[Lâu Thành Diễn Sinh] [Lăng Lý] Sổ Tay Chăn Nuôi Sư Tử

Chương 5: Chương 5

Trans: Qt + Gg dịch

Editor+ Beta: Cass Panda

- ---------o0o----------

5.

Không Đồng, Miễn Phí, FREE.

Lý Huân Nhiên tình cờ phát hiện mình có thêm một người hâm mộ trên Weibo, người đó còn like bức ảnh cậu bị đồng nghiệp lừa uống nước chanh.

Nick là "Không Đồng Miễn Thuế FREE".

Vừa nhìn biết ngay là fan cương thi(*), hoặc muốn làm đại lý thu mua.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, xóa "Không Đồng".

Weibo của cậu chủ yếu dùng để tự high, ngoại trừ những người bạn đam mê Cung hoàng đạo với cậu thì không có ai theo dõi cậu cả.

(*là một thuật ngữ chung để chỉ những người dùng không hoạt động hoặc giả mạo tài khoản – Nguồn Baike)

Không ngờ Không Đồng vậy mà cũng rất kiên trì, vừa xóa bỏ đã theo dõi lại.

Lý Huân Nhiên có chút không kiên nhẫn, không thèm để ý hắn.

Không Đồng, người thậm chí không có dấu tích ở ảnh đại diện cứ như vậy lặng lẽ ở giữa người theo dõi của Lý Huân Nhiên.

Sau đó Lý Huân Nhiên đăng cái gì hắn cũng nhấn like.

Lý Huân Nhiên phàn nàn đồ ăn ở căn tin ở Đội cảnh sát quá mặn, Không Đồng like.

Lý Huân Nhiên trút tâm sự người nhà thúc giục kết hôn, Không Đồng like.

Lý Huân Nhiên nói hôm nay dạ dày đau, Không Đồng like.

Nhấn like đến nỗi Lý Huân Nhiên hận không thể vỗ bàn đứng lên hỏi: Rốt cuộc anh có ý gì?

Nhưng Lý Huân Nhiên suy nghĩ lại, làm nghề này cũng không dễ gì, chẳng lẽ là lính mới.

Cậu nhắn tin riêng với Không Đồng: " Anh bạn, làm nghề này bao lâu rồi? "

Bên kia im lặng.

Lý Huân Nhiên nghĩ bản thân thật ngốc, tự nhiên đi nói chuyện với tài khoản cương thi hoặc có lẽ là nhân viên tiếp thị gì đó.

Lăng Viễn cau mày cầm điện thoại nghĩ: Em ấy nhận ra mình?

Chắc là không.

Giọng điệu không giống.

Làm nghề này? Lăng Viễn điền thông tin rất chi tiết, chính là bác sĩ chủ nhiệm khoa.

Em ấy hỏi mình làm bác sĩ được bao lâu rồi? Lăng Viễn dùng ngón tay cái xoa xoa cằm.

Anh không phải là một kỳ tài, nhưng cũng xứng với hay chữ anh tài.

14 tuổi vào đại học, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu rồi quay về, anh tự mình tô sáng lý lịch nghề nghiệp của bản thân.

"Hơn 10 năm.

" Không Đồng trả lời.

Lý Huân Nhiên suýt nữa phun hết nước trong miệng, chơi cậu à.

Lăng Viễn đợi nửa ngày không thấy Lý Huân Nhiên trả lời, đành phải nhắn tin với cậu: "Còn cậu? "

Lý Huân Nhiên cất điện thoại vào túi, cậu còn nhiều việc phải làm, ai rãnh mà chơi với tài khoản cương thi.

Lăng Viễn xem xét rất lâu, không thấy lời mình nói có gì quá phận.

Anh thở dài, lứa trẻ bây giờ thật là nói trở mặt liền trở mặt.

Viện trưởng Lăng chậm rãi cất điện thoại di động, khoác áo blouse.

Ánh mặt trời hôm nay vậy mà rất tốt, rực rỡ sáng lạn.

Chủ nhiệm văn phòng bệnh viện gửi báo cáo công tác sai, hiếm khi viện trưởng Lăng vẻ mặt ôn hòa nói với hắn không được phạm thêm sai lầm cấp thấp này nữa.

Buổi chiều Lăng Viễn có một ca phẫu thuật, sau đó phải đi cùng Cục trưởng Cục Y tế Vương và một vài ông chủ đi uống rượu.

Vốn tư nhân và bệnh viện công.

Lăng Viễn có tham vọng và cũng đủ kiên nhẫn.

Anh rất tự tin với rượu, nhiều việc chỉ nói thôi thì thật vô dụng, có rượu mọi chuyện đều thuận lợi.

Lăng Viễn quan sát tay mình dưới ánh mặt trời.

Bàn tay tương đối rắn chắc mạnh mẽ, nhanh nhẹn, tay cầm dao mổ nâng ly rượu.

Khi còn nhỏ Lăng Viễn đã xem một bộ phim truyền hình Mỹ, nam chính là một bác sĩ.

Trong chiếc áo khoác trắng, tùy ý điều khiển các loại công cụ phức tạp, nắm sinh mạng của người khác trong tay.

Thật khó để nói việc Lăng Viễn nộp đơn vào trường y không phải do ảnh hưởng từ bộ phim này.

Nhân vật chính rất ngầu nói với học trò của mình:" Hãy nhớ, bác sĩ không uống rượu.

