Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 1: 1 Anh Là Người Đàn Ông Nghiêm Túc

Sáng sớm, mặt trời còn chưa kịp xuyên qua tầng mây, phía chân trời có một vầng ánh nắng đỏ rực, đỉnh núi phía xa bị sương mù bao phủ, mang theo cảm giác mờ ảo của bình minh.

  

Đang là mùa cỏ mọc én bay, những bông hoa râm bụt trong vườn đua nhau khoe sắc, nụ sen chớm nở trong đầm, sương mù dày đặc ngưng tụ trên cây, cuốn lấy lá sen, tí tách rơi xuống hồ nước.

  

Lâm Hi Vũ đặt một cái ghế trong vườn hoa, tay cầm một tập thơ say sưa đọc, cô có thói quen đọc vào buổi sáng.

Cô đang ngồi trong dàn hoa bách hợp, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trên váy điểm xuyết những cánh hoa trắng.

Gương mặt của cô to khoảng một bàn tay, đường nét trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo, làn da trắng nõn tinh tế, xung quanh cô có làn sương trắng quanh quẩn, nhìn từ xa, cô giống như một bông hoa bách hợp nhưng lại quyến rũ như yêu tinh, lay động mà mỹ lệ.

  

Cúi đầu quá lâu, cổ có chút cứng ngắc, Lâm Hi Vũ ngẩng đầu di chuyển xương cổ một chút.

Lúc này, cô mới chú ý tới phía trước có một người đang đứng trên lầu hai của ngôi nhà.

  

Vườn hoa cách ngôi nhà một khoảng, từ xa không nhìn rõ lắm, chỉ thấy người kia mặc âu phục, thân hình thẳng tắp.

Mặt trời còn chưa ló ra, ánh mặt trời vẫn chưa rõ lắm, chỗ phòng anh lại không mở đèn, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh lửa đỏ của điếu thuốc trên tay anh.

Anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa xăm, dường như đang nhìn nơi này, lại dường như không, quá xa, không thể nhìn rõ.

Mặc dù khuôn mặt lờ mờ, nhưng Lâm Hi Vũ vẫn nhận được nhờ vào thân hình của anh.

Lục Quân Đình.

Lục Quân Đình là con trai lớn độc nhất, cháu đích tôn của Lục gia, là người nắm trong tay Lục thị, cũng là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Trường Viên.

Công việc của anh rất bận rộn, rất ít khi về nhà lớn Lục gia.

Lâm Hi Vũ sống ở Lục gia năm năm cũng mới chỉ nhìn thấy anh mấy lần.

Là lão đại giới kinh doanh, trên người Lục Quân Đình có khí chất khiến người khác hãi khiếp.

Dù cách khá xa, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy anh, Lâm Hi Vũ vẫn bị chấn động, tim đập nhanh một nhịp.

Cô dời ánh mắt cúi đầu đọc sách, cảm thấy hơi lạ, Lục gia xảy ra chuyên lớn gì ư, tại sao Lục Quân Đình lại trở về?

"Hi Hi, sao mới sáng sớm mà cậu đã chạy đến đây đọc sách rồi?"

Lâm Hi Vũ nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, người đến là một cô gái chạc tuổi cô, tóc cắt ngắn, mặc một bộ quần áo ngủ tay phồng, vừa mới dậy, tóc hơi rối bời.

Lục Viện vẫn còn buồn ngủ, không thèm khách sáo đi đến bên cạnh ngồi xuống, hai bờ mông chen chúc trên một cái ghế, một tay khoác lên vai Lâm Hi Vũ, cơ thể uể oải dựa vào thành ghế: "Cậu đừng đọc sách nhiều quá, sẽ ngốc đấy."

Lâm Hi Vũ trừng mắt nhìn cô ấy: "Cậu mới ngốc ấy."

Mẹ Lục Viện, Trương Dao là bạn thân của mẹ Lâm Hi Vũ, lúc còn trẻ gả vào Lục gia.

