhị biết mình muốn thoát khỏi hắn rất khó khăn, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua: “Đồ khốn, ngươi mau thả ta ra.” Vu Chung cũng cảm thấy khác thường, tức giận: “Ta thả ngươi, đừng làm loạn.” Vừa nói vừa từ từ lui ra, nào ngờ Ãm Tâm Nhị vừa được tự do bèn lập tức đạp một cái vào giữa hai chân hắn.

May mà Vu Chung phản ứng nhanh nhạy, dùng đầu gối chặn lại nhưng lại mất thăng bằng, ngã lên người Ẩm Tâm Nhị.

“Đồ khốn, buông ra!” Ẩm Tâm Nhị vẫn đang quát mắng. Lúc này đang là mùa đông, không có trăng, chỉ thấy thấp thoáng bóng người đen thui, đang ôm trong lòng một người khác da thịt thơm thoang thoảng. Vu Chung không kiềm chế được mà đưa tay chạm vào ngực nàng ta. Ám Tâm Nhị chỉ cảm thấy có một bàn tay cách lớp quần áo sờ lung tung trên người mình, lập tức giận dữ, giãy giụa càng kịch liệt. Sau đó đánh giá Vu Chung từ một kẻ khốn nạn đã tăng thành lưu manh, và cuối cùng trở thành biến thái!

Vu Chung vốn chỉ định thăm dò một chút, nhưng từ lúc tiến vào lớp áo, Ẩm Tâm Nhị không còn mắng hắn nữa, Vu Chung thường xuyên dùng kiếm, bàn tay thô ráp nhưng vẫn rất sạch sẽ, cho dù là mùa đông cũng ấm áp vô cùng.

Hắn hôn lên vành tai Ẩm Tâm Nhị theo bản năng, hơi thở nam tính ập vào mũi, Ẩm Tâm Nhị dần thấy tò mò, cảm giác khác lạ từ ngực truyền tới làm nàng bớt vùng vẫy, cuối cùng tựa vào hòn giả sơn, người mềm nhũn ngã vào lòng Vu Chung, mặc hắn tùy ý.

Tim Vu Chung cũng hơi run lên. Hơi thở thuần khiết phả vào tai, mang theo sự ấm áp bất giác khiêu khích hắn. Hắn nắm lấy tay nàng xuyên qua lóp áo trước ngực, sờ vào nơi lồng ngực vững chãi của mình.

Xưa nay, âm dương điều hòa, long phượng sum vầy, sức hấp dẫn giữa những người khác giới làm sao giống như cùng giới, Ẩm Tâm Nhị hiếu kỳ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, tim đập loạn xạ.

Hai người thăm dò cơ thể của đối phương, đến khi Vu Chung không thể khống chế được, dục hỏa thiêu đốt. Hắn bế Ẩm Tâm Nhị lên, hai tay nàng ôm cổ, vô lực vùi mặt vào ngực hắn, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Đồ khốn!”

Vu Chung bế nàng đi về phía phòng mình, đáp trả: “Tiện nhân!”

Thế nên suốt dọc đường chỉ nghe thấy toàn những lời thế này:

“Đồ khốn!”

“Tiện nhân!”

“Đồ khốn nạn!”

“Tiểu tiện nhân!”

Hai kẻ bên trong lại không được hòa thuận như vậy. Lãnh Phi Nhan tìm thuốc bôi cho Tàng Ca, Tàng Ca nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là đồ chơi của ngươi sao, còn bôi thuốc làm gì?”

Lãnh Phi Nhan cười tà: “Ngươi có biết thế nào gọi là đồ chơi không?” Nàng từ từ áp sát vào mặt Tàng Ca, làm ra vẻ hung dữ nói: “Ta có thể chặt tứ chi của ngươi để giảm bớt trọng lượng, lúc lên giường càng dễ chơi đùa. Cắt đầu lưỡi của ngươi, khiến tiếng rên rỉ không thành lời của ngươi càng mê hồn. Đúng rồi, còn đỡ khiến ta tức giận.” Ngón tay nàng vuốt ve mặt Tàng Ca: “Móc mắt của ngươi để da thịt của ngươi càng trở nên nhạy cảm hơn.”

Tàng Ca cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng, dùng ánh mắt dành cho một con quái vật khát máu nhìn nàng, nàng lại mỉm cười, bàn tay dính thuốc vỗ vỗ má chàng: “Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, có hận đến đâu thì cũng phải chôn trong lòng. Nếu không khi chọc giận ta, người chịu khổ là ngươi chứ không phải ai khác!

