Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1017

El mỉm cười, không trả lời câu hỏi đó.

Viện trưởng cũng không để ý vẫn tiếp tục nói: “Ông Lâm tới đây cũng lâu rồi nhưng tính khí lại rất kỳ quái, rất ít nói và không thích hòa nhập. Viện dưỡng lão chúng tôi từ trên xuống dưới có rất nhiều người nhưng chẳng thấy ông ấy vui vẻ, hòa đồng với ai cả.”

Thẩm Thất gật đầu bày tỏ sự tán thành.

Ông Lâm chẳng quan tâm đến cô xấu hay đẹp, có tiền hay không có tiền, ông không quan tâm là không thèm để ý tới.

“Nghe nói, ông Lâm và vợ có tình cảm rất tốt. Lúc bà ấy mất đã căn dặn ông ấy phải chăm sóc thật tốt cho đứa con, nhưng thật không may, không lâu sau đứa con của ông ấy cũng mất. Tôi nghĩ rằng ông Lâm cảm thấy hổ thẹn với lời dặn dò của vợ mình, do vậy vẫn tự trách bản thân.” Viện trưởng tiếp tục nói: “Cũng chẳng ai mong muốn chuyện này xảy ra, cơ thể của đứa nhỏ quá yếu, tốn rất nhiều tiền nhưng cũng không cứu được, cũng không thể trách bệnh viện được!”

Nghe viện trưởng thao thao bất tuyệt về đứa con của ông Lâm, Thẩm Thất không nhịn được hỏi: “Nhưng dẫu sao ông Lâm là người có công, nhiều năm vậy mà không ai đến thăm ông ấy sao?”

“Trước kia vào những dịp lễ tết cũng có vài vị lãnh đạo đến thăm ông ấy. Nhưng mọi người nhìn xem với tính khí kỳ quái của ông ấy nói không gặp là không gặp, vài vị lãnh đạo sau đó cũng không đến nữa. Đáng nhẽ mấy người kia muốn gặp, ông Lâm không cho nên đương nhiên mấy nhà lãnh đạo chẳng còn nhiệt tình đến nhìn khuôn mặt lạnh tanh của ông ấy nữa, do vậy mấy năm nay họ không tới nữa.” Viện trưởng nói tiếp: “Vài năm nay chỉ có các cậu là người đầu tiên chủ động đến và động viên ông ấy. Tôi từng nghĩ rằng, ông ấy sẽ chết ở nơi này mà không ai biết chứ.”

“Sức khỏe ông Lâm gần đây thế nào rồi ạ?” El tiếp tục hỏi.

“Sức khỏe của ông ấy gần đây không tốt. Người sắp chín mươi tuổi rồi còn chỗ nào tốt được chứ?” Viện trưởng lắc đầu nói: “Các cô cậu đừng nhìn ông ấy vẫn có tinh thần nổi giận mà đoán là vẫn khỏe, thực ra các bộ phận bên trong sớm đã hỏng hết rồi. Liên tục mấy ngày nay ông ấy không ăn uống gì cả. Các cô cậu nói xem có kỳ quái không chứ, cơ thể đã suy yếu lắm rồi, thế nhưng tinh thần vẫn tốt. Kỳ thực tôi chỉ cảm thấy ông ta chính là một lão già hồ đồ, ra đi như vậy cũng không thấy tội. Cứ trơ mắt nhìn bản thân dần dần chết đi không phải quá tàn nhẫn sao?”

Nhìn thấy sắc mặt của El và Thẩm Thất không được tốt lắm, viện trưởng lại nói tiếp: “Các cô cũng đừng hiểu lầm, không phải tôi không điều trị cho ông ấy. Mà là ông ấy không muốn phối hợp, người ta vẫn thường nói số mệnh đến rồi, người phải chết thì cũng không tránh được. Do vậy chúng tôi cũng không còn cách nào khác! Hơn nữa ông ấy dùng tiền lương hưu để ở đây, vì không có con cháu, do vậy số tiền đó đều được chuyển trực tiếp tới viện dưỡng lão. Tôi cũng chỉ mong sao ông Lâm sống đến trăm tuổi, không phải sao? Tôi sao lại có thể không chữa trị cho ông ấy được chưa? Chỉ do ông Lâm không chịu phối hợp thôi.”

Để thể hiện lời mình vừa nói đều là sự thật, viện trưởng vội lấy ra sổ khám và chữa bệnh của ông Lâm đưa cho mọi người xem.

Thẩm Thất lật vài trang, đúng là ông Lâm cũng được sắp xếp khám và điều trị bệnh.

Lời viện trưởng nói cũng có lý, xem ra chuyện ra nông nỗi này đều là do ý của ông Lâm.

Hiểu được hết tình hình, mọi người cùng rời khỏi phòng của viện trưởng rồi đi ra ngoài.

Mạc đại ca ôm đứa trẻ nói: “Chúng ta có nên cưỡng ép mang ông ấy đi không?

El liếc nhìn hắn một cái nói: “Chỉ biết dùng sức không biết động não gì cả?”

Thẩm Thất chầm chậm nói: ‘Cô à, xem ra ông ấy cũng không thiết tha gì với cuộc sống này nữa. Chúng ta chỉ làm hết khả năng của mình còn lại thì phải nghe theo ý trời! Cháu vừa nhìn bệnh án của ông rồi, các bộ phận trong cơ thể đã suy yếu lắm rồi nhưng mỗi người lại có các chuyển biến khác nhau. Hơn nữa từ mười năm trước chân của ông đã không đi được rồi vì vậy cũng không thể dùng bà để níu kéo sinh mệnh của ông được.”