Sau khi ba mẹ Lâm Hi Vũ qua đời, Lâm gia không còn người thân nào có thể nuôi dưỡng cô, Trương Dao liền đón Lâm Hi Vũ đến Lục gia nuôi nấng.

Mười lăm tuổi Lâm Hi Vũ đến Lục gia, giờ đã được sáu năm rồi.

Người nhà Lục gia cũng rất quan tâm Lâm Hi Vũ, nên cô sống ở đây khá tốt.

Lâm Hi Vũ nghĩ đến một chuyện, vô thức nhìn về biệt thự phía trước, cửa sổ tầng hai đã không còn ai.

Cô hỏi: "Đúng rồi, anh Quân Đình trở về rồi sao?"

Lục Viện nghe xong lập tức tỏ vẻ đau khổ: "Hả? Anh tớ về rồi?"

"Cậu không biết?"

"Bây giờ tớ mới biết."

"..."

Lục Quân Đình tuổi trẻ tài cao, mười chín tuổi nhận được nhiệm vụ lớn lao, tiếp quản tập đoàn Trường Hằng, hai mươi tuổi nắm quyền trong tay.

Hiện giờ, hai mươi tám tuổi liền khiến những cổ đông lão luyện trong tập đoàn Trường Hằng tâm phục khẩu phục, phong cách làm việc quyết đoán thì không cần phải nói.

Mặc dù bọn họ và Lục Quân Đình cùng một thế hệ, nhưng bởi vì anh lớn hơn mấy tuổi, lại thêm thời gian dài bôn ba trong giới kinh doanh, nên tính cách của anh cũng chững chạc hơn so với người cùng tuổi.

Mặc dù chỉ mới hai tám, nhưng tính cách của anh còn chững chạc lão luyện hơn người bốn mươi tám tuổi, đừng nói đến mấy người nhỏ tuổi như bọn họ, ngay cả trưởng bối lớn tuổi nhất đứng cùng anh cũng phải e ngại mấy phần.

Cũng khó trách Lục Viện sẽ sợ anh, thật ra Lâm Hi Vũ cũng sợ.

Trưởng gia đình không ở đây, mọi người còn thoải mái một chút, trưởng gia đình vừa về, toàn bộ không khí trong nhà đều sẽ nghiêm túc lên, cũng khó trách Lục Viện lại cảm thấy khó chịu.

"Không đúng, không phải anh ấy vừa thu mua công ty điện tử Dực Tấn sao? Hiện giờ anh hẳn đang bận rộn mới phải, sao mới sáng sớm đã về được, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Công ty điện tử Dực Tấn là một công ty sản xuất điện tử, đã gia nhập thị trường hai năm, thị trường chứng khoán rất bình ổn, lúc đầu có thể thẳng đường đi lên, nhưng gần đây công ty điện tử Dực Tấn lại liên tiếp xảy ra bê bối, dẫn đến giá cổ phiếu liên tục sụt giảm, không ít cổ đông lật mặt bán ra ngoài, Lục Quân Đình nhân cơ hội này, chớp lấy thời cơ trực tiếp thu mua Dực Tấn.

Có không ít người trong nghề phân tích rằng, bê bối của Dực Tấn thật ra là do Lục Quân Đình cố tình tung ra, mục đích là muốn thu mua Dực Tấn với giá thấp, mở rộng bản đồ thương nghiệp của anh.

Tổ tiên Lục gia làm trong ngành vật liệu xây dựng, nhưng sự phát triển nhanh chóng của ngành công nghiệp truyền thông Internet gần đây đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến các doanh nghiệp truyền thống.

Tập đoàn Trường Hằng của Lục gia cũng có thời gian suy sụp, nhưng sau khi Lục Quân Đình tiếp quản, phát triển mạnh mẽ kỹ thuật khoa học điện tử, nhất là ngành bán dẫn, điện thoại và đồ điện gia dụng là then chốt.