Uống rượu sẽ khiến tay cậu run, sẽ không bao giờ có thể cầm dao mổ được nữa."

Lăng Viễn cười khổ.

Lý Huân Nhiên gần đây mang theo một cậu học trò nhỏ ngờ nghệch họ Phí, gọi là Phí Giải*.

Không biết có phải cha cậu ta có thù với cậu ta hay không, cậu ta thật sự càng ngày càng khó hiểu.

Lý Huân Nhiên và Phí Giải chạy ra ngoại ô thành phố điều tra án, sáng sớm ra ngoài tối mịt mới về.

Lý Huân Nhiên bụng đói cồn cào, cậu đưa Phí Giải về nhà, nhìn sắc trời không nỡ phiền mẹ, đành ngồi quán ven đường giải quyết.

Đáng tiếc quán ven đường đều là xiên nướng, hương vị không hề nhạt, hạt tiêu bột ớt gì đó cậu cũng không thể ăn.

(*Phí Giải = Khó hiểu)

Lý Huân Nhiên đăng một emoji mặt đầy nước mắt thật to trên Weibo.

Lăng Viễn đối phó với một bàn quan chức lớn nhỏ, bản thân không uống rượu lại chuốt say cả đám người.

Các tài xế tiến vào dọn dẹp bãi chiến trường, khiêng người cần khiêng, đỡ đi ói người cần đi ói.

Lăng Viễn nới lỏng cà vạt, dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi đầy mùi rượu.

Anh lướt Weibo của Sư Tử Nhỏ để thanh lọc tâm tình, trong nháy mắt nhìn thấy emoji khóc lóc.

Điện thoại di động của Lý Huân Nhiên không biết đã chạm vào nơi nào, phát vị trí lên Weibo.

Lăng Viễn dùng ngón tay cái xoa xoa môi, cẩn thận xem xét tiết tấu vừa rồi.

Tiết tấu rất tốt.

Buổi tối hôm nay cũng thật thích hợp.

Bọn họ đã ngẫu nhiên gặp phải một lần, lần thứ hai ngẫu nhiên gặp lại, thời gian được khống chế không gần không xa, chính là khoảng cách giữa hai đợt trị liệu.

Đợt trị liệu thứ nhất quan sát lâm sàng tình hình lý tưởng.

Lăng Viễn gõ ngón trỏ vào vô lăng.

Đợt trị liệu thứ hai tới rồi.

Lăng Viễn lái xe đến gần quán ven đường.

Anh nhìn thấy xe của Lý Huân Nhiên đỗ ở bên đường, theo thói quen của Lý Huân Nhiên chắc cậu ngồi cách xe không xa.

Viện trưởng Lăng hơi nheo mắt, bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, Lý Huân Nhiên đương nhiên là người dễ thấy nhất.

Cậu quay lưng về phía Lăng Viễn, vai gục xuống, tay dài chân dài ngồi trên chiếc ghế nhựa ở quán ven đường.

Sư Tử Nhỏ nằm trên đồng cỏ một cách chán nản, không muốn di chuyển.

Lăng Viễn ngồi trong xe gọi điện cho Lý Huân Nhiên.

Lý Huân Nhiên đang đau dạ dày, ngồi khoanh tay, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hai tay mò tìm, cuối cùng lấy điện thoại từ trong áo khoác ra: " Alo? "

" Thật trùng hợp, lại nữa rồi.

"

Lý Huân Nhiên nghe có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, Lăng Viễn đang ngồi trong xe, cánh tay dựa vào cửa sổ.

Chiếc xe màu đen, đêm cũng đen, nửa người của Lăng Viễn như ẩn mất, đang ở đó vẫy tay gọi cậu.

Lý Huân Nhiên mỉm cười với Lăng Viễn: " Trùng hợp ghê, viện trưởng.

Không cần đến thuốc dạ dày của anh rồi...!"

Lý Huân Nhiên lái xe về nhà với Lăng Viễn.

Lăng Viễn lúc này mới có chút hối hận, Lý Huân Nhiên bản thân cũng có xe, một chiếc Audi A3 màu trắng.

Hai chiếc xe một đen một trắng chạy trên đường.

Về đến nhà, Lăng Viễn bật đèn, thay giày, cởi áo khoác, xắn tay áo, đeo tạp dề rồi đi vào bếp.

Lý Huân Nhiên nhanh chóng thay giày, cởi áo khoác, vào phòng tắm rửa tay.

Giọng của Lăng Viễn vọng ra từ phòng bếp: "Dạ dày cậu không khỏe, ăn nhẹ chút gì đi.

Có nước ấm trong vòi uống nước, uống một chút trước đi.

"

Lý Huân Nhiên lau tay, cầm lấy một cái chén trong bếp, rót nửa chén nước ấm, cầm trong tay.

Lăng Viễn đang rửa rau, tiếng nước chảy róc rách.

Lý Huân Nhiên dựa vào cửa bếp nhìn Lăng Viễn bận rộn, chợt nhớ đến câu nói của đội trưởng Lưu: Tam đại xa xỉ, nước ấm, cơm nóng, khuôn mặt tươi cười ấm áp

Lăng Viễn quay mặt lại, mỉm cười: "Sắp xong rồi.

"

- ----o0o-----

Viện trưởng Lăng thật là phúc hắc nha, gặp gỡ "tình cờ" đồ, nhưng mà có điều.....theo dõi tiếp nhé!.