Còn chưa để cô phản ứng, Thanh Phong kéo cô ra khỏi đồn cảnh sát. Thuộc hạ của hắn ở lại xử lí mọi thứ.
Thẩm Tiêu bị hắn nắm chặt tay dù muốn hay không cũng phải đi theo hắn. Thanh Phong đi tới chiếc siêu xe đen dưới đường rồi mở cửa tống cô vào trong xe. - Tôi không đi! Cô đưa mắt lườm hắn. Thanh Phong trừng mắt nhìn cô. Hắn không để ý lời cô mà mạnh bạo nhét cô vào trong xe đóng cửa lại. Thẩm Tiêu chỉ kịp nghe thấy tiếng đóng cửa xe đi ai đó vào. Chiếc xe lên ga phi nhanh đi. Tốc độ chóng mặt. Thẩm Tiêu bị dọa sợ mặt tái xanh. Cô vốn sợ tốc độ cao, nếu cứ như vậy... cô sẽ nôn mất... Nhưng cô lại sực nhớ. Cô còn chưa bỏ gì vào bụng, cảm giác cồn cào cả ruột gan khiến bụng Thẩm Tiêu quặn lên từng cơn. Rốt cuộc cô cũng không kìm được mà mệt mỏi thiếp đi. Thanh Phong quay lại thấy cô dần chìm vào giấc ngủ. Một chiếc đuôi rắn màu xanh lục vươn ra đỡ lấy đầu cô nằm xuống ghế. Có lẽ cô rất đặc biệt.... [...] Thẩm Tiêu mở mắt. Lại là một khung cảnh lạ. Lần này, cô đang ở trong biệt thự rộng lớn. Bản thân đang nằm trên chiếc ghế lông thú êm ái. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một tập hồ sơ từ đâu rơi xuống chiếc bàn trước mặt. Tiếng động rất lớn. Người vứt tập hồ sơ đó không ai khác chính là Thanh Phong. Cô giật mình, quay người lại phía sau. Thanh Hiên đang tựa người phía thành ghế phía sau nhìn cô. Đối diện, là Thanh Viên đang nhâm ly một ly chứa chất lỏng màu đỏ. Mà... đặc biệt hơn, cô quay sang bên cạnh mình... Thanh Kiêu đang lười biếng dựa vào ghế tựa đầu. Hôm nay tụ tập toàn bộ soái ca. Nhưng lại khiến cô sợ hãi vì bản thân giống như đang ở giữa 4 con rắn to.Thanh Hiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, chiếc lưỡi dài mơn trớn làn da nhè nhẹ liếm láp. Thẩm Tiêu cảm thấy ghê tởm rụt tay lại. - Tóm lại cô ta không phải là con cháu của Thẩm Gia! Thanh Phong nhìn đống tài liệu mà khó chịu. Không phải con cháu Thẩm Gia thì sống chết nhà họ Thẩm cũng chẳng liên quan tới cô. Nhưng Thẩm Tiêu lại sững sờ. - Anh nói tôi? - Cô chỉ là con gái nuôi mà vợ chồng Thẩm Niên mang từ cô nhi viện về thôi. Chết tiệt! Đã vậy cô còn biết sự tồn tại của Xà Tộc! Thanh Viên đặt ly rượu xuống khó chịu. Thẩm Tiêu như không tin vào tai mình. Cô nhìn tập hồ sơ trên bàn, trên đó có ảnh của ba cô. Thẩm Tiêu bất giác lao tới vội vàng lật từng giấy tờ xem xét. Tất cả nội dung trong đó đều ghi chép tỉ mỉ ngày tháng cô ở cô nhi viện và ba mẹ đã nhận nuôi cô. - Không thể nào! Tôi là người nhà họ Thẩm... không thể... Thẩm Tiêu kích động nắm chặt tờ giấy trên tay. Ba mẹ luôn đối xử tốt với cô, họ luôn coi cô là bảo bối. Làm sao có thể cô là con nuôi được. Nhưng sự thật đã ngay trước mắt. Cô muốn không tin nhưng lại phải tin vào những gì hiện thực. Thanh Hiên thở dài đi tới xoa nhẹ lên bờ vai cô. - Sao đâu, không phải người mang dòng máu nhà họ Thẩm thì cô cũng chẳng phải trở thành vật tế... - Thanh Hiên bỏ tay ra! Thanh Kiêu mở mắt. Đôi đồng tử sắc huyết nhìn chằm Thanh Hiên khiến hắn lạnh cả sống lưng. - Tam ca, dù sao cô ta đâu phải nhà họ Thẩm. Hay để cho đệ xử lí đi. Gương mặt Thanh Kiêu không biểu cảm. Dù không phải người nhà Thẩm Gia đi chăng nữa thì đôi mắt của cô vẫn ảnh hướng tới hắn khiến hắn mất đi hết sự phòng bị. Hắn nhất định không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Thanh Kiêu đưa tay nắm chặt lấy tay của cô định kéo về phía mình nhưng Thanh Phong nhanh hơn đã nắm chặt lấy tay còn lại của cô. Ánh mắt của hai người đối diện, một đỏ đậm một xanh lục đậm. - Nhị ca? Huynh có ý gì? - Ở dòng tộc thì ngươi là Vương! Nhưng ở bên ngoài... chúng ta... ngang hàng! Cô ấy đi theo ta! Thanh Viên nghe vậy, hắn nhếch miệng cố ý đánh đổ ly rượu xuống đất khiến nó vỡ tan tinh. Hắn cũng đứng dậy đi tới về này. - Theo lời nhị đệ nói cũng đúng. Vậy ta quyết định muốn cô ta! Giờ đây, Thẩm Tiêu như lâm vào khủng hoảng. Cô thật sự rất hoang mang. Đầu óc giờ trống rỗng không phân biệt được cái gì. Bản thân cô giờ bị tranh nhau bởi bọn họ. Cái gì cũng làm tổn thương cô? Cô biết sự hạnh phúc lúc nhỏ đã không còn. Ngày ba mẹ mất thì cô chẳng còn người quan tâm nào nữa. Giờ đây lại còn phát hiện ra sự thật cô không phải con gái ruột nhà họ. Bất giác Thẩm Tiêu chảy nước mắt, cô ngồi khụy xuống đất. Không biết cô lấy sức lực ở đâu ra mà rút mạnh tay mình đang bị Thanh Phong và Thanh Kiêu nắm giữ. Khi họ còn đang đối đầu, chợt cô đứng dậy lao nhanh về phía trước, cả người đâm mạnh vào bức tường lát đá nhọn trước mặt. Hành động của cô khiến Thanh Phong, Thanh Kiêu,Thanh Viên, Thanh Hiên kinh ngạc. Những mản đá nhọn đâm vào người cô, đầu đập mạnh bị chảy máu. Toàn thân sắc huyết ướt đẫm áo quần. Rốt cuộc cô chẳng còn gì cả... cô muốn theo ba mẹ sang bên kia... rồi sẽ không phải khổ sở như vậy nữa....