Trải qua mấy năm phát triển, điện tử, điện thoại và đồ điện gia dụng của tập đoàn Trường Hằng đã đứng đầu trong lĩnh vực của mình, mà giá trị tập đoàn Trường Hằng cũng tăng lên gần mười lần chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi.

Điện tử Trường Hằng phát triển nhanh chóng, nhà máy không đủ, điện tử Trường Hằng phát triển lại cần dung lượng nhà máy khổng lồ, nếu như lúc này có thể có một nhà máy cỡ lớn thay Trường Hằng cung cấp đồ điện tử, vấn đề khẩn cấp của Trường Hằng cũng có thể giải quyết, và sẽ càng phát triển hơn.

Đương nhiên Trường Hằng sẽ để mắt đến Dực Tấn.

Nếu quả thật như người trong nghề nói, tất cả đều do Lục Quân Đình bày ra, có thể mua một nhà máy xí nghiệp lớn nhanh như vậy, tâm cơ và mưu kế của người này cũng thật khó lường.

Lâm Hi Vũ không hiểu những chanh chấp lục đục trên thương trường, dù sao cô cũng biết người vô cùng lợi hại chính là Lục Quân Đình.

Lâm Hi Vũ khép sách lại, kéo tay Lục Viện: "Đi thôi, đi về ăn sáng."

Lục gia rất lớn, chia thành ba bộ phận, nhà chính và biệt viện hai bên.

Nhà chính chủ yếu là con cả Lục gia và Lục lão tiên sinh, Lục lão phu nhân ở, nhưng nhà con cả Lục gia nhân khẩu tàn lụi, mẹ Lục Quân Đình đã qua đời, ba anh trúng gió nằm trong bệnh viện, mà anh lại thường xuyên không ở nhà.

Cho nên, bình thường đều là Lục lão tiên sinh và Lục lão phu nhân ở.

Cánh bên phải là gia đình con thứ hai, cánh bên trái chính là nhà Lục Viện.

Từ vườn hoa đi qua hành lang là có thể đi vào biệt viện bên trái, không cần đi qua nhà chính.

Phía trên hành lang là giàn hoa tử đằng, một trận gió thổi tới, hoa tử đằng trên đỉnh đầu rì rào lay động.

Hai người họ đi qua chỗ ngoặt trên hành lang liền thấy hai người khác đang đi tới.

Lâm Hi Vũ và Lục Viện dừng chân lại, hai người kia cũng dừng chân.

Hai người một nam một nữ, cô gái tóc dài buộc sau đầu, mặc một chiếc váy thắt eo dài, người đàn ông thân thể như ngọc dáng người thẳng tắp, mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng và quần jean, trên chân đi một đôi giày thể thao, hai người này đứng chung nhìn rất hợp đôi.

Cô gái vốn đang kéo tay người đàn ông nói đùa, không ngờ đụng phải Lâm Hi Vũ và Lục Viện.

Người đàn ông dường như là làm chuyện xấu bị bắt gặp, vô thức rút cánh tay ra, người cô gái chớp mắt cứng đờ.

Ánh mắt Lục Viện dừng trên người hai người, trêu chọc nói: "Anh hai, sao mới sáng sớm anh đã cho bọn em ăn cẩu lương rồi? Em còn chưa ăn cơm mà đã bị hai người cho ăn no rồi."

Anh hai mà Lục Viện gọi tên là Lục Quân Phong, là con trai độc nhất của con thứ hai Lục gia, ba của anh ta và ba Lục Viện là anh em sinh đôi.

Anh ta không trả lời Lục Viện, chỉ đưa mắt nhìn về phía Lâm Hi Vũ.

Lâm Hi Vũ kéo tay Lục Viện nói: "Đi thôi."

Lâm Hi Vũ và Lục Viện đi vòng qua hai người họ, đi ra khỏi hành lang có hoa tử đằng liền nghe thấy giọng Lục Quân Phong vang lên từ phía sau:

"Hi Hi."

