Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 996: Nhất định nó phải trả giá đắt

Dương Liêu Nhi lại bắt đầu đào hố.

So vói cô ta, Lâm Tiêu vân quá ngây thơ, từ từ rơi vào bẫy của cô ta, hoàn toàn không biet mình đang bị lợi dụng, lại còn cảm động rơi nước mắt vì cô ta.

"Một ngày nào đó em sẽ tóm nó, em muốn xem xem rốt cuộc nó là cái quái gì!" Lâm Tiêu thầm thì.

Dương Liễu Nhi: “Thật ra chị vẫn đang điều tra người này, chỉ là nó quá xảo quyệt, sau khi vạch trần xong là mai danh ẩn tích, không ai điều tra ra đư3ợc là con quỷ nào.

Bây giờ phân tích thì người này chuyên âm thầm vạch trần quá khứ của em, lại còn biết nhiều chi tiết như thế, chị nghĩ có 4lẽ là người bên cạnh em.” Dương Liễu Nhi: “Người này biết rõ mọi chuyện của em, muốn hủy hoại tiền đồ của em lúc em sắp thành công.

Người này7 đang trả thù em, em nhớ kỹ lại xem có thù sâu oán nặng với ai không, người đó muốn hại chết em mới thôi đấy.” Lâm Tiêu khẽ giật mình, điều này nhắc 1nhở cô ta rằng chẳng lẽ Lâm Du đã biết chuyện cô ta âm thầm sai khiến Lam Cúc bỏ thuốc Lâm Du rồi? Hay là Lâm Du cũng đã biết cô ta có ý với Cổ Đông 5Quân Càng nghĩ, mạch suy nghĩ của Lâm Tiêu càng thông.

Đúng vậy, dù Lâm Du ngu xuẩn vô tri, phản ứng chậm chạp nhưng không phải vẫn còn Lâm Thiển sao? Lâm Thiển là người lanh lợi, lần trước cô ta làm phiền Cổ Đông Quân trên đường đã bị Lâm Thiển bắt gặp, chắc chắn Lâm Thiển sẽ nói với Lâm Du.

Xe của Cố Đông Quân cũng bị tắc ở giữa đường.

“Alo, Tiểu Du, xem ra em phải chờ anh một lát, con đường này tắc cứng rồi, nếu em đói bụng thì đi ăn chút gì đó trước đi.” “Anh đừng tới công ty em, em đi tàu điện ngầm về, anh có thể chạy xe tới không?” “Cũng được, vậy anh sẽ lái sang đường khác, anh chờ em ở lối ra tàu điện ngầm” “Vâng, gặp lại sau.” Sau tiệc ăn mừng, Cố Đông Quân kiên quyết không cho Lâm Du tiếp tục làm việc ở đài truyền hình nữa.

Lâm Du nghĩ mà sợ, chính thức nộp đơn từ chức, hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của cô.

Mối quan hệ trong đài truyền hình rất phức tạp, Cổ Đông Quân không muốn dính vào, Lâm Du cũng không muốn Cổ Đông Quân dính vào vì cô.

Vì mối quan hệ với Cổ Đông Quân nên trong đài có rất nhiều người muốn nịnh bợ Lâm Du.

“Con quỷ Lâm Du, còn thề thốt nói là không phải mày, giả vờ là người tốt, suýt nữa tao đã bị mày lừa rồi.” Dưới sự dẫn dắt của Dương Liễu Nhi, Lâm Tiêu cứ tập trung mục tiêu vào Lâm Du.

Lần này thật sự là kết thù sâu nặng.

Chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đã dày đặc mây đen, tr.uyen.ful.l.ne.t mây đen che khuất bầu trời bao trùm cả thành phố, trong nháy mắt, ban ngày biến thành đêm tối, đèn cảm ứng trên đường thoáng chốc đồng loạt vụt sáng.

Dương Liễu Nhi bật đèn trong văn phòng, “Xem ra là sắp mưa to, lát nữa em không về được rồi.” Đột nhiên, một tia sét lóe lên, tiếng vang rất lớn, tiếng sấm ù ù khiến người ta sợ hãi.

Dương Liễu Nhi và Lâm Tiêu run lên cùng lúc, giật nảy mình.

Tiếng sấm qua đi, mưa rào lập tức rơi xuống tầm tã, hạt mưa to chừng hạt đậu rơi lộp bộp xuống cửa sổ kính, đến nỗi làm cả cánh cửa sổ lung lay.

“Tới đây ngồi một lát đi, trận mưa này xem ra sẽ khá lâu đấy, chúng ta tiện thể bàn xem lần sau sẽ đánh trả thế nào.” “Vâng.” Trong mắt Lâm Tiêu chứa đầy căm hận, nuốt vào không được mà trút ra cũng không xong, cứ nghẹn ở ngực, chỉ muốn đánh trả lại ngay lập tức để trút cơn giận này cho mình.

“Nếu nó bất nhân với em, vậy cũng đừng trách em bất nghĩa với nó.” Lâm Tiêu nói như quyết tâm, “Em biết cách nhất định sẽ khiến nó đau khổ đến mức không muốn sống nữa.” Dương Liễu Nhi: “Cách gì?” Lâm Tiêu: “Không phải nó quan tâm gia đình nó nhất sao, vậy em sẽ khiến nó nhà tan cửa nát.” Dương Liễu Nhi: “Nhưng Cổ Đông Quân rất khó đối phó.”