Thẩm Lục nói chen vào: “Mấu chốt là ông không chịu phối hợp để chữa trị.”

Thẩm Thất gật đầu rồi nói: “Đúng vậy. Chúng ta phải đến nói chuyện với ông thêm lần nữa xem sao.”

Nét mặt El hiện rõ vẻ thương tiếc: “Đúng vậy. Từ trước cô đã nghe và biết được sức khỏe của bác trai không tốt. Viện trưởng đoán chừng bác trai cũng chỉ còn sống được từ ba tháng nữa thôi. Dĩ nhiên bây giờ khoa học chữa bệnh hiện đại, nhưng cũng không có cách nào để kéo dài thêm thời gian. Viện trường cũng không nói dối. Bệnh của bác trai quả thực không cần phải điều trị nữa, dù sao bác trai mà qua đời thì tất cả tiền lương của bác bệnh viện cũng không được nhận nữa, do vậy viện trưởng dĩ nhiên cũng mong bác trai có thể sống lâu thêm chút nữa.”

Thẩm Thất quay đầu nói với mọi người: “Tính khí của ông nóng nảy nên mọi người ở đây đợi đi, em và cô sẽ đi qua đó xem sao.”

Mọi người gật đầu đồng ý.

Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi!

Với tính khí cổ quái của người già. Chỉ có thể để phụ nữ nói chuyện mới mủi lòng được.

El đỡ Thẩm Thất đi, tiếp tục đi tìm ông Lâm.

Quả nhiên hai người vừa đi tới đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Ông ấy lại nổi tính cứng nhắc, chẳng ai có thể kéo về được.

El gõ cửa nói vọng vào trong: “Bác à, bác sao vậy? Bác mở cửa cho chúng cháu đi? Cháu đứng ngoài này thì không sao nhưng Tiểu Thất thì đang mang thai!

Thẩm Thất đưa tay kéo kéo El, El khoác lấy tay cô tiếp tục nói với người trong phòng: “Bác à, lúc trước bác đã cố gắng để cứu anh, cháu biết bác rất thích trẻ con. Bây giờ trong bụng Thẩm Thất còn có đứa nhỏ, bác không thấy thương cho đứa nhỏ sao.”

Lời vẫn chưa nói hết, cánh cửa đã được mở ra.

Thẩm Thất nhìn El bằng ánh mắt bội phục, cũng chỉ có thể là cô mới nói ra được những lời mủi lòng như vậy.

Trong phòng rất tối, El đỡ Thẩm Thất đi vào.

Mất một lúc mới quen được với lượng ánh sáng trong phòng.

Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tất cả cửa sổ đều được che lại bằng rèm cửa, vậy nên ánh sáng mới không vào được.

Ông cụ Lâm Tu cô độc, ngồi trên xe lăn dựa vào bức tường phía trước, vẫn không nói lời nào.

Nhìn thấy ông ấy gầy gò và cô đơn, Thẩm Thất cảm thấy có chút hổ thẹn.

Nếu cô tìm thấy ông sớm hơn thì kết quả đã không như thế này.

El đỡ lấy tay Thẩm Thất đi vào, Thẩm Thất ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi nói với ông Lâm Tu: “Bác à, chúng cháu không ép bác mà chỉ muốn nói chuyện với bác một chút thôi, được không?”

Ông Lâm Tu nhìn El rồi lại nhìn sang Thẩm Thất và cái bụng của cô, vẫn không hé răng nói nửa lời, chỉ lấy tay đẩy xe lăn qua bên cạnh bàn rồi chỉ tay vào bộ chén cốc nói: “Tự rót nước đi.”

El cũng làm theo rót ra hai chén nước, lúc này vẻ mặt của ông Lâm Tu mới hiện lên chút hài lòng.

Ánh mắt Thẩm Thất hơi giao động, giống như có gì đó không đúng.

Thẩm Thất mở lời nói: “Ông ơi, ông đã về hưu bao lâu rồi ạ?”

Lâm Tu suy nghĩ rất lâu mới trả lời: “Cũng rất lâu rất lâu rồi, ta cũng không nhớ rõ nữa.”

Thẩm Thất tiếp tục hỏi: “Vậy trong thời gian nghỉ hưu ông nội có việc gì muốn làm nhưng không kịp làm không ạ?”

Lâm Tư nghiêm túc suy nghĩ, mặt bao phủ một lớp mờ mịt giống như đang nghĩ về những chuyện đã qua.

Ông Lâm vẫn đang hồi tưởng còn Thẩm Thất và El ngồi bên cạnh yên lặng chờ đợi câu trả lời.

Cứ đợi như vậy đến lúc Thẩm Thất cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng Lâm Tu cũng chịu mở miệng nói: “Nếu năm đó, ta và bà ấy cùng đi thì đã không liên lụy đến người khác ư?”

Thẩm Thất nhìn El nhưng không nói gì.

Sau khi Lâm Tu nói xong, nét mặt lại nhanh chóng phục hồi lại vẻ lạnh lùng như lúc từ chối người khác: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

Thẩm Thất mỉm cười trả lời: “Vì cháu luôn cảm thấy ông là anh hùng! Vậy thân là anh hùng thì tại sao lại có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?”