Thấy người dưới thân không nói chuyện, nàng trở nên nghiêm túc hơn: “Tàng Ca, đời người ngắn ngủi, chỉ vài chục năm thôi. Trên đời này không tồn tại chính – tà tuyệt đối. Có lẽ ngươi giết được Lãnh Phi Nhan, nhưng Lãnh Phi Nhan chết đi Yến lâu cũng rơi vào tay kẻ khác, có thể còn ác độc hơn ta, cũng có thể tốt hơn ta, nhưng chúng ta không thể thay đổi thế giới này.”

Tàng Ca im lặng, Lãnh Phi Nhan dịu dàng ôm chàng: “Cho nên, ngươi nghĩ tại sao ta không giết Ám Thiên Hành? Dù giết hắn thì cũng sẽ có một Ẩm Thiên Hành thứ hai, lại khơi dậy một trận chiến gió tanh mưa máu nữa.”

“Nói vậy, xem ra ngươi vẫn còn có chút lo lắng cho thế sự?” Tàng Ca nói giọng đầy mỉa mai. Chàng nhớ đến những hiện trường gây án của Yến lâu, những xác chết chất cao như núi. “Bỏ đi, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, không nói những chuyện đó nữa.”

Lãnh Phi Nhan ôm eo Tàng Ca, cẩn thận tránh chạm vào miệng vết thương của chàng. Hương hoa thoang thoảng, Tàng Ca cũng dần đắm say.

Sáng sớm hôm sau, khi chàng tỉnh lại, Lãnh Phi Nhan đã đi rồi. Nhiều lúc chàng rất bội phục tinh thần và sức lực của nữ nhân này, dù cho có mệt mỏi ra sao, trước mặt người khác, nàng vẫn luôn cao ngạo, rạng rỡ.

Ẩm Tâm Nhị gương mặt ửng hồng bước vào, Tàng Ca đang ngây người bên cửa sổ. Cả hai thấy đối phương đều có chút xấu hổ. Cuối cùng, Ẩm Tâm Nhị ấp úng nói: “Tàng đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”

Men theo hồ sen, hương hoa mai thơm mát ngập tràn, nhưng Tàng Ca vẫn cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó. Bầu trời âm u, tuyết như sắp rơi, Ẩm Tâm Nhị ngượng ngùng mở miệng: “Tàng đại ca, nếu muội muốn gả cho Vu Chung, liệu lâu chủ có cho phép không?”

Tàng Ca sững sờ…

Ẩm Tâm Nhị kể rõ ngọn ngành, Tàng Ca cũng không biết nói gì thêm.

Gió bỗng thổi qua rừng mai, hoa rụng chao nghiêng. Âm Tâm Nhị từ nhỏ lớn lên cùng Tàng Ca, lập tức nhảy lên: “A, mai rơi như tuyết. Tàng đại ca, vẽ cho muội một bức, nhanh nhanh!”

Tàng Ca khó xử nhìn quanh, Ẩm Tâm Nhị đã nhanh chóng sai người đi lấy bút nghiên.

Thế là Tàng Ca ngồi trên một phiến đá hơi bằng múa bút. Ẩm Tâm Nhị thấp thoáng giữa rừng mai, người đẹp hơn hoa. Tàng Ca yên lặng nhìn một lát, hạ bút lưu loát như nước chảy mây trôi.

Lãnh Phi Nhan cũng tới vào lúc này, Vu Chung theo sau, vẻ mặt không còn lạnh lùng như xưa nữa. Ám Tâm Nhị đợi Tàng Ca vẽ tranh nên thấy họ cũng không hề động đậy.

Lãnh Phi Nhan liền đứng sau Tàng Ca, người trên giấy hiện ra, bông hoa mai như có sức sống, tóc dài tung bay theo cánh mai, thanh thoát mà kiều diễm.

Vu Chung bước tới ôm lấy cô gái giữa hoa mai lên, không nói một lời đã đi. Âm Tâm Nhị giãy giụa trong lòng hắn: “Đợi đã, ta còn muốn cùng lâu chủ..

Vu Chung đáp trả bằng hai từ đanh thép: “Im miệng.”

Chú thích

(6): Lạnh lùng lạc xuống hồng trần, là thật là giả vẫn là ta