Lâm Tiêu: “Cố Đông Quân khó đối phó, nhưng trẻ con dù sao cũng dễ đối phó, Cổ Đông Quân không thể lúc nào cũng ở nhà, có rất nhiều cơ hội để chúng ta ra tay.” Dương Liễu Nhi: “Em còn ác hơn chị.” Lâm Tiêu cười khẩy: “Nó hại em trở thành cô vợ bị bỏ rơi, hại em bị mọi người chế nhạo, hại em thân bại danh liệt thì em nhất định phải khiến nó trả giá đắt.

Không ác, nó có thể đau khổ như em không? Không thể!” Trận mưa to vào buổi chiều ở thành phố B trút xuống vô cùng bất chợt, rất nhiều đoạn đường đều xuất hiện tình trạng ngập lụt khiến giờ cao điểm của buổi chiều muộn càng trở nên đông đúc hơn.

Chức vụ của Lâm Du vẫn được giữ nguyên trong hai năm dài đằng đẵng, vừa quay về đã đảm nhiệm chức phó đạo diễn chương trình tuyển chọn tài năng, đây là cơ hội mà nhân viên bình thường phấn đấu mười năm cũng chưa chắc có được, tất nhiên cô sẽ gặp phải chỉ trích.

Lâm Du lặng lẽ hứng chịu những chuyện này, cấp trên giao cho cô công việc gì, cô đều làm hết sức mình.

Nhưng có rất nhiều nguy hiểm không phải bạn chú ý là có thể tránh được.

Nếu đã không tránh được, vậy chỉ có thể né xa.

Có điều, Lâm Du cũng không vì thế mà từ bỏ công việc tổ chức sự kiện, Lâm Thiển đã vô số lần bày tỏ thịnh tình mời cô gia nhập Nam Bắc Event, dù việc này là một thách thức hoàn toàn mới đối với cô nhưng cô muốn nhận lấy thách thức này.

Sau này, cô, Lâm Thiển và Phạn Phạn sẽ lại có thể ở bên nhau cả ngày như trước đây.

Trước kia các cô trò chuyện về các đàn anh đàn chị khóa trên, về minh tinh, thì nay có thể trò chuyện về việc nhà, về con cái, ngẫm lại cũng thấy rất chờ mong.

Lúc Lâm Du ra khỏi trạm tàu điện ngầm thì vẫn chưa muộn lắm nhưng ngoài trời đã tối đen, mưa to đã chuyển thành mưa nhỏ, nhiệt độ không khí hạ xuống như kiểu vách núi, giảm xuống mười độ.

Những người đi đường đều run cầm cập trong mưa gió, có người vội vã về nhà, có người vẫn đang đứng ở cửa ra vào chờ đợi.

Vừa ra ngoài đứng, Lâm Du đã nhìn thấy Cố Đông Quân.

Anh đứng ở vị trí bắt mắt nhất tại trước cửa trạm, một tay cầm ô, một tay cầm áo khoác, đang lo lắng nhìn vào trong.

Cổ Đông Quân cũng nhìn thấy cô, bèn chạy từ từ tới, vội choàng áo khoác lên người cô, “Bên ngoài còn lạnh hơn, đi thôi, anh ôm em.” Khóe mắt Lâm Du cay cay, áo khoác choàng lên người ấm cực kì, “Sao anh đến nhanh vậy? Không phải bị tắc đường sao?” “Đúng vậy, xe vẫn bị tắc, anh đi taxi, lát nữa lái xe về nhà.

Anh chạy qua bên kia đường lái xe tới, may mà đoạn đường này thông thoáng.

Mẹ vừa gọi điện cho anh, nói là gọi cho em mấy lần đều không có tín hiệu, lo em có chuyện gì.

Em cầm ô đi, để anh gọi lại cho mẹ.” Lâm Du nhận lấy ô, giơ cao lên, nhìn dáng vẻ gọi điện về nhà báo bình an của Cố Đông Quân, trái tim cô ẩm.

Nếu cô thật sự xảy ra chuyện trong buổi tiệc mừng hôm đó thì làm sao có đối mặt với chồng, làm sao đối mặt với nhà chồng tốt như vậy đây? Từ trạm tàu điện ngầm về đến nhà chỉ mất mấy phút, suốt đoạn đường, Cố Đông Quân đều nửa ôm cô, che ô cũng cố gắng che về bên cô.

Điều này khiến cô cô càng thêm kiên định thôi việc ở đài truyền hình, rời xa những ngưu quỷ xà thần kia là một quyết định chính xác.

Ở nhà đã nấu xong cơm nước, Tiểu Nguyệt Lượng chạy ra đón ba mẹ trước tiên.

Bây giờ cô bé đã nói rõ câu “Ba mẹ đi làm vất vả” rồi.

Từ khi bị nhà họ Lâm vứt bỏ cho đến khi có gia đình đầm ấm như bây giờ, Lâm Du đột nhiên nhận thấy cuộc đời mình may mắn hơn rất rất nhiều người bình thường.

Cô đã cảm thấy viên mãn.