Lâm Hi Vũ dừng chân, Lục Quân Phong đi lên phía trước, nói với Lục Viện: "Anh muốn nói với Hi Hi mấy câu."

Lâm Hi Vũ nắm chặt tay Lục Viện, cười khách sáo với Lục Quân Phong: "Đã chia tay rồi còn nói gì nữa, Nghiêm Vũ Đồng vẫn đang chờ anh đấy, đừng để người ta chờ lâu."

Lông mày Lục Quân Phong nhíu chặt, vẻ mặt đau khổ: "Hi Hi, em cho anh thêm chút thời gian được không?"

Lâm Hi Vũ không để ý tới anh ta, kéo Lục Viên rời đi, cho đến khi đi xa, Lục Viện mới nói với cô: "Cậu tuyệt đối đừng mềm lòng.

Cậu nghĩ xem, bác hai gái của tớ là người như vậy, nếu cậu thật sự lấy anh hai tớ chắc chắn không có ngày nào tốt lành đâu.

Đàn ông ba chân hai đùi rất nhiều, đàn ông tốt hơn anh ấy trên đời này còn rất nhiều.

Mặc dù anh ấy là anh hai tớ, nhưng tớ sẽ đứng về phía cậu."

Lâm Hi Vũ nghe vậy liền bật cười, chọc đầu Lục Viện nói: "Không phải từ nhỏ anh hai cậu đã thương cậu nhất sao? Nếu để anh ta nghe được lại mắng cậu không có lương tâm."

Lục Viện lầm bầm một tiếng: "Ai bảo anh ấy không có lương tâm với cậu trước."

Lâm Hi Vũ và Lục Viện vừa đi đến cửa liền gặp Trương Dao đi tìm hai người họ về ăn cơm.

Trương Dao cười nói: "Mới sáng sớm đã đi ra ngoài, người toàn sương mù, mau đi thay quần áo rồi ăn cơm."

Trương Dao và chồng Lục Lương rất yêu nhau, hai người làm vợ chồng đều rất hài hòa êm ái.

Mấy năm nay, Lâm Hi Vũ ở Lục gia, hai vợ chồng họ đối xử với cô như con ruột.

Lâm Hi Vũ ở Lục gia không hề thiếu thốn như người ăn nhờ ở đậu khác, cô cũng coi hai người họ như chính ba mẹ ruột mà hiếu thuận.

Hôm nay là cuối tuần, Lục Lương vừa hay được nghỉ, cả nhà cùng ngồi ăn sáng.

Bình thường Lục Lương bận rộn với công việc, hôm nay rảnh rỗi nhìn thấy hai người liền hỏi một câu: "Hai đứa làm xong luận văn tốt nghiệp chưa?"

Lâm Hi Vũ nói: "Xong rồi ạ."

Lục Lương nói: "Hi Hi chú không lo, tự giác một chút, con đó." Lục Lương chỉ vào Lục Viện: "Chỉ biết lo chơi, con làm xong luận văn chưa?"

Lục Viện không phục nói: "Con làm xong từ lâu rồi."

"Làm xong là được rồi."

Buổi sáng ăn rất thanh đạm.

Lục Viện húp một ngụm cháo hỏi: "Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không, tại sao anh cả lại về ạ?"

Lục Lương nói: "Đừng nói mò, xảy ra chuyện gì đâu, bà con lại thu xếp để anh cả con đi xem mắt."

"Dạ?" Lục Viện không nhịn được cười: "Là nhà ai ạ?"

Trương Dao nói tiếp: "Nghe nói là nhà họ Lương của ô tô Trường Long."

Cơm nước xong xuôi, Lục Viện muốn đi xem chuyện vui, liền kéo Lâm Hi Vũ và Trương Dao cùng đi.

