Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1022

Tự nhiên Tiểu Xuân cảm thấy rất kính trọng ông.

Một người già làm được như vây, thật sự rất đáng kính trọng.

Không phải ông Tôn Thọ Trấn nhận được sự kính trọng vì từ chối nhận tiền, mà là ông hiểu rằng, nhận khi ta bỏ ra công sức, mới là con đường chính của đời người.

Những vật chất không lao động mà có được, chung quy cũng chỉ là một lâu đài trong không khí, nó sẽ bay theo gió bất cứ lúc nào.

Tiểu Xuân nói với ông rất chân thành: “Nếu ông không muốn nhận vật chất, vậy xin hỏi còn có những việc nào khác ông cần giúp đỡ không?

Tôn Thọ Trấn im lặng rất lâu, đột nhiên ông nói với giọng rất nhỏ rất nhỏ: “Cái kia, tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?”

Tiểu Xuân lập tức trả lời: “Ông cứ nói đi!”

“Tôi và bà kết hôn với nhau cũng đã ba mươi năm rồi, đến bây giờ cũng chưa tặng được cho bà một món quà nào ra hồn. Thẻ lương của tôi từ trước tới giờ đều là bà bảo quản, tôi hút thuốc, vì vậy hàng tháng bà đưa cho tôi hai trăm ngàn mua thuốc lá. Tôi không dám hút loại thuốc quá đắt, tôi đã giấu bà dành giụm được hơn ba triệu. Tôi nghĩ, cuộc đời này còn chưa mua cho bà được cái nhẫn, tôi muốn nhờ anh chọn giúp tôi cái nhẫn, tặng cho bà, vào đúng dịp kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi? Tôi không có nhiều tiền, anh chọn giúp tôi loại rẻ một chút.” Tôn Thọ Trấn nói lắp bắp: “Nhưng mà, anh đừng nói là tôi tặng, bà ấy mà biết tôi giấu bà dành dụm tiền, chắc chắn bà ấy lại xót tiền. Anh cứ nói là bốc thăm trúng thưởng, được không?”

Tiểu Xuân nghe xong, lập tức trả lời: “Tôn tiên sinh, nguyện vọng này của ông, tôi sẽ giúp ông hoàn thành.”

“Vậy được, tôi sắp xếp thời gian qua đó, đưa tiền cho anh. Tôi nhìn được ra, các anh đều là người có tiền, sẽ không tham ba triệu này của tôi đâu. Tôi tin các anh.” Tôn Thọ Trấn nói nhỏ: “Tôi không nói nữa, bà mua rau về rồi, tôi cúp máy đây, gặp lại anh sau.”

“Được rồi, tạm biệt ông.” Tiểu Xuân sau khi cúp điện thoại, anh hơi nhếc môi, lập tức quay người đến tầng thượng khách sạn báo cáo việc này cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.

Thẩm Thất nghe xong, cảm động đến nỗi không gì có thể tả được.

Vợ chồng đã kết hôn ba mươi năm rồi, vẫn yêu nhau thắm thiết đến vậy, đúng thật là hình tượng mẫu mực của vô số gia đình đấy.

Thẩm Thất luôn mong chờ cuộc hôn nhân và tình yêu như vậy, vì vậy sau khi nghe Tiểu Xuân nói xong, Thẩm Thất lập tức nói: “Cậu đừng lấy tiền của ông ấy, đồ trang sức để S.A tài trợ, chúng ta sẽ tổ chức bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới này cho họ.”

Hạ Nhật Ninh lập tức ôm lấy người vợ yêu quý của mình, rồi nói: “Tiểu Thất, tâm nguyện này của em tuy rất tốt, nhưng lại trái lại với ý ban đầu của ông Tôn rồi.”

Thẩm Thất không hiểu cứ thế nhìn anh.

Hạ Nhật Ninh giải thích thêm, anh nói: “Anh lấy một ví dụ. Có người muốn lấy danh nghĩa của anh tặng quà cho em, vậy em có đồng ý đón nhận không?”

Thẩm Thất lập tức trả lời: “Em không.”

Nói xong, Thẩm Thất lập tức hiểu ra vấn đề, cô nói: “Em hiểu rồi. Tấm lòng của Tôn tiên sinh, là vô giá. Ba triệu này đối với chúng ta không là cái gì, nhưng đối với ông mà nói, là toàn bộ tình yêu.”

Hạ Nhật Ninh hất hàm “vì vậy, chúng ta không những không thể tráo đổi, mà còn phải dùng nguyên đúng 3 triệu này để mua nhẫn kim cương.”

“Nhưng mà, dùng ba triệu để mua một cái nhẫn kim cương thì ít quá.” Thẩm Thất vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc.

“Nhưng đối với vợ ông ấy mà nói, là đủ rồi.” Hạ Nhật Ninh cười, anh nói: “Nhẫn kim cương không thể tùy ý thay đổi, nhưng chúng ta có thể làm việc khác. Có thể khiến họ vui vẻ hơn.”

Thẩm Thất không kìm nổi hỏi: “Anh nói xem?”

“Đồ ngốc, ta có thể làm cho quá trình này lãng mạn hơn một chút mà!” Hạ Nhật Ninh ấn nhẹ lên đầu mũi Thẩm Thất: “Chỉ tặng một cái nhẫn kim cương thôi, sao đủ được? Trúng thưởng lớn, ít nhất cũng phải có một bữa tối dưới ánh đèn lung linh chứ!”

Thẩm Thất lập tức hiểu ra vấn đề: “Đúng là anh nghĩ vẫn chu đáo hơn.”

Hạ Nhật Ninh lập tức cười nhẹ lên, anh nói với Tiểu Xuân: “việc này, cậu chịu trách nhiệm sắp xếp đi. Nếu đây là ý nguyện của Tôn tiên sinh, chúng ta sẽ thực hiện giúp ông. Như vậy, cũng không uổng công đã đến đây một chuyến.”

‘Vâng, thưa Tổng tài.” Tiểu Xuân lập tức gật đầu nhận lệnh.

Thẩm Thất lại hỏi tiếp: “vậy con trai và con dâu của Tôn tiên sinh, anh tính như thế nào?”

Tiểu Xuân lập tức cười ồ lên: “Thiếu phu nhân, có những người, cần phải dậy cho mấy bài học mới có thể trưởng thành được. Nể mặt Tôn tiên sinh, tôi sẽ thay ông dậy dỗ thật tốt đứa con trai và con dâu này.”

Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “Được rồi, em hãy tin vào năng lực của Tiểu Xuân, nhất định cậu ý sẽ làm tốt tất cả mọi việc.”

Tiểu Xuân cũng cười nhẹ: “Xin thiếu phu nhân cứ yên tâm, sẽ không làm cô thất vọng đâu..”

Hạ Nhật Ninh dẫn Thẩm Thất đi dạo, Tiểu Xuân đã kịp thời trở về phòng của mình rồi.

“Hai vị đã thương lượng xong chưa?” Tiểu Xuân vừa cười vừa hỏi họ.

Con trai ông Tôn Thọ Trấn đưa cho Tiểu Xuân một tờ giấy, cười như một con chó bug: “Phiền anh rồi, những thứ này đều có thể chứ?”

Tiểu Xuân nhận lấy rồi xem qua, anh lập tức cười ồ lên.

Bên trên ghi rất rõ ràng.

Tiền mặt, đồ trang sức, nhà cửa, xe ô tô, thậm chí đến chó thú cưng cũng ghi lên nữa.

Trong lòng Tiểu Xuân tính nhẩm qua giá trị, lập tức tươi cười nói: “Tất nhiên là được rồi. Nhưng mà, hai vị khẳng định, chỉ có những thứ này thôi sao?’

Nghe thấy Tiểu Xuân trả lời như vậy, con trai và con dâu ông Tôn Thọ Trấn mới đầu còn lo lắng bất an, sợ Tiểu Xuân cáu, rồi đến mười tỷ kia cũng không có nữa.

Ai biết được, không ngờ đối phương còn hỏi họ còn cần những thứ khác nữa không?

Mẹ ơi, trên đời này lại có chuyện tốt đến vậy sao!

Lấy chứ, tất nhiên là lấy rồi!

Con trai ông Tôn Thọ Trấn lập tức mở lời nói: “A, tờ giấy này chỉ là một phần thôi, còn có cái này nữa.”

Con trai ông Tôn Thọ Trấn lập tức lấy ra một tờ giấy khác đưa cho Tiểu Xuân.

Trên đó toàn là những đồ cá nhân anh muốn có.

Con dâu ông Tôn Thọ Trấn cũng lấy ra một tờ giấy, rụt rè đưa cho Tiểu Xuân: “vậy chúng tôi không khách sáo nữa.”

Tiểu Xuân nhận lấy rồi bỏ ra xem, anh càng cười tươi hơn.

Những thứ viết trong đó đúng là không thiếu thứ gì rất là chi tiết!

Thật sự là như sắm sửa cho một ngôi nhà mới vậy.

Tiểu Xuân mặt rất tươi cười trả lời: “Tất nhiên là không có vấn đề rồi. Tổng tài nói rồi, nhất định sẽ khiến hai vị hài lòng. Nhưng mà, chắc sẽ rất khó có thể chuẩn bị xong hết trong một thời gian ngắn. Như vậy được không, tôi sắp xếp cho hai người vào biệt thự ở trước, mình hưởng thụ trước đã, tôi cho người chuẩn bị tất cả những thứ này. Có được không?”

“Được được được, làm phiền anh rồi!” Con trai và con dâu của ông Tôn Thọ Trấn xúc động đến nỗi gần như không nói lên lời.

Trời ơi, như một giấc mơ vậy.

Đúng là họ sắp có cuộc sống của những người giàu có rồi!

Tiểu Xuân nhìn vẻ mặt sung sướng của họ, đột nhiên mở lời nói hỏi: ‘nghe nói mẹ anh là giáo viên đúng không?”

Con trai ông Tôn Thọ Trấn lập tức trả lời: “Đúng vậy. Mẹ tôi là cô giáo dạy cấp 2 đó.”

“Vậy, câu chuyện cổ tích do tác giả người nga Alexander Sergeyevich Pushkin viết, mọi người còn nhớ không?” Tiểu Xuân vừa cười vừa hỏi họ.

Mặt con dâu và con trai ông Tôn Thọ Trấn rất thất thần: “Chuyện cổ tích? Chuyện gì vậy?”

“Tên của câu chuyện đó là: <Ông lão đánh cá và con cá vàng>” Tiểu Xuân trả lời, anh nói: “Được rồi, tôi nói đến đây thôi, tôi đi sắp xếp biệt thự trước, mời hai người vào ở, và cảm nhận sự sang trọng hàng đầu.”

Con trai và con dâu ông Tôn Thọ Trấn gật đầu lia lịa: “Cảm ơn cảm ơn!”

Chờ sau khi Tiểu Xuân rời đi, con dâu ông Tôn Thọ Trấn mới hỏi chồng: “ý của câu chuyện đó là gì vậy anh?”

Con trai ông Tôn Thọ Trấn đâu có để ý chuyện hay không chuyện chứ, lập tức trả lời nói: “Mặc kệ đi, chắc là anh ta nói bừa thôi. Chúng ta sắp phát tài rồi!”