Khi mấy người họ đi đến nhà chính thì người lớn đều đang ở đây, Lục lão tiên sinh và Lục lão phu nhân đã hơn bảy mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.

Lục Quân Đình cũng ở đây, anh ngồi yên bên cạnh Lục lão tiên sinh.

Không phải Lục Quân Đình khiến mấy người trẻ tuổi bọn họ sợ bởi vì khuôn mặt đáng ghét, người Lục gia lớn lên đều rất đẹp mắt, Lục Quân Đình lại càng phát triển hơn.

Anh thừa kế cơ thể cao gầy của người Lục gia, khuôn mặt so với danh xưng "hổ núi gầm thét" của Lục lão tiên sinh năm đó còn sắc bén hơn mấy phần, nói năng, biểu cảm thận trọng càng khiến gương mặt kia nghiêm túc thêm mấy phần.

Lục lão phu nhân nhìn thấy bọn họ đi đến liền vẫy tay.

Mấy người đi vào chào Lục lão tiên sinh, Lâm Hi Vũ và Lục Viện ngồi xuống một bên.

Lục lão phu nhân ngồi trên ghế, lúc này tận tình khuyên bảo Lục Quân Đình: "Lát nữa Lương tiểu thư tới, cháu cũng đừng nghiêm túc quá, đừng dọa người ta sợ biết không?"

Lục Quân Đình đang uống trà, nghe vậy liền hỏi: "Lương tiểu thư?" Giọng anh trầm thấp êm dịu, đang nói chuyện tự dưng tức giận: "Lương tiểu thư nào?"

Ánh mắt Lục lão phu nhân chột dạ, dao động mấy lần: "Ô tô Trường Long, ta đã từng gặp Lương tiểu thư rồi, là một cô gái rất nhu thuận rất đáng yêu.

Hôm nay ta gọi cháu tới để hai đứa gặp mặt."

Lục Quân Đình nghe cũng đã hiểu, hôm nay anh bị gọi về là để xem mắt.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống: "Bà gọi điện cho cháu, bảo cháu về nhà, nhưng cũng không nói là về để gặp mặt Lương tiểu thư."

Lục lão phu nhân tức giận: "Ta nói thẳng thì cháu sẽ về à?"

"Cháu nhớ cháu đã nói với bà, hiện giờ cháu không có tâm tình yêu đương."

"Không bắt cháu phải yêu.

Nếu hai đứa trò chuyện ăn ý, hai nhà chúng ta trao đổi rồi trực tiếp tổ chức hôn lễ cho hai đứa, trước tiên kết hôn sinh con, chuyện yêu đương sau khi kết hôn tính sau cũng được."

"..."

Sắc mặt Lục Quân Đình rất khó coi.

Lục lão phu nhân thấy anh như vậy liền cau mày: "Lát nữa Lương tiểu thư tới, cháu đừng tỏ thái độ như vậy.

Ở công ty nghiêm túc một chút cũng không sao, nhưng về đến nhà cũng đừng làm ra cái vẻ mặt nghiêm túc này.

Cháu xem mấy đứa em trai em gái đi, nhìn thấy cháu cũng đã sợ rồi, dáng vẻ của cháu như vậy, làm gì có con gái nhà ai đồng ý kết giao với cháu chứ?"

Khi Lục lão phu nhân nói đến "em trai em gái", tiện tay chỉ về phía cô và Lục Viện, Lục Quân Đình vô thức nhìn sang.

Lâm Hi Vũ cảm thấy Lục lão phu nhân nói chuyện rất thú vị liền cúi đầu cười khẽ, khi ngẩng đầu lên vừa hay chạm phải ánh mắt Lục Quân Đình đang quét tới.

Lâm Hi Vũ: "..." Cười trộm bị người ta bắt ngay tại chỗ.

Tác giả có lời muốn nói:

Mở hố mới nha.

Anh Quân Đình của chúng ta lúc bị ngủ thì không nghiêm túc chút nào..